Vũ Toái Hư Không – Chương 157: Lần đầu tiên vũ hồn đại loạn đấu – Botruyen

Vũ Toái Hư Không - Chương 157: Lần đầu tiên vũ hồn đại loạn đấu

Được rồi, trước tiên để chúng ta xem Lý Mục lúc gặp Tố Tâm… Năm đó, hắn bốn mươi sáu tuổi, đệ ngũ cảnh giới truyền thuyết vũ hoàng, được xưng Cửu Châu đệ nhất quân thần – người duy nhất có thể đối đầu với Sát Thần Bạch Khởi!
Mà chức vị của hắn là đệ nhất đại nguyên soái Triệu quốc – một cường quốc tại Cửu Châu, ngự thú quân đại thống lĩnh, người chỉ huy thực sự của ba trăm hai mươi bảy vạn Triệu quân. (Đông vãi lúa)
Còn Tố Tâm thì sao? Năm đó, Tố Tâm vừa thoát khỏi phong ấn của Thái Công thánh nhân, thực lực của bà ta tụt xuống cảnh giới yêu tiên không đủ để duy trì hình thái nhân loại.
Hơn nữa phong ấn lâu năm, khiến bà ta sắc mặt tái nhợt, thân thể suy yếu, cho nên khi bà ta xuất hiện trước mặt Lý Mục, chỉ là một con tiểu hồ ly lông tuyết trắng, khổ sở đáng thương, khiến người ta mến yêu.
Lý Mục thích động vật, hắn không chút do dự nuôi dưỡng con tiểu hồ ly này.
Thế nhưng Lý Mục tuyệt đối không ngờ đến, trong vòng ba năm sau, con tiểu hồ ly này càng lớn càng đẹp, bộ lông trắng tựa ánh trăng, đôi mắt long lanh như những vì sao, bộ dáng lè lưỡi liếm liếm đáng yêu, cơ hồ có thể khiến Lý Mục yêu chiều từ tận đáy lòng… Sau ba năm, con tiểu hồ ly này lại lột xác biến thành một tuyệt thế giai nhân khuynh quốc khuynh thành.
Giai nhân, mà không phải mỹ nhân.
Hai từ này khác nhau ở chỗ: mỹ nhân chỉ là bình hoa, sau khi chiếm được thì không còn lực hấp dẫn, mà giai nhân, không chỉ sở hữu dung mạo xinh đẹp, mà còn có đầu óc khiến kẻ khác kinh ngạc và ngưỡng mộ.
Cầm kỳ thư họa, thi từ ca phú, hành quân bố trận, tề gia trị quốc, con tiểu hồ ly này biến thành giai nhân gần như có thể giúp Lý Mục làm bất cứ việc gì, dần dần, nó trở thành quản gia của Lý Mục, rồi phụ tá, phó quân sư, quan ngoại giao… Thậm chí là… thê tử!
Có thể lấy được một thê tử xinh đẹp và có đầu óc, Lý Mục rất hạnh phúc, hắn không quan tâm thê tử của mình không phải nhân loại, hắn thậm chí đang mơ tưởng, một ngày kia có thể tá giáp điền viên, cùng Tố Tâm sinh một ổ tiểu hồ ly, sống những ngày tháng tiêu dao chốn núi rừng…
Đáng tiếc mộng tưởng của hắn đã tan biến.
Đó là năm thứ hai sau khi Lý Mục cưới Tố Tâm, Lý Mục viễn chinh Hồ tộc phương Bắc, trở về thì phát hiện một việc vô cùng kinh khủng… Thê tử của hắn…Không ngờ…Trở thành đàn bà của Triệu vương!
– Vì sao ta nhận gả cho Triệu vương?
Khi Lý Mục hỏi, Tố Tâm mỉm cười:
– Rất đơn giản, ngươi chỉ là nguyên soái, mà Triệu vương là 'Hoàng' … Làm nữ nhân của vua , ta chính là hoàng phi mẫu nghi thiên hạ. Hơn nữa ngươi không có phát hiện sao? Triệu vương kỳ thực là một thằng đầu đất thùng rỗng kêu to, trở thành phi tử của một thằng đầu đất, ta rất nhanh sẽ trở thành người nắm quyền thực tế tại Triệu quốc, đến lúc đó, vàng bạc là của ta, mấy trăm vạn quân đội là của ta, vô số bách tính Triệu quốc cũng là của ta, ha hả, ta sẽ trở thành nữ nhân có quyền thế nhất Cửu Châu, thậm chí là…Chủ nhân của Cửu Châu đại lục!
