– Dương gia? Lệ Thiên ngươi đang ở đây mắng ta sao? Ta đã bị trục xuất khỏi Dương gia mười bảy năm. Đại hán khẽ cười, trong giọng nói có chút thê lương:
– Ta hiện tại chính là tùy tùng của Nguyên Quân tiểu thư kiếm miếng cơm, cũng không đến nỗi chết đói.
– Ngươi thực sự là tùy tùng của Nguyên Quân tiểu thư?
Lệ Thiên ngạc nhiên:
– Lúc ta nghe tin đồn, còn tưởng là…
Bỗng nhiên hắn cười to:
– Từng là tấm bình phong của Dương môn, nhất long cửu hổ, không ai có thể bì được với ngươi. Từng là cao thủ Dương gia một thời, Tống Nguyệt Tả võ Vệ tướng quân, Định Sơn hầu. Thế nhưng… Ha ha, U Vân Châu, trong Huyết cốc, tám vạn Vân Mông huyết kỵ chết dưới tay ngươi thực không cam lòng. Tại thành Bích Hải, Trịnh Nhân Vương bại dưới chân ngươi thực không cam lòng.
Nói xong, hắn yên lặng nhìn về hướng về phía quân trận:
– Dương Ngũ đại tướng quân ngươi cũng có thể theo một nữ nhân hát rong, Lệ Thiên ta đây có gì không thể nhẫn nhịn? Chuyển cáo với Nguyên Quân tiểu thư, những người này có thể vào trong quân trận của ta, nhưng mà phải tiếp nhận sự kiểm soát của ta.
– Đa tạ.
Dương Vô Cửu giơ chén rượu cung kính.
………………………..………………… ……..
– Là hắn?
Núp trong chuồng ngựa, sắc mặt khó tin của A La giống với Lê Thiên:
– Sớm nghe nói Dương Ngũ Đầu đi theo Nguyên Quân tiểu thư. Nhưng thực sự không thể tưởng tượng được, đây là vị anh hùng tung hoành hai mươi năm trên sa trường…
Nàng hưng phấn giơ nắm tay lên:
– Mị lực của Nguyên Quân tiểu thư thực lợi hại. Ngay cả anh hùng cũng có thể chinh phục được.
– Mỹ nữ…
Trầm Côn rên rỉ một tiếng, trạng thái của A La càng lúc càng không bình thường rồi.
– Ngươi nói cái gì?
A La căn bản không để ý tới Trầm Côn, hưng phấn thật lâu mới vỗ trán một cái:
– Đúng rồi, Dương Ngũ mặc dù chỉ là Dương gia gia tướng, vừa mới rời khỏi Dương gia. Nhưng mà ngươi tốt nhất tránh xa hắn ra, chớ nên nhắc đến quan hệ với Dương gia.
Không nhắc đến quan hệ với Dương gia sao?
Trầm Côn nhìn bóng lưng Dương Ngũ cười cười. Trước kia hắn thực sự không muốn đối mặt với Dương gia, nhưng hiện tại… Hắn liên tục ba lần nằm mộng thấy Dương Vô Tuyệt. Biết rõ Cửu Châu Trầm Côn từng sống trong một sơn động bí mật nhiều năm, hắn thật đúng là muốn tìm Dương gia hỏi một câu. Sau khi Dương Vô Tuyệt rời khỏi sơn động, Cửu Châu Trầm Côn trên con đường tà đạo rốt cuộc đã làm cái gì? Một Trầm Côn nho nhỏ, tại sao sau khi rời khỏi sơn động kia, lại luyện thành Kinh Hồng tam kiếm, thí thần đồ phật, trở thành lãnh tụ của Bắc Đấu Thất Tinh. Những vấn đề này sợ rằng chỉ có người Dương gia mới có thể trả lời.
” A di đà Phật, xem ra muốn tìm linh hồn của Ky Quan Hoàng, trước hết phải thoát khỏi Lệ Thiên.”
Trầm Côn sờ lên cằm suy nghĩ một hổi:
– Mỹ nữ, ta nghĩ ra một biện pháp, có thể từ đây thoát ra ngoài. Hơn nữa còn có người miễn phí dẫn đường cho chúng ta tới phía Đông thành Xuất Vân.
– Tại sao lại phải rời đi?
