Tháng tám, đúng là tháng nóng nhất trong năm ở Cửu Châu, bước chân trên quan đạo Gia Lăng thành, mồ hôi trên cái đầu bóng lưỡng của Trầm Côn toát ra như tắm, áo cà sa nhớp nháp dính sát người, ướt sũng, bó sát da thịt giống như vừa bị giội cả một hồ nước lên người.
– Mẹ nó chứ, đông Cửu Châu quả thực không phải là nơi để người sống a!
Vừa đi Trầm Côn vừa thầm chửi thời tiết nóng nực của mùa hè phương Nam, bên cạnh hắn, A La mỉm cười nói:
– Ngươi còn chưa đi qua Nam Cửu Châu đâu! Nhất là Nam Lâm quê hương của Luyện Xích Hào, nơi đó thời tiết vừa nóng bức vừa ẩm ướt, có rất nhiều cường giả vũ tông cấp chịu không nổi bị sốt cao rồi chết đột ngột đó!
– Vậy sao?
– Vậy à!
Trầm Côn ồ à hai câu, câu trước nghi vấn, câu sau tỉnh ngộ, rồi cười nói:
– Ta nói Luyện Xích Hào lúc nói chuyện tại sao thường xuyên kèm theo tiếng “chậc chậc” đâu, hóa ra là do thời tiết quê hắn, cái này giống thói quen của mấy con chó, nóng quá, phải thè lưỡi ra, thở hồng hộc để giải nhiệt!
– Hỗn đản nhà ngươi, Luyện Xích Hào mà biết ngươi nói như thế, nhất định sẽ biến ngươi thành Khôi lỗi yêu thú!
A La xì một tiếng bật cười, sau đó thản nhiên nói:
– Trước kia, điều ta ghét nhất chính là phải xuất binh đến U Vân Châu vào tháng tám, trời thì nóng nực, mà phải khoác lên người chục cân áo giáp, lại không được tắm rửa, dù uống nước cũng không được hạ mũ giáp xuống … Lão thiên a, những ngày ấy đúng là khó sống, cả người bẩn thỉu vô cùng không thể tha thứ, ta hận không lột được lớp da ngoài xuống…
Nói xong nàng giang rộng hai tay, thích thú hít hà bầu không khí nóng nực:
– Bất quá giờ thì tốt hơn nhiều rồi, vô ưu vô lo, chẳng cần bận lòng chuyện ngày mai có địch nhân đánh lén hay không, cũng chẳng cần phải vì trận đánh ngày hôm sau mà đau đầu nghĩ cách bài binh bố trận, mỗi ngày đều được tắm táp sạch sẽ, muốn rửa tay thì bất cứ lúc nào cũng có thể rửa tay, quan trọng là, có thời gian tự mình nấu cơm, làm một ít đồ ăn sạch sẽ cho chính mình!
Lúc này đã là đầu tháng tám, năm Hồng Hi thứ hai sáu theo lịch của Đại Triệu, đã qua một tháng kể từ ngày Trầm gia phản bội rồi rời khỏi Triệu quốc, trong một tháng này, Trầm Côn mang theo Trầm gia trải qua một hành trình không đến nỗi buồn chán, từ Tân Nguyệt thành đến Vô Ma Nhai ở Bắc phương, sắp xếp chỗ ăn chỗ ở cho đệ tử ở Vô Ma Nhai xong, lại chuyển đến Xích Tiêu thành, mà trong Xích Tiêu thành, Trầm Côn cùng với Vương gia đã đạt được hiệp nghị liên minh, cùng nắm quyền quản lý khu vực.
Từng có người nói bóng gió với Trầm Côn, một núi không thể có hai hổ, ngươi đem quyền lợi chia cho cả Vô Ma Nhai, Trầm gia và Vương gia, ba nhà thay nhau chấp chưởng tại Xích Tiêu thành, chỉ sợ xảy ra chuyện! Bất quá Trầm Côn cười thầm trộm nghĩ liệu xảy ra được chuyện lớn gì? Vương gia lão tổ tông còn đang trong cơ thể mình, Vương tiên sinh Chưởng môn Vô Ma Nhai đã nhường vị trí Chưởng môn cho mình, mà Trầm Phù Đồ sau khi ổn định gia tộc nhất định sẽ giao gia chủ lệnh bài cho hắn, tính như thế thì, người thực tế đứng đầu ba nhà không phải chính là Trầm Côn hắn sao?