Tố Tâm không hề che giấu dã tâm trắng trợn.
– Lý Mục, liên thủ với ta đi! Không sợ nói cho ngươi biết, khi gả cho Triệu vương, ta đã mang cốt nhục của ngươi rồi…Không sai, thái tử và công chúa bây giờ, thật ra là con cái của ngươi, chỉ cần chúng ta liên thủ, Triệu quốc liền đổi thành họ Lý rồi, chờ Triệu vương chết, chúng ta liền có thể làm thái thượng hoàng và thái hoàng thái hậu, chúng ta vẫn là phu thê!
Lý Mục lạnh lùng cho Tố Tâm một cái tát.
Hắn đường đường là người nước Triệu, ăn bổng lộc của Triệu vương, hưởng ân điển của Triệu vương, bốn chữ trung quân hộ quốc đã khắc sâu vào xương tủy hắn, hắn sao có khả năng cùng Tố Tâm liên thủ?
Sau khi nhận được câu trả lời của Tố Tâm, Lý Mục lập tức tìm tới Triệu vương, thẳng thắn nói ra tất cả, nhưng Triệu vương ngu muội đã bị Tố Tâm mê hoặc tâm trí, hắn căn bản vốn không tin công chúa và thái tử là con cái của Lý Mục, càng không tin, sau khi hắn chết, Triệu quốc sẽ rơi vào tay Lý gia.
Bất quá Triệu vương tin một việc: đó chính là, Lý Mục…Không ngờ đã ăn nằm với nữ nhân mà mình sủng ái nhất!
– Lý Mục, ngoài thành đang thi công đài Thú tôn, vốn là dùng để hoan nghênh ngươi ca khúc khải hoàn trở về, nhưng ngươi không biết thân biết phận, lại dám làm vấy bẩn vương phi…Vậy ngươi biết nên làm thế nào chưa?
Khi nói mấy câu này, Triệu vương ném xuống Vương mệnh kim kiếm. Nguồn truyện: Truyện FULL
Lý Mục đương nhiên hiểu rõ ý tử của Triệu vương, Vương mệnh kim kiếm, ngày trước Sát Thần Bạch Khởi không phải cũng bị một thanh đoản kiếm hoa lệ như thế này bức tử sao? Quân muốn thần chết, thần không thể không chết, có lẽ, đây chính là kết cục cuối cùng của bất cứ một tuyệt đại võ tướng nào?
Tay cầm Vương mệnh kim kiếm, Lý Mục đi tới đài Thú tôn dùng để hoan nghênh hắn…
Biết được Lý Mục bị Triệu vương ban cho cái chết, Tố Tâm khóc, nhưng lòng dạ sắt đá của bà ta vẫn làm ra quyết định có lợi đối với yêu thú nhất: ngày thứ hai sau khi Lý Mục tự vẫn, Tố Tâm tự tay lấy đi Vạn thú quyền trượng của Lý Mục, triệu tập Cửu Châu yêu thú, ý đồ sau khi ám sát Triệu vương sẽ triệt để thôn tính Triệu quốc.
Nhưng Tố Tâm thật không ngờ, linh hồn của Lý Mục lại không có trở về địa phủ, mà hóa thành pho tượng trên đài thú tôn, dưới sự hiệu triệu của đài Thú tôn, Cửu Châu yêu thú như điên dại xông vào vương triều Đại Triệu, giết quan viên, giết quân nhân, giết hoàng tộc, phàm là thế lực của Tố Tâm, toàn bộ bị Lý Mục quét bằng sạch, vương triều Đại Triệu từ đó trở nên thanh bình!
Cuối cùng, linh hồn của Lý Mục không ngờ xuất hiện trước mặt Tố Tâm, hắn san bằng núi xanh, luyện khô sông lớn, cùng Tố Tâm ân đoạn nghĩa tuyệt, sau đó…
– Ta không thể cho phép con cái của mình cướp đi giang sơn Triệu quốc cho nên…Xin lỗi mẹ con các người vậy!
Lý Mục đánh bại Tố Tâm, tự tay giết con cái của chính mình.

– Sau trận chiến đó, Tố Tâm chạy tới Đông Hải Vạn Yêu thành, còn ta đem linh hồn của mình phong ấn trong đài Thú tôn, chịu đựng ngàn năm cô đơn để phù hộ Triệu quốc, ta dù sao cũng đã giết thái tử và hoàng phi của Triệu quốc, có lỗi với Triệu quốc!