A La không tình nguyện đưa tay lên môi:
– Ở chỗ này, thưởng thức phong tư của Nguyên Quân tiểu thư không phải là tốt sao? Nói không chừng còn có thể lấy được vật phẩm tùy thân của nàng.
– Phật tổ ơi!
Trầm Côn dứt dứt tóc:
– Mỹ nữ, ngươi có phải hay không lại trở nên ngu ngốc thế? Chỉ là một nữ nhân xinh đẹp, làm cho ngươi trở nên ngu ngốc như vậy sao?
Hắn ai oán lắc đầu:
– Được rồi. Ngươi muốn tiếp xúc với Nguyên Quân, vậy thì hết thảy phải nghe theo lời của ta.
– Thật không? Ngươi có biện pháp có thể trông thấy được Nguyên Quân sao?
– Không những nhìn thấy Nguyên Quân, ta còn muốn làm cho nàng đi cùng chúng ta tới Đông thành nữa.
Nói xong, Trầm Côn chuồn khỏi chuồng ngựa. Thừa dịp các diễn viên ra ra vào vào hỗn loạn ở trong sân mà tìm được.
Nguyên Quân mang đến một đoàn diễn khổng lồ, đạo cụ thì hơn bốn mươi xe. Trầm Côn dễ dàng tìm được một kho hàng lớn, từ bên trong lấy ra một bộ tóc giả, đồ hóa trang, đồ trang điểm, còn có các loại đồ dành cho diễn viên quần chúng. Trở lại chuồng ngựa, Trầm Côn trang điểm thành một tên tiểu hồ tử, mắt nhỏ của hắn dùng cánh ve sầu tạo thành mắt hai mí, nhưng mà nhìn cũng không lớn hơn chút nào. Một mặt hóa trang, một mặt nói với mỹ nữ:
– Mỹ nữ, tháo mặt nạ ra!
Từ lần đầu gặp A La, nàng lúc nào cũng mang một tầng lụa mỏng che mặt. Tuy nói Trầm Côn đã nhìn thấy dung mạo của A La lúc nàng tắm, nhưng với những người khác, bộ dáng của A La vẫn còn là một đại bí ẩn. Dĩ nhiên, vẫn có thể mơ hồ thấy được khuôn mặt của A La qua tấm khăn che, nếu không lần trước Nguyên Quân cũng không bị kinh diễm.
– Tháo mặt nạ?
A La lắc đầu liên tục:
– Không được, dung mạo của ta không thể dễ dàng bị nhìn thấy!
– Vậy ngươi nghĩ ở lại chỗ này, hay là đi nhìn Nguyên Quân?
Trầm Côn không nói câu nào, đem một lọ nước nhuộm đen gội lên đầu A La, sau đó tháo mặt nạ, đẩy ánh mắt nàng, nhét vào hai khối tinh phiến thay đổi màu sắc. Trải qua một hồi trang điểm, A La khôi phục lại tóc đen, hai mắt to hơn. Cho dù có tái kiến Nguyên Quân, chỉ sợ nàng cũng khó nhận ra người nàng chính là mỹ nữ tóc trắng mình đã gặp qua ở thành Gia Lăng.
– Ách…
Ngây ngốc nhìn A La không đeo mặt nạ, thấy mỹ nhân nhăn mày, Trầm Côn thở dài, đem mặt nạ đeo lại cho nàng.
– Này, sao lại đeo lại cho ta?
A La hung tợn liếc mắt Trầm Côn.
– Ta mới phát hiện, ngươi mang mặt nạ, có bị địch nhân nhận ra thì nguy hiểm. Nhưng không mang mặt nạ, càng nguy hiểm hơn!
Trầm Côn phải thừa nhận rằng, A La nếu lấy dung mạo của mình ra ngoài. Lệ Thiên cùng Hoàng Kim Phong kỵ không nhận ra nàng, cũng sẽ bị nàng kích thích sắc tâm của hắn, gây ra rất nhiều phiền toái. Hồng nhan họa thủy, quả thật không sai. Sau khi cải trang thay đổi, Trầm Côn để cho Long Thanh Sơn núp ở trong kho hàng, còn hắn lôi kéo A La đi tới tiền viện. Thời gian tuyển diễn viên tiến hành đã diễn ra rất lâu rồi, những thí sinh trong đại sảnh xếp thành một hàng dài. Những người đến đây thực sự rất nhiều, thực sự kéo dài từ đại sảnh đến tận đại môn. Bên trong có lão nhân, có hài tử, thậm chí có cả diễn viên chân chính. Nhưng tuyệt đại đa số những người này đều là vì mộ danh Nguyên Quân mà tới. Quá trình khảo hạch cũng rất đơn giản, chỉ cần thí sinh trước mặt biểu diễn một chút tài nghệ. Sau khi người chấm gật đầu là có thể thông qua cửa thứ nhất, có thể đi vào trong gặp mặt nói chuyện với Nguyên Quân.
Nơi này rất náo nhiệt, Lệ Thiên mang theo hơn mười Hoàng Kim Phong Kỵ đi tới bên cạnh đội ngũ tuyển mộ. Một mặt cùng với Dương Ngũ tán gẫu, một mặt dùng đôi mắt nhỏ quét qua người đến đây ứng sính. Xếp hàng hai canh giờ, rốt cục cũng đến phiên A La cùng Trầm Côn.
– Vị tiểu thư này, ta tên là A La, người Bắc Cửu Châu. Ta vô cùng ngưỡng mộ Nguyên Quân tiểu thư!
A La đẩy Trầm Côn vọt tới, trong đôi mắt to tràn đầy kích động:
– Ngươi nhìn xem ta có thể thông qua khảo hạch không?
Từ lúc tiến vào Đông Cửu Châu, Trầm Côn và A La chưa bại lộ thân phận của mình. Hoàng Kim Huyết tộc cũng chỉ biết hung thủ là một người đầu trọc cùng một thiếu nữ tóc trắng. Cho nên A La trực tiếp dùng tên thật của mình. Đưa ra Lộ Dẫn( Cái này chắc giống với CMND của chúng ta ) chứng minh thân phận của nàng, tất cả được thành chủ thành Xích Tiêu xác thực, dể dàng thông qua kiểm tra thân phận.
– A La tiểu thư phải không? Theo như quy củ, ngươi am hiểu tài nghệ gì? Biểu diễn hay là ca múa?
Một ngươi đang cúi đầu viết, nghe âm thanh thanh thúy hắn ngẩng đầu nên, sau đó ngạc nhiên:
– A La tiểu thư…
Ngó qua tấm lụa mỏng của A La, thấy dung nhân xinh đẹp ẩn ẩn hiện hiện, tên này nhoẻn miệng cười, sửa lời nói:
– Ngươi không cần biểu diễn tài nghệ, trực tiếp vào trong nội đường gặp mặt nói chuyện.
– Tại sao lại như vậy? Nàng làm sao có thể trực tiếp vào bên trong?
Những thí sinh khác nhao nhao cả lên.
– Chư vị, điều kiện làm diễn viên có một điểm cốt lõi, các ngươi phải thừa nhận rằng, chỉ dựa vào gương mặt đẹp đứng trên sân khấu có thể làm cho người xem oanh động? Ta nói có đúng không?
Một người đứng lên tự mình đưa A La vào trong nội đường, trở lại cười nói:
– Người nào không hài lòng có thể đứng ra, cùng đi vào với vị tiểu thư kia so một lần. Nếu mà có thể xinh đẹp được như nàng, vậy có thể trực tiếp đi vào trong.
Toàn bộ im lặng như tờ.
– Ngươi là ai?
– Ta, ta là bằng hữu của vị tiểu thư kia.
Trầm Côn cười hì hì đến gần, đem ánh mắt trừng hết cỡ:
– Mỹ nữ, ngươi nhìn ta…
– Ngươi!
Chỉ nhìn lướt qua Trầm Côn, một người tuyển mộ vung tay áo lên.
– Uy, mỹ nữ, ta còn chưa có biểu diễn mà.
– Vị tiên sinh này, ta mới nói qua, điều kiện cốt yếu của diễn viên là… Ngươi như vậy…
Hắn nhìn nhìn Trầm Côn đánh giá một hồi:
– Tuy ta đã từng thấy một hòa thượng có đôi mắt nhỏ hơn một chút, nhưng mà nếu muốn cho ngươi lên đài, cần phải tiêu hao rất nhiều đồ trang điểm trân quý, làm thâm hụt tiền của chúng ta.
Nha đầu chết tiệt, bần tăng có cừu oán với ngươi sao? Trầm Côn chỉ tay vào người nàng, đầu ngón tay khẽ khẽ run. Sau đó hắn có nén một hơi, tủm tỉm cười:
– Mỹ nữ, cho ta chút mặt mũi. Ta vừa mới nói là bằng hữu của vị tiểu thư kia. Nếu ngươi đuổi ta đi…
Nói xong, Trâm Côn vỗ tay mình lên trên bàn, thuận tiện cầm “id card” của A La lưu lại:
– Ta sẽ cùng bằng hữu của ta rời đi!
– Lời này có chút quen tai.
Nàng miệng nhỏ khẽ nhếch lên, nhìn lượt qua Trầm Côn nói:
– Ai nha, ngươi thực sự đúng là đồng hương của vị tiểu thư kia. Vậy cũng tốt, cho ngươi một cơ hội, am hiểu cái gì, biểu diễn thử đi.
– Ta am hiểu…
Trầm Côn bỗng nhiên có chút khó khăn. Hãm hại lừa gạt, đánh nhau giết người đối với hắn không có vấn đề gì. Nhưng mà về tài nghệ biểu diễn… Hắn đã từng một lần lên trên sân khấu. Nhưng mà lần đó là cố ý đi ám toán Trầm Trọng, căn bản không coi cái gì gọi là kinh nghiệm biểu diễn.
– Ngươi không am hiểu một chút tài nghệ nào?
Cô nàng bất đắc dĩ vuốt cái trán:
– Khí lực vất đi đâu rồi? Cầm cờ lớn, múa rồng cũng không làm được sao? ( Ta đứng im làm tượng gỗ )
– Không thành vấn đề, không thành vấn đề!
Trầm Côn vội vàng làm ra cái bộ dạng ngẫm nghĩ, sau đó làm mấy tư thế khoa trương múa tay:
– Chỉ cần cho ta một lần gặp Nguyên Quân tiểu thư, ta làm người bưng trà dâng nước cũng được mà.
– Vậy thì vào đi!
Cô gái không nhịn được phất phất tay, chờ Trầm Côn tiến vào trong nội đường bỗng nhiên hô lớn:
– Đúng rồi, người kia chờ chút đã. Trước khi ra mắt Nguyên Quân tiểu thư, ngươi đến phòng hóa trang đem con mắt làm cho lớn hơn một chút.(Thằng này vừa nhép hai cục đã vào mắt rồi giờ lại nhét tiếp vào đâu đây. Mắt bé nó khổ thế đấy )
Xoa xoa trán:
– Cho dù là kẻ chạy cờ, người ta cũng phải xem lỗ mũi với ánh mắt ngươi. Nếu không chúng ta chuẩn bị cho ngươi sắm vai kẻ ngốc hoặc là quái vật.
– Mặt ngốc….
Trầm Côn không để ý đập vào cánh cửa.
Bên trong nội đường, Nguyên Quân đang chuyện trò vui vẻ cũng hơn mười người thông qua khảo hạch diễn viên. Riêng A La thân mật ngồi bên cạnh nàng, tay nắm tay, xem ra Nguyên Quân rất hài lòng với A La.
Nhìn Trầm Côn tiến vào, Nguyên Quân đã được A La nói qua, nàng cười nói:
– Bằng hữu của A La phải không? Ngồi đi, hôm nay tuyển mộ đến đây là kết thúc, ngươi là người cuối cùng. Sáng mai, ta sẽ dẫn các ngươi tham gia khảo hạch cuối cùng.
– Vẫn còn phải thi sao?
– Dĩ nhiên! Muốn xác định một người có phải là diễn viên tốt hay không, cuối cùng phải thật sự nhìn họ trên võ đài. Nguồn truyện: Truyện FULL
Nguyên Quân cười cười nói:
– Sáng mai, ta sẽ ở Tây thành công diễn một buổi vũ kịch. Toàn bộ mười chín người các ngươi đều lên đài. Ai diễn tốt thì lưu lại, ai diễn không tốt… Ha ha, Nguyên Quân ta chỉ có thể nói một tiếng xin lỗi!
Vừa nói nàng vừa phân kịch bản:
– Đây là vở kịch ngày mai. Lấy tài liệu từ thời chiến quốc Triệu quốc, là vũ kịch truyền thống “Thú Tôn truyện”. Màn cuối cùng, chính là yêu thú tàn sát nước Triệu, Lý Mục tự vẫn cứu thương sinh.