Vũ Toái Hư Không – Chương 397: Chia Binh hai đường – Botruyen

Vũ Toái Hư Không - Chương 397: Chia Binh hai đường

Mặc dù có được linh phù triệu hoán Cổ Nguyệt Hà về vị trí cũ nhưng Trầm Côn cũng không hề có ý định sử dụng nó.
Ba năm sau, mỗi một người đều có được tiền đồ của riêng họ. Cổ Nguyệt Hà trở thành một trong Thập Đại Trí Giả, tương lai của hắn không chừng có thể vượt qua Thiên Môn trở thành Phật Tổ. Trầm Côn thật sự không muốn quấy rầy hắn.
Đây là một tầng mây cuối, ở trên đó có một cái đài cao có vẻ lạnh lùng, trên biển có viết ba chữ to: “Phù Vân Thai.”
Theo truyền thuyết từ lâu đời thì Phù Vân Thai chính là nơi các cao thủ phi thăng lên Thiên Môn nghĩ ngơi và đoạn tuyệt trần duyên. Bất quá đã có mấy ngàn năm không một ai phi thăng cho nên lương đình này đã lâu không được tu sửa nên nhìn hơi rách nát.
Ở đối diện Phù Vân Thai có thể thấy được một tòa đại môn tàn phá vẫn đứng nguy nga nơi đó. Ở trên đó không hề ít vết rách, xem ra đó chính là Thiên Môn mà mấy ngàn năm nay muốn mở.
Ở giữa Phù Vân Thai và Thiên Môn có một dòng sông màu bạc vắt ngang giữa bầu trời, phàm là có ai đến gần lập tức bị nước sông màu bạc kia hòa tan.
Bởi vì chính dòng sông này tồn tại cho nên muốn từ Phù Vân Thai đi Thiên Môn chỉ có thể thông qua Địa Hạ Thâm Uyên mà thôi.
Khi Trầm Côn đến nơi đây thì Phù Vân chi ước đã được bắt đầu thật lâu, chỉ thấy trong lương định có hai mươi mấy bóng người đang kịch liệt khắc khẩu mà bên ngoài chính là một đội quân yêu thú hơn vạn con.
Yêu thú này chính là do Hoàng Kim Thần Tộc nuôi dưỡng, hôm nay thần tộc tan biến nên Ngũ Đế Quân thu chúng nó trở thành thủ hạ của mình.
– Ngũ Đế Quân, Trầm Côn đến đây phó ước.
Trầm Côn cười cười tung lên thi thể của thần tộc hô lớn. Nguồn truyện: Truyện FULL
Trầm Côn!?
Trong lương đình nháy mắt yên tĩnh trở lại, nhìn từ xa xa có thể thấy được vài bóng người đang thầm thì điều gì với nhau, sau đó nghe được một âm thanh hi hi ha ha nói:
– Bày trận, hoan nghênh Trầm Côn!
Lập tức các yêu thú di chuyển tạo thành một cái hai hàng, chính giữa là con đường đi thẳng đến Phù Vân Thai.
Trầm Côn cười hì hì đi vào trong.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Ngũ Đế Quân, bất quá nhìn dung mạo bên ngoài thôi đã biết được thân phận của họ: Hèn mọn, bỉ ổi nhất chính là Hán Bang, bá đạo nhất chính là Tần Chánh, giống như ông lão làm nông là Thương Thang, mà một người nhìn thật giống như người nhân hậu kia lại thỉng thoảng lóe lên một tia âm độc quỷ mị trong mắt chính là Chu Vũ. Một người cuối cùng…
Tiểu tử này ngồi chồm xổm tại bên ngoài vòng bảo hộ, đầu bóng lưỡng, chân lôi thôi đang cười hì hì kia làm cho Trầm Côn tưởng nhầm nhìn chính mình kia là… Hạ Khải??
Ngũ Đế Quân cũng đồng thời đánh giá Trầm Côn.
– Hừ!
Hán Bang là người mở miệng trước tiên:
– Ta bây giờ nên gọi ngươi là Trầm Côn hay là Bắc Đẩu Thiên Xu?
Vừa đến đã làm khó dễ sao?
Trầm Côn sớm đã đoán được thân phận Bắc Đẩu Thiên Xu sẽ là một phiền toái lớn, sau khi gặp mặt nhất định sẽ xảy ra xung đột.
