Tuy rằng không khí có chút bi thương, nhưng Trầm Côn vẫn là không nhịn được cười phá lên.
Mặc áo xanh, đội nón xanh, võ hồn cùng chủ nhân võ hồn phải nói là tuyệt phối, rất xứng với áo cà sa đỏ thẫm và quần chẽn đỏ thẫm của Không Sắc?
– Ta nhớ kỹ rồi, ngươi nhắm mắt lại đi!
Trầm Côn kết Bất Động Minh Vương ấn, thân mình nhanh chóng tiến nhập thế giới linh hồn.
– Ca, ca, ca, ca?
Vừa tiến vào liền nghe liên tiếp mấy tiếng “Ca”, Trầm Côn quay đầu lại nhìn, nguyên lai A La lúc trước ở bên cạnh hắn, nên vũ hồn của nàng tự nhiên cũng tiến vào theo hắn.
– Ồ, tiểu mỹ nữ, đã lâu không gặp, dạo này có khỏe không?
Trầm Côn vỗ vỗ trán Tiểu Tâm Tâm hỏi.
– Hảo hảo.
Lâu ngày không gặp, Tiểu Tâm Tâm có vẻ hơi mập hơn một chút, cũng cao lớn thêm một chút.
– Chủ nhân, chủ nhân kể chuyện cho Tâm Tâm nghe, độ linh khí cho Tâm Tâm, Tâm Tâm thực mở, mở…
– Mở mang tâm trí phải không?
Trầm Côn cười cười, tiểu nha đầu này cái gì cũng tốt, nhưng chứng cà lăm lại càng ngày càng nghiêm trọng là sao?
– Ca.. ca…, cẩn thận, cẩn thận một chút!
Tâm Tâm bỗng nhiên nói:
– Ngươi, sau lưng ngươi, có, có một thúc thúc quái, quái dị kìa!
Thúc thúc quái dị? Trầm Côn đang muốn trêu thêm mấy câu, đột nhiên cảm giác một cỗ lực lượng phô thiên cái địa đánh tới, áp lực này không chút kém hơn vũ hồn của Yến Nan Quy, giống hệt Thái Sơn áp đỉnh, khiến Trầm Côn kêu lên một tiếng đau đớn, thế giới linh hồn suýt nữa thì sụp đổ.
– Bảo hộ chủ nhân!
Trong lúc nguy cấp, Vương Kiêu hét to một tiếng, bốn vũ hồn vây quanh Trầm Côn, mà khoảng không đối diện bọn hắn bỗng từ từ hiện lên một pho tượng hùng vĩ!
Cái gọi là pho tượng đó là một người cao hơn chín thước, bộ râu tuyệt đẹp phủ xuống ngực, mắt phượng, mày ngài, thân mặc chiến bào gấm màu lục, trong tay cầm Thanh Long Yển Nguyệt Đao hào quang tỏa bốn phía, thân ảnh ấy đứng đối diện với vị trí lúc trước của Trầm Côn. Ở hắn có ba phần uy phong đẩy lui ngàn quân, vừa có ba phần ngông nghênh kiêu căng ngạo mạn, lại có bốn phần chính khí lẫm nhiên khiến người ta nảy sinh kính nể tự đáy lòng!
Ông trời ơi không phải thật chứ?
Yến Nan Quy cũng đã nói qua về vũ hồn, có tên họ Quan nào đó có thể được coi là một vũ hồn Giác Tỉnh, nhìn lại dáng vẻ của thần tướng áo lục này, chẳng lẽ lại là hắn?
Nếu hắn thật sự là anh linh của người kia, có lẽ, đây là nhân vật nổi tiếng nhất trong lịch sử mà Trầm Côn được gặp.
– Lão huynh, ngài chính là Quan…?
Trầm Côn cố ý không nói ra tên người này, hắn là muốn đợi chính miệng người đó thừa nhận, sau đó sẽ có cớ để nói chuyện. Có điều nghe Trầm Côn hỏi xong, thần tướng áo lục lại thờ ơ, đôi mắt phượng lãnh đạm thậm chí còn không buồn mở ra nhìn.
Hắn không mở miệng, Trầm Côn cũng không dám há mồm nói, bởi vì danh khí người này thật sự quá lớn, ngươi có thể không chịu nổi sự cuồng ngạo của hắn, có thể chỉ trích hắn sơ ý làm mất đất, hủy đi căn cơ của cả một quốc gia, nhưng không ai có thể phủ nhận lòng trung thành ngàn năm không đổi của hắn, càng không thể cười nhạo võ công kinh thế hãi tục không địch thủ của hắn!
Trong nháy mắt, Trầm Côn tối sầm mắt đố kỵ với Không Sắc!
Nhìn đi nhìn lại, bốn vũ hồn của Trầm Côn đều là những nhân vật nổi danh, có điều Vương Kiêu thì giống quản gia, Cổ Nguyệt Hà giống quân sư mưu chuyện sau hậu trường, Huyền Si xét đến cùng chỉ là một thầy thuốc, coi như trong bốn người, danh khí lớn nhất chỉ có Lý Mục, có điều năng lực cầm quân của lão hơn xa khả năng chiến đấu của bản thân, chân chính luận về thực lực cá nhân, tứ đại vũ hồn không người nào, không tên nào so được với thần tướng áo lục trước mắt!
Mẹ nó chứ!? Một vũ hồn kinh thế hãi tục thế này, sao lại thuộc về con khỉ kia chứ!?
Trầm Côn trong lòng hâm mộ không ngớt, lòng tham tác quái thiêu đốt, không nhịn được toát ra ý nghĩ coi thường bốn vũ hồn của mình.
– Quan lão huynh, ngài chính là vũ hồn của Không Sắc? Hắc hắc, có món đồ nhỏ, lần đầu gặp gỡ, xem như quà gặp mặt!
Trầm Côn cười hì hì chạy tới, lén lút dâng lên một bao lễ vật:
– Tiểu đệ là Trầm Côn, nghe uy danh của lão huynh đã lâu, mặt dày hỏi ngài một câu, Tam đệ của ngài có trở thành vũ hồn không? Hắn giờ thế nào rồi? Có thể thương lượng làm vũ hồn của tiểu đệ hay không? Hắc hắc, tiểu đệ cái khác không nói, chính là đãi ngộ với vũ hồn vô cùng tốt, cho dù là chi phí bao nhiêu hay giúp đỡ thăng cấp, miễn phí chữa bệnh, rồi các trò đấu địa chủ, mạt chược, tiểu đệ đều cấp đủ; mỗi tháng còn được cấp cho một kỳ nghỉ phép nữa a!
– Trầm Côn, liêm sỉ chút đi!
Vương Kiêu mặt đen sầm sì nhanh chóng kéo Trầm Côn trở về, có điều Trầm Côn vẫn còn giãy dụa hô to:
– Quan lão huynh, ngươi nhớ lời ta nói nha, Trương Tam không có thì Vân ca cũng được, không thì Tiểu Mã ca hay là Hoàng lão gia tử cũng xong, tóm lại, ngươi phải giới thiệu cho ta một tên làm vũ hồn a!!!
Lý Mục nghe xong không hiểu gì cả hỏi lại:
– Vân ca, Tiểu Mã ca, Hoàng Lão gia tử, đó đều là thân thích của thần tướng áo lục kia sao?
– Ai biết được!
Vương Kiêu ném Trầm Côn xuống đất, nhún nhún vai, hắn đã chết hơn hai trăm năm, có nhiều người mới xuất hiện, hắn còn không biết hết a!
– Di??
Ngay trong lúc Trầm Côn lòng tham phát tác, Vương Lý hai người cảm thấy xấu hổ thay cho y thì Cổ Nguyệt Hà bỗng kêu một tiếng “Di”?
Hắn đến bên cạnh thần tướng áo lục, ngẩng đầu đánh giá sắc mặt thần tướng một chút, rồi vòng ra sau lưng, nhẹ nhàng chạm vào chuôi Thanh Long đao một cái! Binh khí chính là sinh mệnh của võ tướng, theo lý vốn là không thể để cho người khác tùy tiện đụng vào. Có điều Cổ Nguyệt Hà chạm vào đại đao thì chớ, lại còn đoạt đao từ tay áo lục thần tướng mà không thấy hắn phản ứng gì. Cổ Nguyệt Hà sau đó bật cười nói:
– Đừng sợ, người này chỉ là Hoạt tử nhân thôi!!!
Hoạt tử nhân?
Trầm Côn bước tới nhéo nhéo cánh tay áo lục thần tướng một chút, quả nhiên, cái tên thần tướng áo lục này, dù biểu hiện bên ngoài đúng là một vũ hồn vô cùng uy vũ không sai, có điều lại không có thần chí, rất giống một pho tượng điêu khắc vô hồn!
Đẩy mi mắt hắn lên nhìn nhìn, mắt phượng trứ danh hóa ra không có một chút thần thái!
– Không Sắc, đây là chuyện gì?
Trầm Côn tò mò hỏi.
– Từ, từ lúc hầu sinh ra đến giờ, hắn vốn là như vậy..
Linh hồn Không Sắc cũng rất suy yếu, chậm rãi nói:
– Phật nói, hầu cũng không biết.
Không rõ ràng tình trạng của thần tướng áo lục, Trầm Côn đành phải bảo hộ linh hồn cho Không Sắc, rồi ủ rũ trở về thế giới thực.
A La còn ở bên ngoài chờ tin tức, nghe nói vũ hồn của Không Sắc không ngờ là thần tướng trong truyền thuyết, nàng hâm mộ không thôi. Sau đó hai người đau đầu thảo luận, vì cái gì thần tướng áo lục lại không có thần trí?
Lúc sau, phiền toái rốt cục tới cửa.
– Trầm Côn, Dạ gia đã bị đánh lui, ngươi phải chăng nên đáp ứng chuyện của chúng ta?
Ca Thư Ứng Long cùng Luyện Xích Hào dắt tay nhau đi vào trướng bồng, ngồi xuống trước mặt Trầm Côn, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng.
– Ôi, hai vị lão huynh đã trở lại rồi sao?
Trầm Côn cười híp mắt tiếp đón, mời hai người ngồi xuống:
– Hai vị lão huynh tự mình ra tay, Dạ gia nhất định là toàn quân bị diệt phải không?
– Không đơn giản như vậy,
Luyện Xích Hào không nóng không lạnh thản nhiên nói:
– Dạ gia còn có chuẩn bị phía sau, trong đêm đã rời đi, La Hàn, Trương Nguyên, Công Tôn Viễn, mấy đầu mục này đều được cứu đi trước rồi, ta cũng không có biện pháp!
Ca Thư Ứng Long đuổi theo hồi lâu, cũng chỉ giết được mấy tên lâu la mà thôi.
Thủ phạm chính đều chạy thoát cả? Chỉ sợ là do các người không muốn đắc tội Hoàng Kim Huyết Tộc, cố ý thả người mà thôi?
Trầm Côn đã nhìn thấu tâm tư hai người, nhưng cũng không vạch trần họ, bọn hắn ngày hôm nay tới hỗ trợ, cũng đã là không tồi rồi, không thể hy vọng quá nhiều.
– Trầm Côn, Trầm gia đã bình an, vậy có phải nên mời Huyền Si ra hay không!
Luyện Xích Hào chậm rãi nói.
– Huyền Si? Thỉnh Huyền Si ra làm gì, hắn nào có ở đây a!
– Trầm Côn, ngươi dám qua mặt chúng ta sao? Lập tức thỉnh Huyền Si ra chữa thương cho chúng ta, bằng không…
– Bằng không như thế nào?
Trầm Côn cười hắc hắc, từ trong tay áo lấy ra hai viên thuốc nhỏ:
– Hai vị, Huyền Si đã sớm rời đi, bất quá hắn để lại hai viên thuốc này, trộn lẫn với nước không nguồn cùng Băng phách huyết liên, hòa tan rồi dùng! Sau một tháng thương thế sẽ khỏi hẳn.
– Hừ, hy vọng được như vậy!
Tiếp nhận dược hoàn xong, Luyện Xích Hào và Ca Thư Ứng Long đứng dậy bước đi.
– Hai vị dừng bước, ta đây còn có chút lễ vật muốn tặng!
Nói xong, Trầm Côn lấy ra hai phong mật hàm của Yến Nan Quy, đưa cho mỗi người một phần.
Luyện Xích Hào mở mật hàm ra, nhìn lướt qua nội dung rồi kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Trầm Côn:
– Trầm Côn, mật hàm này,
– Nội dung của cái này, các ngươi có hứng thú thì làm, không hứng thú thì cứ việc thiêu hủy đi! Chỉ là, nếu có người hỏi đến, phiền các lão huynh nói rõ, ta đã chuyển mật hàm đến tay hai người, được không? Và ta còn cố gắng khuyên nhủ hai vị nữa.
Trầm Côn cười đến mức hai mắt híp lại.
Nội dung trong hai mật hàm, nói tóm lại là đề cập đến việc Yến Nan Quy muốn tạo phản, thỉnh hai đại truyền thuyết làm ngoại viện cho hắn, Trầm Côn hoàn toàn không có hứng thú muốn biết, ném mật tín cho hai người hoàn toàn là muốn làm cho xong chuyện thôi.
– Ca Thư Ứng Long, ngươi có ý kiến gì không?
Nhìn nhìn mật hàm một hồi, Luyện Xích Hào cười quái dị hỏi.
– Theo ta thấy,
Ca Thư Ứng Long vừa muốn mở miệng nói, Trầm Côn lập tức xua tay:
– Hai vị lão huynh à, các người nếu muốn bàn chuyện tạo phản, xin mời ra bên ngoài nói, ta là người nhát gan, không nghe nổi những chuyện lớn lao đại sự như vậy, hắc hắc, hai vị nghĩ đúng không?
– Ở đây không tiện, xin mời!
– Cũng tốt! Luyện Xích Hào, chúng ta đi tìm Yến Nan Quy nói chuyện!
Hai người xoay người định rời đi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY – https://truyenfull.net
(Cái thằng họ Yến lúc thì viết là Yến Nan Quy, lúc thì thành Yến Nan Quy, thằng nào mới đúng nhỉ?)
– Đúng rồi!
Trầm Côn bỗng nhiên chậm rãi hỏi han:
– Hai vị lão huynh, các ngươi nói nếu một món binh khí bị trọng thương, dùng thuốc hay châm cứu cũng không có hiệu quả, thì phải dùng biện pháp nào để cứu chữa?
– Cửu Châu cường binh xuất kiếm lô!
Bỏ lại một câu nói khó hiểu, hai thân ảnh biến mất tại chỗ.
Cửu Châu cường binh xuất kiếm lô?
Chờ hai người đi xa, Trầm Côn kinh ngạc thốt lên:
– Mỹ nữ, lời đó có ý gì?
– Ai da, ta thật sự là hồ đồ, đầu óc ngươi dạo này có phải là bị hỏng rồi không!
A La tự giễu vỗ vỗ ngực nói:
– Không Sắc là binh khí, binh khí bị thương, tự nhiên là phải tìm chú tạo sư chữa trị thôi!
Cửu Châu cường binh xuất kiếm lô, trên đại lục, chú tạo sư giỏi tay nghề nhất, đại bộ phận đều đến từ Âu dã kiếm lô, muốn chữa khỏi cho Không Sắc, phải đến Gia Lăng thành, tìm Âu dã kiếm phái thôi!
Nói xong, nàng bỗng do dự:
– Trầm Côn, Gia Lăng thành tuy rằng có thể chữa trị cho Không Sắc, chính là
– Làm sao vậy, nơi đó có gì nguy hiểm sao?
– Có nguy hiểm hay không khó mà nói được!
A La chần chừ nói:
– Chính là Gia Lăng thành nằm ở phía đông Cửu Châu, là mảnh đất phồn hoa nhất nhì Cửu Châu đại lục, có thể nói, nơi đó chính là trung tâm của Cửu Châu, người tài ba kỳ nhân dị sĩ nhiều vô kể.
– Thế còn không tốt sao? Vừa lúc muốn ra ngoài ngắm nhìn thế giới một chút!
Trầm Côn cười cười nói.
– Ngươi chẳng lẽ còn không rõ ý ta, ta là muốn nói, Gia Lăng thành ở Đông phương, gần đó chính là U Vân Châu!
– U Vân Châu thì sao?
Trầm Côn vẫn chưa hiểu.
– Ai,
A La thở dài thật sâu, dứt khoát nói trắng ra:
– U Vân Châu, chính là Vân Mông đế quốc, Trung Châu Đường Quốc, là nơi giao hội của ba đại cường quốc từ xưa đến nay!
Chính là tình hình ba nước bây giờ giao tranh căng thẳng, nên ở U Vân Châu đang trữ lượng lớn quân đội, mà người nắm quyền lực cao nhất của Nguyệt đế quốc, chính là nữ chiến thần của Dương gia, cũng là thất mợ của ngươi, Tố Hồng!
– Mẹ ơi!
Lạch cạch!
Chén trà trên tay Trầm Côn rơi bộp xuống đất, mà Huyền Si trong thế giới linh hồn thì hô to một tiếng Phật hiệu.
– A di đà Phật, nhân quả luân hồi, báo ứng đúng là đáng sợ!
Huyền Si nhắm hai mắt lại thảm thiết hô lên: