Rõ ràng bị ngâm dưới sông, cũng uống rất nhiều nước, nhưng môi lại khô héo như sắp nứt ra… Trầm Ưng biết, đây là hậu quả của việc mất máu quá nhiều, là biểu hiện của cái chết đang đến gần.
– Gia gia…
Hắn chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy một người đầu trọc mắt híp, một mỹ nhân tóc bạc, một con cẩu hùng to lớn, còn có một tên mập mạp mũi gãy, bốn người đang vây xung quanh chăm chú nhìn hắn.
– Các ngươi là ai?
Trầm Ưng lập tức theo bản năng che kín chân trái của mình.
– Ngươi nói ta là ai?
Trầm Côn cười hì hì chìa một ngón tay ra, chỗ đầu ngón tay có một tờ linh phù đang xoay tròn.
– Là các ngươi đã cứu ta?
Nhận ra linh phù cứu sống mình, nét đề phòng trên mặt Trầm Ưng cũng không giảm đi, hắn cố hết sức bước vài bước, kéo giãn khoảng cách với mấy người Trầm Côn.
– Ơn cứu mạng, Trầm Ưng vĩnh viễn không quên, bất quá ta còn có chuyện phi thường trọng yếu, nếu các ngươi thấy tiện, thì cho ta lên bờ được không?
– Tiểu tử nhà ngươi này, còn rất cảnh giác nha!
Trầm Côn cười hắc hắc nói:
– Đừng vội rời thuyền, ta sẽ không làm ngươi bị thương, chính là muốn hỏi ngươi một việc… Vũ hồn Sát Na Bách Niên, ngươi làm sao có được?
Trầm Ưng biến sắc mặt:
– Chuyện này không quan hệ gì với ngươi!
– Sao lại không có quan hệ gì được?
Trầm Côn cười tủm tỉm nói:
– Nếu ta đoán không sai, ngươi hẳn là một Tiên thiên vô dụng không có vũ hồn, có điều một ngày nào đó, ngươi gặp được linh hồn một con Thao Thiết, linh hồn đó còn nói cho ngươi biết, hắn vừa mới bỏ chủ nhân mà đi, đang đi tìm chủ nhân mới…
Trầm Ưng sắc mặt càng lúc càng lạnh lẽo, mà Trầm Côn vẫn tiếp tục cười nói:
– Mà Thao Thiết còn nói với ngươi…ngươi giống chủ nhân bất lực trước đây của hắn, hắn lại càng ưa thích tính cách cứng cỏi cùng lãnh khốc và dáng vẻ chiến đấu liều chết không lùi của ngươi, ngươi có tư cách làm tân chủ nhân của hắn… Sau đó, ngươi cùng với vũ hồn vẫn còn là Nhất Nhật Thiên Lý Thao Thiết dung hợp, rồi bởi vì tính tình ngươi cùng Thao Thiết tương xứng, nên đã kích phát được tiềm năng của Thao Thiết, khiến hắn trở thành Võ Hoàng cấp Sát Na Bách Niên… Ta nói không sai chứ?
Những điều này chỉ là Trầm Côn phỏng đoán thôi, có điều hắn càng nói, sắc mặt Trầm Ưng càng lạnh. Hiển nhiên, Trầm Côn đã đoán đúng.
– Được rồi, ta nói thật với ngươi vậy…
Trầm Côn chỉ chỉ mũi mình nói:
– Ta chính là chủ nhân trước đây của Nhất Nhật Nhất Thiên Lý, kẻ bất lực trong truyền thuyết, Trầm Côn!
– Ngươi muốn gì?
Trầm Ưng cắn chặt răng, đôi mắt nhỏ dài như mắt ưng lộ ra sát khí.
– Ngồi xuống, ngồi xuống!
Trầm Côn giữ tay hắn lại:
– Ta không có hứng thú thu hồi Nhất Nhật Thiên Lý, cũng không có thực lực làm việc đó, ta chỉ muốn nói cho ngươi biết… Sau khi ta một mực truy tìm theo Nhất Nhật Thiên Lý, lại tra ra được ngươi, hơn nữa rất thú vị, ngươi cũng họ Trầm, có quan hệ huyết thống với ta, là đường đệ họ xa của ta!
Đường đệ?
A!
Thế là thế nào?
Có chuyện này sao?
Lời vừa thốt ra, A La, A Phúc, Long Thanh Sơn và bốn vũ hồn kia đồng loạt phát ngốc.