Do sớm đã chuẩn bị tâm lý nên hắn không chút hoang mang ngồi chồm hổn xuống đối diện với Hạ Khải:
– Lão huynh!
Giống như là hai tên đại hán đang ngồi chồm hổn WC đang thuận miệng tán dóc với nhau:
– Ngươi nói ta nên gọi ngươi là gì? Đúng rồi, ngươi chính là lão đại nơi này sao?
– Ai, mấy năm không gặp mà lão đệ đã biến thành như vậy sao?
Đôi mắt Hạ Khải sáng lên, để nguyên tư thế chồm hổn đó mà di chuyển đến trước vài bước:
– Có phải hay không bị mị lực của ta lây nhiễm nên quyết định hướng ta học tập vậy?
Sau khi trêu chọc vài câu mới cười nói:
– Gọi gì cũng phải xem tâm tư của ngươi mà thôi. Ngươi muốn trở lại đội ngũ của ta hay là muốn trở thành một phái đây?
Trầm Côn cười tủm tỉm hỏi ngược lại:
– Trở về là sao? Tự thành một phái là sao?
Hạ Khải cười nói:
– Ngươi muốn trở về thì chúng ta đại biểu cho Long Đầu hoan nghênh ngươi, ngươi muốn trở thành một phái…
– Ngươi muốn trở thành một phái thì chúng ta sẽ không dễ dàng tha thứ cho một phản đồ!
Tần Chánh ở một bên lạnh lùng nói:
– Trước khi xuất chinh Thiên Môn chúng ta cần một đầu người để tế cờ.
– Tần Chánh, đừng dọa hài tử sợ chứ!
Chu Vũ ở một bên nhẹ nhàng nói:
– Mặc dù Trầm Côn phản bội chúng ta nhưng hắn đã từng mất trí nhớ, đã quên mất thân phận Bắc Đẩu Thiên Xu… Không bằng cho hắn một cơ hội để hắn sửa đổi mới vậy?
Vừa nói vừa vươn một tay:
– Trầm Côn, với thực lực của ngươi bây giờ hoàn toàn có tư cách cầm trở về vị trí Bắc Đẩu Thiên Xu, trở về đi. Đại Long Đầu muốn ngươi, chúng ta cũng muốn ngươi.
– Ai! Đa ta ý tốt của lão huynh!
Trầm Côn vừa rơi lệ vừa nhìn những người khác trong lương đình, phần lớn hắn không nhận ra ai nhưng có Trầm Trọng, Dương Vô Tuyệt, Lý Trích Tiên ở đây thì hắn đã yên tâm rồi nên tủm tỉm nói tiếp:
– Nhưng ta không có ý định trở về lại. Hôm nay chúng ta cùng nhau công kích Thiên Môn. Ngày thành công thì chúng ta đường ai nấy đi nhá?
– Trầm Côn! Ngươi quyết định rời khỏi tổ chức?
Tần Chánh cười một tiếng bước đi về hướng Trầm Côn.
Nhưng hắn còn chưa kịp động thủ thì Dương Vô Tuyệt đã đi đến sau lưng Trầm Côn lạnh lùng nói:
– Tần Chánh, muốn động thủ à? Ta tiếp cho!
Nói xong liền xoay người lại lạnh lùng nhìn Lý Trích Tiên. Lý Trích Tiên bị hắn nhìn vậy liền bất đắc dĩ thờ dài:
– Ôi. Ta thiếu người này rất nhiều nợ, nhất là tiền mượn mua rượu…
Vừa nói vừa đi đến sóng vai với Dương Vô Tuyệt ôm kiếm nói:
– Cho nên nếu người ta muốn cho ta bán mạng trả nợ ta cũng chỉ có thể đồng ý mà thôi.
Dương Vô Tuyệt, Lý Trích Tiên, Trầm Côn. Ba người này một khi đứng chung một chỗ lập tức hình thành áp lực khiến cho sắc mặt của Tần Chánh trầm xuống.
Muốn đánh nhau? Muốn kéo bần tăng trở về tổ chức?
He he!
Trầm Côn sớm đã tính toán tốt lắm, nếu thật sự trở mặt thì hắn liền kéo Dương Vô Tuyệt xuống nước, Dương Vô Tuyệt lại kéo Lý Trích Tiên nữa. Ba người liên thủ lại thì cũng phải khiến cho Ngũ Đế Quân suy nghĩ một chút. Cho dù thật sự đánh nhau hắn cũng không hề sợ.
