Cái gì mới gọi là buồn cười? Chính là trong khi ngươi mơ mơ hồ hồ cái gì cũng không biết, người ta đã quỳ dưới chân người, một câu tung hô vạn tuế, hai câu hô thủ lĩnh tại thượng, nâng ngươi lên thành chúa tể cấp cao mà người người ngưỡng vọng, khiến ngươi nghĩ rằng chỉ cần hô một tiếng là vạn vạn anh hùng thiên hạ nghe theo.
Đương nhiên, Trầm Côn không bao giờ cho mình chính là minh tinh nổi tiếng trong truyền thuyết, cho nên sau khi Yến Nan Quy quỳ xuống, đầu óc của hắn nhanh chóng tỉnh táo lại.
Được rồi, bần tăng cần cẩn thận suy ngẫm lại một chút.
Điều có thể khẳng định đầu tiên chính là: trên đại lúc có một tổ chức phi thường thần bí, hơn nữa còn phi thường cường đại, trước mắt chưa ai biết kẻ đứng đầu là người nào, tạm thời gọi hắn là chủ thượng.
Chủ thượng này dưới tay có rất nhiều cường giả, trong đó người mà Trầm Côn quen thuộc nhất là Bắc Đẩu.
Thiên Khu, Thiên Tuyền, Thiên Cơ, Thiên Quyền, Ngọc Hành, Khai Dương, Diêu Quang, chính là tên các ngôi sao thuộc về Bắc Đẩu thất tinh, không nghi ngờ gì, Trầm Côn chính là Bắc Đẩu Thiên Khu đứng ở vị trí thứ nhất, cũng là kẻ mạnh nhất trong bảy người. Mà ngay từ ngày mồng ba tháng mười hai năm trước, Cửu Châu Trầm Côn phụng mệnh phá hủy các di tích giả thần, làm bị thương nhiều cường giả nổi danh trên đại lục, tạo ra sự kiện ngày Thần diệt nổi tiếng trong lịch sử.
Mặt khác là …
Là không có mặt khác, vì hiểu biết của Trầm Côn về vị chúa thượng nào đó chỉ có thế.
– Ách, ngươi trước tiên để cho ta suy nghĩ một chút!
Trầm Côn chỉ vào Yến Nan Quy:
– Ý của ngươi là ta chính là Bắc Đẩu Thiên Khu, cùng sáu người khác hợp thành Bắc Đẩu Thất tinh sao?
– Đúng vậy!
Yến Nan Quy trầm giọng nói.
– Có điều ba tháng trước, vị thứ bảy trong Bắc Đẩu thất tinh là Bắc Đẩu Diêu Quang đã bị Đông Ca thủ tiêu,
Trầm Côn mở to hai mắt nói:
– Cho nên ngươi thay thế vào vị trí của Diêu Quang, bây giờ trở thành bộ hạ của ta, nên ngươi phụng mệnh đưa tin cho ta!
– Ngài nói hoàn toàn đúng!
Yến Nan Quy nở nụ cười.
– Chậm đã, đừng cho là đúng vội, ta cho rằng trong này đã có vài sai sót!
Trầm Côn vỗ vỗ cái đầu bóng lưỡng của mình:
– Chẳng lẽ chủ thượng còn không biết sao? Ta, Bắc Đấu Thiên Khu đã bị mất trí nhớ, đến cả võ công cũng quên mất! Ta hiện nay chỉ là một người bình thường, một Hồng Nguyên Vũ tông bình thường mà thôi!
– Chủ thượng đã biết!
Yến Nan Quy nghiêm mặt nói:
– Bất quá chủ thượng nói, ngài tuy rằng đã quên hết, nhưng với khả năng của ngài một ngày nào đó ngài sẽ nhớ lại, trở lại là Bắc Đẩu Thiên Khu, một kiếm tung hoành Cửu Châu, kinh hồng tam kiếm của ngài, chém qua Thiên Môn, giết chết hết chư thiên thần phật!
– Lão huynh đừng dùng ngữ khí khoa trương như vậy được không!
Trầm Côn thực sự sợ hãi. Phá Thiên môn, giết Thần Phật, Cửu Châu Trầm Côn trước kia toàn làm những việc kinh thiên động địa như vậy sao?
Được rồi, vốn là Yến Nan Quy cũng không hay nói giỡn, Cửu Châu Trầm Côn trước kia thật sự đã từng phá Thiên môn, giết thần phật, bất quá mấu chốt là, Trầm Côn chính là Trầm Côn, nhưng hắn không phải là Cửu Châu Trầm Côn ấy, nên hoàn toàn không nhớ được “chính mình”đã từng làm những gì!
– Mẹ nó chứ!
– Thủ lĩnh, người đùa như vậy không buồn cười chút nào,
Yến Nan Quy cười nói:
– Ngài hẳn là minh bạch, bộ hạ của chủ thượng chỉ có hai loại kết cục, một là suốt đời dốc sức vì ngài, hai chính là chết!
– Mẹ nó chứ! Có phải ta đã gia nhập cái tổ chức tà giáo gì đó rồi không!
Trầm Côn chán nản vỗ vỗ lên cái đầu bóng lưỡng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Hắn đại khái đã hình dung được mọi việc như sau: Cửu Châu Trầm Côn quả thật không phải là kẻ vô dụng giống như biểu hiện bên ngoài, mà thật ra từ lâu, hắn bằng võ công cường đại đã gia nhập một tổ chức thần bí, hơn nữa còn trở thành thống lĩnh của Thất tinh thần, chuyên vì chủ thượng chinh chiến khắp nơi, làm ra rất nhiều sự kiện oanh oanh liệt liệt.
Mà bây giờ, chủ thượng truyền cho hắn mệnh lệnh mới, muốn Trầm Côn hắn hiệp trợ Yến Nan Quy thôn tính giang sơn Đại Triệu.
– Lão huynh, ta có thể kháng lệnh không?
Trầm Côn nói xong cũng liền lắc đầu:
– Yên tâm, yên tâm, ta biết, chống lại mệnh lệnh của chủ thượng thì chỉ có con đường chết, nhưng ta có thể hỏi một câu không? Vì sao chủ thượng lại muốn thôn tính giang sơn Đại Triệu?
– Đây là đề nghị của ta,
Yến Nan Quy ngoan ngoãn hồi đáp:
– Ta cho rằng, phía bắc Triệu Quốc dựa vào đất hoang châu, vị trí địa lý cực kỳ trọng yếu, chí có hoàn toàn nắm giữ được Triệu Quốc, kế hoạch lớn của chủ thượng mới có thể thực hiện!
Rất sáng suốt, Trầm Côn không có hỏi kế hoạch lớn của chủ thượng rốt cục là gì, hắn nghĩ nghĩ, rồi tủm tỉm cười nói:
– Được rồi, vì kế hoạch lớn của chủ thượng, xem ra ta phải giúp ngươi soán ngôi đoạt vị, nói đi, ta nên làm thế nào?
– Bước đầu tiên, thỉnh thủ lĩnh giao mấy phong thư này cho Ca Thư Ứng Long cùng với Luyện Xích Hào, cũng xin nhờ ảnh hưởng của ngài, khiến cho hai người đó hiểu rõ nội dung thư tín.
Yến Nan Quy lấy ra hai phong thư, giao cho Trầm Côn, tiếp tục nói:
– Bước thứ hai, thỉnh thủ lĩnh chỉnh hợp binh mã ba nhà Xích Tiêu thành, Vô Ma Nhai, Trầm gia, tập hợp đóng quân tại biên giới phía tây Triệu Quốc bên cạnh Xích Tiêu thành, một khi Triệu Quốc có biến, thủ lĩnh lập tức thống lĩnh quân đội, tiến vào Triệu Quốc, phối hợp hành động cùng thuộc hạ!
– Chỉ có như vậy?
– Trước mắt chỉ có những việc đó thôi!
Nhận hai phong thư, Trầm Côn gật gật đầu:
– Ta hiểu được, ngươi bẩm báo với chủ thượng, ta nhất định hoàn thành mệnh lệnh của ngài.
– Thủ lĩnh anh minh!
Yến Nan Quy đứng lên:
– Hiện giờ đại sự đã định, xin mời đầu lĩnh mau chóng đi thi hành mệnh lệnh!
Ý tứ này chính là, mọi chuyện cần nói đã nói xong rồi, ngươi có thể đi.
Đi?
Trầm Côn quả thật muốn đi, bất quá trước khi đi hắn quay đầu lại, liếc nhìn hai mắt Yến Nan Quy sau làn giáp, đột nhiên hỏi:
– Yến lão huynh, ngươi là thuộc hạ của ta đúng không?
– Đúng vậy!
Yến Nan Quy khẽ gật đầu.
– Vậy thì cách nói của ngươi có chút kỳ lạ nha!
Trầm Côn sờ lên cằm:
– Cái gì bước thứ nhất, cái gì bước thứ hai, cái gì ta phải làm cho được, như thế nào nghe lại giống ngươi mới là thủ lĩnh còn ta là thuộc hạ của ngươi đây?
– A!
Yến Nan Quy bật cười nói:
– Thủ lĩnh không phải đã mất trí nhớ rồi sao? Vì thế cấp dưới bất tài đành phải thay thế ngài, tạm thời định ra một số kế sách,
Lại áp sát Trầm Côn nói tiếp:
– Thủ lĩnh yên tâm, một khi ngài tìm lại được trí nhớ, thuộc hạ nhất định là theo ý ngài, hết thảy làm theo sự an bài của ngài!
– À, như vậy cũng tốt, hắc hắc, ta còn tưởng rằng ngươi dã tâm bừng bừng, muốn loại trừ ta, lật đổ vị trí thủ lĩnh Bắc Đẩu thất tinh của ta!
Bỏ lại một câu nhàn nhạt không nóng không lạnh, Trầm Côn xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng của hắn, tay cầm Thiết kích của Yến Nan Quy bỗng nhiên căng thẳng, các miếng giáp trên người cũng rung rung va vào nhau, hiển nhiên hắn vì câu nói của Trầm Côn mà khẩn trương.
– Xử lý ngươi, lật đổ vị trí Bắc Đẩu thất tinh của ngươi?
Yến Nan Quy tự giễu nhẹ giọng nói:
– Đề nghị này không tồi, bất quá bây giờ còn chưa phải lúc, địa vị mà ngươi đang có là bằng việc một ngày tàn sát mười ba vị Phật Đà trong Lôi Âm tự mà có, cho dù hiện tại mất đi ký ức, chủ thượng vẫn luôn tin tưởng ngươi, mấy vị đầu lĩnh Bắc Đẩu khác cũng luôn tôn kính ngươi, giết ngươi, để ta bị chủ thượng nghi kỵ sao, ân?
Hắn đột nhiên hỏi một câu, xung quanh hắn chỉ có bốn tỳ nữ, hiển nhiên hắn không hỏi bốn thị nữ này.
– Nói rất đúng!
Một tiếng nói đột nhiên phát ra từ Phương Thiên Họa Kích, vũ hồn của Yến Nan Quy thế nhưng có thể xuyên qua Thiết kích tự mình mở miệng mà không cần có lực lượng của Hồn Kinh, Yến Nan Quy thế mà có thể cùng vũ hồn của mình trao đổi! Nan nhân cưỡi liệt mã đỏ rực lãnh khốc nói:
– Yến Nan Quy, ngươi có thể hiểu chuyện như vậy đã chứng minh ta không nhìn lầm ngươi! Ngươi so ra kiên nhẫn hơn ta, cũng càng có tâm cao chí lớn, cứ tiếp tục nhẫn nại, sớm muộn cũng có ngày, ta sẽ giúp ngươi xử lý Bắc Đẩu đệ thất tinh, để ngươi trở thành người đứng đầu trong Bắc Đẩu thất tinh!
– Đa tạ!
Yến Nan Quy tao nhã giơ chén rượu lên, tế bái vũ hồn xa xa trong thể nội.
Bất quá, khóe miệng hắn lóe lên nụ cười ngạo mạn.
Trở thành người đứng đầu Bắc Đẩu thất tinh, Ôn Hầu, đây là mục tiêu cao nhất của ngươi sao? Khó trách ngươi cả đời đều bị khuất phục dưới chân người ta, chẳng trách không bao giờ có thể đứng đầu, thành công hay thất bại cũng còn tùy vào ý chí. So với ngươi, ý nguyện lớn nhất của Yến Nan Quy ta là trở thành bá chủ Cửu Châu, ta không chỉ có ý chí, mà còn rất kiên nhẫn nữa.
Nghĩ ngợi một lúc, Yến Nan Quy mệnh lệnh các tỳ nữ lấy ra một cái điện thờ, cúi mặt quỳ trước thần tượng trong điện thờ, hắn âm thầm cầu nguyện.
– Trầm Côn!! Ngươi vì cái gì đáp ứng Yến Nan Quy, ngươi sao lại nối giáo cho giặc!?
Vừa rời khỏi Phù Vân đình, Lý Mục gầm lên giận dữ, từ U Minh quỷ phủ bay ra.
Cả đời hắn tận trung bảo hộ Đại Triệu vương triều, thế mà bây giờ, Trầm Côn lại muốn giúp đỡ Yến Nan Quy cướp ngôi, đây quả thực là chọc vào điểm tử của Lý Mục hắn!
– Trầm Côn, hôm nay ngươi nhất định phải giải thích cho ta, bằng không dù “Hồn Kinh” của ngươi có lợi hại, có bản lĩnh nắm sinh tử của ta trong tay, ta vẫn muốn đấu với ngươi một trận, thay Đại Triệu vương triều đòi một cái công đạo!
Trong khi Lý Mục đang tức giận như cuồng phong bạo vũ ầm ĩ trách mắng, Trầm Côn lại buồn bực bỏ chạy, không nói tiếng nào.
Mà thần kỳ chính là, đang oang oang quát mắng, thanh âm của Lý Mục đột nhiên thu nhỏ lại, nương theo cơn giận không thể phát tác, bỗng nhiên trở thành tiếng thở dài nhỏ như muỗi kêu.
– Nghĩ thông suốt rồi sao?
Trầm Côn đảo cặp mắt trắng dã.
– Ai!
Lý Mục im lặng thở dài.
– Lý lão huynh, ngươi không phải ngu ngốc, hẳn là là đã nghĩ ra được ta vì sao lại đáp ứng Yến Nan Quy!
Trầm Côn bất đắc dĩ nói:
– Vừa rồi những lời này mấy Vũ hồn các ngươi cũng nghe được, ta có biện pháp cự tuyệt sao? Ta dám cá rằng, vừa rồi ta chỉ cần thốt lên một tiếng cự tuyệt thôi, chủ thượng sẽ coi ta là phản đồ trong tổ chức, lập tức phái người giết chết ta!
– Vậy ngươi cũng không thể…
– Yên tâm, bần tăng không phải đứa ngốc!
Trầm Côn bĩu môi cười lạnh:
– Thời gian ở đất hoang châu, hắc kỵ sĩ đã lệnh cho ta phục vụ chủ thượng, nhưng ta chẳng những làm không xong, còn tham ô vật phẩm trong nhiệm vụ: là một bàn tay trong Thiên đạo mật hạp, điều đó chứng minh chủ thượng cũng không phải toàn trí toàn năng việc gì cũng biết, tốt rồi, như vậy đi, lần này cũng vậy, ta lĩnh mệnh rồi, lại không làm việc, đợi cho hắn không hài lòng lại sai người ra lệnh rồi nói sau!
Lợn chết không sợ nước sôi, đây là giác ngộ trước mắt của Trầm Côn.
Hơn nữa trừ bỏ điều này ra, hắn còn có biện pháp khác sao? Chẳng lẽ hắn thật sự bị cuốn vào cái chuyện thay đổi triều đại này?
Sau khi hội họp với người nhà, đội ngũ Trầm gia tụ tập nghỉ ngơi trên một mảnh sơn dã, mà Triệu Lạc Trần còn đang ngủ say sưa, Trầm Côn dứt khoát cõng nàng vào trướng bồng của A La.
– Mỹ nữ, ta nhặt được một kẻ bị bỏ rơi, các ngươi đều là nữ, chiếu cố cho nàng một chút, làm phiền ngươi nha.
Trầm Côn cười híp mắt đém Triệu Lạc Trần ném cho A La, bất quá chỉ liếc mắt một cái vào Triệu Lạc Trần, A La lạnh lùng nói: