– Cơ Na…Thiên đạo vũ hồn?
Nha đầu này tự sát một lần kết quả là trở thành người mạnh nhất trong số vũ hồn?
Trầm Côn không thể tin được nhưng có thể chống đỡ được một chiêu Thập Phương câu diệt của Công Tôn Hư đã hoàn toàn chứng minh Cơ Na thật sự trở thành Thiên đạo vũ hồn, chỉ cần nhân gian vẫn còn tồn tại một ít thiện niệm, chủ nhân này của hắn sẽ vĩnh viễn không bị diệt vong!
Trầm Côn hét to một tiếng, nửa thân trái không nhúc nhích được, nửa thân phải cố chống đỡ phát ra một ngọn Hỏa thanh long, hắn theo đuổi triết học nhất quán “thừa dịp ngươi bệnh thì lấy mạng ngươi”. Hoả thanh long này ẩn chứa thuộc tính “thiện hóa nhân tâm” của Cơ Na, một tiếng rít gào vang lên và nó chui vào giữa người Công Tôn Hư.
– Ta…
Công Tôn Hư ngây dại.
Ngây dại một cách triệt để!
Tâm thần suốt mấy ngàn năm không hề dao động mà giờ khắc này đột nhiên xuất hiện sơ hở, trong đầu Công Tôn Hư đột nhiên nảy ra một ý niệm…. Mấy chuyện mà mình làm năm xưa, đều là chính xác sao?
Thời niên thiếu, hắn đi theo Đại Vũ trị thủy, đào núi, khơi sông, ngàn vạn bách tính hoan hô sau lưng hắn, điều này chắc chắn không sai lầm rồi. Tới thời trung niên, Đại Vũ đi vào Vũ toái hư không, trở thành nhân loại cuối cùng bước vào Thiên môn, mà hắn thì bất mãn Hạ Khải độc chiếm thiên hạ ép Thánh Quân nhường ngôi nên giận dữ quy ẩn núi rừng….việc này dường như cũng không có sai mà?
Khi được trăm tuổi thì thân nhân, bằng hữu của hắn đều trở thành xương tàn dưới đất khô, chỉ có hắn tuân theo vũ ý của Đại Vũ lưu lại và trở thành Hư không vũ thần, đi tới được Thiên môn!
Không ngờ Thiên môn lại không chịu mở!?
Vừa nghĩ tới việc năm đó mình bị ngăn lại ngoài Thiên môn là Công Tôn Hư lại thấy đau buốt cả tim!
Dựa vào cái gì!
Đại Vũ có thể vũ toái hư không, phi thăng Thiên môn, tại sao mình lại không được!?
Là bởi vì thực lực của mình không đủ?
Hay là vì công lao của mình không đủ lớn?
Thối lắm?
Công Tôn Hư ta đi theo Đại Vũ trị thủy, công lao mãi mãi bất diệt lưu danh thiên cổ, một thân vũ đạo còn vượt qua cả lúc Đại Vũ phi thăng, so với bất luận kẻ nào thì cũng đều có tư cách vượt qua Thiên môn!
Vì thế hắn tức giận liên thủ với hai người khác công kích Thiên môn… Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL – www.Truyện FULL
Nhưng bây giờ nghĩ lại thì chuyện này mình làm đúng sao?
Thượng giới cũng không nợ mình cái gì, cũng chưa từng nói rằng sau khi vượt qua vũ toái hư không là có thể mở được Thiên môn, cũng không nói sẽ ban ân cho phép mình tiến vào hàng ngũ tiên phật, người ta không mở cửa thì mình có thể chỉ trích cái gì?
Nếu đổi góc độ suy nghĩ một chút, nếu như trước cửa nhà ngươi đột nhiên xuất hiện một đám người tự xưng có thực lực phi thường, do đó đòi vào nhà ngươi… Ngươi sẽ mở cửa sao?
Nếu bởi vì ngươi không mở cửa, đám người kia liền đập phá cửa nhà ngươi, hòng xông vào, vậy thì ngươi cảm thấy là ngươi sai hay đám người kia sai?
Sai rồi!
Sai rồi!
Vừa nghĩ như vậy, trong lòng Công Tôn Hư liền thấy hối hận sâu sắc.
Lại nghĩ đến lúc đó sau khi đánh phá ở Thiên môn xong, hắn đã cướp đi một mảnh Thiên môn, sáng lập Hoàng kim thần tộc…mấy ngàn năm nay trấn áp phong thủy Cửu châu, ăn thịt nhân loại, cải tạo người sống thành quái vật nửa thú, gần như đều là tội nghiệp do một tay hắn tạo ra!
Từng chuyện từng chuyện hắn từng làm xẹt qua trong đầu Công Tôn Hư, hắn đột nhiên khóc không thành tiếng!
– Ta sai lầm rồi…
Hắn ngửa mặt lên trời thở dài, hai hàng nước mắt lăn xuống gò má:
– Ông trời, Công Tôn Hư này không xứng vượt qua Thiên môn, tội nghiệt ngàn năm qua chỉ sợ là Công Tôn Hư này không chuộc nổi!
Nói xong hắn liền thất tha thất thểu đi về phương xa, vừa đi vừa khóc lóc nhận tội…
– Lão huynh, ngươi, ngươi không sao chứ?
Nhìn theo bóng lưng Công Tôn Hư, Trầm Côn cảm giác mình như vừa trải qua một hồi mò trăng dưới nước.
Công Tôn Hư với khí thế hùng hổ đánh tới vậy mà không ngờ lại khóc lóc đào tẩu!
– Đây là lực lượng Thiện hóa nhân tâm!
Bạch Khởi khẽ nói:
– Chỉ cần bị ngươi đánh trúng thì một chút thiện niệm trong thân thể của hắn sẽ dần nảy mầm, sinh sôi phát triển… Dưới sự thúc đẩy của thiện niệm thì hắn sẽ thấy hối hận với những sai lầm mà mình đã phạm phải, nếu không chuộc tội thì chết cũng không nhắm mắt!
– Ha ha, thiện hóa nhân tâm không giết người chỉ giết tâm!
Trầm Côn chỉ về phía Công Tôn Hư biến mất với vẻ khó có thể tin được:
-Công Tôn lão huynh thế là … bại sao?
– Bại rồi!
Bạch Khởi:
– Hơn nữa ngươi cũng không cần đuổi giết hắn, tim hắn đã bị ngươi gieo chút thiện niệm thì cho dù có sống sót thì cũng chỉ biết làm việc thiện, không làm ác…
Dừng một chút:
– Đương nhiên, nếu về sau mà người làm xằng làm bậy thì nói không chừng Công Tôn Hư sẽ tìm đến ngươi để thay trời hành đạo, trừ ác diệt bạo.
Trầm Côn cười ha hả, vỗ bả vai Bạch Khởi một cái rồi tiến vào U Minh hồn phủ.
Sau trận đại chiến, tâm tình của hắn hoàn toàn trầm tĩnh lại thì lại nhìn thấy bộ dạng Bạch Khởi dung hợp Cơ Na…
– Lão huynh!
Hắn đánh giá Bạch Khởi mặc váy đó lại một lượt từ trên xuống dưới, cố hạ thấp giọng nói:
– Hiện giờ ngươi còn có trứng không?
Bạch Khởi theo bản năng đưa tay sờ dưới háng, sau đó vui mừng giải trừ phân thân! Hắn lạnh lùng ngẩng đầu lên, nói một cách âm trầm:
– Đây không phải là chuyện ngươi cần quan tâm, Huyền Si đã chết rồi, Cơ Na cũng mất đi năng lực chữa bệnh, tay trái của người làm sao bây giờ?
Tay trái??
Một cơn đau nhức đột nhiên nổi lên, Trầm Côn suýt chút nữa ngất đi vì đau đớn.
Khi con người ở những thời điểm, tâm trạng khác nhau thì cảm giác với đau đớn cũng khác biệt.
Trong lúc đại chiến thì ngay cả sinh tử Trầm Côn cũng đều không để ý nên không còn tâm tư đâu chú ý tới vết thương ở cánh tay trái. Nhưng bây giờ đã thoải mái nên mới cảm thấy được nửa thân trái đau tê dại.