Đúng vậy, thoạt nhìn thì thấy có vẻ Xích Tiêu thành rất loạn, có quá nhiều thế lực cùng một chỗ, nhưng nhìn kỹ lại thì hỗn loạn bất quá chỉ là bề ngoài, còn thực chất bên trong, quyền lực duy nhất chỉ thuộc về một người mang họ Trầm, chính là Trầm Côn!
Ít nhất là, chiến kỳ của Xích Tiêu thành chính là Thanh Vân kỳ của Trầm gia Trầm Côn!
Như lời Triệu Lạc Trần quận chúa nói, Bách Bảo Trai cùng Đại Triệu hoàng thất quả nhiên chỉ bằng mặt không bằng lòng, ngay tại Xích Tiêu thành nơi đặt chân của Trầm gia sau này, Bách Bảo Trai lập tức phái tới Tam chưởng quỹ Trần Dương mà Trầm Côn vô cùng quen thuộc, thể hiện rõ việc hợp tác giữa Trầm gia và Bách Bảo Trai vẫn có thể tiếp tục, hơn nữa lại không có Đại Triệu hoàng thất ở giữa cản trở, lợi nhuận của Trầm gia sẽ càng cao hơn.
Trầm Côn tự nhiên không cự tuyệt cơ hội làm ăn lớn như thế tới cửa, múa bút như bay, giao cho Bách Bảo Trai một đống linh phù cao cấp. Ngoài ra, hắn còn mở rộng thêm việc mua bán. Giờ hắn có mấy vũ hồn đắc lực, Lý Mục thì triệu tập yêu thú, Huyền Si thì chế thuốc, thậm chí Cổ Nguyệt Hà cũng túc tắc viết ra vài xấp lá phong thủy, tất cả đều bị Trầm Côn tịch thu hết rồi ném cho Bách Bảo Trai.
Bánh ít ném đi, bánh quy ném lại, Bách Bảo Trai được lợi lập tức tại Xích Tiêu thành dựng lên một chi nhánh, chuyên phục vụ việc giao dịch cùng Trầm gia.
Bọn hắn còn nói, Xích Tiêu thành là nơi hiểm yếu, giao điểm giữa mấy quốc gia lớn, vô cùng thích hợp để phát triển thành một cơ sở mua bán quân sự trọng yếu, chỉ cần cho họ thời gian khoảng chục năm, Xích Tiêu thành của Trầm Côn nhất định trở thành một trong những thành thị phồn hoa nhất Bắc Cửu Châu.
Đương nhiên, việc này còn xa mới thực hiện được, việc khẩn cấp trước mắt là phải mau chóng chữa khỏi thương thế cho Không Sắc.
Cho nên sau khi dàn xếp ổn thỏa mọi việc, Trầm Côn lập tức mang theo A La, Đại Cẩu hùng Thanh Sơn, còn có A Phúc, nhanh chóng phi ngựa tới đông Cửu Châu, đến Gia Lăng thành ở U Vân Châu.
– Không Sắc, có nghe thấy ta nói không?
Đại cẩu hùng Thanh Sơn dẫn đầu, Trầm Côn đi sau lưng hắn, vén nắp gùi trên lưng Thanh Sơn nhìn Không Sắc đang nằm bên trong.
Bởi thương thế quá nặng, Không Sắc đã biến thành một khối ngũ sắc thạch cao hơn thước. A La nói, đây là cách tự bảo vệ của Không Sắc, biến mình thành ngũ sắc thạch có thể giúp hắn bảo toàn sinh mệnh lực.
Tảng đá tự nhiên không thể trả lời Trầm Côn.
– Yên tâm, ngươi không nói được ta cũng hiểu, ta nhất định sẽ mau chóng chữa khỏi cho ngươi!
Trầm Côn cười cười, đột nhiên cảm giác có bóng đen phía sau lưng mình, hắn kinh hãi vội vàng xoay người, tụ linh khí bảo vệ phía sau lưng.
Mẹ nó chứ, đi trên đường lớn cũng bị đánh lén sao?
Quay đầu lại nhìn, Trầm Côn cảm thấy vô cùng bực bội.
Muốn biết thành thị có phồn hoa hay không, cách tốt nhất là nhìn đường xá của nó, Gia Lăng thành cũng vậy, đường lớn trong thành rộng đủ chỗ cho tám chiến mã song song phi hành, bên đường hai hàng liễu rủ, đường xá vô cùng thuận tiện cho ngựa phi nước đại, có điều con đường dù có lớn có thuận tiện như vậy, cũng không phải là nơi thích hợp để tập kích sau lưng người ta. Nguồn truyện: Truyện FULL
Phía sau đi tới có chừng hơn ngàn người, chia là ba tầng đội ngũ rõ rệt, nhóm thứ nhất là một trăm nữ kỵ sĩ áo giáp trắng cưỡi trên một trăm đầu Bạch Sắc Vân Báo, nhóm thứ hai là nhóm vận chuyển với hơn một trăm cỗ xe ngựa lớn màu đỏ, bánh xe hằn sâu xuống bùn đất trên nền đường, xem ra bên trong xe chở hàng hóa rất nặng.
Mà nhóm thứ ba chỉ có một cỗ xe ngựa lớn màu tuyết trắng vô cùng xa hoa, ba trăm *** tráng hán đang ra sức kéo, mà tại hai bên hông cỗ xe, mười mấy kỵ sĩ đang dùng ánh mắt như chim ưng quan sát toàn cảnh.
Sau lưng Trầm Côn bị bóng đen che phủ, là do một nữ kỵ sĩ cưỡi Bạch sắc vân báo rời khỏi đội ngũ, đang phi phía sau Trầm Côn, muốn bay lên vượt qua, nhưng lại rơi vào giữa những người đi đường phía sau hắn.
– Chư vị hương thân, chúng ta là Hàn gia tuyết báo kỵ sĩ!
Nữ kỵ sĩ đó chắp tay nói:
– Thực xin lỗi các vị hương thôn, xin các vị rộng lượng, chúng ta cũng là không có biện pháp nào khác, thời gian cấp bách, lại đang có nhiệm vụ trọng yếu, đành phải phiền các vị nhường đường! Trước khi mặt trời lặn, đội ngũ chúng ta phải tiến vào Gia Lăng thành!
Trầm Côn tuy rằng rất ghét bị người ta bay qua người, nhưng hắn còn có chuyện quan trọng hơn phải làm, chỉ còn cách cắn chặt răng, tạm thời nén cơn giận này xuống. Mà người đi đường xung quanh hắn vừa nghe danh của Hàn gia, cũng đều biết điều lui sang hai bên nhường đường.
– Đa tạ chư vị!
Nữ kỵ sĩ còn thật sự nhìn một lượt những người đi đường,
– Ta đã nhớ kỹ khuôn mặt các vị, mấy ngày nữa đến đại thọ Hàn gia, xin mời chư vị đại giá quang lâm, có mấy chén rượu nhạt, xem như bồi tội với chư vị!
– Rốt cuộc là hà bá phương nào, đã bạo ngược giành đường, lại còn ra vẻ khách khí như vậy!
Trầm Côn không nhịn được phải trêu trọc một câu, nhỏ giọng hỏi:
– Mỹ nữ, Hàn gia này lai lịch thế nào?
– Ha!
A La nhẹ nhàng thở ra, cười nói:
– Hiếm có, hiếm có, ngươi bị người ta giành đường, lại có thể nuốt được cơn tức này… Cố gắng nhịn đi, Hàn gia này, chính là Âu trì kiếm phái mà chúng ta muốn tìm!
Nàng cười nói:
– Âu dã kiếm phái sáng lập đã ngàn năm, giờ chia thành hai gia tộc, gia tộc thứ nhất là Hàn gia, cia chủ là Hàn Thiên Động, quản lý Chú kiếm sơn (núi chế tạo kiếm), chính là người cực kỳ am hiểu việc chữa trị cho binh khí! Gia tộc thứ hai thuộc về họ Trầm, gia chủ là Trầm Niệm Tổ, chấp chưởng hỏa trì.
Nàng ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
– Thối hỏa Trầm gia nguyên trước kia cũng rất phong quang, bất quá mấy năm trước
trải qua một hồi đại kiếp nạn, tinh anh tráng niên cơ hồ bị giết sạch, hiện giờ chỉ còn có một vị đại hành gia Trầm Niệm Tổ, một đứa cháu trai chưa thành niên, với vài đệ tử chưa thạo việc nữa mà thôi!
– Nga, vậy chúng ta đi tìm Hàn gia là được rồi!
Trầm Côn gật gật đầu:
– Thế đội ngũ này đang làm gì vậy?
– Xem dáng vẻ của bọn họ…
A La nhất thời cũng không nghĩ ra được, nhìn chằm chằm đội ngũ bọn họ trầm ngâm đánh giá.
Mà đến lúc này, đội ngũ đó cũng đến sát Trầm Côn, từ cỗ xe xa xa đã có thể nhìn thấy dung mạo khuynh thành của A La.
Bỗng nhiên trong xe truyền đến tiếng cười nhạt:
– Vị tiểu thư này, có thể lên xe nói chuyện không?
– Để làm gì?
Trầm Côn trong đầu lập tức nghĩ đến chuyện, liệu có phải ác bá trong xe xem trọng nhan sắc của A La muốn giữa ban ngày bắt cóc dân nữ hay không? Hắc hắc, đây chính là một cơ hội tốt…
A La cũng nhíu mày lạnh lùng nói:
– Ta có việc gấp phải đi, không có hứng thú làm quen với ngươi!
– Ha ha, tiểu thư hiểu lầm rồi!
Từ trong xe truyền đến tiếng nói của một người khác:
– Vừa rồi tùy tùng của ta thực lỗ mãng, chúng ta cũng không có ác ý… Ta là Nguyên Quân, tiểu thư có thể quá bộ lên xe nói chuyện không?
Nguyên Quân là ai? Nghe ý tứ của nàng, giống như chỉ cần báo tên gọi, không cần giải thích nhiều, tất cả người dân Cửu Châu đều phải biết nàng là ai!
– Nguyên lai là Nguyên Quân tiểu thư!
Nghe thấy cái tên Nguyên Quân này, mắt đẹp A La trở nên sáng ngời, theo bản năng muốn ngay lập tức chạy vào cỗ xe, bất quá nàng kịp thời dừng cước bộ, cười nói:
– Tiểu thư chớ trách, ta thật sự có việc gấp!
– Vậy thì, sau khi giải quyết việc xong, tiểu thư có thể ghé qua Đan Thanh lâu trong Gia Lăng thành không?
Nguyên Quân cười nói:
– Ta có một vở diễn, cần một diễn viên nữ quốc sắc thiên hương, đóng vai một đại mỹ nhân danh chấn Cửu Châu. Ai, đáng tiếc, ta đã tìm qua cả ngàn diễn viên, mà chưa tìm được người thích hợp…
– Ngươi muốn ta làm diễn viên?
Hai mắt A La tỏa hào quang, ngại ngùng nói:
– Chính là, chính là ta không có kinh nghiệm diễn xuất…
– Không có gì đáng ngại!
Nguyên Quân cười đáp:
– Ta từ trước tới giờ luôn nói lời ngay thật, nhân vật này không khó diễn, cũng không nhiều lời thoại, ta cũng chỉ yêu cầu diễn viên phải có dung mạo hơn người, có thể đứng trên đài diễn, dùng dung mạo khuynh thành khiến cho cả thiên hạ đều phải quỳ gối là được!
– Có điều, có điều…
A La nhăn nhó túm chặt góc áo.
– Ha ha, tiểu thư xin hãy suy nghĩ cho kỹ, nếu đồng ý, xin đến Đan Thanh lâu trong Gia Lăng thành!
Sau tiếng cười nhạt, cỗ xe chậm rãi chuyển bánh.
Trầm Côn cũng đại khái hiểu được, Nguyên Quân hẳn là ngôi sao vũ kịch, hoặc là người săn ngôi sao gì đó. Nàng ta nhìn trúng dung mạo của A La, muốn mời A La làm diễn viên…
?!