Quả nhiên…
Vừa nhìn ba người đứng chung một chiến tuyến lập tức Thương Thang có bộ dáng như lão nông kia cười cười:
– Tần Chánh, địch nhân của chúng ta chính là tiên phật trong Thiên Môn kia. Còn chưa khai chiến mà đã nỗi loạn chẳng phải khiến cho bọn hắn phải chê cười sao? Đại cục làm trọng, không bằng tạm thời liên thủ. Trầm Côn cùng tiến cùng lui, chuyện còn lại sau này hãy nói tiếp. Chỉ cần Trầm Côn thật tâm theo chúng ta công phá Thiên Môn.
Vừa nói vừa truyền một âm thanh thật nhỏ vào trong tai Tần Chánh:
– Đừng trở mình với Trầm Côn, hắn quan hệ đến Đại Long Đầu…
Nghe đến tên đó Tần Chánh liền hừ lạnh:
– Trầm Côn, đại cục làm trọng, ngươi có muốn theo chúng ta công kích Thiên Môn?
– Lão huynh, ta cũng đến nơi đây rồi, cho dù ta không muốn công kích Thiên Môn thì tiên phật cũng đưa ta trở thành địch nhân rồi. Vậy ngươi còn hỏi gì?
– Tốt, nếu mọi người đã nhất trí mục tiêu rồi thì cùng ngồi xuống nói chuyện nào.
Hạ Khải cười lớn, một trường phong ta lập tức biến mất vô hình.
– Lão huynh, vừa rồi các ngươi đang cãi nhau vì chuyện gì vậy
Trầm Côn cười tủm tỉm hỏi.
– Chúng ta đang thương lượng như thế nào công kích Thiên Môn. Đại quân lao thẳng đến Địa Hạ Thâm Uyên giết qua là được. Bất quá tiểu đệ Trầm Trọng có một ý kiến khác….
Liếc mắt nhìn Trầm Trọng thì phát hiện hắn đang cười lạnh nhìn Trầm Côn:
– Ý của ta rất đơn giản. Thiên Môn ở ngay trước mắt thì cần gì đi đường khác, trực tiếp đóng băng thiên hà đối diện là qua được.
– Trầm Trọng tiên sinh nói không sai, chúng ta đạp băng qua có thể đi ngắn hơn rất nhiều, nhưng mà…
Chu Vũ cười nói:
– Mấy ngàn năm đến nay không có một ai đi qua con đường này cả nên ai biết ở chính giữa có nguy hiểm gì không? Đại quân xuất kích phải lấy ổn thỏa làm trọng. Chúng ta nên đi Địa Hạ Thâm Uyên quen thuộc kai vậy
Trầm Trọng lạnh lùng nói:
– Các ngươi thật không có gan gì cả, không đi thì một mình ta đi.
Mà Trầm Côn thì đứng một bên cười nghe, thì ra là bọn họ đang xung đột con đường tiến công. Trầm Trọng muốn đi đường tắt nhưng Ngũ Đế Quân lại muốn ổn thỏa.
Chờ một chút, hai con đường??
Trầm Côn suy nghĩ thật nhanh trong lòng. Hắn đến nơi đây chỉ có hai mục tiêu: Tìm cơ hội bắt Trầm Trọng, tìm được thân thể A La. Còn lại nhân cơ hội đến gần Thiên Môn tìm lại các võ hồn.
Nếu như Ngũ Đế Quân bọn họ chia binh hai đường… Mình cùng Trầm Trọng một đường chẳng phải sẽ có cơ hội ra tay với Trầm Trọng sao?
Nghĩ đến đây Trầm Côn cười cười đánh bả vai của Hạ Khải, cả hai đều ngồi chồm hổm đối diện với nhau trong có vẻ rất hèn mọn, bỉ ổi:
– Lão huynh, nếu không thể đồng ý thì cứ chia binh hai đường vậy. Trầm Trọng mang một nhóm đi qua Thiên Hà, các ngươi mang một nhóm đi Địa Hạ Vực Sâu, hai tuyến giáp công cuối cùng gặp tại Thiên Môn!
– Ai! Ta thật sự xem ngươi càng ngày càng thuận mắt à ghen. Ha ha, ta cũng đang có ý tứ này đây nhưng mà… Ai ai theo Trầm Trọng, ai đi theo chúng ta đây chứ?
Hắn cười rất quỷ dị như có thể nhìn thấy tâm tư của Trầm Côn:
– Người khác nghĩ thế nào ta không biết nhưng Trầm lão huynh chắc muốn đi theo Trầm Trọng phải không?
– He he..
– Lão huynh, ngươi cùng Trầm Trọng có ân oán mọi người đều biết. Nếu cho ngươi đi chung với Trầm Trọng thì chẳng phải còn chưa khai chiến các ngươi đã quánh nhau rồi? Như vậy không được, ngươi đi theo chúng ta, những người còn lại bốc thăm vậy. Bốc được Trầm Trọng thì cùng hắn đi Thiên Hà, bốc được chúng ta thì cùng đi Địa Hạ Vực Sâu!
Trầm Côn âm thầm thở dài một tiếng, xem ra muốn tập kích Trầm Trọng chỉ còn có thể tại Thiên Môn mà thôi.
Chỉ mong rằng hắn có thể sống sót đến lúc đó.
Hán Bang làm ra công cụ bốc thăm rất nhanh, mọi người vây quanh một chỗ rút. Dương Vô Tuyệt là người đầu tiên:
– Ta đi cùng Trầm Trọng.
Lý Trích Tiên là người thứ hai, sau khi nhìn kết quả liền cau mày:
– Ta cũng cùng đi với Trầm Trọng.
Người thứ ba:
– Trầm Trọng…
– Trầm Trọng.
– Ta cũng là Trầm Trọng.
Đợi đến khi hai mươi mấy người rút thăm xong thì xuất hiện một kết quả quỷ dị vô cùng. Không một ai bốc được Ngũ Đế Quân, nói cách khác, tất cả mọi người đều đi cùng Trầm Trọng, chỉ có Trầm Côn một mình đi với Ngũ Đế Quân.
Hạ Khải có chút không tin được:
– Nếu không… Làm lại một lần?
Tần Chánh cắn răng nói:
– Chuyện đại sự này sao có thể làm lại? Một mình thì một mình. Trầm Côn có dám theo chúng ta không?
Trầm Côn còn lựa chọn khác sao?
Sau khi thương nghị thỏa đáng rồi Trầm Trọng mang theo đại quân xuất phát, hai mươi mấy cường giả cùng với mấy vạn đại quân yêu thú tiến thẳng Thiên Môn.
Ngược lại bên Ngũ Đế Quân này chỉ có sáu người, người này nhìn người kia có chút…ngu ngu.
– Bà nó chứ!
Trầm Côn mắng một tiếng bất đắc dĩ:
– Lão huynh, đừng nhìn nữa. Đi thôi.
Dứt lời liền nhảy xuống Phù Vân Thai biến mất trong tầng mây mờ mịt.
Ngũ Đế Quân đi theo sau hắn nào đâu còn khuôn mặt ảo não vừa rồi? Năm người bọn họ nhìn nhau cười quỷ dị.
Thương Thang cười ha ha:
– Hán Bang, làm tốt lắm. Dưới ánh mắt của hai mươi mấy cao thủ mà ngươi vẫn có thể làm cho một mình Trầm Côn đi theo chúng ta…
Còn Hán Bang thì nhíu mày lại:
– Ta làm cái gì? Tần đại ca còn chưa chết thì ta ta luôn chơi ở khắp đầu đường, sòng bạc.. Hơn một ngàn năm, danh hiệu Thiên Tử Lưu Manh chỉ là cái tên thôi sao?
Hạ Khải muốn tiếp tục trêu chọc nhưng ngay lúc này…
– Ngũ Đế Quân? Các ngươi chỉ có sáu người thôi sao?
Tầng mây bên dưới đột nhiên xuất hiện một bóng người trẻ tuổi mặc đạo bào bên ngoài, trong có ngân giáp nắm một thanh trường thương nói:
– Triệu mỗ phụng mệnh kẻ nào dám can đảm đến gần Thiên Môn thì giết không tha.
Trầm Côn hoảng sợ dừng lại, có chút chột hạ nhìn người trẻ tuổi kia. Ngày đó Hào Long Thiên Túng, hôm nay Thiên Đạo võ hồn – Nhất Pháp!

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.