Cởi y phục xuống kiểm tra một chút, bả vai trái của hắn mất một miếng thịt lớn nhưng mấy kết cấu sinh lý như mạch máu, dây thần kinh…. đều không thấy.
Cái này cũng chưa tính là cái gì, cơ thể Trầm Côn có năng lực tự trị liệu nhưng mấu chốt là một chút xương tỳ bà của hắn cũng không thấy đâu cả.
Xương tỳ bà là một khớp xương vận động cực kỳ quan trọng đối với nửa thân trên của con người, nối liền tay và thân, hiện giờ thiếu khớp xương này thì không những tay trái của Trầm Côn hoàn toàn bị phế bỏ mà nửa thân trái và chiếc cánh trái cũng không thể vận động kịch liệt được!
Đây là kết quả của thực lực cấp Vũ thánh mà hắn có được, người thường mà thiếu đi xương tỳ bà thì căn bản là không thể đi lại hay hoạt động được!
Mẹ kiếp!
Trầm Côn nhíu mày, hắn có được năng lực tái tạo tứ chi, không sợ trở thành tàn tật nhưng tái tạo tứ chi thì cần nguyên liệu, giờ giữa biển mây mênh mông này thì hắn biết tìm đâu ra nguyên liệu chữa trị xương cốt chứ!?
Đi giết một tên Tị Kim thần tộc để kiếm xương cho hắn?
Đây là một biện pháp tốt, chẳng qua với nửa thân còn lại của Trầm Côn hiện giờ thì có thể đánh thắng được Hoàng kim thần tộc sao?
Vậy trở lại nhân gian, tìm Mặc Ly hỗ trợ ư?
Cũng không được, chiếc cánh Sí Thiên bên trái không thể vận động bình thường thì sao hắn có thể bay trở về nhân gian được?
Ngẫm nghĩ một hồi, Trầm Côn đột nhiên phát hiện hắn đã rơi vào tình trạng mất đi hơn nửa sức chiến đấu, phía trước có chặn đường, phía sau có truy binh, gần như chỉ còn tuyệt cảnh là chờ chết!
– Không hay rồi…
Bạch Khởi cũng nhíu mày:
– Nếu lúc này một địch thủ cùng loại như Công Tôn Hư mà tới thêm…ta bị khắc chế, người cũng không còn khí lực để đưa thiện niệm của Cơ Na vào trong cơ thể của hắn, như vậy há chẳng phải chỉ còn con đường chờ chết sao?
– Ai nói không còn chứ!
Trầm Côn vò đầu bứt tai:
– Đại ca Dương Vô Tuyệt của ta cũng ở thượng giới, bằng không thì chúng ta đi tìm hắn đi?
– Không ổn!
Bạch Khởi lập tức phủ định:
– Khả năng ngươi tìm được Dương Vô Tuyệt ở trong mê cung này là vô cùng thấp, vạn nhất trước khi ngươi tìm được hắn thì vết thương trầm trọng hoặc là gặp phải Hoàng kim thần tộc.
Trầm Côn cũng hiểu biện pháp của mình quá mạo hiểm, nhưng ngoại trừ biện pháp này thì còn cách nào khác sao?
Chẳng lẽ muốn bất động tại chỗ này chờ chết à?
– Tước gia, người muốn tìm thầy thuốc sao?
Triệu Đỉnh đột nhiên rụt rè nói.
Ôi chao?
Mắt Trầm Côn sáng rực lên:
Triệu Đỉnh là một kẻ nhát gan sợ phiền phức, thực lực chỉ là một bán thần tộc không đáng nhắc tới, nếu như mình giết hắn rồi thì dùng xương của hắn để chữa trị xương tỳ bà của mình…
-Tước gia, ngài chớ nên nghĩ tới tôi!
Dường như là nhìn ra ý của Trầm Côn qua ánh mắt nên Triệu Đỉnh vội la lên:
– Tôi là quái vật Bán Nhân Mã (Centaur), nếu ngài dùng tôi thì không phải muốn làm súc sinh à!
Hắn vội nói tiếp:
– Ý tôi là nếu ngài muốn tìm thầy thuốc thì tôi có thể dẫn ngài đi tìm Triệu Vô Cực, mặc dù hắn là Hoàng Kim thần tộc nhưng ngài đã cứu Bắc Địa Vương khi ở phàm gian, cất nhắc Triệu Lạc Trần, hoàng thất Đại Triệu đều thiếu nợ nhân tình ngài mà!
Triệu Vô Cực?
Trầm Côn liền động lòng nhưng vẫn hơi do dự… Mình và Triệu Vô Cực đều chưa từng gặp mặt, mối liên hệ duy nhất cũng chỉ là do qua lại buôn bán năm xưa:
– Triệu Vô Cực có thể tin được không?
Mạo hiểm tới chỗ Triệu Vô Cực hy là ngồi lại đây chờ chết, không mất bao thời gian thì Trầm Côn đã có quyết định.
Cưỡi trên lưng Triệu Đỉnh, lén lút đi trên đường mây một ngày một đêm, cuối cùng hắn cũng tháy được tòa thành lũy trong mây do Triệu Vô Cực kiến tạo trên thượng giới.
Tòa thành này cũng có một pho tượng Thú Tôn cao hơn trăm mét giống như trước cửa bao triều đại Đại Triệu, trên thành cắm quân kỳ Ngự thú của vương triều Đại Triệu, còn bên trong thành liên tục có người Hoàng Kim thần tộc ra ra vào vào, cũng đều mặc quan phục của Triệu quốc.
– Mở cửa thành cung nghênh khách quý giá lâm!
Sau khi Triệu Đỉnh đi bẩm báo trước thì trong thành lập tức có một đội xe ngựa chạy nhanh ra, đón Trầm Côn vào một cách vẻ vang… Nếu không phải thân phận của Trầm Côn mẫn cảm quá mức thì bọn họ còn có khả năng dùng nghi thức hoàng gia để nghênh đón mất!
Dẫn đầu đoàn xe không ngờ lại là lão bằng hữu của Trầm Côn, chưởng quỹ số ba của Bách Bảo Trai ngày xưa, Trần Dương.
Người quen, hình dáng phong thổ thân quen, điều này khiến Trầm Côn như được trở về Triệu quốc ba năm trước đây, về với hương vị tự nhiên dân dã.
Biểu hiện của Trần Dương cũng hết sức nhiệt tình, chỉ nói rằng Triệu Vô Cực đã ra ngoài làm việc, chẳng qua có dặn dò Trầm Côn xuất thân là người nước Triệu, tới thành Vân Trung này cũng giống như là trở lại nhà mình, muốn làm gì, muốn ăn gì thì cứ nói ra!
Chỉ có một yêu cầu duy nhất đó là để tránh bị những Hoàng Kim thần tộc khác phát hiện thì tốt nhất là Trầm Côn không nên bước ra khỏi thành nửa bước…
Yêu cầu này tuy nói là hợp tình hợp lý nhưng khi lọt vào tai… thì lại có chút bất an?
Trầm Côn ở trong thành được 20 ngày, sau đó nỗi bất an trong lòng hắn càng ngày càng nghiêm trọng.
Thí dụ như cùng ngày nhập thành, Trầm Côn yêu cầu Trần Dương mang tới một ít xương người chết để hắn sửa xương tỳ bà, lúc ấy Trần Dương đáp ứng nhưng ba ngày liền cũng không thấy bóng dáng…sau đó Trầm Côn tìm được hắn thì hắn cười tủm tỉm nói, xương thì quá dễ, nhân loại, yêu thú, cho dù là thần tộc thì ở chỗ chúng ta có thể lấy ra bất cứ lúc nào, chỉ có điều với thân phận và thực lực Tước gia của ngài thì còn để ý đến những thứ xương cốt bình thường này sao?
Tước gia, chủ nhân Triệu Vô Cực nhà ta nghe nói cánh tay ngài bị thương nên đã tự mình ra khỏi thành tìm một cánh tay độc nhất vô nhị!
Tìm cánh tay giúp mình?
Đây là chuyện tốt!
Nhưng chuyện tốt như vậy thì sao ba ngày sau Trần Dương mới nói ra chứ?
Hơn nữa nụ cười của hắn trông có phần quỷ dị?