– A Phúc, đầu óc ngươi không có vấn đề gì đấy chứ?
Trầm Côn cũng không có nghe theo, hắn nhìn tên đại tổng quản mà mình tin cậy nhất một cách cổ quái. Vài ngày không gặp, thằng béo này không chỉ khí chất biến hóa, đến lời nói cử chỉ đều không giống nhau, cái gì mà hái một gốc sậy non, lấy mười hai giọt máu sói… Nếu là trước kia, A Phúc tuyệt đối sẽ không nói như vậy. Hắn chỉ có thể nói, đại thiếu gia, nô tài đi hái cho người một ít hoa cỏ, rồi lại lấy một chút máu của đám sói của người.
Tục nhân mà!
– Không nghe được lời của bần tăng à?
Tai nghe được Trầm Côn không hề động thân, thằng béo chết tiệt quay đầu lại mỉm cười:
– Muốn cứu mạng Kha Tây thì làm theo lời bần tăng đi.
Bần tăng? Trầm Côn lúc này mới ý thức được A Phúc ngay cả cách xưng hô cũng thay đổi, không khỏi nhíu mày nói:
– A Phúc, đừng làm loạn nữa. Mau đi tìm Phục Hoạt thạch hộ ta.
Giờ phút này cũng chỉ còn có cách mau chóng tìm ra Phục Hoạt thạch mới có thể cứu sống Kha Tây thôi.
Nhưng mà lời vừa thốt ra, Trầm Côn nhíu chặt mày đánh giá A Phúc một lúc – khí chất của thằng béo này trở nên quá quỷ dị. Trước kia A Phúc là một thằng béo tham tiền háo sắc, hở tí là lấy tiền công đi chơi kỹ viện, nhưng hiện tại, vừa nhắc tới cứu người, trong ánh mắt hắn lại toát lên một sự tự tin bình thản. Cũng không có gì chướng mắt cho lắm, thế nhưng nhìn vào mắt hắn một cái, Trầm Côn liền không khỏi vô ý thức mà tin tưởng, thằng béo chết tiệt này…Tuyệt đối có bản lĩnh cứu sống Kha Tây!
– Ê này!
Dưới sự soi mói của thằng béo này, Trầm Côn không biết lấy lòng tin từ đâu ra, đi kiếm đủ ba loại dược liệu, trộn thành một bát nhựa thuốc, dùng nước ấm cho Kha Tây uống vào.
– Chỉ có ba thứ này mà muốn cứu mạng Kha Tây khỏi Hỏa Vũ chưởng của ta sao?
Minh bá nhịn không được cười ha hả.
– Một đám ngu xuẩn, nếu như Kha Tây sau khi uống thuốc có thể sống được, ta liền đem đôi tay này tặng cho các ngươi. Nhưng mà, hắn sống được sao? Ha ha, chỉ dựa vào mấy cọng cỏ trên đất, vài giọt máu sói…
– Ọc ọc.
Lão vẫn chưa nói xong, đột nhiên nghe thấy trong cổ họng Kha Tây phát ra một âm thanh quái dị, ngẩng đầu lên nhìn một cái, Kha Tây đã tỉnh lại, bắt đầu nôn ra một bụm máu lớn.
Máu hắn nôn ra mặc dù là màu đỏ, nhưng lại không đỏ giống máu tươi mà là một màu đỏ giống như lửa. Hơn nữa máu còn có nhiệt độ rất cao, vừa chạm đất đã phát ra một làn khói đỏ làm toàn bộ hoa cỏ xung quanh lập tức khô héo.
– Ta còn chưa chết?
Kha Tây chậm rãi mở mắt, hắn thấy được Trầm Côn vẻ mặt khó có thể tin, còn có một thằng béo mũi tẹt mặt mày bình thản đứng bên cạnh Trầm Côn.
Thằng béo mũi tẹt này còn nhìn hắn mỉm cười:
– Nằm xuống đi, nạp khí quy nguyên, điều dưỡng hai mươi lần. Thương thế của ngươi sẽ khỏi.
– Đa tạ…
Kha Tây biết lúc này không phải là lúc nói nhiều, nhắm mắt bắt đầu điều tức.
Hắn thực sự sống sót!
– Thằng béo chết tiệt ngươi!
Trầm Côn kinh hỉ tóm lấy áo A Phúc.
– Nói mau, ngươi làm như thế nào vậy?
– Ngươi nên quan tâm tới tên này hơn mới đúng, không phải sao?
Thằng béo mỉm cười, ngón tay khẽ chỉ vào chỗ Minh bá. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL – www.Truyện FULL
Trầm Côn suýt nữa kinh hỉ mà quên mất việc thẩm vấn Minh bá, cười to một tiếng, đi tới vỗ vỗ vào đầu Minh bá.
– Lão huynh, ngươi còn có cái gì để nói không?
– Điều này sao có thể?
Minh bá quay đầu lại, quan sát A Phúc một cách cổ quái, đột nhiên hét lớn:
– Rốt cuộc ngươi là ai?
Chát!
Trầm Côn tát một phát làm đầu lão quay lại, để lão nhìn vào mắt mình, cười hì hì nói:
– Lão huynh, hay là để ý đến bản thân ngươi trước đi thì hơn! Kha Tây lão huynh đã không có nguy hiểm tới tánh mạng nữa rồi, chúng ta đây… Tiếp tục chơi chứ?
Hung hăng gật đầu một cái.
– Tiếp tục chơi! Không cạy được miệng ngươi, chúng ta sẽ chơi đến khi sông cạn đá mòn, thiên hôn địa ám mới thôi!
Thằng béo chết tiệt bỗng nhiên đi tới, vỗ vỗ vai Trầm Côn, nhẹ giọng nói:
– Hắn đã là một lão nhân ngoài bảy mươi. Kể cả là có tội thì cũng nên cho hắn một cái chết thông khoái. Hà tất phải nghiêm hình ngược đãi một lão già chứ?
Tên này đang cầu tình hộ mình sao? Trong ánh mắt Minh bá tràn đầy cảm kích. Nói thật ra, trải qua mười bảy mười tám loại cực hình, lão đã sắp chịu không nổi rồi. Lúc này nghe thằng béo này nói một câu 'cho hắn một cái chết thống khoái' chẳng khắc nào nghe được âm thanh của tự nhiên.
Thế nhưng ngay sau đó…
Thằng béo này không biết từ đâu móc ra một nắm thuốc nhỏ, ném vào mồm lão từng viên một, giống như lấy lạc rang trêu cún con vậy.
– Trầm Côn, ngươi bất quá là muốn cho lão già này nói ra một ít bí mật mà thôi.
Thằng béo vẫn mang theo nụ cười mê người.
– Vậy thì hà tất phải dùng loại thủ đoạn này? Bần tăng vừa mới điều phối ra vài viên Song Tâm ** đan, cho lão uống rồi, trong một khắc lão ta sẽ nói bất cứ bí mật nào mà ngươi muốn biết…
Nhãn thần Minh bá tuyệt vọng rồi, lão giờ mới hiểu được, trên thế giới ác ma đáng sợ nhất không phải loại hòa thượng cười tủm tỉm đánh người như Trầm Côn. Mà là một thằng béo một mặt thì giống như trách trời thương dân mà cầu tình giúp ngươi, mặt khác thì cho ngươi uống độc dược…
– Ma quỷ, ngươi chính là ma quỷ!
Uống vào mười viên thuốc nhỏ, Minh bá cảm giác được đầu óc mình không ngờ mơ hồ rồi. Có một loại xung động muốn nói chuyện khiến lão nhịn không được mà nói ra toàn bộ bí mật của mình.
Lão gắt gao cắn môi của mình, không để cho mình mở miệng, nức nở mà rơi lệ nói:
– Giết ta đi, ta không thể nói, cái gì cũng không thể nói… Nếu ta nói, thê tử của ta, thiếp thất, con cái, chất nhi, chất nữ, tất cả thân bằng, hơn sáu trăm mạng người sẽ bị Dạ gia giết để xả giận đó!
– Lão tiên sinh thân ái của ta ơi! Ta rất đồng tình với tao ngộ của ngươi, thế nhưng…Trên thế giới này làm gì có việc nào lưỡng toàn kỳ mỹ, không phải sao?
Thằng béo kia tựa hồ như đang nhắc tới một chuyện nhỏ chẳng đáng vào đâu, mà lại còn không giống như đang nói đến hơn sáu trăm mạng người. Thậm chí nụ cười ở khóe miệng hắn vẫn chưa từng biến mất.
– Ngươi, ngươi ác lắm…
Minh bá bi phẫn nhìn thằng béo chết tiệt, đột nhiên cảm thấy bóng người trước mắt trở nên mờ ảo. Độc dược mà lão uống vào đã phát tác, làm cho đầu óc lão trở nên mơ hồ, không thể tiếp tục khống chế thân thể của mình nữa… Giây cuối cùng trước khi lão nhắm mắt lại, lão nhìn thấy thằng béo đang cho lão một ánh mắt tán thưởng như 'gặp được tri âm'.
– Ngươi nói đúng, bần tăng thực sự rất ác!
Thằng béo vẫn mỉm cười.
– Bằng không, bần tăng cũng không bị người đời gọi là Phật Diện Độc Tâm, Độc Phật Huyền Si.
Độc Phật Huyền Si!
Bốn chữ này từ trong miệng thằng béo mà ra. Bạch Tiên Nhi, Ca Thư Tình, tám trăm cấm vệ huyết kỵ, còn có mấy trăm yêu thú phi hành, tất cả đều chỉnh tề lùi về phía sau mấy bước dài.
Người có tên, cây có bóng, Độc Phật từng ở trong trăm vạn đại quân diệu thủ sử độc, thần không biết quỷ không hay mà độc chết tám vạn Dương gia quân. Một ác ma hạ độc chết mấy vạn người mà mặt không đổi sắc, không cao hứng một cái liền diệt tuyệt toàn bộ sinh vật trong vòng trăm dặm, tốt nhất là nên tránh xa ra.
– Ngươi là… . . Độc Phật?
Trầm Côn lại không đi, hắn từ trên xuống dưới quan sát thằng béo này một lần, ngữ khí trở nên lạnh lùng.
– A Phúc đâu? Ngươi giết hắn rồi chiếm thân thể của hắn hả?
– Bần tăng đã vài thập niên không khai sát giới, ngày hôm nay cũng chỉ là mượn tạm thân thể của thằng béo này mà thôi.
Thằng béo chết tiệt cười cười.
– Mau đi hỏi Minh Thành đi, hỏi xong bần tăng còn có lời muốn nói với ngươi.
Nhìn A Phúc một cách sâu sắc, hoặc là nói Độc Phật Huyền Si, Trầm Côn mang theo Minh bá đi vào trong khu rừng nhỏ.
Theo sự xuất hiện của Huyền Si, quá nhiều nghi vấn cũng nổi lên. Trầm Côn chưa bao giờ thu thập đủ bảy viên Phục Hoạt thạch, linh hồn của Huyền Si làm thế nào mà tự do hoạt động? Hắn nếu có thể tự do hoạt động thì vì sao không đi giúp sư huynh mình chuyển thế luân hồi? Còn nữa, hắn vì sao lại chiếm lấy thân thể của A Phúc…
Đáng tiếc, hiện tại không phải là lúc hỏi mấy cái này, tính mạng của Trầm Phù Đồ so với mấy chuyện này quan trọng hơn.
– Nói đi!
Vào trong khu rừng nhỏ, Trầm Côn cười tủm tỉm nâng cằm của Minh Thành lên.
– Dạ gia muốn đối phó cha ta có đúng không? Thế thời gian cụ thể, địa điểm, phương án ra tay là gì?
Trúng thuốc của Độc Phật xong, Minh bá đã biến thành một người đần độn không có ý thức, máy móc trả lời:
– Chuyện này do mấy ngoại sự tổng quản phụ trách, ta không rõ ràng tình hình cụ thể lắm… Nhưng mà gia chủ đã từng nói với ta, mồng ba tháng sau là ngày giỗ của Trầm gia ngươi, thành viên trung tâm của Trầm gia khẳng định đều sẽ đi tế tổ. Tới lúc đó, chính là cơ hội để một mẻ tóm gọn Trầm gia.
– Rất tốt!
Trầm Côn rất hài lòng với câu trả lời này.
– Vậy thì tiếp tục nói, Dạ gia đường đường là Hoàng Kim huyết tộc, vì sao lại muốn đối phó Trầm gia ta?
– Bởi vì vinh dự của Hoàng Kim huyết tộc, không thể nào bị vấy bẩn dù chỉ là một chút!
Minh Thành ngơ ngác nói.
– Cái gì?
Trầm Côn nghe không hiểu.
– Bởi vì vinh dự của Hoàng Kim huyết tộc…
Minh Thành nhắc lại một lần nữa một cách máy móc.
Nhìn ra được, Minh Thành không phải không đồng ý nói rõ ràng, mà nguyên nhân Dạ gia muốn ra tay đối phó Trầm gia chính là câu nói này…
**!
– Lão huynh ngươi có thể nói rõ ràng hơn một tí được không?
Trầm Côn trợn mắt nói:
– Cái gì mà vinh dự của Hoàng Kim huyết tộc, ta vấy bẩn vinh dự của các ngươi lúc nào?
Lúc này Minh Thành đã phản ứng lại, nghiêm mặt nói:
– Ngươi làm sai hai việc. Thứ nhất, ngươi không nên trọng kiến Vô Ma Nhai tại Đại Triệu vương triều… Sau chiến dịch Đại Hoang Châu, Thiên Vũ tông và Lăng Vân tông đều đã theo dưới cờ Dạ gia ta, La Hàn và Trương Nguyên đã thành hai viên đại tướng của chủ nhân nhà ta. Chủ nhân ta có lệnh, tàn dư đệ tử của lưỡng đại tông môn đều phải quy thuận Dạ gia, nhưng ngươi lại dám tự lập môn hộ, làm trái với ý của gia chủ, tự nhiên phải bị tru diệt!
Hả! Hóa ra bần tăng là vì tự lập môn hộ mà rước họa, Trầm Côn gật gật đầu.
– Thế còn thứ hai?
– Thứ hai, ngươi không nên định hôn ước với Công Tôn tiểu thư!
Minh bá mặc dù không có ý thức của mình, nhưng vừa nhắc tới hôn ước của Trầm Côn và Công Tôn Y, khóe miệng lão ta vẫn không khỏi nở nụ cười trào phúng.
– Trầm Côn, ngươi là thân phận gì? Đứa con của một tiểu phú hào mà thôi!
Minh bá châm chọc nói:
– Nhưng Công Tôn tiểu thư là thân phận gì? Hoàng Kim Công Tôn, một trong thượng tam gia tôn quý nhất trong Hoàng Kim huyết tộc, là huyết mạch tôn quý nhất của thần từ cổ chí kim. Một người như ngươi mà dám dây máu ăn phần huyết mạch của thần, Dạ gia ta nhất định phải thay mặt thần linh trừng phạt ngươi! (Hờ hờ, Dạ gia và Công Tôn Y và đám Hoàng Kim huyết tộc bất quá mấy con chim lợn mà thôi)
– Gượm đã, gượm đã!
Trầm Côn liên tục vẫy tay.
– Lão huynh ngươi có lầm không đấy? Công Tôn gia đã sa sút rồi, ta đính hôn với con gái của một hộ sa sút có đến mức làm thần linh phẫn nộ không vậy?
– Đúng, họ đã sa sút!
Không đợi Trầm Côn nói xong, Minh Thành lớn tiếng nói:
– Nhưng dưới sự nỗ lực của chủ nhân nhà ta, lưỡng đại đầu lĩnh của Hoàng Kim huyết tộc đã thay mặt thần linh mà tha lỗi cho họ, cho phép họ trở lại hàng ngũ Hoàng Kim huyết tộc!
Tiếng nói càng lớn hơn.
– Thậm chí, lần này ta hộ tống Công Tôn tiểu thư tới Hoàng Kim thánh điện là vì để hoàn thành nghi thức thánh nữ của Công Tôn tiểu thư…
– Không sai, ngươi không có nghe nhầm. Công Tôn tiểu thư vì vũ hồn đặc biệt của nàng mà đã được chọn làm thánh nữ của Hoàng Kim huyết tộc rồi! Ha ha, thánh nữ không được làm nhục, phàm là nam nhân có liên quan đến thánh nữ đều phải chết, chết, chết hết!