Da đầu Trầm Côn thiếu chút nữa bị xé rách.
Phương pháp xử lý của Lệ Thiên quá ác độc, kỹ thuật diễn xuất đâu phải một sớm một chiều là có thể luyện được.
Trầm Côn không hề có bất kỳ diễn kỹ nào khó khăn, nhưng A La với gương mặt xinh xắn, vai diễn của nàng chính là bình hoa trong truyền thuyết. Làm sao có thể tránh được ánh mắt của Lệ Thiên?
Điểm chết người chính là hai lão chuyên gia cũng đã tới.
Hơn năm sáu chục năm biểu diễn. Người nào diễn kỹ tốt, người nào diễn kỹ không tốt, bọn họ chỉ nhìn một cái là rõ ràng.
Nghĩ vậy, Trầm Côn quét mắt vào mấy diễn viên khác ngày hôm qua được mướn vào.
Hắn nghe được lời Lệ Thiên nói, cũng nhìn hai lão chuyên gia, nhưng thần sắc hắn tự nhiên, cười híp mắt.
Nên làm gì, phải làm cái gì? Thậm chí có hai diễn viên đi tới hai lão chuyên gia làm lễ ra mắt, thỉnh giáo biểu diễn kỹ nghệ.
Vừa nhìn cũng biết, bọn họ chính là hàng thật giá thật diễn viên chân chính, căn bản không sợ kiểm tra.
Có lẽ bọn họ còn đang suy nghĩ, có thể được hai lão chuyên gia quan sát phê bình, thực sự một cơ hội đề cao kỹ năng khó kiếm.
– Nguyên Quân tiểu thư, tại sao không nói chuyện? Không hoan nghênh hai vị lão nhân này sao?
Lệ Thiên cười nói.
Nguyên Quân trầm mặc nửa giây đồng hồ, bỗng nhiên nhoẻn miệng cười.
– Hoan nghênh, hai vị này là hai lão tiền bối trong giới vũ kịch, là đại sư biểu diễn nổi tiếng nhất. Nguyên Quân làm sao dám không hoan nghênh?
– Tốt lắm, để hai vị lão tiền bối tự do tìm chỗ ngồi, tùy ý quan sát. Bọn họ tới đây để quan sát diễn viên. Lệ tướng quân không bằng tự quyết định đi, không cần phải hỏi ý kiến Nguyên Quân ta.
Lệ Thiên mỉm cười khom người:
– Đa tạ Nguyên Quân tiểu thư.
Hoàng Kim Phong Kỵ rút lui ra ngoài, sau đó giống như một loại trận pháp kỳ diệu, ngồi xem lẫn với những người xem, mục đích duy trì trật tự, nhưng cũng có thể ngay lập tức kết thành trận pháp chiến đấu.
Mặt khác, kiến trúc đại đội của Công Thâu gia cũng xuất hiện bên ngoài tràng biểu diễn. Bọn họ trên mặt đất gõ gõ đánh đánh, không ngừng tổ hợp các cơ quan công cụ. Mười mấy giây sau phủ không trung.
Dưới thiên la địa võng trên mặt đất, Công Thâu Tá ngồi phía xa xa trên đỉnh một cái máy vừa mới tạo thành. Chỉ cần hung thủ xuất hiện, hắn liền lấy sọ đầu dẫn đạo, đem các cơ quan công cụ trong hội trường hợp lại thành cơ giới Chiến thần.
Tuy thuyền cơ giới Chiến Thần mặc dù không so sánh được với Đại Địa chiến thần. Nhưng như vậy Trầm Côn cũng không thể ngăn cản nổi.
– Đăng tràng.
Nguyên Quân quát nhẹ một tiếng, các diễn viên phía sau tràng sân khấu bắt đầu ai vào việc nấy.
– Ái phi!
Nhẹ nhàng cầm cổ tay A La, Nguyên Quân sắm vai Triệu vương. Nàng lấy lòng cười cười:
– Phía trước chính là Bắc Phòng Thiên Quan, nơi đóng quân của Lý Mục nguyên soái. Quả nhân cùng ái phi cùng lên thành, nàng thấy sao?
– Toàn bộ theo đại vương phân phó.
A La có chút khẩn trương cúi đầu.
– Chớ cúi đầu! Nhớ kỹ, ngươi chính là yêu hồ Tố Tâm. Phải làm ra bộ dạng Yêu Hoàng của nàng, miệt thị cường giả Cửu Châu.
– Tốt lắm, đăng tràng đi.
Nguyên Quân bước lên trước sân khấu.
Lúc này, Trầm Côn bước nhanh tới sau lưng A La, nhỏ giọng hỏi:
– Mỹ nữ, biểu diễn cẩn thận. Đừng để hai lão chuyên gia kia nhìn ra.
Bộ dạng A La có chút bất đắc dĩ:
– Tối qua ta bận rộn sưu tập vật phẩm tùy thân của Nguyên Quân, không có đọc rõ kịch bản.
– Trời ạ!
Trầm Côn hung hăng vỗ trán một cái:
– Vậy thì đi bước nào hay bước đó. Một khi bị nhận ra, lập tức động thủ với Nguyên Quân, dùng nàng làm con tin.
– Bắt Nguyên Quân tiểu thư? Việc này có vẻ không tốt?
– Nói nhảm cái gì đó, mau lên trên!
Người mặc áo binh lính bên cạnh thúc dục:
– Triệu vương đã đi lên thành lâu rồi. Là thân binh hộ vệ, sao còn ở phía ngoài?
– Được, được, chúng ta cùng lên.
Nói cho A La kế hoạch của mình, Trầm Côn giơ trường mâu, đi theo hơn mười người binh lính bước lên sân khấu.
Hắn hướng lên trên tường thành đánh một trận, hai lão nhân ngồi ở hàng thứ nhất trong thính phòng nhất thời nhăn hàng lông mày.
– Triệu tướng quân, lưu ý tên tướng quèn bên cạnh Triệu vương, có một chút không bình thường!
Ánh mắt Lệ Thiên đặt trên người diễn viên chính. Hắn thực sự không có chú ý một tên lính quèn như vậy, chần chờ nói:
– Một tên binh lính thôi mà. Cho dù diễn kỹ chưa tốt cũng không có gì không hợp tình hợp lý chứ?
– Tướng quân chú ý một chút, tất cả những tên đóng binh lính này đều được Nguyên Quân cẩn thận tuyển chọn. Cho dù không so sánh được với diễn viên chính quy, cũng không thể giống như hắn vậy.
Len lén chỉ vào Trầm Côn, lão chuyên gia thấp giọng nói:
– Người này ra sân chậm hơn người khác một bước, rõ ràng không nhớ rõ thứ tự ra sân khấu. Hơn nữa, nhìn dáng vẻ của hắn, hiện tại hắn là thân binh hoàng thất bảo vệ đất nước. Hắn phải xem thường tạp binh địa phương, bộ dạng hiên ngang. Nhưng ngài thấy gì trên vẻ mặt của hắn? Không có, căn bản hắn không có hiểu rõ kịch bản, căn bản không hiểu về diễn kỹ. Một diễn viên như vậy, căn bản không xứng xuất hiện trên sàn diễn của Nguyên Quân. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL – www.Truyện FULL
Nghe lão chuyên gia phê bình, khóe miệng Lệ Thiên nở ra nụ cười càng ngày càng tươi.
– Ngươi.
Hắn nhẹ nhàng vung tay lên:
– Báo cho Công Thâu gia, cơ giới Chiến Thần hỏa pháo toàn bộ mở ra. Nhắm vào tên binh lính kia cho ta.
Trầm Côn còn không biết chuyện sắp xảy ra với mình. Hắn vẫn như cũ, có một chút lo lắng đi theo đội thị sát phòng thủ Triệu vương.
Vũ kịch chính thức bắt đầu.
– Ái phi, nàng xem!
Đứng trên tường thành, Nguyên Quân chỉ vào núi sông lớn phía trước:
– Đây cũng là giang sơn tốt của quả nhân. Ái phi có nhã hứng nghe một bài thơ của quả nhân?
Trong lúc nói chuyện, Nguyên Quân một tay lôi kéo A La, một tay khẽ vuốt chòm râu đẹp trên môi, ánh mắt uy nghiêm xen lẫn một chút trêu chọc cùng hèn mọn, làm cho người ta vừa nhìn đã có thể cảm giác được.
