– Lão huynh, rốt cuộc ngươi bị tổn thương gì?
Trầm Côn cau mày nói:
– Nếu ta đưa Cổ Nguyệt Hà ra, lão có thể chữa khỏi được không?
– Tổn thương của ta không phải do phong thủy sư tạo ra, không có cách nào chữa khỏi a!
Kha Tây thở dài nói:
– Vết thương này cũng có từ lâu lắm rồi, bắt đầu phải nói từ tứ huynh đệ Kha gia chúng ta, ha ha, tứ huynh đệ chung ta tên rất dễ nhớ, lần lượt là Đông Nam Tây Bắc, đại ca ta là Kha Đông, nhị ca Kha Nam, tiểu đệ Kha Bắc, ta là thứ ba, Kha Tây!
– Nhị ca của ngươi kêu Kha Nam.
– Đúng vậy, tên này có gì không đúng sao?
– Không có gì, ha ha, ở quê cũ của ta có một tên tiểu tử quái đản, cũng tên là Kha Nam!
– Nga, chắc là trùng tên thôi!
Kha Tây cười cười, tiếp tục nói:
– Vết thương của ta, muốn làm rõ phải bắt đầu tự nhị ca Kha Nam của ta, nhị ca ta trời sinh thiện lương, thông tuệ sáng suốt, là người được cả nhà cưng chiều hết mực, nhưng lại mang trong mình một vũ hồn vô cùng độc ác, tên là “Nhất lộ huyết lộ” (con đường bằng máu), Nhất lộ huyết lộ có đặc điểm là cấp cho chủ nhân U Minh sát khí, khiến cho số mệnh những người xung quanh thay đổi – trở thành số mệnh chịu khổ mà chết. Nói trắng ra là, chỉ cần Kha Nam xuất hiện, nhất định xuất hiện huyết tinh án mạng, hắn đi đến nơi nào, là nơi ấy chắc chắn có người chết.
Khóe miệng Trầm Côn co quắp lại.
– Trầm tướng quân không thoải mái sao?
– Không có việc gì, lão cứ nói tiếp đi.
– Ai!
Kha Tây thở dài:
– Khi được ba mươi tuổi, nhị ca của ta không biết đã hại chết bao nhiêu người, vì không muốn hắn hại chết người lương thiện. Huynh đệ chúng ta đã mấy lần liên thủ giam nhị ca trong một tòa mật thất, có điều chúng ta cũng không biết, vũ hồn của nhị ca quá tà môn, đã khắc chết thủ vệ canh chừng, theo kẽ hở bí mật chạy thoát. Ba huynh đệ chúng ta suốt đêm đuổi theo, nhưng có biết đâu, khi tìm thấy nhị ca, hắn đã chạy một mạch tới Xuất Vân Hải Thành ở Đông phương, lại còn sa vào tình yêu với một nữ nhân.
Thật là trời gây nghiệp chướng a! Nếu như nữ nhân kia chỉ là người thường, ba huynh đệ chúng ta chắc chắn sẽ mừng cho nhị ca cuối cùng cũng tìm được hạnh phúc, cho hắn thành thân là được, ai biết đâu nữ nhân kia lại là đệ tử Huyền Minh Thánh Nữ của Nữ Oa cung. Huyền Minh là ni cô, không cho phép đệ tử cùng tục nhân yêu nhau, lại muốn mạnh mẽ chia rẽ nhị ca cùng nhị tẩu của ta! Ai! Lúc ấy huynh đệ chúng ta cũng là tuổi trẻ khí thịnh, cùng Huyền Minh Thánh Nữ đánh một trận.
Kha Tây thở dài:
– Trận chiến ngày đó, tiểu đệ ta còn là nhi đồng chưa thành niên, vừa động thủ đã bị lão tặc Huyền Minh bắt được, mà đại ca ta trời sinh tính phong lưu, trước mặt Huyền Minh trêu trọc vài câu, kết quả bị mụ ta xé nát da mặt, thành quái vật người không ra người quỷ chẳng ra quỷ, cuối cùng chạy trốn ra hải ngoại, còn nhị ca ta bị bắt, chịu tra tấn dã man mà chết.
– Còn lão thì sao?
Trầm Côn say sưa lắng nghe, lên tiếng hỏi:
– Lúc ấy ta đã hai mươi sáu tuổi, đã bái nhập Thiên Cơ môn, nói đến đây ta lại thấy thẹn với ba vị huynh đệ, trong trận chiến đó, ta biết mình tuyệt đối không phải là đối thủ của Huyền Minh, liền đem theo tín vật của một lão bằng hữu, cũng là đệ nhất phong thủy sư lúc bấy giờ: Hàn Sơn lão nhân.
Kha Tây hối hận tiếp:
– Nhìn thấy tín vật của Hàn Sơn lão nhân, Huyền Minh nể mặt buông tha cho ta, nhưng mụ ni cô độc ác, lại dùng một khối đá đè lên lưng ta, khiến ta trở thành phế nhân cả đời không thể xoay người!
Nói xong, Kha Tây vén hắc bào sau lưng lên, lộ ra một hàng sẹo kéo dài từ cổ xuống tận xương cụt, trên lưng Kha Tây như được dán một lớp đá năm màu thanh, hồng, bạch, lam, lục, giống hệt một cái mai rùa đặt trên lưng lão, lại cũng giống thạch cao đắp trên phần xương gãy, khiến cho xương cột sống của hắn mất đi năng lực uốn cong.
Trầm Côn nhịn không được vươn một ngón tay ra, khẽ chạm vào khối đá một chút, kết quả thấy khối đá lạnh như một khối huyền băng vạn năm, cứng rắn như kim loại qua vạn lần tôi luyện, suýt nữa làm ngón tay Trầm Côn bị thương. Có thể tưởng tượng sống với một khối đá như thế trên lưng, Kha Tây đã phải chịu bao nhiêu nỗi khổ cực.
Bất quá khi ngón tay trạm vào khối đá kia, Trầm Côn bỗng nhiên trong lòng chợt động, mắt nhỏ liền phát sáng.
– Đây là khối đá Huyền Minh cấp cho!
Kha Tây không lưu ý biểu hiện của Trầm Côn, vẫn tiếp tục tói:
– Ba mươi mốt năm qua, khối đá kia đã dung hợp với máu thịt của ta, trỏ thành một bộ phận của thân thể, ta không có biện pháp khom người, cũng không cách nào ngồi xuống, hơn nữa khối đá kia nghe nói là một trong những phiến đã Ngũ sắc còn sót lại sau khi vá trời của Nữ Oa, đã có linh tính, nên nó không ngừng tra tấn linh hồn ta, để ta không lúc nào bình an, đêm đêm cũng vô pháp ngủ ngon!
Nói đến chuyện thương tâm, Kha Tây ảm đạm đấm đấm ngực:
– Nếu không phải Thiên Cơ môn có quá nhiều sứ mệnh, đại thù của ba huynh đệ còn chưa báo, ta thật sự không muốn sống nữa, bất quá nhiều lúc, ta cũng định uống rượu độc, chỉ mong chết cho nhanh để được giải thoát!
– Lão huynh,
– Không cần khuyên nhủ ta, để ta phát tiết một chút là được rồi.
– Cái kia, ta không có ý khuyên bảo gì lão.
– Vậy sao? A, ta minh bạch ý tứ của tướng quân rồi, chuyện mất mặt thế này không nên nói ra, ha ha, đường đường là môn chủ Thiên Cơ môn lại khóc thế này, quả thật là chuyện dọa người a.
– Ta cũng không bảo lão dọa người a.
– Nga, ta đã biết, tướng quân muốn cam đoan, sẽ không tiết lộ bí mật này, ha ha, không cần, Kha Tây tin tưởng vào nhân phẩm của tướng quân.
– Lão huynh, ngươi nghe ta nói hết đã, được không?
Trầm Côn ngồi xổm xuống, hai mắt trợn trắng dã, vẻ mặt vô cùng ai oán.
– Tướng quân rốt cuộc muốn nói cái gì?
Kha Tây ngây ngẩn cả người.
– Ta nói muốn làm một ít giao dịch, thế nào?
Trầm Côn cười hì hì điểm lên Ngũ Sắc thạch nói:
– Thứ này lão giữ cũng vô dụng, chỉ đáng một đồng tiền, hay là bán cho ta đi!
Sắc mặt Kha Tây trong nháy mắt thay đổi. Lão vừa nãy đã nói, khối Ngũ Sắc thạch này vốn thuộc về Nữ Oa cung, là linh vật thần thoại trong truyền thuyết. Hơn nữa đang dung nhập vào huyết nhục của Kha Tây, Trầm Côn muốn dùng một đồng mua khối đá này, chẳng phải là dùng một đồng mua cái mạng của lão sao?
Đây không phải là muốn làm nhục Thiên Cơ môn môn chủ sao?
– Ai nha, nhìn sắc mặt của lão huynh kìa, hiểu lầm rồi!
Trầm Côn cười hì hì nói:
– Ý của ta là, ta sẽ lấy khối đá kia xuống cho lão, sau đó lão bán lại cho ta!
– Trầm tướng quân đừng nói giỡn!
Sắc mặt Kha Tây vẫn là cực độ khó coi:
– Ta vừa mới nói qua, tảng đá kia là của Nữ Oa cung, là do Huyền Minh tặc ni “ban cho” ta, cả thiên hạ này, trừ Huyền Minh ra, không có bất kỳ người nào có thể gỡ ra khỏi lưng ta.
– Chuyện này cũng không nhất định nha!
– Hừ, xem ra Trầm tướng quân không biết thực lực của Huyền Minh rồi!
Kha Tây lạnh nhạt nói:
– Ta nói cho ngươi biết, Huyền Minh là sư tỷ Thích Già Bồ Đề, thực ra, toàn bộ võ công của Thích Già Bồ Đề đều do Huyền Minh truyền thụ, mụ tặc già kia đã sống hơn sáu trăm năm, sớm đã cường đại đến mức người thường như chúng ta không thể tưởng tượng được!
– Vậy cũng nên thử một lần xem sao…
Trầm Côn mi mắt nheo nheo, không để ý sắc mặt Kha Tây, vươn hai tay, nhẹ nhàng đặt lên khối đá ngũ sắc. Theo động tác của hắn, “rắc” một tiếng, khối Ngũ Sắc thạch hào quang rực sáng, quang hoa năm màu trên khối đá không ngừng phát ra, tựa hồ đang muốn kháng cự lại cái gì.
Kha Tây trong khoảnh khắc ấy cũng đột nhiên cảm giác được, lưng hắn bỗng nhiên thoải mái một chút, gánh nặng mấy chục năm qua lập tức đượt giảm bớt.
– Trầm tướng quân…
– Thế nào? Có bán không?
Trầm Côn cười híp mắt, lấy ra một đồng tiền, huơ qua huơ lại trước mặt Kha Tây.
Kha Tây vô cùng kinh ngạc, thủ đoạn của Huyền Minh đáng sợ là thế mà Trầm Côn lại có khả năng phá vỡ, lão theo bản năng gật đầu:
– Bán!
Vừa nói xong, Trầm Côn đã hai tay chế trụ Ngũ Sắc thạch trên người, cười hắc hắc, chậm rãi nhấc lên.
Xoạt, xoạt, xoạt!
Chỉ nghe liên tiếp âm thanh xé rách vang lên trên lưng Kha Tây, từng luồng máu tươi từ nơi tiếp xúc giữa khối đá và làn da Kha Tây chậm rãi chảy ra.
Tảng đá kia sớm đã dung hợp với huyết nhục Kha Tây, sau khi tách ra, đã kéo rách một lớp da của lão. Nhìn khối Ngũ Sắc thạch rời khỏi lưng mình, Kha Tây quên cả đau đớn, lão chỉ cảm thấy tột đỉnh rung động và mừng rỡ như điên!
– Trầm tướng quân, ngươi, ngươi quả thật có thể phá giải thủ đoạn của Huyền Minh!
Lão thiên a!
Điều này sao có thể?
Huyền Minh là lão quái vật sống tới sáu trăm năm, sớm đã trở thành tồn tại tối cao không thể động đến trong truyền thuyết, ai biết đâu Ngũ Sắc thạch của mụ, lại bị Trầm Côn dễ dàng gỡ xuống.
Việc này, Kha Tây không tin, ngay cả Thích Già Bồ Đề cũng không thể tin, coi như dù Huyền Minh có đích thân tới, cũng chỉ có nước kinh ngạc trợn mắt lên mà thôi.
Có điều bọn hắn không tin thì sao! Chỉ trong mười mấy giây, Trầm Côn đã nhấc được Ngũ Sắc thạch lên, đó còn là hắn lo lắng cho Kha Tây, nên động tác thập phần nhẹ nhàng chậm rãi.
– Hắc hắc, quả nhiên là bảo bối nha!
Lau sạch vết máu trên Ngũ Sắc thạch, Trầm Côn giơ cao lên, để ánh mặt trời chiếu thẳng vào khối đá rồi nhìn, chỉ thấy Ngũ Sắc thạch chỉ dày có một tấc, nhưng lại rộng lớn che khuất được cả tấm lưng của một nam nhân trưởng thành, khối bảo bối lớn như vậy, chỉ cần gia công thêm một chút, có thể làm thành một khối bối giáp (giáp che lưng), tuyệt đối là phòng ngự bậc nhất.
– Trầm tướng quân!
Kha Tây quên cả việc thưởng thức cảm giác nhẹ nhõm trên lưng, cũng chẳng thèm ngắm Ngũ Sắc thạch, lão cả kinh nói:
– Tướng quân, rốt cuộc ngài đã làm thế nào?
– Cái này sao, hắc hắc…
Trầm Côn đem khối Ngũ Sắc thạch cất kỹ, ngẩng đầu cười:
– Thiên cơ bất khả lộ!
Thiên cơ chó má gì! Thật ra đó là tác dụng của “Hồn Kinh”, mà mấu chốt là, khi Trầm Côn chạm vào Ngũ Sắc thạch, cảm thấy khối đá truyền đến một chút linh tính.
Khối Ngũ Sắc thạch không hổ là thông linh bảo vật của Nữ Oa cung, nó hàng năm hấp thu nhật nguyệt tinh hoa, lại cùng Kha Tây tiếp xúc thiên mệnh, nên đã tự mình có linh tính, hoặc là nói, nó đã không còn là một khối đá vô tri, mà đã trở thành một sinh mệnh độc lập. Chính vì cảm nhận được chút linh tính ấy, Trầm Côn mới chợt nghĩ: nếu khối đá có linh tính, thì cũng được tính là linh hồn, vậy thì… “Hồn Kinh” có ảnh hưởng tới nó được không? Vừa nghĩ đến đây, Trầm Côn liền thử, Ngũ Sắc thạch quả nhiên chịu ảnh hưởng của “Hồn Kinh”, khẽ động một chút, vì thế, Trầm Côn liền không chút khách khí, dùng một đồng tiền mua luôn khối đá kia, cũng thuận tiện trị thương cho Kha Tây luôn.
Giúp Kha Tây băng bó vết thương xong, mắt nhỏ Trầm Côn nhấp nháy, tươi cười hỏi:
– Lão huynh, hiện tại cảm giác thế nào?
– Ha ha, toàn thân thoải mái!
Kha Tây không để ý đến thương thế, chậm rãi xoay người, lại cố gắng ngồi dậy, rồi cười to nói:
– Hơn ba mươi năm nay, rốt cuộc lại có thể ngồi được rồi. Nguồn: https://truyenfull.net
– Hắc hắc, như vậy là tốt rồi…
Trầm Côn lập tức vươn tay:
– Vậy đưa tiền đây!
Kha Tây sững sờ hỏi:
– Tiền gì?
– Tiền trị bệnh đó!
Trầm Côn còn ra vẻ thành thật nói:
– Vừa rồi ta đã trả ngươi một đồng tiền để mua Ngũ Sắc thạch, chính là lão huynh, ta dù sao cũng đã trị khỏi thương thế cho lão, lão ít nhất cũng phải trả đồng tiền vừa rồi cho ta, rồi thuận tiện trả thêm mấy vạn đồng phí trị thương nữa chứ?
Kha Tây kinh ngạc bật cười:
– Mấy trăm vạn thì ta không có, bất quá… Trầm tướng quân không phải muốn trừng phạt Đại Bồ Đề tự sao? Bây giờ ta đã có thể hoạt động dễ dàng rồi, liền có thể đem ngươi đi gặp mấy người bằng hữu.
– Vậy ư? Mấy người bằng hữu của ngươi có bản lĩnh xử lý Thích Già Bồ Đề sao?
– Trầm tướng quân yên tâm, cho dù Đại Bồ Đề tự có dốc toàn lực, bằng hữu của ta cũng không để ý…