Lý Mục làm mặt lạnh không có đáp lại, Vương Kiêu càng không thèm không để ý tới Trầm Côn, lãnh khốc nhắm mắt lại. Nếu không phải bọn họ đều bị Pháp Tướng của Trầm Côn đè lại, sợ rằng đã tới mức chiêu chiêu kiến huyết – không thấy máu không dừng rồi.
– Đối với vụ buôn bán của ta không có hứng thú à?
Trầm Côn chìa hai tay ra:
– Vậy thì được, các ngươi tiếp tục đánh, ta không ngăn cản!
Tiếp tục đánh?
Hai vũ hồn đều vô cùng kinh ngạc nhìn thoáng qua Trầm Côn, bất quá Trầm Côn đã thu hồisong chưởng Minh Vương , thù mới hận cũ của bọn họ liền bộc phát, tiếp tục nhào vô đánh nhau.
Chỉ thấymột chiêu Hắc hổ đào tâm Lý Mục hung hăng đánh vào ngực Vương Kiêu, làm cho Vương Kiêu choáng váng. Lại thấy Vương Kiêu mạnh mẽ bật dậy, dùng chiêu Thương ưng phác thỏ, hai chân đá vào lồng ngực Lý Mục, khiến Lý Mục ngã nhào.
– Chậc chậc, chiêu này của Lý lão huynh quá hay, Hắc hổ đào tâm, quả thực sắp đoạt đi tính mạng của Vương lão huynh rồi đó!
Trầm Côn không ngờ ngồi xổm xuống, cười tít mắt giễu cợt.
– Ối chà! ! ! Vương lão huynh, chiêu này càng tuyệt hơn, Thương ưng phác thỏ, đã từ công kích dưới đất biến thành công kích trên không rồi!
– Ồ, ồ, còn có chiêu Đồng tử bái quan âm này của Lý lão huynh nữa, tuyệt, tuyệt, tuyệt, một chiêu hóa lưỡng thức khiến Vương lão huynh khó lòng phòng bị?
– Wow, Vương lão huynh, chiêu này của ngươi chẳng lẽ chính là Bạo cúc thần chỉ trong truyền thuyết? Đừng nha, đều là đại anh hùng cả, đừng dùng mấy chiêu thức hạ lưu như vậy có được không? Mặc dù linh hồn không cần đại tiện!
– Hờ hờ! ! ! ! Lý lão huynh, ta mới vừa nói Vương lão huynh, sao ngươi lại còn hạ lưu hơn thế? Hầu tử thâu đào? ! ! ! !
– Con mẹ nó! ! !
– Đoạt mệnh tiễn đao cước? (Hai chân làm thành thế gọng kim kẹp lấy kẻ địch)
– Ta nói hai vị lão huynh này, các ngươi có cái gì luẩn quẩn trong lòng, cũng không cần đồng thời sử dụng mấy chiêu thức ác độc tới vậy chứ? Các ngươi không có ý thức được sao? Các ngươi bây giờ, Lý lão huynh hai chân áp vào cổ Vương lão huynh, Vương lão huynh thì hai chân bắt lấy eo Lý lão huynh, ê, ê ,ê, đây có phải là thế 69 nức tiếng đó không?
Giống như một người kể chuyện, Trầm Côn văng nước bọt tung tóe mà bình luận chiêu thức của hai người, cũng không thể trách hắn ăn nói hạ lưu, Vương Kiêu và Lý Mục là linh hồn, không có biện pháp chế tác linh phù, cũng không có biện pháp triệu hoán yêu thú, bọn họ đánh tới đánh lui, cũng chỉ có thể biến thành ẩu đả đầu đường xó chợ mà thôi.
Đánh chốc lát, hai người không hẹn mà cùng thở hổn hển ngừng lại, chỉ thấy bọn họ một thì mặt mũi bầm dập, quỳ rạp trên mặt đất không ngừng thở dốc, một thì người đầy bụi đất, ngã xuống dưới chân Trầm Côn thở phì phò.
– Đánh đủ chưa?
Trầm Côn cười hì hì hỏi.
– Đủ rồi! ! !
Hai người đều không còn khí lực để tái chiến nữa.
– Hả, các ngươi đánh đủ rồi à?
Trầm Côn bừng tỉnh đại ngộ đích gật đầu:
– Không vấn đề gì, ngày mai tiếp tục đánh, ta còn sống một ngày thì các ngươi còn đánh một ngày, sống một trăm năm, các ngươi cứ việc đánh một trăm năm, dù sao thì các ngươi cũng không thể rời khỏi thân thể ta, ngày nào cũng có cơ hội để đánh nhau. Hờ hờ, nói thật ra, xem hai đại anh hùng thời cổ đại các ngươi đánh nhau như hai tiểu lưu manh thú vị lắm!
– Trầm Côn, ngươi nói cái gì?
– Ai là tiểu lưu manh?
– Ta nói các ngươi đấy!
Trầm Côn có lý chẳng sợ nói:
– Ngươi nhìn bộ dạng các ngươi kia kìa, Lý lão huynh bị đánh cho vẹo mũi, Vương lão huynh thì hai mắt thâm tím, đây giống với kết quả của cuộc chiến giữa hai đại anh hùng sao? Ta nhổ vào, đây không phải là lưu manh đánh nhau thì còn là cái gì? À, không, lưu manh đánh nhau còn ghê ghớm hơn các ngươi, dù sao thì người ta cũng dùng đao chém nhau, còn có thể đánh ra máu!
Hai người định phản bác, thế nhưng nhìn nhau một lát. Cụ nó chứ, thật đúng là tiểu lưu manh đánh nhau rồi!
– Sao không ai nói gì thế?
Trầm Côn cười tít mắt ngồi xổm trước mặt hai vũ hồn:
– Các ngươi không nói, để ta nói! Hai vị lão huynh, cừu hận của các ngươi không giải được rồi, muốn cho thế giới linh hồn an tĩnh lại, các ngươi phải chết đi một người, có đúng không?
– Không sai, ta và hắn không đội trời chung!
– Ừ, hay cho một câu không đội trời chung, thế sinh tử của các ngươi đều nằm trong tay ta, không có ta cho phép, các ngươi đến tự sát cũng không làm được, như vậy, các ngươi nói đi, ta nên để ai chết?
Hai người bỗng nhiên đều không nói.
– Tại sao lại không nói nữa rồi, hiện tại không lưu hành im lặng là vàng, giao lưu, giao lưu mới có thể mang đến lợi nhuận!
Trầm Côn cười cười:
– Được rồi, ta lại nói thêm một câu, các ngươi nhất định phải có một người chết đi, điều này không còn gì nghi ngờ nữa rồi. Thế nhưng cứ như vậy giết một trong các ngươi, các ngươi khẳng định tâm lý không phục, đường đường là Thú tôn và Phù Ma, không thể chết vì đánh nhau kiểu lưu manh, không phải sao?
Hai người gật đầu, đối với bọn họ mà nói, chết cũng phải chết cho vinh quang.
– Các ngươi nếu không muốn chết vì đánh nhau kiểu lưu manh, vậy thì ta cho các ngươi một cơ hội!
Trầm Côn đầy thần bí nói:
– Cơ hội này của ta, có thể cho các ngươi so sánh thực lực khi còn sống, lấy thực lực Thú Tôn và Phù Ma ra so sánh, ai khi còn sống thực lực mạnh hơn thì người đó có thể sống, thế nào?
– Ngươi có thể so sánh thực lực khi còn sống của chúng ta?
Hai người đều cười khinh bỉ:
– Chúng ta là linh hồn, lại không sinh cùng một thời đại, làm sao biết khi còn sống ai mạnh ai yếu?
– Quá đơn giản! Tìm một vật để tham khảo là xong!
Trầm Côn tỉnh bơ nói:
– Các ngươi xem, các ngươi đều là vũ hồn của ta, cũng đều là sư phụ của ta, như vậy, biện pháp của ta chính là để các ngươi đem toàn bộ chiêu thức lợi hại truyền thụ cho ta, sau đó ta dùng chiêu của từng người một, đi đánh cùng một tên địch nhân. Sau đó, từ hiệu quả chiến đấu là có thể nhìn ra ai mạnh ai yếu rồi. Ví dụ như Vương lão huynh truyền cho ta bộ võ công, dùng bộ võ công này, ta phí mười chiêu mới giết được một tên, vậy thực lực của Vương lão huynh tính là mười.
– Cũng như vậy, Lý lão huynh truyền ta một bộ võ công, dùng bộ võ công này, ta phí mười lăm chiêu mới có thể đánh bại tên địch nhân đó, thực lực của Lý lão huynh tính là mười lăm. HIển nhiên mười so với mười lăm có hiệu suất cao hơn, thế thì Vương lão huynh lợi hại hơn Lý lão huynh rồi! Thế thì ta không cần do dự, giết chết Lý lão huynh là xong!
Trầm Côn lưu loát nói nửa ngày, làm cho hai vũ hồn liên tục cười nhạt.
– Trầm Côn, ngươi là đang nhân cơ hội lừa gạt chiêu thức võ công của chúng ta!
– Không sai, ta chính là đang lừa các ngươi!
Trầm Côn bĩu môi:
– Nhưng các ngươi có có biện pháp tốt hơn không? Không có, cứ theo những gì ta nói mà làm, tỉ mỉ bồi dưỡng ta, sau đó dùng ta để so sánh thực lực của các ngươi, kẻ thắng sống, kẻ bại chết, có dám so sánh hay không?
Vương Kiêu nhìn Lý Mục một lát:
– Sao lại không dám?
– Chả lẽ ta lại sợ Vương Kiêu sao?
Lý Mục cũng gật đầu đồng ý.
– Được, vụ buôn bán của chúng ta đã thỏa thuận xong!
Trầm Côn nở nụ cười thoả mãn.
Phù, cuối cùng cũng làm cho hai vũ hồn tạm thời yên tĩnh rồi, có cuộc cá cược như thế này, bọn họ nhất định sẽ tận lực giúp ta tác chiến nhỉ? Không, bọn họ nhất định sẽ liều mạng mà giúp ta!
Hờ hờ.
– Đợi đã.
Lý Mục đột nhiên nói:
– Cá cược ta có thể đáp ứng, ân oán giữa ta và Vương Kiêu cứ dùng cách này giải quyết, nhưng còn việc ngươi dẫn binh tấn công Triệu quân thì sao? Trầm Côn, ngươi thân là ngươi thân là người nước Triệu…
– Con mẹ ngươi im ngay cho ta! ! !
Trầm Côn đột nhiên chỉ vào mũi Lý Mục rống to, lãnh khốc nói:
– Lý Mục, ta tôn kính uy danh và thực lực của ngươi, mới đồng ý gọi ngươi một tiếng lão sư, nhưng con mẹ ngươi vuốt mặt chẳng nể mũi! Ngươi cho rằng ngươi dựa vào cái gì mà hiện tại đòi mặc cả với ta, ngươi đã là vũ hồn của ta rồi, chịu tiết chế của ta, tôn nghiêm của ngươi, sinh tử của ngươi, toàn bộ đều nằm trong tay ta, ta nể mặt ngươi, ngươi mới có thể cá cược với Vương Kiêu, ta không nể mặt ngươi, ngươi đến cơ hội động thủ với Vương Kiêu cũng không có! Nghe cho rõ đây, chấp nhận cá cược, sau đó đừng có nhắc tới Lý gia và Triệu quân với ta nữa, hiểu rõ chưa?
Lý Mục dần dần cười nhạt, hắn hiển nhiên sẽ không thèm quan tâm tới sự uy hiếp của Trầm Côn. Bất quá Trầm Côn tiếp tục nói:
– Cho dù ngươi muốn nhắc tới Triệu quân và Lý gia, ngươi cũng nên tự hỏi mình xem ngươi có mặt mũi mà nhắc tới họ sao? Lý Mục, ngươi vừa rồi đã nói, ngươi có lỗi với Triệu vương, ngươi đã từng giết con của chính mình, vậy ngươi là loại người gì? So với ngươi, những việc ta làm thấm vào đâu? Đúng, ngươi một lòng vì nước, trung quân ái quốc, trong đầu ngươi chỉ có hai chữ trung hiếu, nhưng những việc ngươi làm, mẹ nó chứ, có việc nào xứng với trung hiếu nhân nghĩa không. Bất trung bất hiếu, con mẹ ngươi có mặt mũi nào mà ra đây chỉ trích ta?
Lý Mục chậm rãi cúi đầu.
– Còn muốn nhắc tới Lý gia và Triệu quân nữa không?
Sau khi Trầm Côn mắng chửi một trận, ngữ khí hòa hoãn lại:
– Ngươi yên tâm, căn cơ của ta đều đang ở Triệu quốc, ta sẽ không thực sự cố lỗi với Triệu vương, hơn nữa ta có thể cho Lý gia một con đường sống, chỉ cần chúng không tiếp tục uy hiếp mộ tổ của Vương gia. Ừ, cứ vậy đi, ngươi không đồng ý cũng được, đồng ý cũng được, ta sẽ không nói thêm một câu nào nữa!
Lý Mục chung quy không thể phản bác, hắn chỉ cuộn mình vào một góc trong linh hồn, chỉ chỉ Ngự Thú Tâm Kinh ở bên ngoài. Ý tứ này là nói, sở học cả đời Lý Mục đều ở trong <Ngự Thú Tâm Kinh>, Trầm Côn có thể tự tu luyện, sau đó hoàn thành vụ cá cược với Vương Kiêu.
– Hổ không giương oai, ngươi xem bần tăng là mèo bệnh sao?
Ly khai thế giới linh hồn, cơn giận của Trầm Côn chưa nguôi, mặt lạnh lẽo đi về Ngự thú sơn trang. Lúc này, Lý gia và quân đội của Dạ Đông Minh đã đánh cả một đêm, Xích Tiêu thành khắp nơi là tiếng kêu, Trầm Côn cũng không để ý tới chiến trường, gọi Hùng Tam Bảo, hai người cùng đi tới Vương gia. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Phụ tử Vương gia đang đờ ra.
– Phụ thân, rốt cuộc lão sư là làm như thế nào vậy?
Trong đại sảnh, Vương Nhất Sơn ngơ ngác nhìn chiến báo trong tay, kinh ngạc mở to hai mắt.
Vương Đạc cũng vẻ mặt hoảng sợ, lẩm bẩm nói:
– Hắn thực sự làm được rồi, hắn không ngờ thực sự làm được rồi!
– Hai vị đang nói gì vậy?
Để Hùng Tam Bảo ở bên ngoài chờ, Trầm Côn cười tít mắt đi vào.
– Lão sư, tứ đại thế lực đánh nhau rồi.
– Tứ đại thế lực đều đã đánh nhau sao?
Trầm Côn nhãn tình sáng lên.
– Nói xem nào, chiến sự tối qua ra làm sao?
– Tối qua thực sự là quá náo nhiệt.
Vương Nhất Sơn bị kích động rút ra một phần chiến báo
– Giờ Hợi tối qua, Lý gia đột nhiên công kích Dạ Đông Minh, nửa canh giờ liền chiếm lĩnh trung quân đại doanh của Dạ Đông Minh, bất quá Dạ tương quân chỉ huy xác đáng, đến giờ Tý liền chiếm lại thượng phong. Nhưng lúc này, Quan Lăng của Hán quốc có thể cho rằng đây là cơ hội tốt để làm suy yếu lão đối thủ, không ngờ phái binh tham chiến! Tây Hán Gia Cát nỏ, còn có đàn yêu thú của Lý gia, một canh giờ liền làm cho Dạ Đông Minh thất bại thảm hại!
Vương Đạc mượn lời, cười to nói:
– La Phóng Viễn của Trung Châu Đường quốc, vốn không muốn tham chiến, thế nhưng ông trời phù hộ, một tiểu binh quân Hán khi bắn nỏ thạch công kích tầm xa, không ngờ bắn trúng huyết kỳ. Tại Đường quốc Vũ Quân có địa vị gì? Huyết kỳ của hắn cơ bản chính là tín ngưỡng của Đường quân, mấy Vũ Quân thân vệ kích động giết chết tên tiểu binh kia ngay tại chỗ, binh sĩ của mình bị giết, Quan Lăng Lăng đương nhiên không chịu bỏ qua, lập tức triển khai Gia Cát nỏ trận để trả thù, kết quả kéo luôn cả Đường quân xuống nước, ha ha, hôm nay tứ đại gia hỗn chiến, ngoài thành đã loạn lắm rồi!
– Chiến tranh đại lục tới rồi sao?
Trầm Côn mắt trợn trắng.
Thực sự quá lợi hại, bất quá đối với Vương gia chúng ta mà nói, thật sự là quá hoàn mỹ rồi. Sau đây, chúng ta mới có thể thừa lúc chó bệnh, cắn chết chó, còn nhớ không? Mục đích cuối cùng của chúng ta là chó chết, là một nồi thịt chó.