Vũ Toái Hư Không – Chương 230: Ước nguyện của Trầm Niệm Tổ – Botruyen

Vũ Toái Hư Không - Chương 230: Ước nguyện của Trầm Niệm Tổ

Một trong biến hóa của Song diện Phật chính là: thuộc tính bí mật thương tổn linh hồn, có thể trực tiếp thương tổn vũ hồn của đối thủ.
Khi đám sương độc bay tới trước mặt, Hàn Phong vẫn còn ngây người như khúc gỗ không hề nhúc nhích, thẳng đến khi đám độc sương chui hết vào miệng hắn, cảm giác được phổi truyền đến mùi thơm, hắn mới bừng tỉnh kêu thảm một tiếng.
Cũng không thể trách hắn phản ứng chậm, mà do nhìn thấy hai hiện tượng trái ngược nhau liên tiếp xuất hiện, nên Hàn Phong bị chấn kinh mất một lúc.
Đầu tiên, rõ ràng là Trầm Côn lấy hình dạng Lang Nhân xuất hiện, chắc chắn phải là Ngự thú sư tiêu chuẩn, chính là hắn đột nhiên lại biến thành hòa thượng, lại còn dùng vũ hồn dược tề sư, điều này hoàn toàn không phù hợp với lẽ thường a, một người lại có thể có đến hai vũ hồn sao?
Thứ hai, Hàn Phong là muốn tới nắn quả hồng mềm, có điều Trầm Côn biến hóa quá nhanh chóng, vũ hồn so với Trầm Ưng còn tàn nhẫn hơn, chuyện này… Ngoại trừ bị kinh hách đến ngẩn người, Hàn Phong cũng không biết phải làm gì.
Rầm.
Độc khí khuếch tán, Hàn Phong ngã trên mặt đất, hắn liều mạng đứng lên, hướng về phía cửa sơn cốc cố chạy đi.
– Lão huynh,
Trầm Côn lớn giọng hét to:
– Đừng chạy, đừng chạy, nghe ta nói đã…
Nghe ngươi nói? Nghe ngươi nói xong lão tử liệu còn sống trên đời nữa không, biết rõ mình trúng độc, nhất định phải tìm dược tề sư chế thuốc giải độc, Hàn Phong cắn răng càng chạy càng nhanh.
Mà Trầm Côn cũng càng lúc kêu càng to, hơn nữa… Còn hết sức vô lại nói tiếp:
– Lão huynh, ngươi nhất định phải nghe ta nói cho hết đã, bằng không ngươi nhất định sẽ gặp phiền toái, không tin sao, ngươi từ giờ trở đi cứ thầm đếm xem, năm, bốn, ba, hai…
Rầm.
Hàn Phong lại té ngã xuống mặt đất, mà lần này ngã xuống thì không đứng lên được nữa…
– Một.
Chờ Hàn Phong chết rồi, Trầm Côn mới dài dòng đếm xong, hắn thở dài nói:
– Lão huynh nha, ngươi làm sao lại không nghe ta nói hết đã? Loại độc này của ta, tên là Thập tam đoạt mệnh tán, sau khi trúng độc ngàn vạn lần không được chạy, bằng không chạy một bước giảm thọ năm năm, chạy mười ba bước sẽ mất mạng tại chỗ a.
(ta kháo, cái thằng vô sỉ)
– Ngươi ***, vì sao không nói sớm.
Huyền Si trong thế giới linh hồn lặng lẽ thốt lên:
– Trầm Côn, những lời này là linh hồn của Hàn Phong nói đó, hắn vừa chết rồi…
– Sao?
Trầm Côn trừng mắt nhỏ:
– Này Hàn lão huynh, đã chết rồi còn dám mắng chửi người sao?
Nói xong hắn tức giận tiến vào thế giới linh hồn, hướng về phía linh hồn Hàn Phong quát to:
– Hàn lão huynh nhớ kỹ a, kiếp sau biết được có hòa thượng muốn nói chuyện với ngươi, ngươi nhất định phải nghe cho hết, nhất định, nhất định…
Giết người thì bất quá cũng chỉ giết thể xác.
Linh hồn Hàn Phong ngồi trên cơ thể của mình ngơ ngác nhìn Trầm Côn đuổi đánh đến tận thế giới linh hồn…

– Phi hoa như huyết, trục nhật nhi khứ.
Trầm Côn tin tưởng Trầm Ưng có bản lĩnh bắt sống Tần Lãng, nên hắn cũng không kiêng nể gì đi trêu chọc linh hồn Hàn Phong, chính là ngay tại lúc linh hồn Hàn Phong bị chọc cho uất ức muốn chết, bên tai bỗng truyền đến một tiếng hét to.
– Không tốt.
Trầm Côn vội vội vàng vàng quay trở lại hiện thực, hắn hung hăng vỗ lên cái đầu bóng lưỡng của mình:
– Mẹ nó chứ, sớm biết Tần Lãng thành thục Đại Nhật càn khôn công pháp, bần tăng nên nghĩ đến hắn còn một chiêu này… Tiểu đệ, để Tần Lãng đi, ngàn vạn lần đừng ngăn trở hắn.
– Vì cái gì?
Bên cạnh Tôi hỏa trì, Trầm Ưng đã hoàn toàn trấn áp Tần Lãng xuống thế hạ phong, bất quá, ngay trong lúc sống chết, Tần Lãng đột nhiên rạch hai vết rách dài trên hai chân, thả lỏng người nhảy vọt lên.
Động tác nhảy lên này là dùng toàn bộ khí lực của hắn, vết thương trên đùi hắn rách toạc ra, chỉ thấy Tần Lãng giống như làn khói hoa tận lực trốn chạy, nương theo bóng hắn, huyết hoa bắn ra ngập trời.
– Chiêu này kêu là Phi hoa trục nhật, công phu đào mệnh lợi hại nhất trong Đại nhật càn khôn công pháp.
Nhìn chằm chằm bóng lưng Tần Lãng, Trầm Côn giải thích:
– Nếu ngươi đuổi theo, những bông hoa máu kia sẽ bạo nổ, không giết ngươi chết, cũng phá nát lớp da ngoài của ngươi.
– Giao cho ta được rồi, ta cam đoan dù hắn chạy thoát, cũng không sống được mấy nữa.
Nói xong, Trầm Côn lẳng lặng vẽ ra mấy đạo linh phù rồi tung ra, hai đạo linh phù bay đến dán vào hai vết thương trên đùi Tần Lãng, coi như không làm tên kia chết, cũng khiến hai chân hắn tàn phế, không còn cơ hội làm việc ác.
Bất quá nói lại, “Phi hoa trục nhật” là một trong những chiêu thức cao thâm nhất trong Đại Nhật càn khôn, ngay cả tông chủ Lăng Vân Tông La Hàn cũng chưa chắc nắm vững, tại sao Tần Lãng kia lại có thể sử ra thuần thục như vậy?
– Viện binh Hàn gia sẽ đến rất nhanh, cõng gia gia của ngươi lên, chạy mau.
Trầm Côn dặn dò.
– Không cần phải đi.
Trầm Ưng nhanh chóng giải cứu Trầm Niệm Tổ, dìu người đến bên cạnh Tôi hỏa trì hỏi:
– Gia gia, Tôi đường bị Hàn gia phát hiện ra rồi sao?
– Cơ mật lớn nhất của Trầm gia… Như thế nào… Làm sao có thể để Hàn gia biết được…
Trầm Niệm Tổ ho khan kịch liệt vài tiếng, suy yếu đến mức hơi thở mong manh.
– Hảo, vậy chúng ta trốn vào Tôi đường thôi.
Thẩm Ưng cõng gia gia nhảy vào Tôi hỏa trì, mà Trầm Côn bên cạnh sửng sốt, tặc lưỡi một cái, rồi cũng nhảy xuống theo. Nguồn truyện: Truyện FULL
Mới chỉ một giây đồng hồ, lại giống như trải qua vạn năm.
Tư vị trong Tôi hỏa trì thật khó chịu, tầng trên lửa nóng tràn ngập, cảm giác giống như đang vùi thân vào lớp nham thạch nóng chảy, mà xuống dưới một chút, lại đổi ngược thành lạnh lẽo kinh khủng giống như ở trong Vạn Niên Huyền băng. Trong sự dày vò của lửa nóng cùng băng lạnh, Trầm Côn không biết mình phải chịu đựng bao lâu, bỗng nhiên hai mắt sáng lên, đã thấy mình đứng trên mặt đất vững vàng.
Chỗ này là một tòa cung điện khổng lồ dưới đất, chu vi chừng năm trăm bộ, trên đầu hiện ra âm dương song sắc quang mang (ánh sáng đen trắng giao nhau), thông với ao nước bên ngoài. Dưới chân có một lớp mảnh vụn kim chúc nhiều màu từ đỏ, xanh biếc, lam,… đủ các loại màu gì cũng có. Mà trong cung điện chỉ có một lò luyện khí nho nhỏ cùng một bộ công cụ đúc khí.
Trên đường tiến vào, Trầm Ưng nói cho Trầm Côn biết, lò luyện này là Tôi hỏa lô, là thần khí chú tạo mà Âu Dã Tử lấy từ trên trời xuống, ngọn lửa bên trong chính là Thiên môn thần hỏa, có vô số tính năng thần diệu.
“Đồ của Thần tiên sao?”
Sau khi rơi xuống đất, Trầm Côn liếc mắt nhìn lò luyện, bỗng nhiên cười cười, chỉ cửa ra vào nói:
– Tiểu đệ, ngươi trước tiên ra ngoài canh chừng, ta sẽ trị liệu cho lão gia.
Trầm Ưng lặng đi một lúc rồi hỏi:
– Đại ca, vì sao ta phải…
– Bảo ngươi ra ngoài thì ra ngoài đi, ngươi không biết khi trị bệnh rất cần yên tĩnh sao?
Không cần giải thích lý do, cấp tốc đuổi Trầm Ưng ra ngoài xong, Trầm Côn híp đôi mắt nhỏ mỉm cười.
Quả thật trị thương cho Trầm Niệm Tổ thì cần phải yên tĩnh, nhưng cũng không phải đuổi Trầm Ưng đi, để hắn đứng một bên không mở miệng nói là được, không phải sao?
Đuổi Trầm Ưng đi, là vì muốn không cho hắn biết…
Phải biết rằng, Trầm Côn đang giả mạo đường ca của Trầm Ưng, lời nói dối này có thể lừa Trầm Ưng, chính là không thể lừa lão đầu Trầm Niệm Tổ đã sống tới chín mươi năm, hiểu rõ Trầm gia thân thích như lòng bàn tay, cho nên, để Trầm Ưng hoàn toàn tin tưởng vào vị huynh trưởng này, Trầm Côn cần phải thực hiện một số việc nho nhỏ.
– Lão gia tử, có nghe được tiếng ta không?
Trầm Ưng đi rồi, Trầm Côn vừa dùng năng lực của Huyền Si trị thương cho Trầm Niệm Tổ, vừa nhỏ giọng hỏi.
– Nghe thấy…
Trầm Niệm Tổ suy yếu nói:
– Đa tạ ngươi, nếu không có ngươi hỗ trợ, Ưng Nhi không thể cứu được ta…
– Ai u, xem lão gia nói kia, lời này quá khách khí, ngài là ông nội của Trầm Ưng, ta bất kể thế nào cũng không thể thấy chết mà không cứu a.
Trầm Côn cười cười nói tiếp:
– Đây là việc nên làm vì tình nghĩa huynh đệ, ai kêu Trầm Ưng lại là đệ đệ của ta đây?
– Đệ đệ…
Trầm Niệm Tổ quả nhiên ngây ngẩn cả người, bật cười nói:
– Chàng trai trẻ, đừng nói giỡn, Trầm gia có bao nhiêu thân thích, ta có thể gọi tên từng người, Ưng nhi không có huynh đệ.
– Lão gia tử, ngài hiểu lầm rồi, ta không nói chúng ta là huynh đệ ruột thịt.
Trầm Côn cười nói:
– Mà là nghĩa đệ, ta cùng Trầm Ưng đã uống máu ăn thề, kết bái kim lan, cho nên Trầm Ưng gọi ta một tiếng đại ca, ta gọi hắn tiểu đệ.
– Nga, thì ra là thế…
Trầm Niệm Tổ gật đầu nói:
– Có một đại ca như ngươi, là phúc khí của Ưng nhi a.
Trong lúc nói chuyện, Trầm Niệm Tổ đã nuốt Nhân Tâm đan, tinh thần đã khôi phục một ít, hướng ra phía ngoài hô:
– Ưng nhi, vào đi, đại ca ngươi đã chữa khỏi cho ta rồi.
Trầm Ưng nhanh chóng tiến vào hỏi:
– Gia gia, người đã khỏe hơn rồi sao?
– Đúng vậy, nhờ vào đại ca ngươi cả, bằng không lão già ta đây làm sao còn thấy được ngươi.
Lại chỉ vào Trầm Côn nói:
– Mau, mau, cảm tạ đại ca ngươi đi.
Đại ca?
Liên tục nghe thấy ba tiếng “Đại ca”, rốt cuộc Trầm Ưng ý thức được, gia gia của hắn đã thừa nhận Trầm Côn với mình là huynh đệ thật sự.
Chẳng lẽ là… Trong lúc mình bảo vệ ngoài cửa kia, Trầm Côn đã nhận người thân rồi, hơn nữa lại được gia gia xác nhận?
Hẳn là như vậy đi.
Gia gia tuy rằng đã già lắm rồi, nhưng không có hồ đồ, người không bao giờ nhận sai họ hàng thân thích.
Nghĩ đến đây, Trầm Ưng kích động ôm quyền nói:
– Đại ca, ta thay gia gia cám ơn huynh.
– Ha ha.
Trầm Niệm Tổ vui mừng cười:
– Huynh đệ tương thân, thế mới làm nên sự hưng vượng cho Trầm gia, huynh đệ các ngươi ngày sau cần trợ giúp lẫn nhau, chấn hưng Trầm gia a.
Những lời này ý tứ chính là, nhờ Trầm Côn giúp đỡ Trầm Ưng nhiều một chút, cũng là giúp Trầm gia, một câu khách khí thực bình thường – với nghĩa đệ của cháu trai, không phải là nên nói vậy sao? Thế nhưng lời này vào tai Trầm Ưng lại có nghĩa khác: nga, gia gia chẳng những thừa nhận Trầm Côn là con cháu Trầm gia, lại còn ủy thác hắn chấn hưng Trầm gia a.
Xem ra thiên chân vạn xác là huynh đệ thân thích của mình rồi.
– Gia gia yên tâm, cháu sau này nhất định nghe lời đại ca, chấn hưng Trầm gia.
Trầm Ưng trịnh trọng cam đoan.
Nghe hắn nói vậy, Trầm Côn lén lút vỗ ngực một cái.
Thành công, mình đã khiến cho ông cháu Trầm gia hiểu lầm, cuối cùng cũng trở thành “huynh đệ” với Trầm Ưng… Đương nhiên, nếu Trầm Niệm Tổ và Trầm Ưng nói chuyện kỹ hơn một chút, cả hai sẽ phát hiện ra lời nói dối này, chính là, chẳng lẽ bần tăng lại bất tài thế sao? Từ giờ trở đi, bần tăng sẽ thủy chung bám sát hai ông cháu nhà này, ngắt lời, ngắt lời, tiếp tục ngắt lời, cam đoan bọn hắn không thể nói cái đề tài này được nữa.
Mà chờ ba mươi ngày sau, Trầm Niệm Tổ sẽ hết dương thọ mà chết, lời nói dối này sẽ không còn ai đối chứng…
– Gia gia…
Trầm Ưng nhớ ra Nhân Tâm đan cũng chỉ kéo dài sinh mệnh cho gia gia được thêm ba mươi ngày, chua sót nói:
– Thuốc của đại ca tuy rằng thần diệu, nhưng có thể dương thọ của người đã tận, chỉ kéo dài thêm được ba mươi ngày mà thôi…
– Ba mươi ngày cũng không ít.
Trầm Niệm Tổ có bao nhiêu tiếc nuối trong lòng, có điều lại thở dài nói:
– Có thể sống thêm ba mươi ngày, đã là nhặt được tiện nghi lớn rồi, có điều đáng tiếc… Ai, đáng tiếc ta thủy chung vẫn chưa luyện hóa được Huyết phách thạch, chưa hoàn thành được mộng ước cả đời a.
– Lão gia tử, ước mộng của ngài là gì, có thể nói cho ta nghe được không?
Trầm Côn liền hỏi, hắn chính là một lòng một dạ ngắt lời, chỉ cần không dính dáng đến hai chữ “thân thích”, thì hắn liền vô lo vô nghĩ hỏi liền một mạch.
– Ta là chú tạo sư, giấc mộng cả đời ta, đương nhiên là tạo ra một món thần binh đệ nhất thiên hạ.
Trầm Niệm Tổ cười nói.
– Vậy sao?
Trầm Côn tiếp tục ngắt lời:
– Lão gia tử, vậy ngài nói, là dạng binh khí gì mới được coi là thiên hạ đệ nhất thần binh? Là Long Tuyền, Thái A bảo kiếm sắc bén, hay là Thanh Long đao, Phương Thiên kích, những danh khí nổi tiếng trong lịch sử theo các cường giả lập được nhiều công tích lớn lao?
– Hừ.
Trầm Niệm Tổ đột nhiên hừ lạnh một tiếng:

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.