Vũ Toái Hư Không – Chương 402: Ai thành toàn cho ai? – Botruyen

Vũ Toái Hư Không - Chương 402: Ai thành toàn cho ai?

Trầm Trọng rất thoải mái!
Trầm Côn rất thích ý!
Trầm Trọng hào tình vạn trượng!
Nhớ tới nghững gì đã trải qua, Trầm Trọng có chút khó có thể tin.
Lúc nhỏ hắn hắn đã có thiên phú xa hơn bạn bè cùng lứa tuổi, cách nhìn đời cũng sâu sắc hơn, võ công cũng cao hơn nhưng ở vào một năm kia, ngày đó!
Trầm Trọng nhớ rõ ràng lúc đó phụ thân hắn Trầm Phật mang đến một hài tử có dung mạo giống hắn và nói rằng đây chí là người ca ca sinh đôi của hắn, Trầm Côn.
Ca ca sao?
Trầm Trọng cũng không để trong lòng tiểu tử này làm sao có thể dao động địa vị của mình được. Sự thật cũng là như thế, Trầm Côn mặc dù thiên phú có vẻ tiến triển cực nhanh nhưng hắn quá nhát gan, không thể gọi là một người đàn ông được.
Nhưng cái làm Trầm Trọng không rõ chính là một tên nhát gan như thế mà Dương Cửu luôn nhắc hắn phải cẩn thận?
Thật lâu sau này Trầm Trọng mới biết được Trầm Côn là từ Dương gia quỷ động giết ra.
Trong quỷ động, Dương Vô Tuyệt trở thành nhất kỵ tuyệt thế làm cho Trầm Côn chỉ có thể ngơ ngác nhìn bóng lưng hắn. Trầm Côn nho nhỏ đã không phục, đã đi con đường tà đạo!
Con đường tà đạo có ý tứ là: Trầm Côn tiền nhập vào tầng sâu nhất của quỷ động, tìm được vũ hồn Thuỷ Tinh Cầu!
Đúng, chính là cái để dùng xem xét A Phúc!
Ở chỗ này Thủy Tinh Cầu chiếu rọi, Trầm Côn tựa hồ biết được bản mạng vũ hồn của hắn, cũng từ trong bản mạng vũ hồn có được lực lượng kinh khủng, liền giết ra khỏi quỷ động của Dương gia!
Trở lại cuộc sống ở Trầm gia, Trầm Côn hoàn toàn theo chỉ dẫn của bổn mạng vũ hồn gia nhập Bắc Đấu Thất Tinh thần trở thành Ngũ Đế quyền thủ mạnh nhất…Nếu như không có gì ngoài ý muốn, hôm nay đánh một trận này hắn sẽ cùng Hạng Vũ dung hợp làm sống lại một Tây Sở Bá Vương.
Ai…
Nghĩ quá xa!
Trầm Trọng thu hồi suy nghĩ tiếp tục nhớ lại khoảng thời gian Trầm Côn trở lại Trầm gia.
Lúc nhỏ Trầm Côn hèn yếu, vô năng, sợ máu không có bất kỳ cơ hội nào để thừa kế Trầm gia, nhưng hết lần này tới lần khác Trầm Phù Đồ lại đem Trầm Côn xác lập làm người kế thừa thứ nhất.
Trầm Trọng nhớ rõ khoảnh khắc hắn nghe được Trầm Côn sẽ trở thành người thừa kế đã đập phá mười ba gian phòng, giết hai mươi sáu người.
Tại sao? Một tên chết nhát lại có thể leo lên đầu ta.
Cuối cùng vẫn là Dương Cửu nói lời thật…Trọng a`, ngươi quá coi thường Trầm Côn, hắn hèn yếu, vô năng chẳng qua là che dấu bản tính của hắn, là bản tính giúp hắn từ Dương gia quỷ động giết ra. Nguồn: https://truyenfull.net
Ngay lúc đó, Trầm Trọng trầm mặc.
Hắn bắt đầu bế quan luyên công, bắt đầu không ngừng nghỉ tàn phá bản thân mình, hắn biết mình cùng Trầm Côn chênh lệch quá lớn, nếu muốn cướp đi quyền thừa kế thì nhất định phải có lực lượng càng mạnh.
Ngày lại qua ngày, một năm sau Trầm Trọng thành công. Phù đồ tháp, hắn buộc Trầm Côn viết một chữ nhục to lớn. Sau đó hắn không còn dù chỉ một cái liếc mắt với Trầm Côn nữa.
Có cái gì đẹp mắt đâu? Trầm Côn chẳng phải đã bị mình một chân dẫm lên như một con kiến hôi sao. Ta phải tìm một võ đài lớn hơn nữa, một đối thủ lớn hơn nữa.
Những ngày sau đó Trầm Trọng đi Thiên Vũ tông, Bắc Cực sau đó lại trở lại Dương gia luyện võ. Mọi đối thủ của hắn đều bị đánh ngã. Trầm Trọng cùng Dương Vô Tuyệt song song tồn tại trong nội bộ Dương gia.
Coi như Dương Vô Tuyệt thật sự muốn đối phó hắn, hắn cũng không sợ.
Sau đó nữa…
Sau đó là cái gì?
Trầm Trọng đột nhiên cảm giác trống rỗng, thực lực đã mạnh rồi không còn đối thủ nữa, sự hiện hữu của hắn đang dần vô nghĩa.
Một ngày Nguyên Quân cho hắn một lời khuyên “Muốn tìm đổi thủ mạnh hơn vậy thì đi Thiên Môn”
– Giết!!!!!!
Đông!
Đông!
Đông!
Bên tai truyền đến tiếng đại quân gọi ầm ỉ ở vạn yêu thú xung quanh liều chết, còn có Dương Vô Tuyệt cùng Lý Trích Tiên hai đại sát tinh, Thiên Môn đã lảo đảo muốn ngã.
Trong Thiên Không thành mặc dù còn có thượng giới Lôi Vân ngăn chặn, Thiên Môn phụ cận mặc dù bất chợt còn có mấy thânh ảnh ra nghênh địch giống như mới vừa rồi Long Thiên Tung cùng Bạch Khởi liều mạng.Nhưng nhiều nhất nửa canh giờ sau Thiên Môn sẽ bị công phá!
Thấy Thiên Môn lảo đảo muốn ngã, Trầm Trọng đột nhiên cảm thấy trống không.
Mặc dù vẫn không rõ nguyên nhân tại sao, ngày qua môn cũng là ngày mình cảm tạ nàng.
Không có Nguyên Quân hắn có thể phá huỷ Thiên Môn, thẳng tiến Tiên Phật Thiên Đình sao?
Tiên Phật trận!
Suy nghĩ một chút về truyền thuyết Tiên Phật cường đại, Trầm Trọng chỉ tay phát run, cả đời hắn thích nhất là đụng độ cường giả.
“Nguyên Quân, cảm ơn ngươi..” Trầm Trọng nhàn nhạt cười,” Bởi vì người ta mới có thể tìm được ý nghĩa cuộc sống…ngưoi hãy xem ta công phá Thiên Môn, trở thành người thứ nhất trong ba ngàn năm nay vượt qua Thiên Môn cường giả.
Đó là Trầm Côn?”
Trầm Trọng thấy được trong loạn quân đánh tới một đám nhân mã, Trầm Côn lại ở giữa đội ngũ
– Ngươi còn dám tới sao?
Hắn khinh miệt cười một tiếng, thu hồi ánh mắt lại. Khoảng cách giữa Trầm Côn và hắn cả trăm mét, nếu muốn ở trên chiến trường này tiến lên trăm mét thì cũng phải hơn mười mấy phút.
Vậy thì mười mất phút sau nữa giết Trầm Côn cũng được…Trầm Trọng căn bản không đem Trầm Côn để vào mắt, hắn có đủ lòng tin bởi vì vũ hồn của hắn đã vượt qua Thần Giai.
“… Ô ô…”
Đột nhiên trong lúc đó, Trầm Trọng nghe được sau lưng có tiếng khóc của. một nam nhân
Đại lão gia à, ở giữa chiến trường mà khóc nhè quả thật là mất mặt mà
– Người nào khóc?
Trầm Trọng quay đầu lại nhìn chỉ thấy Yến Nan Quy đứng sau lưng hắn cười dài, tiếng khóc chính là từ trường kích truyền tới.
– Yến Nan Quy
Trầm Trọng sắc mặt ngưng trọng lại, bản năng của võ giả khiến hắn cảm giác được Yên Nan Quy đang đứng kia cũng không phải là Yến Nan Quy mình quen thuộc trước kia.
– Đại ca giúp ta!
Trầm Trọng lập tức tiếp đón Dương Vô Tuyệt. Hắn và Dương Vô Tuyệt cũng xuất thân từ Dương gia, trên chiến trường hỗ trợ lẫn nhau là điều đương nhiên.
Dương Vô Tuyệt lập tức bứt ra, vừa nhìn thấy bộ dạng Yến Nan Quy không khỏi ngây ngốc nhưng sau đó hắn lại trầm giọng nói:
– Lý Trích Tiên qua giúp ta.
Giúp?
Đang tuỳ tiện chém giết Thiên Môn, Lý Trích Tiên hoảng sợ nghiêng đầu lại
Đã bao nhiêu năm, hắn chưa bao giờ nghe từ Dương Vô Tuyệt một chữ “Giúp”. Dương Vô Tuyệt sẽ cầu cứu sao?
Trên điểm tướng đài, Dương Vô Tuyệt, Lý Trích Tiên cùng Trầm Trọng sóng vai mà đứng, đối diện chỉ có một mình Yến Nan quy
– Ô ô!
Tiếng khóc trong trường kích vẫn không ngừng truyền tới mà Yến Nan Quy cũng đang đánh giá một chút ba người đối diện, cười cười một cái
– Ôn Hầu, đừng khóc.
Hắn ở trong linh hồn an ủi, những người khác đều không nghe được cái âm thanh này
– Gặp lại người yêu vốn là chuyện vui, khóc cái gì?
– Ha ha, thật là cao hứng, không nghĩ tới Lữ Phụng Tiên (Lữ Bố) ta cũng có thể ở trên chiến trường mà khóc nhè.Tốt lắm, tốt lắm gặp lại chúng ta còn muốn đánh ngã ba người này.
Yến Nan Quy lướt nhìn qua ba người:
– Dưới tình huống bình thường hai trăm chiêu chúng ta mới có thể đánh bại những người này, nhưng mà hai trăm chiêu sau Trầm Côn cùn thập đại trí giả cũng sẽ chạy tới đó mới chính là phiền toái. Không bằng chúng ta sử dụng kỳ chiêu.
– Kỳ chiêu?
Ôn Hầu cười to:
– Ngươi nghĩ là..
– Không sai chính là ý tứ này.
Yến Nan Quy cười ha hả một tiếng đem trường kích đâm ra ngoài
Không thèm nói câu nào hắn đã ra tay, Dương Vô Tuyệt, Trầm Trọng cùng Lý Trích Tiên ba người cũng xuất thủ.
Dương Vô Tuyệt quả đấm!
Trầm Trọng chân!
Lý Trích Tiên kiếm!
Tam binh khí cơ hồ cùng một lúc oanh tạc về bộ ngực của Yến Nan Quy.
Mà Yến Nan Quy lại không hề nhúc nhích, cười híp mắt nhìn lồng ngực của mình bị quả đấm xuyên qua, bị chân đá xuyên qua, bị kiếm đâm xuyên qua.nHắn muốn tự sát sao? Ba người cũng ngây ngẩn ra, đụng với đối thủ như vậy cường giả cũng phải thất thần nửa giây.
Trong nửa giây này, Yến Nan Quy quét ngang trường kích, phách vương chi kích đập bay Lý Trích Tiên, quả đám vung lên, phách vương chi quyền oanh lui Dương Vô Tuyệt, cuối cùng hắn nhìn về phía Trầm Trọng mỉm cười:
– Chỉ còn lại chúng ta!
Trơ mắt nhìn Dương Vô Tuyệt văng xa về phía chân trời, Lý Trích Tiên rơi xuống tầng mây, khóe miệng Trầm Trọng có chút co quắp.
– Như vậy mà ngươi cũng chưa chết?
– Ta cũng có thể đã chết, nhưng ta có thân thể bất diệt.
Những vết thương trên người Yến Nan Quy nhanh chóng khép lại, hắn cười nói:
– Trầm Trọng, mới rồi thấy ngươi ngẩn người, là ngươi đang nghĩ tại sao Nguyên Quân bảo ngươi lên thượng giới sao?
– Sao có thế? Ta nghĩ mà ngươi cũng biết!?
Yến Nan Quy từ tốn nói:
– Đó là một giao dịch của ta cùng Nguyên Quân, ta tha cho nàng một lần, nàng lừa ngươi đến thượng giới!
– Là ngươi muốn ta đi thiên giới?
Trầm Trọng hừ lạnh nói:
– Để ta tới đây làm gì?
– Để đem vũ hồn của ngươi đoàn tụ với Ôn Hầu của ta!
Yến Nan Quy cười đắc ý, lên giọng nói:
– Vượt qua thần giai bế nguyệt, Ôn Hầu tới không chuẩn bị nghênh đón hắn sao?
– Điêu Thuyền, ta tới rồi!
Thanh âm Ôn Hầu giống như một tiểu nam sinh ngây ngô. Mà trong cơ thể Trầm Trọng cũng có một trận kích động, tựa hồ vũ hồn muốn thoát ra rồi!
– Trầm Trọng, sau khi chết đừng oán ta, có oán thì oán Nguyên Quân ấy, sao nàng lại lừa ngươi lên đây.
Yến Nan Quy quát một tiếng, trường kích đâm về phía ngực Trầm Trọng, phách vương chi kích bén nhọn, không ai có thể hoài nghi Trầm Trọng có thể sống sót dưới một kích này!
Nhưng vào lúc này…!
– Ta không trách Nguyên Quân đâu? Nếu không phải nàng bảo thì ta cũng sẽ không có cơ hội đi tới võ đài mạnh nhất tam giới!
Trong khi trường kích đâm tới, đột nhiên Trầm Trọng lộ ra một nụ cười cổ quái:
– Yến Nan Quy, ngươi có chợt sợ cái gì không?
– Lục đạo luân hồi, mỗi người sau khi chết cũng sẽ chuyển thế luân hồi. Cho nên mỗi một vị võ giả đều có bản mạng vũ hồn.
Trầm Trọng chậm rãi nói:
– Tựu như đại tẩu A La của ta, vũ hồn chuyển thế luân hồi của nàng trước kia là thần kiếm Mạc Tà!
Nụ cười của hắn càng thêm quỷ dị:
– Ngươi có cảm giác kỳ quái hay không? Ta giết A La rồi sao còn mang thi thể của nàng theo? Hoặc nói ta muốn dẫn vũ hồn trong thi thể nào đi đâu?
Yến Nan Quy chợt nói: Lạc Đăng!
Đúng vậy, giết người bất quá là đầu rơi xuống đất, tuy nói Trầm Côn tuy hận Trầm Trọng thấu xương nhưng cũng không phải không thừa nhận Trầm Trọng cũng không phải là một kẻ tiểu nhân hèn mọn, hắn sẽ không làm chuyện khinh nhờn thi thể người chết!
Vậy hắn muốn thi thể A La làm gì? Hoặc nói hắn muốn vũ hồn trong thi thể A La làm gì?
– Muốn biết sao? Ta cho ngươi biết!
Trầm Trọng cười to:
– Bởi vì bản mạng vũ hồn của ta có tên là…. Can Tương!
Một ánh kiếm lóe lên, đầu Yến Nan Quy rơi xuống đất!
– Chiếm được thân thể Phách Vương, ngươi đã dương dương tự đắc rồi?
Trầm Trọng dẫm lên thi thể của Yến Nan Quy, cười lạnh nói:
– Cho dù Sở Bá Vương có ở chỗ này, bất quá cũng chỉ là một thiên đạo vũ hồn cực mạnh mà thôi. Nhưng ta từ A La lấy được Mạc Tà, cộng thêm bản thân ta nữa, Can Tương Mạc Tà song kiếm hợp bích thành Đại Ái Vô Ngôn!
– Đại Ái Vô Ngôn? Còn có thể làm gì sao!?
Một kiếm này quá nhanh, máu còn không có chảy ra, Yến Nan Quy còn nói chuyện được:
– Có nói gì nữa, coi như là Đại Ái Vô Ngôn cũng chỉ là vượt qua thần giai thôi mà, không thể nào giết được thân thể bất diệt của ta.
– Ngươi không biết thuộc tính của Phách Vương sao?
Trầm Trọng cười to.
– Vũ hồn bá đạo cũng chỉ có một chữ tình mới có thể hàng phục, mà Đại Ái Vô Ngôn của ta chính là khắc tinh của ngươi!
Yến Nan Quy phun ra một cỗ máu tươi:
– Cả đời nhẫn nhục, cuối cùng không nhịn được, nếu như chờ một chút nữa ngươi cùng Trầm Côn lưỡng bại câu thương.
Di ngôn còn chưa nói hết, hắn đã tuyệt khí! Mà Trầm Trọng tựa hồ rất có hứng thú với thi thể Yến Nan Quy, hắn ngồi xổm xuống cười nói:
– Yến Nan Quy đã chết, Lữ Phụng Tiên, còn ngươi? Ngươi có hứng thú trở thành vũ hồn của ta không, cùng Điêu Thuyền bên nhau?
Hắn cười lớn:
– Can Tương-Mạc Tà, Lữ Bố-Điêu Thuyền cùng đoàn tụ trong cơ thể ta, hắc hắc, vượt qua thiên đạo vũ hồn, tình … Một chữ sao đẹp vậy chứ?
Đây là một đề nghị không thể cự tuyệt! Một khắc sau, Trầm Côn cùng Ngu Cơ hàng phục Tây Sở Bá Vương đi tới ngoài Thiên Môn. Trầm Trọng cũng đã dùng Điêu Thuyền dụ dỗ Thiết Kích Ôn Hầu, mỉm cười chờ đợi.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.