Lúc này đây?
Sau khi Dương Vô Tuyệt rời khỏi huyệt động, Cửu Châu Trầm Côn lại ở trong huyệt động làm cái gì, có phải hắn thật sự ở lại ba năm luyện thành võ học kinh thiên, ly khai cái sơn động kia?
Trầm Côn không thể nói rõ, trí nhớ của hắn chỉ nhớ đến đây, duy có một việc có thể khẳng định – trí nhớ của Cửu Châu Trầm Côn sở dĩ không còn trọn vẹn đầy đủ, chín phần là có quan hệ tới Dương gia. Thậm chí, khả năng vô cùng lớn chính là bị Dương gia tẩy não.
– Đại ca.
Trầm Côn đang suy nghĩ thì Trầm Ưng đi từ phía sau tới nói:
– Hạm đội Ô Sào đã ở bờ biển chuẩn bị rời bến, toàn bộ bảo tàng Hàn gia cũng đã kiểm kê xong, hai mươi chiến hạm trang bị đầy đủ, cũng đủ dựng nên một tòa kho vũ khí đạn dược khổng lồ.
– Uhm!
Trầm Côn đang suy nghĩ về Dương Vô Tuyệt, đãng trí trả lời một tiếng.
– Đại ca có tâm sự?
Trầm Ưng kinh ngạc hỏi.
– Không có gì chỉ là nghĩ ngợi về đại ca của chúng ta mà thôi.
– Chúng ta còn có một vị huynh trưởng?
Trầm Ưng chợt nói:
– Oa, ta nhớ ra rồi, con ma men kia đã từng nói, đại ca ngươi đang ở thành Xuất Vân Hải, chờ con ma men kia tiến tới tụ họp.
Thành Xuất Vân Hải là nơi nào?
Trầm Côn hỏi ngược lại.
– Đó là đô thị phồn hoa nhất Cửu Châu, nằm ở phương Bắc.
Trầm Ưng do dự trong chốc lát.
– Bất quá thành xuất Vân hải bị Hoàng Kim Huyết Tộc khống chế, nếu như không thật cần thiết, đại ca hay là thôi không cần đi đến đó nữa.
Trầm Côn gật gật đầu, tuy nói Huyền Soa lần này buông tha cho mình cùng Trầm Ưng, có thể hình thành một khoảng cách nhất định. Không có con ma men kia bảo hộ, đứa ngốc mới đi tới sào huyệt Hoàng Kim Huyết Tộc chịu chết.
– Đúng rồi!
Vừa nghĩ tới Hoàng Kim Huyết Tộc, Trầm Côn đột nhiên bừng tỉnh.
– Tiểu đệ, ta vẫn luôn mặc trang phục lão hòa thượng, không có bị Huyền Soa nhận ra, nhưng ngươi đã bị hắn tuyên phán xúc phạm giả độc thần rồi, sau khi trở về, ngươi tốt nhất cùng hạm đội đi ra biển, trốn ở hải ngoại tránh sóng gió.
Trầm Ưng ngậm miệng không nói chuyện, một lúc lâu sau mới gật gật đầu.
Hai người một mặt nói chuyện phiếm, một mặt hướng phía bắc Thối Hỏa Trì đi tới.
Ngay khi thời gian đi đến bắc môn thành Gia Lăng, Trầm Côn chợt thấy rất nhiều văn nhân mặc khách ngăn chặn cửa thành, cũng có không ít thiếu nam thiếu nữ giơ biểu ngữ hò hét chói tai.
Mà trong vòng vây của đám người, đoàn xe Nguyên Quân chậm rãi chạy ra khỏi thành Gia Lăng.
– Mỹ nữ, Nguyên Quân muốn đi sao?
Trầm Côn bắt được một tiểu cô nương liền hỏi.
– Ô ô, Nguyên Quân đi rồi, một cuộc biểu diễn không có đã đi.
Tiểu cô nương ủy khuất nói:
– Đều do tên Trầm Ưng kia, nếu hắn không cùng lão hòa thượng hủy diệt thọ đản (ngày sinh) Hàn gia, Nguyên Quân nhất định tại lễ thọ đản biểu diễn…oài, ngươi chính là một hòa thượng, còn người bên cạnh ngươi nữa…trời ơi, Trầm Ưng…
Trầm Côn hắc hắc cười, kéo Trầm Ưng nhanh chân bỏ chạy.
Nguyên Quân vì chúc thọ Hàn Thiên Động mà đến biểu diễn, hôm nay Chú Kiếm Sơn đã bị đốt chụi rồi, Hàn Thiên Động cũng trở thành tàn phế, bị Trầm Ưng một cước đá rơi xuống biển, Nguyên Quân kia tự nhiên cũng phải rời khỏi nơi này.
Về phần nàng muốn đi đâu…
Trầm Côn không có hứng thú đi hỏi thăm, hắn chỉ hi vọng đại minh tinh đi càng xa càng tốt, tránh cho lại đến làm phiền A La.
Sau một hồi chạy như điên, rốt cuộc bỏ xa đám thiếu niên nam nữ kia, Trầm Côn thở hồng hộc thầm chửi thề một câu “Con bà nó Truy Tinh tộc thật đáng sợ…” Sau đó hắn nghe thấy thanh âm một đoàn khoái mã, ngẩng đầu đầu lên nhìn, chỉ thấy đằng xa có một đoàn kị sĩ áo giáp màu đỏ từ đường cái chạy nhanh mà tới, đầu lĩnh là một nữ tướng quân, sau lưng đan chéo hai thanh lợi kiếm thon dài.
Trầm Côn không biết nữ tướng quân này, mà nữ tướng quân cũng không thèm để ý đến một vị hòa thượng vô tình gặp trên đường, hai người liếc nhau, sau đó liền đường ai nấy đi.
– Nguyên Quân tiểu thư, từ biệt ở Ngọc Kinh thành, ba năm không gặp, ta cùng các vị tẩu tẩu đều rất nhớ tiểu thư.
Lướt qua Trầm Côn, nữ tướng quân này ngăn cản đoàn xe Nguyên Quân, trách cứ nói:
– Tiểu thư đi đến nơi Cửu Châu này, như thế nào lại không chào hỏi ta một tiếng, không coi ta là bằng hữu sao?
– Tố tướng quân, chuyện này Nguyên Quân thật sự có sự tình trọng đại bên người, không thể trì hoãn được.
Nguyên Quân đi ra khỏi thùng xe nói vài lời khách sáo, nàng hiếu kì nói:
– Buổi lễ mừng thành Xuất Vân Hải trải qua nghìn năm, cũng phát thiếp mời cho Dương gia, như thế nào, tướng quân không đại biểu cho Dương gia đi dự lễ sao?
Tố tướng quân cười cười.
– Người Dương gia rất rất nhiều, làm sao đến phiên ta đi dự chứ? Hơn nữa, gần đây thương thế Ca Thư Ứng Long khỏi hẳn, ở bắc U Vân tập trung binh lực hùng hậu, ta đây Tống Nguyệt Bắc quan đại tướng cũng không đi được.
– Thương thế Ca Thư Ứng Long khỏi hẳn rồi sao?
Nguyên Quân gật gật đầu.
– Khó trách Trung Châu Đường Quốc cũng bắt đầu tập hợp binh mã rồi. Tố tướng quân, quân vụ làm trọng, Nguyên Quân không dám ở lâu cùng tướng quân, chỉ xin tướng quân chuyển cáo đến lão thái quân một câu… Nguyên Quân đáp ứng sự tình Dương gia, hết thảy bình an!
– Ha ha ha…
Tố tướng quân hào sảng cười.
– Ta tới chính là muốn nghe ngươi nói lời này, nếu hết thảy bình an, ta cũng không trì hoãn tiểu thư, cáo từ!
– Tướng quân đi thong thả.
Nguyên Quân chân thành thi lễ, mấp máy miệng, ngập ngừng muốn hỏi:
– Tướng quân, đợi một chút…
Sắc mặt có chút ửng hồng… còn muốn hỏi tướng quân một câu.
– “Hắn” cũng đi thành Xuất Vân Hải sao?
– Hắn? Là người nào vậy?
Tố tướng quân cố ý giả bộ hồ đồ, thấy sắc mặt Nguyên Quân càng thêm hồng nhuận, cười nói:
– Được rồi, không cười ngươi nữa, ngày hôm qua nhận được phi ưng đưa tin đến, nói ở phụ cận thấy hắn, xem phương hướng hắn đi, chính là thành Xuất Vân Hải.
Nói xong, cố nén cười nói tiếp:
– Bất quá ngươi biết căn bệnh của hắn, nói là đi thành Xuất Vân Hải, nhưng đi trong thời gian bao lâu… Ha ha ha, chỉ sợ thần tiên cũng không biết được chính xác!
Nguyên Quân cũng cười.
– Đúng vậy, hắn chính là một người như vậy, chuyển người một cái, liền không tìm thấy phương hướng.
Hai người chắp tay nói lời tạm biệt.
Mà lúc này, Trầm Côn cùng Trầm Ưng đã đi ra khỏi nơi này khá xa, Trầm Ưng bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn thật sâu vào đoàn xe Nguyên Quân.
Nguyên Quân thật nổi tiếng, thế nhưng có thể làm cho Tố Hồng Nương vội tới đưa tiễn..
– Ngươi nói ai?
Trầm Côn chợt giật mình một cái.
– Nữ tướng quân mới vừa rồi đi qua phải…
– Đúng vậy, nàng chính là Tống Nguyệt đế quốc Bắc Quan đại tướng, quả phụ Dương gia thất lang, Tố Hồng Nương.
Chỉ vào mầu đỏ trên đội ngũ thiết kỵ.
– Đây là Dương gia bắc quan thiết kỵ, cường binh hạng nhất hạng nhì Cửu Châu, phóng nhãn toàn đại lục, cũng chỉ có huyết kỵ cấm vệ của Ca Thư Ứng Long có thể đối kháng.
Trầm Côn trong lòng buồn bực nên bước đi nhanh hơn.
Đến phía trước Gia Lăng thành, hắn nghe nói Dương gia đóng quân ngay tại vùng phụ cận, cũng một mực không có ý tránh né. Có lẽ hắn muốn ở chỗ tối ven đường có thể gặp Tố Hồng Nương một lần.
Ở Dương gia… Chuẩn không cần chỉnh mà nói, Tố Hồng Nương vẫn là thất thẩm của Trầm Côn, nhưng vì để lại chút thể diện cho Trầm phu nhân, Trầm Côn liền hạ quyết tâm tránh né Dương gia… Dương gia, hừ hừ, không cần biết họ mạnh như thế nào, người đông của lắm, chỉ cần các ngươi là nương gia Trầm phu nhân, nhất định sẽ là định nhân của bần tăng.
…
Cùng đám người A La tụ họp, Trầm Côn thừa dịp lúc ban đêm lặng lẽ tiến nhập Thối Hỏa Đường.
– Cầm tới rồi chứ, cầm tới rồi chứ?
Trầm Niệm Tổ đang lo lắng chờ bên cạnh lò luyện, vừa thấy Trầm Côn trở về, hắn gấp rút vọt tới, hét lớn:
– Huyết Phách Thạch, Băng Phách Tuyết Liên Hoa, đều lấy được rồi chứ?
– Gia gia, đều ở nơi này!
Trầm Ưng hé miệng, phun ra Băng Phách Tuyết Liên Hoa, sau đó rút ra một thanh chủy thủ trong lò luyện, sắc mặt không đổi rạch lên bắp đùi mình.
– Tiểu đệ, ngươi làm gì vậy?
Trầm Côn cả kinh nói.
– Đại ca có điều không biết, thời điểm ra khỏi Thối Hỏa Trì, Huyết Phách Thạch ta giấu ở nơi này.
Trầm Ưng từ cái đùi rắn chắc của mình lấy ra một khối Huyết Phách Thạch lớn bằng ngón cái, quơ quơ, cười lạnh nói:
– Hàn gia hiểu rất rõ chúng ta, chỉ có đem Huyết Phách Thạch giấu ở trong thân thể ta, bọn hắn mới không nghĩ tới, tìm không được. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Lúc nói chuyện, trên đùi Trầm Ưng máu chảy đầm đìa, nhưng trên mặt hắn vẫn lộ ra vẻ cười lạnh, tựa hồ không thèm để ý đến đau đớn trên đùi.
Mà Trầm Niệm Tổ cũng không quản đến thương tổn của tôn tử, ôm lấy Huyết Phách Thạch, cuồng tiếu nói:
– Tốt, tốt, Huyết Phách Thạch cùng Băng Tuyết Liên Hoa, hơn nữa hồn binh không mầu, ha ha ha, Trầm Niệm Tổ ta còn sống, nhất định có thể tạo ra một thanh bách binh chi vương!
Nói xong, hắn chỉ vào Thối Hỏa Trì điên cuồng hét lên:
– Bất Sắc lưu lại, những người khác đều lăn ra ngoài, biến, mau cút, lão đầu tử ta sinh mệnh không còn dài lắm!
Trầm Côn cười cười, đem Bất Sắc phóng trên mặt đất, mang theo mọi người thối lui ra bên ngoài Thối Hỏa Đường.
Ầm, cánh cửa Thối Hỏa Trì đóng lại trong chớp mắt, Trầm Côn để ý thấy Trầm Niệm Tổ đã chuẩn bị xong hơn bảy mươi loại khuôn đúc, đao, thương, kiếm, kích, phủ, việt(*), câu, trạc xiên…Mỗi một chủng loại vũ khí đều căn cứ vào hình dáng Bất Sắc mà chế tạo, mà sau khi nhận Bất Sắc, Trầm Niệm Tổ đem hắn đặt trên một khối khuôn đúc trường thương, tinh tinh đương đương đập vào nhau.
(*) Việt: Một loại vũ khí thời xưa, giống cái búa lớn, làm bằng kim loại, thường dùng trong lễ nghi, tượng trưng cho uy quyền của đế vương. Cũng dùng làm hình cụ.
Còn có không đến hai mươi chín ngày, sau hai mươi chín ngày, Bất Sắc sẽ biến thành bộ dạng gì nữa đây?
Ngay ở bên cạnh Thối Hỏa Trì, Trầm Côn đào một cái huyệt ngầm bí mật ở đây, vài ngày đầu, hắn và Trầm Ưng an dưỡng, thời gian trôi qua coi như thanh thản dễ chịu, mà bắt đầu từ ngày thứ mười, tâm tình Trầm Côn dần dần trầm trọng lên.
A La bị hai cái Ky Quan Xà khóa xương bả vai, tình huống càng ngày càng nghiêm trọng, tuy rằng Huyền Si có thể bảo chứng thương thế không hề chuyển biến xấu, chính là nơi xương tì bà này, lại là đầu mối trọng yếu then chốt vận chuyển linh khí, liên tục hơn mười ngày không thoải mái, hai vai A La sưng lên càng ngày càng to, lớp da bên ngoài đã muốn thối rữa.
Rơi vào tình cảnh bất đắc dĩ, mỗi ngày Trầm Côn phải truyền cho A La chút linh khí, giúp nàng giảm bớt thống khổ, nhưng đối với thương thế tàn khốc mà nói, hắn truyền linh khí qua cũng chỉ như muối bỏ bể mà thôi…
– Mẹ nó chứ!
Đến thời điểm ngày thứ hai mươi chín, A La hôn mê cả ngày chưa có tỉnh lại, Trầm Côn lo lắng mắng một câu, giận dữ hỏi:
– Các vị lão huynh, các ngươi cũng không có cách nào cứu người sao? Nhất là ngươi, Huyền Si, ngươi chính là dược tề sư đệ nhất đại lục .
– Haizzz…
Huyền Si thở dài.
– Lão huynh, đừng thở dài a, phải nghĩ ra biện pháp!
Trầm Côn nói bừa.
– Dược tề của ngươi đối với cơ quan vô dụng, chính là ta biết một loại phương pháp, gọi là phẫu thuật ngoại khoa, có thể rạch da đem Ky Quan Xà kia lấy ra, ngươi có thể hay không thử một chút?
– Rạch da?
Huyền Si ngẩn ra, lập tức lắc đầu nói:
– Trầm Côn, bần tăng chính là dược tề sư, để ta điều chế thuốc độc sát sinh linh, bần tăng nói mình thứ hai thì không ai dám nhận mình thứ nhất. Nhưng mà rạch da…đây chỉ là truyền thuyết, từ xưa đến nay, cũng chỉ có Hoa thần y mới có thể cạo xương trừ độc. ( Biên: Cửu Châu lại có thêm Hoa Đà , chắc Vũ Hồn của Hoa Đà là Y Liệu Vũ Hồn )
Lão thiên, thật không có biện pháp nào sao?
– Muốn trị liệu cho A La, sợ rằng chỉ có tìm được ky quan sư, đầu tiên gỡ Ky Quan Xà trên bả vai của nàng xuống…
– Ầm!
Đang nói, thì tại phương hướng Thối Hỏa Trì đột nhiên truyền đến một tiếng nổ vang kịch liệt.
Xanh, hồng, trắng, lục, lam, tím, đen… Mấy chục đạo hào quang phóng lên cao, hơn nữa không có một mầu nào trùng lặp, nhìn phương hướng, đúng là từ lò luyện trong Thối Hỏa Đường truyền tới.
– Trầm Côn!!!
Trầm Niệm Tổ đang trong vụ nổ kịch liệt vọt ra, nhìn thấy Trầm Côn chạy tới, nổi giận mắng:
– Ngươi hỗn đản này, ngu xuẩn, ngu ngốc, ngươi vì cái gì không có nói cho ta biết, Bất Sắc không chỉ có một linh hồn, hắn còn có một cái Vũ Hồn,một đái lục mạo tử Vũ Hồn ( Vũ Hồn đội nón xanh)?