Tên nhà quê, ngươi rất kinh ngạc phải không?
Công Thâu Lâm rất hài lòng khi thấy vẻ mặt của Trầm Côn. Trên thực tế, trong suốt ba năm qua, nhưng đối thủ từng thua dưới tay hắn đều có một vẻ mặt như vậy. Đúng là bổn tiểu thư chỉ có mười lăm tuổi, trong mắt đa số mọi người, bổn tiểu thư chỉ là một hài tử không đáng nhắc tới mà thôi. Đúng là bổn tiểu thư không phải là trưởng nữ của gia tộc Công Thâu, cũng không có địa vị cao nhất trong gia tộc. Đúng là bổn tiểu thư yêu thương Tần Lãng, người bị mọi người mắng chửi, ta cũng bị xem thành một kẻ không có đầu óc, nhưng hãy xem ta đã đạt được gì. Chỉ cần còn võ hồn, bổn tiểu thư chính là cường giả trong cường giả, người mà cả chín kẻ mạnh nhất Cửu Châu cũng phải công nhận.
“Lạp lạp lạp, lạp lạp lạp …” Công Thâu Lâm cười mấy tiếng, nhảy nhót vòng vòng trông rất vui vẻ.
– Tiểu đệ đệ, trông ta rất ngốc phải không? Tỷ tỷ tha thứ cho ngươi đó. Trong số những kẻ đến đây, ngươi là tốt hơn hết, bọn họ vừa nhìn thấy võ hồn của tỷ tỷ đã chết ngất tại chỗ rồi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL – www.Truyện FULL
Võ hồn?
Trầm Côn trong lòng chợt động, nha đầu kia có thể đánh bại hai đại võ hồn của mình phải chẳng lẽ là nhờ một loại võ hồn kì lạ nào đó? Hắn lặng lẽ vận dụng Hồn Kinh, muốn nhìn thử võ hồn của Công Thâu Lâm có cái bộ dạng gì … Bính! Vừa vào thế giới linh hồn, Trầm Côn liền nhìn thấy trên người Công Thâu Lâm tràn ngập một đoàn hỏa quang. Chúng chợt mạnh mẽ lao tới, đánh Trầm Côn trở về thế giới hiện thực.
– Tiểu đệ đệ, ngươi còn muốn nhìn lén võ hồn của tỷ tỷ sao?
Rõ ràng Công Thâu Lâm mới chỉ có mười lăm tuổi, nhưng thần thái của ả lại giống như thiếu phụ hai lăm, vừa quyến rũ, lại vừa có chút gì đó … thần kinh. Vứt cho Trầm Côn một cái hôn gió, Công Thâu Lâm cười hi hì nói:
– Này, ngươi không thể xấu như thế, lại đi nhìn lén tỷ tỷ, đáng bị đánh đòn a!
Ả ta vậy mà có thể khắc chế Hồn Kinh? Trầm Côn hoàn toàn sợ đến ngây người. Chỉ một lần tình cờ chiến đấu, vậy mà gặp được khắc tinh của Hồn Kinh.
– Lãng ca, tiểu muội đã đem địch nhân dọa sợ, chàng có vui vẻ không?
Sau khi trấn nhiếp Trầm Côn, Công Thâu Lâm nhu mì ngã vào lòng Tần Lãng, phong tình vạn chủng.
– Vui vẻ, vui vẻ!
Tần Lãng cười ha ha,
– Đời này cưới được Lâm nhi, ta có chết cũng vui lòng.
– Lãng ca, không nên nói như vậy, còn có ngoại nhân đang nhìn kìa.
Hai người coi như bên ngoài không có ai, vui vẻ liếc mắt đưa tình. Trầm Côn muốn tìm cơ hội đào tẩu, nhưng ngay lúc hắn thử dò xét Công Thâu Lâm, Công Thâu Tá cuối cùng cũng mở chiếc rương lớn ra. Trong rương có khoảng báy tám trong loại công cụ. Sau khi được lắp ghép với nhau, chúng liền bày ra một cái hình dáng giống như mũi khoan. Công Thâu Tá cười ha ha, đem mũi khoan cắm xuống đất.
Ngay sau đó, tất cả cây cối, không, phải nói là tất cả vật có thuộc tính mộc trong phương viên mười dặm chung quanh đều như sống dậy, những cây cây đại thụ giống như đan tay nhau cùng một chỗ, tạo thành một bức tường thật lớn. Còn những bụi cây rậm rạp, chúng như những hài tử vui sướng ngăn chặn các khe hở giữa các cây đại thụ. Đất đá xung quanh cũng ầm ầm kéo lại, gia cố phòng ngự cho bức tường. Chỉ mười mấy giây sau, một tòa mê cung thật lớn xuất hiện tại Đông Hải Chi Tân.
– Tiểu tử, người vừa rồi áp chế ta thì rất thống khoái phải không?
Sau khi hoàn thành mê cung, Công Thâu Tá cười lạnh:
– Nhưng ngươi áp chế một tên cơ quan sư khi đánh nhau thì tính là bản lãnh cái gì? Thực lực chân chính của một cơ quan sư nằm ở các loại cơ quan chiến khí, ví dụ như Thất Hồn mê cung của ta!
– Lần này thì thật là phiền toái rồi!
Cổ Nguyệt Hà đang ở trong thân thể cũng cười khổ:
– Trầm Côn, ngàn vạn lần cẩn thận nhé, mê cung này khác với phong thủy kì môn trận pháp của ta, hắn dấu bên trong hơn bảy trăm loại bẫy rập, ngươi chỉ cần nhầm một bước sẽ đi đến chỗ vạn kiếp bất phục.
Trầm Côn căn bản không nghe được Cổ Nguyệt Hà nói gì, hắn ngơ ngác nhìn mê cũng khổng lồ đột ngột xuất hiện:
– Lão huynh, thật khoa trương quá đi, trong nháy mắt tạo thành một toàn mê cung phủ quanh mười dặm.
– Không khoa trương chút nào, nếu không có bản lãnh thế này, gia tộc Công Thâu lại được Hoàng Kim Huyết Tộc thu nạp sao?
Cổ Nguyệt Hà nói một cách bất đắc dĩ:
-Nhớ năm đó, Hoàng Kim Huyết Tộc chinh chiến ở nam Cửu Châu, gia tộc Công Thâu đã chế tạo hơn tám mươi pháo đài Tọa Ky Quan trong vòng một đêm, đem Hoàng Kim Huyết Tộc giết ra ngoài ngàn dặm, khiến chúng không thể không mời thần linh tới trợ chiến, lúc đó mới làm cho gia tộc Công Thâu phải nhận thua rồi gia nhập vào Hoàng Kim Huyết Tộc.
– Nhưng tạo được một tòa mê cung trong nháy mắt thế này …
Trầm Côn vẫn còn khó mà tin được, hay có thể nói hắn bị tràng diện trước mặt làm cho choáng váng.
– Trầm Côn!
Nhìn ra sự hoảng hốt trong tâm hồn của Trầm Côn, Cổ Nguyệt Hà hét lớn:
– Ngươi tỉnh lại cho ta! Cửu Châu đại lục có hằng hà sa số năng nhân dị sĩ, ngươi chỉ mới nhìn thấy một ít thôi. Cái khác không nói, riêng về cơ quan thuật, gia tộc Công Thâu cũng không phải lại mạnh nhất, ít ra bọn chúng vĩnh viễn không dám tự xưng là “Cơ quan chi hoàng”, ngươi phải xốc lại tinh thần cho ta, chuẩn bị nghênh địch!
– Gia tộc Công Thâu cũng không phải là những cơ quan sư mạnh nhất ư?
Trầm Côn giật mình tỉnh táo lại.
– Đương nhiên, nếu không phải nhà họ Mặc có nội loạn, gia tộc Công Thâu căn bản không có ngày xuất đầu. Hơn nữa, cho dù nhà họ Mặc có loạn, nhưng “Cơ quan chi hoàng” cũng vĩnh viễn là danh hiện thuộc về bọn họ mà thôi!
Cổ Nguyệt Hà trầm giọng nói:
– Nói về vương đạo cơ quan, gia tộc Công Thâu đã thể hiện ở Trúc Thành, trong một đêm tạo ra hơn tám mươi tòa hùng quan không thể phá được, người đương thời đều không ai có thể bì kịp. Nhưng nếu nói về bá đạo cơ quan, nhà họ Mặc “công vô bất khắc, thủ vô bất thành” (công họ thì không được, mà thủ trước họ cũng không được), tất cả đều tạo ra vì chiến tranh, vì thế mới là hoàng giả trong chiến tranh, chính thức được công nhận là “Cơ quan chi hoàng”
– Đại ca, đây là sao vậy?