Bọn họ có thể thề với trời, tuy Trầm Côn cùng Trầm Ưng cùng họ Trầm, nhưng trên thực tế không hề có quan hệ huyết thống gì cả!
Hiển nhiên là Trầm Côn cố tình giả mạo thân thích.
– Ngươi là người thân của ta?
Trầm Ưng khóe miệng nhếch lên cười lạnh:
– Ta vì sao trước đây chưa từng nghe nói đến, nếu ngươi tự xưng là đường huynh của ta, vậy ngươi nói rõ xem nào, gia phả nhà ta có những ai, thứ tự thế nào?
Trầm Côn đương nhiên không biết gia phả Trầm gia này được, bất quá hắn phết phết miệng nói:
– Ngươi hỏi như vậy, là hoài nghi lời ta nói sao?
Trầm Côn phì cười nói tiếp:
– Tiểu huynh đệ, ngươi cẩn thận suy nghĩ lại đi, tình hình nhà các ngươi bây giờ tốt đẹp đến mức nào, hoàn cảnh của ngươi càng thảm đến mức nào, ta cần phải giả mạo người thân của ngươi sao? Nếu không phải người thân của ngươi, ta cần gì phải đắc tội chú tạo sư đệ nhất thiên hạ Hàn gia, cực cực khổ khổ cứu ngươi làm gì?
Trầm Ưng không nói gì, nhưng nét đề phòng trên vầng trán giảm đi một ít.
– Được rồi, mặc kệ ngươi tin hay không tin, hiện tại cũng không phải là lúc nói chuyện này, tiểu đệ!
Trầm Côn lơ đãng thay đổi cách xưng hô, cười nói:
– Ta vừa tới Gia Lăng thành, có nghe qua một số lời đồn đại về các ngươi, nhưng không biết tình hình cụ thể thế nào, có thể nói cho ta biết được không?
– Còn gì để nói chứ? Thất phu vô tội, mang ngọc mắc tội a!
Trầm Ưng ngồi xuống, chua sót cắn môi, vết sẹo trên mặt càng thêm dữ tợn… Có lẽ tiếng tăm của Âu Dã kiếm phái cũng không hẳn là như sấm bên tai, nhưng những tác phẩm của bọn họ rất có tiếng tăm. Như những thanh bảo kiếm Long Uyên, Thái A, Can Tương, Mạc Tà, Ngư Tràng, Cự Khuyết… Những thanh kiếm này liên tiếp uy chấn Cửu Châu, mẹ nó chứ, lưu danh muôn thủa, là những thanh phong duệ thần kiếm, toàn bộ đều là tác phẩm của Âu Dã kiếm phái. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
(Mịa nó, thằng Trầm Côn này đến thế giới khác rồi, mà kiếm vẫn là kiếm của Trung Quốc là sao?)
Nổi tiếng nhất là Long Uyên kiếm, đó là thanh thiết kiếm đệ nhất trong lịch sử Cửu Châu, dẫn đầu nhiều trào lưu chế tác kiếm mới, được vinh dự coi là thủy tổ chi kiếm khơi mào cho dòng lãnh binh khí (binh khí lạnh).
Âu Dã kiếm phái có thể đúc ra nhiều thần binh lợi khí như thế, một mặt là do bọn họ có đúc thuật đệ nhất thiên hạ, mặt khác là do, bọn họ nắm giữ hai đại thánh địa cho việc chế tạo binh khí – Đúc kiếm sơn và Tôi hỏa trì.
Đúc kiếm sơn nghe nói là do thiên thạch rơi xuống mà thành, bên trong có trăm vạn tài nguyên khoáng sản, có thể cung cấp nguồn nguyên liệu thượng hạng cuồn cuộn không dứt. Mà Tôi hỏa trì lại là nơi thiên địa âm dương giao hòa.
Bên cạnh Tôi hỏa trì linh khí thiên địa dày đặc thích hợp với việc khai phong binh khí (kiểu “rửa tội” cho binh khí trước khi đưa vào sử dụng), khiến binh khí sắc bén đến mức sợi tóc thổi qua cũng đứt.
Trải qua ngàn năm lịch sử, lấy hai đại thánh địa làm hạch tâm, Âu Dã kiếm phái cũng dần dần chia thành hai thế lực lớn: Chú kiếm sơn Hàn gia và Tôi hỏa trì Trầm gia!
– Ngàn năm qua, vì cái danh thiên hạ đệ nhất chú tạo sư, Trầm gia và Hàn gia đã tranh đấu rất nhiều lần, bất quá vì bảo vệ dòng tộc của tổ tiên, hai nhà tuy là tranh đấu, nhưng đều giữ đúng giới hạn, không tổn thương đến tính mạng của đối phương…
Sau khi kể sơ qua về lịch sử Âu Dã kiếm phái, Trầm Ưng chua sót nói:
– Chính là bắt đầu từ hai sáu năm trước, mọi chuyện thay đổi không giống trước nữa, hai đại đế quốc Nguyên Mông và Tống Nguyệt ở U Vân Châu đại chiến, ông nội ta mang theo cha mẹ và vài vị chú bác gia nhập vào Dương gia quân của Tống Nguyệt đế quốc… Bọn họ hao phí mười ngày mười đêm, chế tạo cho Dương Lục Lang một thanh Tôi hỏa thương, phối hợp với thanh Bất hối thiên thương của hắn, nhờ đó Dương Lục Lang một trận công thành, đâm xuyên ngực Ca Thư Ứng Long!
(Nói phét thì cũng đổi kiểu đi, chuyện gì cũng lấy lịch sử TQ ra như vậy. Cái bọn tàu tưởng này chẳng có tí sáng tạo nào)
Nhưng một thương này, lại rước lấy tai họa diệt môn cho Trầm gia! Ca Thư Ứng Long được xưng là vô địch trong truyền thuyết, cơ thể hắn là Bất bại kim thân, lại bị binh khí Trầm gia chúng ta đâm thủng, điều đó khác gì làm mất mặt Vân Mông đế quốc?
Hắn thở dài nói:
– Cho nên sau một số trường đại chiến, thừa dịp Ca Thư Ứng Long bế quan dưỡng thương, Vân Mông đế quốc phái người ám sát phụ mẫu ta, cơ hồ giết sạch để tử tráng niên, sau đó Ca Thư Ứng Long xuất quan muốn ngăn cản bọn họ nhưng không còn kịp nữa… Từ đó về sau Tôi hỏa trì Trầm gia bị Hàn gia chèn ép không ngóc đầu lên được, tới mười năm trước, Công Thâu gia lại cho chúng ta một kích trí mạng!
Công Thâu gia là Cơ quan sư đệ nhất đại lục, cơ quan thú của bọn họ cần những phụ kiện tinh vi, mà Trầm gia chúng ta lại cố tình tạo ra những phụ kiện hết sức tinh vi, cho nên một năm kia, Công Thâu gia đã gả đại tiểu thư Công Thâu Nhã cho Hàn gia, ở phía sau kích động Hàn gia mưu đoạt Tôi hỏa trì… Liên tục tranh đấu mười năm, Trầm gia chúng ta phần trốn tránh, phần bị giết, cho tới giờ chỉ còn một ít người già yếu, và mười mấy đệ tử được gia gia ta mới thu nhận gần đây.
Mà một tháng trước đây, Hàn gia phát động tổng công kích Trầm gia chúng ta, Hàn Thiên Động nói, hắn muốn trong vòng một tháng lấy được Tôi hỏa trì, để làm đại lễ mừng đại thọ sáu mươi tuổi của hắn…
Dưới thế công của Hàn gia, gia gia ta tận lực chống đỡ một tháng, cuối cùng cũng thành công bảo vệ được cơ nghiệp tổ tông, nhưng ngày hôm qua, Tần Lãng chết tiệt, bán rẻ Trầm gia chúng ta, từ bên trong mở cửa Tôi hỏa trì, đưa quân Hàn gia tới công kích!
– Tần Lãng là ai?
Trầm Côn chen miệng hỏi.
– Là đệ tử được gia gia ta yêu thương nhất, cũng là Tiểu sư thúc của ta!
Từ đôi mắt dài hẹp của Trầm Ưng thoáng hiện lên nét hận thù kinh người, cắn răng nói:
– Hai mươi năm trước, gia gia ta cứu Tần Lãng từ dưới sông lên, một tay nuôi lớn, gia gia yêu thương hắn còn nhiều hơn đứa cháu đích tôn là ta, hơn nữa đúc thuật của Trầm gia, gia gia không giữ lại chút gì, toàn bộ truyền thụ cho Tần Lãng… Thế mà tên súc sinh này, vì một nữ nhân Công Thâu gia, lại bán rẻ gia gia ta!
– Nga, mỹ nhân kế…
Trầm Côn đã minh bạch, chẳng tên đàn ông nào đứng vững được trước mỹ nhân kế, thế nên Tần Lãng vào tròng đã bán đứng sư phụ.
– Sau đó thì sao? Hiện tại Trầm gia thế nào rồi?
Trầm Côn truy hỏi.
– Không có sau dó…
Trầm Ưng cố nén không để nước mắt chảy xuống:
– Sau khi Tần Lãng mở cửa Tôi hỏa trì, đệ tử Tôi trì đều bị giết sạch, mà gia gia ta trước đó đã sớm vì bệnh mà ngã xuống, kết quả bị Tần Lãng bắt đi nộp cho Hàn gia… Hiện tại, gia gia của ta bị hành hạ không biết có sống nổi không?
– Nếu Hàn gia không giết gia gia ngươi ngay lập tức, vậy bọn họ nhất định là còn yêu cầu gì đó, hiện tại chắc cũng không sát hại gia gia của ngươi đâu.
Trầm Côn khuyên nhủ nói:
– Nếu ngươi hiện tại chém giết một hồi hết sạch họ Hàn, có lẽ vẫn có cơ hội cứu gia gia ngươi!
– Giết hết cả sao?
Trầm Ưng lắc lắc đầu:
– Không có khả năng, cao thủ Hàn gia đông đúc, ngươi vừa rồi cũng nhìn qua Công Thâu Nhã, một mình nàng ta cũng không đấu lại được…
Nói xong nước mắt hắn rốt cục chảy xuống:
– Hơn nữa… hơn nữa gia gia ta đã hơn chín mươi tuổi rồi.Dương thọ đã tận, kể cả Hàn gia không tổn thương đến người, cứ coi như ta có thể giết hết người Hàn gia, người cũng chưa chắc đợi được ta…
Trầm Côn bỗng nhiên nở nụ cười.
Trầm Ưng sắc mặt trở nên âm trầm, mình đang trước mặt hắn kể lại chuyện toàn gia bị thảm sát diệt môn, ông cháu sinh ly tử biệt, thế mà cái tên Trầm Côn kia lại vẫn vô tâm vô phế mà cười được, đây không phải cố tình muốn làm nhục người ta sao
– Ha ha ha ha!
Trầm Côn đột nhiên cười to, càng cười càng lớn tiếng, thập phần càn rỡ!
– Trầm Côn!
Trầm Ưng rốt cục không nhịn nhục được, gầm to đứng lên:
– Nhà của chúng ta bị diệt môn đáng cười lắm sao, gia gia ta sắp chết vì bệnh tật rất thú vị sao?
– Ngồi xuống, ngồi xuống, ta không phải cười chuyện toàn gia thảm sát, ta là cười ngươi!
Trầm Côn càng cười to nói:
– Tiểu gia hỏa nhà ngươi thật là không biết gì cả, ngươi cho là tuổi thọ của gia gia ngươi đã tận, thì không muốn cứu lão nữa, nhưng ngươi không biết sao, chỉ cần có dược tề sư bậc thầy, có thể luyện chế thần dược, là kéo dài được mạng sống a!
– Trầm Ưng, chỉ cần ngươi tìm được một dược tề sư bậc thầy, lại giết cho bằng hết kẻ thù, chắc chắn ngươi có thể gặp lại gia gia của ngươi… Tuy rằng việc này không thể thay đổi vận mệnh của gia gia ngươi, nhưng chỉ cần sống lâu thêm một chút, gia gia ngươi có thể làm được rất nhiều việc, ví dụ như, hoàn thành giấc mộng cả đời của lão?
Trầm Ưng thần sắc vừa động, lại lập tức bất đắc dĩ lắc đầu:
– Không có khả năng, sau Độc Phật Huyền Si, dược tề sư trên đại lục càng ngày càng ít, ta đi nơi nào tìm?
– Tiểu tử ngốc nhà ngươi!
Trầm Côn châm biếm chửi mắng một câu, chỉ vào vết thương trên người Trầm Ưng, lớn tiếng nói:
– Ngu xuẩn, ngươi không nhận ra thân thể của ngươi không giống với lẽ thường sao? Ngươi bị mấy trăm cự mãng cơ quan thú cắn xé, lại ở dưới sông bơi lặn nửa ngày, người bình thường bị như vậy đã sớm chết rồi, còn ngươi thì sao? Ngươi vẫn có thể đứng ở đây mà nổi cáu với ta, ngươi thế nhưng toàn thân hoàn hảo không tổn hao gì, ngay cả dấu vết bị tám con cự mãng cắn xé cũng không có!
Điều này nghĩa là gì?
Trầm Ưng rốt cuộc ý thức được tình trạng của mình, hắn linh quang chợt lóe, gắt gao đến gần Trầm Côn: