– Một vị sư phụ khác của ngươi?
A La nhướng mày.
– Cổ Nguyệt Hà, đừng có vòng vo, nói thật đi, sư phụ khác của ngươi là ai?
– Cô nãi nãi, cái này còn phải nói sao? Người có nhớ ta khi còn sống có chức danh gì không?
– Đại Hán quốc sư, Thiên Cơ môn chủ, Đại Hán quốc sư…
A La đứng lên nhìn lại Cổ Nguyệt Hà bỗng nhiên trong ánh mắt hiện lên sự kính trọng khó tả, chắp tay nói:
– Là ta sơ sót, các vị quân sư vương triều Đại Hán tương truyền rằng, sư phụ của ngươi chính là vị đệ nhất quân sư của Đại Hán từ khi khai quốc bốn trăm năm trước đến nay…
– Đừng nói!
Cổ Nguyệt Hà hạ giọng xuống thật thấp rồi nói:
– Thủy Nhi bị chính vị sư phụ đó của ta phong ấn, bất quá không thể nói ra, đây là Thiên Cơ, phàm là liên quan đến thiên đạo đều không thể nói, nếu không sẽ dẫn tới Thiên Khiển!
– Được, ta không nói!
A La trịnh trọng gật đầu.
– Bất quá ta không rõ, Thủy Nhi đến tột cùng là người như thế nào mà khiến lão nhân gia đích thân phong ấn, lão nhân gia đó không phải là đã đi Ích Cốc rồi sao?
– Cô nãi nãi, người đừng ép ta!
Cổ Nguyệt Hà cười khổ nói:
– Tên của sư phụ ta không thể nói ra, ngươi chỉ cần biết danh tiếng của người là được rồi, thế nên Trầm Côn bây giờ phát tài lớn rồi! Mặc dù trong sử sách chỉ ghi Thủy Nhi là một nữ tử nhu nhược, nhưng trên thực tế, nàng chính là linh hồn nghệ sĩ mạnh nhất cho đến giờ, một nữ tử mạnh mẽ nhất thời đại, một khúc tiêu âm khiến chín tầng trời chấn động a!
– Đúng vậy a!
Nghe tiếng đàn chữa thương, A La thở dài nói:
– Chỉ là một phần linh hồn, một đoạn trí nhớ không hoàn chỉnh, tiếng đàn của nàng đã mạnh mẽ như vậy nếu Trầm Côn có được tất cả linh hồn của nàng …
Được Cổ Nguyệt Hà gợi ý, bản thân nàng lại tinh thông sử sách cổ kim, A La đột nhiên nhớ ra thân phận của Thủy Nhi, nàng thấp giọng hô lên một tiếng:
– Cổ Nguyệt Hà, Thủy Nhi chẳng lẻ chính là…
– Người rốt cục đã nghĩ ra!
Cổ Nguyệt Hà thở phào nhẹ nhõm:
– Ngươi vạn lần đừng nói là ta cho ngươi biết, việc này liên quan đến thiên đạo tuần hoàn, cũng là việc trong thiên môn, là người phàm, chỉ có thể hiểu, không thể nói ra. Người đoán được là nhờ bản lãnh của mình, không quan hệ gì với ta!
– Ta hiểu!
A La đờ đẫn chốc lát, nhưng ngay sau đó khó có thể tin chỉ vào Trầm Côn nói:
– Tặc hòa thượng này vận khí thật là tốt, chiếm được linh hồn nhạc sĩ mạnh nhất của Thủy Nhi, ai nha, không đúng nếu Thủy Nhi tự nhận đứng thứ hai, sẽ không ai dám đứng nhất. Không sai, chính là có một không hai!
Cổ Nguyệt Hà thản nhiên thở dài, nhịn không được mắng một câu thô tục:
– Ta @#$% nó, thời điểm Thủy Nhi chính thức trở thành đệ ngũ vũ hồn, trong thế giới linh hồn Trầm lão đại, nhất định rất rối loạn a!
– Này hai vị nói cái gì đó?
Trầm Côn đứng cạnh Thủy Nhi, buồn cười nhìn Cổ Nguyệt Hà vừa khóc vừa quỳ, mà A La ở một bên vừa cười vừa sợ, đáng tiếc không rõ hai người đang nói cái gì. Chỉ lát sau, Thủy Nhi “ai ui” một tiếng, gục xuống trên đàn cổ, ai oán nói:
– Mệt chết bổn tiểu thư rồi, thương thế của vũ hồn hai người đã ổn định, ngươi có thể thu hồi bọn họ!
– Bọn họ còn chưa có tỉnh lại a!
Trầm Côn quét mắt, bộ dạng Vương Kiêu cùng Huyền Si thương thế đã khỏi hẳn nhưng vẫn hôn mê bất tỉnh.
– Nhờ cả vào ta sao?
Thủy Nhi thét to:
– Bổn tiểu thư cũng chỉ có hai cái tay, một chân, có thể làm được như vậy đã rất khó khăn rồi, muốn bổn tiểu thư hoàn toàn trị lành bọn họ, cũng được, ngươi ít nhất đưa cho ta một cái chân nữa, đến lúc đó bổn tiểu thư hội tụ phần lớn linh hồn, đừng nói chữa thương, cho dù có tấn thêm một cấp nữa cho mấy vũ hồn này cũng không thành vấn đề!
– Bình tĩnh nào, ta nhất định sẽ tìm ra những phần thân thể khác của ngươi.
Trầm Côn cười cười, tâm tình tốt hơn nhiều, tuy nói mấy vũ hồn còn chưa phục hồi như cũ, nhưng cuối cùng cũng có cách trị liệu.
– Ai, thật là xui xẻo vất vả lắm mới có cơ hội bắt ngươi đi vào, lại lãng phí thời gian cứu người.
Âm thầm cảm thán một câu, Thủy nhi phất tay nói:
– Tốt lắm, ngươi trở về đi thôi, phía ngoài có người đang chờ ngươi cứu mạng. Ngươi nhất định phải tìm được những phần hài cốt khác của ta, ta không muốn sống một cuộc sống mà linh hồn không hoàn chỉnh, trí nhớ cũng không hoàn chỉnh.
– Biết không? Thủy nhi thật ra không phải là tên thật của ta, ta chỉ nhớ lúc ta chết, bên cạnh có rất nhiều rất nhiều nước.
– Oanh, ta là Quang Minh Hoàng đại nhân, người thủ hộ của Mặc Anh tiểu thư, oa ha ha ha ha ha ha ha… Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY – https://truyenfull.net
Từ Mai Nhạc phủ của Thủy nhi trở lại không lâu, Trầm Côn đã nghe tiếng A Phúc hô to, nhìn thoáng qua thế giới linh hồn, Trầm Côn không nhịn được cười mắng một câu:
– *** Mập mạp chết bầm này!
Sau khi cơ quan nỏ phát động, A Phúc liền lăn một vòng chạy ra khỏi nhà tranh, hoành đao rống to:
– Mặc Anh tiểu thư, ngươi không nên ra ngoài, xem Quang Minh hoàng đại nhân thủ hộ tỷ đệ các ngươi như thế nào nhé!
Vừa nói, hắn run run đánh giá tình hình phía ngoài, một lão nhân hai tay đã gãy tới vai, gắn hai cánh tay máy, đang đối diện A Phúc. Lão ngồi trên đầu một con hổ cơ giới khổng lồ, cánh tay máy đang thực hiện một loạt điều khiển tinh vi. Mà sau lưng hắn hơn một ngàn Mặc gia đệ tử đã bao vây nhà tranh, có chiến xa cơ giới khổng lồ, có mãnh thú cơ giới hung mãnh, còn tên Mặc Phong đã bỏ chạy lúc trước giờ này đang chân đạp phi thuyền huyền phù ở trên không, hai tay giơ cao một quả cầu ánh vàng rực rỡ. A Phúc bị trận thế này làm cho rung động thật sâu.
– Lục trưởng lão tự mình đến rồi.
Trong phòng Mặc Anh nghe ngóng, nhắc nhở:
– Quang Minh Hoàng tiên sinh, ngươi có nhìn thấy lão nhân ngồi chiến xa hình hổ không? Là người có hai cánh tay máy! Phải hHết sức cẩn thận, lão chính là Hình đường trưởng lão Mặc Công, Lam Nguyên trung đoạn cường giả! Còn nữa, hãy lưu ý kim cầu trong tay Mặc Phong, đó là vũ khí Dẫn Đạo khí của Mặc thủ thành quy. Lần trước hắn bị đánh thảm hại nên lần này đưa tới một trong những vũ khí lợi hại nhất của Mặc thủ thành quy.
Nàng đem đặc điểm của đối thủ nhất nhất nói ra, A Phúc nghe mà đổ mồ hôi lạnh:
– Mặc, Mặc anh tiểu thư, chớ nói… Nói cũng vô dụng, ngươi mau mở cái rương kia của ta, Khốn Long tác sẽ giải khai!
– Được!
Mặc Anh mở cửa để Long Thanh Sơn đi vào, mở quan tài trên lưng hắn ra. Trầm Côn đang cười hì hì đánh giá nàng, giống như là đang nhìn vợ của tổng quản nhà mình.
– Mỹ nữ, ta lần đầu tiên thấy A Phúc vì một nữ nhân mà liều mạng nha!
Khuôn mặt Mặc Anh đỏ lên, cúi đầu nói:
– Đừng quản những thứ này, Khốn Long tác ở nơi đâu?
– Ở chỗ của ta!
A La ngồi dậy, được tiếng đàn của Thủy Nhi điều trị, linh hồn của nàng chẳng những tốt hẳn lên mà ngay cả thương thế trên người cũng giảm bớt rất nhiều, chỉ cần bỏ Khốn Long tác ra thì nàng sẽ không gặp trở ngại khi cử động nữa. Bí pháp thông qua linh hồn trị liệu thân thể đã gần như thất truyền ở Cửu Châu rồi.
Rắc!
Mặc Anh sờ Khốn Long trên bả vai tác A La, mấy đốt ngón tay nhẹ nhàng nhấn một cái, Khốn Long tác chợt lao ra ngoài, mang theo một mảng máu thịt.
– Hảo thủ đoạn! Cơ quan thuật của tiểu thư có thể so với mấy vị nguyên lão Công Thâu gia rồi.
A La than thở một câu, lại nói:
– Nàng vừa mới nói, trước hết công kích kim sắc quang cầu trong tay Mặc Phong đúng không?
– Đúng!
Mặc Anh gật đầu theo bản năng nhưng một chữ “đúng” còn chưa nói hết, chỉ nghe bên tai xẹt qua một tiếng gió cùng thanh âm bảo kiếm rút ra khỏi vỏ, chỉ vài ba giây đồng hồ sau, liền nghe thấy Mặc Phong hét thảm một tiếng, kim sắc quang cầu trong tay ầm ầm bạo liệt!
Dẫn đạo khí của Mặc thủ thành quy đã bị hủy diệt rồi! Chỉ mất có mấy giây đồng hồ thôi sao? Bằng hữu của Quang Minh Hoàng tiên sinh lợi hại như thế sao?
– Tỷ tỷ, tỷ tỷ!
Đang suy nghĩ, lại nghe thấy Mặc Duẫn hưng phấn rống to:
– Bằng hữu của Quang Minh hoàng tiên sinh thật lợi hại, chỉ một giết chết tám người bảo hộ Mặc Phong, đâm xuyên qua Dẫn Đạo khí. Có bằng hữu lợi hại như thế, Quang Minh Hoàng đại nhân nhất định lợi hại hơn!
– Đúng vậy, Quang Minh hoàng đại nhân rất lợi hại!
Trầm Côn cười hì hì nói, hắn lần đầu thấy A Phúc động tâm với nữ nhân, muốn thành toàn cho hắn nên thay A Phúc nói lời có ích:
– Tiểu lão đệ, ngươi thấy vị bằng hữu vừa đi ra có lợi hại không? Nhưng ta cho ngươi biết, dù nàng có lợi hại thế nào, vẫn bị người ta đả thương, nhưng Quang Minh Hoàng đại nhân đối mặt với đối thủ đồng dạng vẫn có thể cõng hai người chúng ta trên lưng, một đường đánh giết ra ngoài, ngươi nói, Quang Minh Hoàng đại nhân lợi hại đến mức nào?
– Ân, vô cùng lợi hại!
Mặc Duẫn hung hăng gật đầu.
– Một Quang Minh Hoàng lợi hại như thế có thể trở thành tỷ phu của ngươi được không?
Trầm Côn thình lình hỏi.
– Tỷ phu!
Mặc Duẫn có chút ngơ ngác không biết nên trả lời như thế nào, mà Mặc Anh cười nhạt một tiếng:
– Vị tiên sinh này, bây giờ không phải là lúc nói điều này sao? Dẫn đạo khí mặc dù bị phá hủy rồi nhưng Hình đường trưởng lão vẫn còn, một đám cơ quan chiến khí vẫn còn.
– Một Lam Nguyên trưởng lão sao?
Trầm Côn bĩu môi:
– Không Sắc, đánh hắn!
Khôi giáp màu vàng trên người liền biến thành một thân ảnh màu vàng với tốc độ thần tốc lao ra ngoài. Sau đó, Mặc Anh nghe thấy mấy tiếng kêu to:
– A di đà Phật, Phật nói, hầu tới!
– Ai, Hầu Tử chết bằm này từ đâu chui ra? Mau bảo vệ đài điều khiển, chết tiệt hắn biến thành cái tua vít, muốn hủy đi khống chế, lão Thiên của ta, hắn vừa biến thành búa! Chùy! Cờ lê!
(Biên: Ta bó tay, cái thế giới xuyên không này không chỉ có Xuân Thu Chiến Quốc, Tần Thủy Hoàng, Lưu Bang, Hạng Võ mà còn có cả tua vít, cờ lê…. Loạn xạ ngầu)
Ầm, đài điều khiển sụp đổ!
– Yên tĩnh rồi, tiểu thư hiện tại có thể tiếp tục đề tài của chúng ta rồi!
Trầm Côn cười híp mắt, tiếp tục làm mai:
– Ta hiểu, đột ngột muốn nàng tiếp nhận Quang Minh hoàng đại nhân, đúng là không thực tế, bất quá ta có thể giới thiệu cho nàng một chút, điểm tốt thứ nhất của Quang Minh Hoàng đại nhân chính là ngài có rất nhiều, rất nhiều tiền a…
– Vị tiên sinh này, xin ngài đừng nói nữa!
Mặc Anh quả quyết cắt đứt câu chuyện:
– Ngài nói những lời này, không cảm thấy quá đường đột sao?
Nàng cười tiếp lời.
– Ta biết Quang Minh Hoàng tiên sinh thực tâm nhưng là trong mắt của ta hắn chỉ là một người thú vị, đôi lúc nhát gan, đôi lúc lỗ mãng, lại có lúc nguyện ý vì ta liều mạng, có lẽ còn có võ công không tệ? Nhưng là…
– Ngươi đã nói như vậy rồi còn nhưng là cái gì?
Trầm Côn vỗ tay cười to:
– Tốt lắm, cứ định như vậy, để ta cứu tỷ đệ các ngươi ra ngoài, sau khi rời khỏi đây sẽ cho các ngươi thành hôn!
– Tiên sinh, xin hãy nghe ta nói hết!
Mặc Anh lớn giọng nói:
– Ta cùng Quang Minh Hoàng tiên sinh căn bản không có kết quả, không biết ngài có nghe được chuyện của ta không, ta đã nói với Quang Minh Hoàng tiên sinh, ta là con trưởng của Cơ Quan Hoàng, nhất định sống chết ở đây. Nhưng là ta không có nói cho Quang Minh Hoàng tiên sinh những lời này đến tột cùng là có ý gì!
Nàng bất đắc dĩ cười khổ:
– Ý tứ của những lời này là: ta là huyết mạch cuối cùng của Cơ Quan Hoàng Mặc Ly, muốn huyết mạch tổ tiên tiếp tục kéo dài cùng mở rộng, đệ đệ của ta phải cưới một cô bé mang dòng máu Mặc gia tinh khiết, mà ta cũng phải gả cho một nam nhân Mặc gia. Ta chỉ có thể gả cho nam nhân họ Mặc, bất kể ta thích hay là không thích, đây là sứ mạng mà tổ tiên để lại cho ta! Cho nên, chuyện giữa ta và Quang Minh Hoàng tiên sinh là không thể nào!
– Sứ mạng tổ tiên?
Trầm Côn sắp hết chỗ nói rồi. Hắn hoàn toàn không thể hiểu được ý nghĩ của Mặc Anh, vì một lời hứa hẹn với tổ tiên, nhất định phải lưu lại gả cho một nam nhân không biết là ai. Ai, mặc dù không hiểu nhưng Trầm Côn cũng hiểu một điều, Cửu Châu đại lục đối với việc nối dõi tông đường vô cùng coi trọng. Vì một câu nối dõi tông đường, có rất nhiều người đã làm ra những chuyện tình khó có thể hiểu được.
– Được rồi, không nói chuyện ngươi cùng Quang Minh hoàng nữa!
Trầm Côn bất đắc dĩ nói:
– Trước tiên rời đi đã rồi hãy nói!
– Ta đâu có nói là muốn đi?
Mặc Anh ở dưới giường lục lọi, lạnh nhạt nói:
– Ta phải gả cho một nam nhân Mặc gia, mà ngày nay, toàn bộ người mang họ Mặc đều ở trong toà thành này, ta đi chẳng phải là có lỗi với tổ tông sao?