Trầm Ưng vẫn còn đắm chìm trong sự chấn động, giờ mới tỉnh lại, lạnh lùng nhìn qua Thất hồn mê cung.
– Đừng động! – Trầm Côn hét lớn – Đây là Thất hồn mê cung, không thể đi loạn, nếu chúng ta đi nhầm thì chờ đợi ta chính là cảnh vạn kiếp bất phục!
– Mấy tên cẩu tặc Công Thâu này!
Nhận ra được đối thủ là ai, Trầm Ưng cắng răng, sau đó thảnh nhiên cười, bước nhanh tới.
– Đại ca, huynh đệ chúng ta đã lọt vào mê cung, đi cũng chết, không đi cũng chết, vậy tại sao lại không đi? Nam nhi dẫm trên huyết lộ cũng không sợ hãi mới là đại trượng phu!
Hắn dựa sát lưng vào Trầm Côn:
– Kiếp này, hai huynh đệ chúng ta liên thủ phá ra ngoài, cùng lắm thì kiếp sau lại làm huynh đệ!
– Nói hay lắm!
Trầm Côn cười lớn một tiếng:
– Như vậy chúng ta cứ hướng về phía mặt trời mà mở đường!
– Cùng mở đường!
Trầm Ưng vừa nói, vừa lao ra ngoài đem trọng quyền đánh sập một vách tường trước mặt, chỉ thấy vô số cổn mộc (cây gỗ được chặt xuống, thường được dùng để lăn từ trẻn núi xuống ý) từ phía sau lăn đến. Trầm Ưng liên tục đón đỡ, cuối cùng cũng đến được vách tường thứ hai.
Hắn mở đường phía trước, nhưng phía sau, Trầm Côn vẫn không động …
– Đại ca, ngươi như thế nào còn chưa đi?
Trầm Ưng lo lắng mà hô lên.
Ngay lúc hắn lao đến vách tường thứ hai, vách tường lúc trước lại chậm rã tự mình phục hồi. Hai người trông thấy sẽ bị vách tường này phân ra.
– Hắc hắc, đánh ra ngoài, nhưng không phải cả hai người chúng ta cùng ra!
Trầm Côn phất phất tay
-Ngươi đi trước, ta lưu lại chiếu cố cho phần mộ của lão gia tử. Đừng quên Tần Lãng chính là hướng về phận mộ của lão gia mà đi!
– Nói vậy là sao? Muốn ở lại cũng phải là ta ở lại, đó còn là ông của đệ mà!
Trầm Ưng khẩn trương lên, muốn đánh ngược trở về. Nhưng Trầm Côn đã mượn một gốc đại thụ đánh vào ngực hắn, làm Trầm Ưng bay ra xa. Trong lúc bay ra, Trầm Ưng chỉ thấy lỗ hổng ngày càng nhỏ lại, còn Trầm Côn thì ngồi xổm ở bên trong, cười hì hì phất tay chào hắn.
– Yên tâm, ta còn ở chỗ này, không người nào có thể chạm đến phần mộ của lão gia tử!
– Đại ca … !
Lỗ hổng vừa khép lại, hắn liền không còn thấy thân ảnh của Trầm Côn, chỉ nghe thấy một đoạn thanh âm:
– Sau khi ra ngoài, mang theo hạm đội Ô Sào đi Nam Lâm, nói cho Luyện Xích Hòa, ngươi là huynh đệ của Trầm Côn ta, ta nhờ hắn cho ngươi một chỗ dung thân, ân tình thì cứ tính lên đầu ta!
Trầm Côn nói xong những lời này liền xoay người lại, dựa theo trí nhớ mà phá về phía phần mộ. Đắc tội với Hoàng Kim Huyết Tộc, Trầm Ưng đã không thể sống yên ổn trên đại lục, chỉ có Nam Lâm xa xôi có lẽ còn có chỗ cho hắn. Đó là chẳng phải là nơi sinh sống tốt sao?
– Trầm lão đại, tại sao ngươi không cùng Trầm Ưng ra đi?
Cổ Nguyệt Hà đang ở trong thân thể hô to:
– Hai người liên thủ chẳng phải nắm chắc có thể phá ra ngoài sao? Ngươi để Trầm Ưng đi một mình, chưa chắc hắn có thể ra.
– Ta đem sự chú ý của địch nhân tập trung ở đây, Trầm Ưng không phải là có thể chạy đi rồi sao?
Trầm Côn cười hì hì nói:
– Mặc dù lúc ta nhận vị huynh đệ này cũng không phải có ý tốt gì lắm, nhưng Trầm Ưng dù sao cũng đã gọi ta một tiếng đại ca. Cứ như vậy, ta đánh ra ngoài, bảo vệ phần mộ Trầm lão gia tử, tiễn người huynh đê này bình an rời đi!
Trầm Côn vừa nói vừa phá tan hai tảng đá lớn, rốt cuộc cũng tới được phụ cận của phần mộ Trầm Niệm Tổ, một khối Ưng dương cửu thiên chi địa.
– Cổ lão huynh, ra nào!
Trầm Côn vừa cười vừa phân phó
– Ta sẽ ở Ưng dương cửu thiên chi địa này, cấp cho ta một tầng trận phái kỳ môn độn giáp nữa, ta muốn cho trên toàn Cửu Châu đại lục này không ai có thể phá được ngôi mộ ta đang bảo vệ. Ngươi cứ toàn lực mà làm, phát huy toàn bộ thực lực, nếu có thiên khiển cũng cấp cho ta!
Cổ Nguyệt Hà trầm mặc một chút rồi cũng từ trong thân thể tách ra. Công Thâu Tá sau khi hoành thành Thất hồn mê cung cũng đã trốn vào một góc tối nào đó. Đây chính là kiểu chiến đầu của các cơ quan sư. Sau khi bố trí tốt cơ quan chiến khí rồi, bọn họ chỉ việc ngồi đùa bỡn địch nhân, không cần chính mình động thủ. Công Thâu Lâm cũng dìu Tần Lãng lại chỗ này, ba người dựng lên một cái tháp trong mê cung rồi ung dung ngồi trên đó nhìn Trầm Côn cùng Trầm Ưng đang bị nhốt trong trận. Công Thâu Tá nhìn thấy Trầm Ưng bị Trầm Côn tống đi thì không nhịn được bật cười:
– Tách ra tác chiến, đây không phải là muốn chết sao?
Nếu các ngươi liên thủ, Công Thâu Tá ta có lẽ còn muốn bỏ ra chút thời gian, nhưng một khi tách ra, trong vòng nửa canh giờ, ta nhất định đem các ngươi đánh bại! Hăn đang suy nghĩ, đột nhiên phát hiện Trầm Côn đã tới được phụ cận của mộ phần Trầm Niệm Tổ. Lại có thêm một lão già răng vàng không biết từ đâu tới đang bố trí pháp trận tại chung quanh phần mộ.
– Không tốt, hắn đang bảo vệ phần mộ – Trầm Lãng phẫn hận nói – Tá thúc thúc, trước tiên đừng để ý đến Trầm Ưng, phải xử lý tên này trước!
– Lãng Ca, không nên nóng vội, chúng ta cùng lên nào!
Ba người vừa nói vừa bay nhanh ra sau lưng Trầm Côn, về phần Trầm Ưng, bọn hắn không cho rằng Trầm Ưng có bản lãnh chạy thoát khỏi mê cung. Trước tiên giải quyết lão nhà quê này đã, sau đó đối phó với tên kia cũng không muộn.
– Cuối cùng các người cũng chạy lại đây rồi sao?
Trầm Côn cảm giác được có người sau lưng liền cười hắc hắc. Cổ Nguyệt Hà cũng đã hoàn thành một cái kỳ môn độn giáp trận pháp trước mặt hắn.
– Bất quá, các ngươi có lẽ đã tới hơi trễ rồi, Ưng Dương Cửu Thiên nơi này giờ đã trở thành chỗ an toàn nhất trên đại lục!
Trầm Côn mở hai tay ra, chỉ một tay về phía Cổ Nguyệt Hà:
– Có lẽ các người muốn biết vị phong thủy sư này là ai nhỉ? Hắc hắc, hắn chính là võ hồn của ta, danh tự vốn không đáng nhắc lại. Tuy nhiên, hắn lại có một cái tên khác … Thiên khiển chế tạo cơ!