Kế tiếp nàng muốn đọc chính là toàn bộ các loại dâm thi sóng từ (Cái này có thể tạm hiểu là các từ ngữ phóng túng, bừa bãi ). Giống như là ánh trăng sáng trước giường, trên mặt đất có hai đôi giày…
– Đẹp quá .
– Nguyên Quân!
– Nguyên Quân!
– Nguyên Quân!
Mọi người xem dưới đài nhất thời hoan hô.
Mà hai vị chuyên gia cũng nhìn nhau gật đầu:
– Không hổ là Nguyên Quân tiểu thư, đóng vai nam nhân có thể biểu hiện được sự thưởng thức sắc đẹp của nam nhân. Ta cũng không thể so sánh!
– Lão đệ khiêm tốn rồi. Ha ha, hay là nhìn diễn viên sắm vai Tố Tâm một chút, xem diễn kỹ của nàng thế nào.
– Như thế nào?
Giờ khắc này, ánh mắt mọi người cũng tập trung trên người A La.
Triệu vương ngâm thơ, vương phi Tố Tâm sẽ trả lời thế nào?
Đúng vậy, nên trả lời thế nào?
A La một dạng suy tư.
Nàng chưa có đọc qua kịch bản, trong đầu trống rỗng…
– Ái phi vì sao không nói?
Nhìn A La khẩn trương, Nguyên Quân nhắc nhở:
– Là không muốn nghe quả nhân ngâm thi, hay là kích động không biết nói như thế nào?
“……………..”
A La đã tiến vào trạng thái mộng du. Trong lòng nàng giống như là hiện lên hàng loạt câu nói giống nhau:
“Trời ơi, mình đang biểu diễn cùng Nguyên Quân trên sân khấu sao? Trời ơi, chính mình đột nhiên cùng Nguyên Quân biểu diễn trên sân khấu. Thật không ngờ Nguyên Quân tiểu thư ôn nhu nói chuyện cùng với mình.”
Thấy bộ dáng của A La, Lệ Thiên lặng lẽ ra hiệu:
– Đội thứ ba Phong Kỵ nghe lệnh. Biểu diễn kết thúc, lập tức đem diễn viên vai Tố Tâm bắt lại.
Mới chỉ một màn, Trầm Côn cùng A La đã bị người để ý.
Biểu diễn vẫn tiếp tục!
Thấy A La hai lần liên tục không nói gì, Nguyên Quân tùy cơ ứng biến, vui mừng mở to hai mắt nhìn:
– Quả nhân hiểu. Ha ha, ái phi chẳng lẽ muốn nói theo điển cố Phong Hỏa hí chư hầu. Từ tài điều động binh mã, chiếm được nụ cười của mỹ nhân.
Đây là điển tích Phong Hỏa Hí chư hầu
Vừa nói, nàng nặng nề vung tay lên:
– Bắc Phòng Thiên Quan thống soái, Lý Mục nguyên soái ở đâu?
Chết tiệt, làm sao không theo như kịch bản? Người sắm vai Lý Mục vội vội vàng màng mang theo mấy tên lính quèn tới tường thành vội vã quỳ xuống nói:
– Đại vương, mạt tướng Lý Mục nghe lệnh.
– Nguyên soái miễn lễ!
Nguyên Quân ôn nhu giơ tay lên cằm A La, lẩm bẩm nói:
– Làm bài thơ giang sơn này để cho mỹ nhân cười, quả nhân liền một lần hí lộng chư chầu, xem một lần làm hôn quân như thế nào? Lý Mục, lập tức điều động binh mã toàn thành, ở dưới dàn thành trận thao diễn.
– Đại vương, không thể!
Bởi vì A La không theo như kịch bản, nội dung bộ kịch đã bị thay đổi. Nhưng mà người này là diễn viên có kinh nghiệm phong phú, một mặt theo tính cách của Lý Mục ngăn cản, một mặt trong lòng thầm tính toán.
Trọng điểm của buổi biểu diễn hôm nay chính là việc Tố Tâm lừa gạt Triệu vương mở cửa thành ra, đưa yêu thú mai phục vào trong. Mà Lý Mục lại phải đánh một trận tử chiến, cuối cùng phải hóa thành đài Thú Tôn… Như vậy chỉ cần mình ngăn trở, đột nhiên mở cửa thành, đưa yêu thú tiến vào là có thể tiếp tục được.
Nghĩ tới đây, nàng nghiêm mặt nói:
– Đại vương, Bắc phòng thiên quân chính là bình chướng phòng ngự yêu thú lớn nhất của nước ta. Vì giang sơn xã tắc, không thể dễ dàng mở cửa thành ra được.
– Ngươi dài dòng cái gì?
Nguyên Quân tức giận xoay người lại:
– Giang sơn đại Triệu dưới sự thống trị của quả nhân, đã sớm kiên cố vững chắc. Chỉ là vài con yêu thú có gì phải sợ. Lập tức mở của thành .
– Đại vương!
Người này cúi đầu, giận dữ hét lớn:
– Giang sơn làm trọng, dân chúng làm trọng!
– Trong mắt ngươi chỉ có dân chúng, không có lệnh của quả nhân sao?
Nguyên Quân giận dữ quát lên:
– Trong vòng một khắc đồng hồ, không thấy quân sĩ thao diễn, quả nhân sẽ cho ngươi đẹp mắt!
– Đại vương!
Hắn bi phẫn ngẩng đầu, trong mắt chứa đựng tức giận cùng không cam lòng. Nhưng mà Triệu vương căm tức nhìn, hắn chậm rãi cúi đầu:
– Đại vương ra lệnh…
Lý Mục cắn răng nói:
– Mạc tướng không dám không theo!
– Ha ha, đây mới là Lý Mục nguyên soái trung tâm. Mở thành đi.
Triệu vương dắt theo Tố Tâm, ngồi ngay ngắn ở trên lầu cửa thành.
– Chi! Chi!
Tiếng khóa sắt vang lên, cửa thành mở ra rồi, cầu treo hạ xuống bên sồng đào bảo vệ thành. Quân đội Triệu quốc chạy ra ngoài thành, ở dưới xếp thành hàng ngũ chỉnh tề.
Ngoài thành, đám yêu thú đang núp trong núi lớn lộ ra nụ cười dữ tợn.
– Giết Triệu vương, đoạt giang sơn!
Một con xích hồng sắc đại điểu đột nhiên phóng lên cao, hai cánh mở ra che nửa bầu trời, hai cánh chuyện động. Ngàn vạn đạo hỏa vũ (Lông lửa ) giống như mũi tên tiến đến, toàn bộ vây kín trận quân Triệu.
Chỉ một lần đối mặt, quân Triệu bị bắn chết hơn phân nửa. Những binh sĩ may mắn sống sót cũng khó khăn giãy dụa trong biển lửa. Ngay lúc này, một con sư tử yêu thú dẫn một nhóm yêu thú lớn xông vào trong quân trận, thấy người liền giết, gặp người liền ăn. Trong khoảnh khắc làm cho quân Triệu thất linh bát lạc. Sau đó đại quân yêu thú này vọt vào trung tâm yếu địa của Đại Triệu.
– Bảo vệ đại vương!
Lý Mục vung cánh tay hô to, nhưng khi quay đầu lại không còn thấy có binh sĩ nào sống sót trả lời.
– Cứu mạng!
Trầm Côn mang theo vũ khí cùng với những binh lính bỏ chạy, vừa chạy vừa hô to:
– Cứu mạng!
Phốc. Một chiếc lông chim xuyên thấu qua lồng ngực của hắn. Hắn chậm rãi té xuống, quay đầu nhìn giang sơn Đại Triệu sau lưng, còn có cha mẹ, thê nhi, rốt cuộc chết không nhắm mắt…
Trước khi chết hắn còn nghe được Lý Mục đau khổ rống rận trong không trung:
– Những quân lính còn sống, lập tức bảo vệ đại vương!
– Lập tức!
Trong tai bỗng nhiên nghe được một âm thanh khác. Người diễn Lý Mục đã rất chân thật rồi, nhưng so sánh với âm thanh này, hắn bất đắc dĩ bị quân vương chỉ trích, bị yêu thủ công phá phòng tuyến, bị người yêu phản bội đâm ra bi phẫn. Hết thảy lộ ra dáng vẻ không đáng giá.
Bên trong thi thể, Thú Tôn chân chính Lý Mục gần như điên cuồng giơ cao cánh tay, điên cuồng hét lên:
– Toàn quân, bảo vệ đại vương!
Một màn trước mắt, giống như lịch sử trong trí nhớ của Lý Mục, cũng giống như hắn nhập vai diễn rồi.