Lý Mục chậm rãi nói:
– Nhưng trước khi Tố Tâm đào tẩu, nàng ta nói cho ta biết, nàng sẽ nghĩ mọi cách làm cho hai đứa con của ta sống lại, nàng còn nói sẽ làm cho con cái ta khai chi tán diệp, trở thành một Lý gia to lớn, thế nhưng, nàng sẽ không nói cho con cái biết chồng mình là ai, càng không đem tên của ta viết vào gia phả!
– Tố Tâm thật là ác độc!
Trầm Côn bĩu môi nói:
– Bà ta làm vậy là muốn khiến ngươi có nhà cũng không thể quay về, có con cũng không thể nhận, vĩnh viễn làm một cô hồn dã quỷ bị Lý gia khinh bỉ!
– Tố Tâm chính là có ý này, hơn nữa nàng ta đã thành công rồi!
Lý Mục cười khổ nói:
– Vừa rồi, ta tận mắt thấy hậu duệ của mình, nhưng ta không dám nhìn nhận chúng, ta không dám nói cho chúng biết, ta đã từng tự tay giết giết con cái của mình. Có nhà, ta cũng không dám về!
– Giết người giết tâm, Tố Tâm chính là đang trả thù ngươi. ***, ngươi tận mắt nhìn thấy hậu duệ của mình sao?
Trầm Côn mở to hai mắt:
– Ngự thú Lý gia, là hậu duệ của ngươi?
– Không sai, bản <Ngự Thú Tâm Kinh> đó chính là ta đưa cho Tố Tâm, Lý Hồng Loan chính là chắt gái của ta.
Trầm Côn bỗng nhiên cảm thấy sau lưng có chút lạnh lẽo.
Có một nan đề được đặt ra.
Nan đề thứ nhất, Lý Hồng Loan là hậu duệ của Lý Mục, ả đang ý đồ đào mộ tổ Vương gia.
Nan đề thứ hai, Vương Kiêu từng thề độc, phải giết chết bất cứ ai dám động vào mộ tổ của hắn, mà vừa rồi hắn vừa mới chỉ đạo Trầm Côn, lôi kéo Lý gia vào một cuộc chiến tất bại.
Như vậy kết luận chính là.
***! ! ! !
Lý Mục và Vương Kiêu là cừu nhân!
Còn có việc nào nhức nhối như việc này không?
– Lý Hồng Loan là hậu duệ của ngươi?
Trầm Côn vừa ý thức được phiền phức tới rồi, Vương Kiêu đã chậm rãi đứng lên, hắn ôm vai, khóe miệng nở nụ cười quái dị, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lý Mục.
– Lý Mục, ngươi sống trước ta, danh tiếng lớn hơn ta, thực lực khi còn sống cũng mạnh hơn ta, cho nên ta rất tôn kính ngươi!
Vương Kiêu gần như lôi ra một bông hoa cúc từ trong kẽ răng.
– Nhưng hậu duệ của ngươi, lại dám tới đào bới mồ mả tổ tiên của Vương Kiêu ta, Lý Mục, cho ta một cái công đạo đi!
– Mộ tổ gì chứ?
Lý Mục cũng không biết lúc mình trở nên ngu si đã xảy ra chuyện gì, hoàn toàn nghe không hiểu Vương Kiêu đang nói cái gì.
Bất quá hắn nhìn sang hướng Lý gia bảo, phát hiện Lý gia lại đang tấn công quân đội Triệu quốc, không khỏi đột nhiên biến sắc:
– Hậu duệ của ta lại đang tấn công Triệu quân sao? Hậu duệ của Lý Mục ta, sao có thể có lỗi với nước Triệu?
– Trầm Côn, việc này rốt cục là ra làm sao?
– Ặc.
Đầu Trầm Côn lấm tấm mồ hôi.
– Lý lão huynh, ngươi đừng kích động, chuyện này ha ha, ta vừa rồi giả mạo Lý Cuồng Phong, lừa Lý Hồng Loan đi công kích Triệu quân đó!
– Trầm Côn, ta giết ngươi! ! ! ! !
Lý Mục một phát tóm lấy cổ Trầm Côn, cả đời hắn tín phụng bốn chữ trung quân ái quốc, thế nhưng Trầm Côn lại làm ra việc tấn công Triệu quân! Cả đời hắn có lỗi lớn nhất chính là hai đứa con của mình, thế nhưng Trầm Côn lại dụ dỗ hậu duệ Lý gia đi chịu chết. Lý Mục tức điên rồi!
– Trầm Côn, ngươi thân là người nước Triệu, không ngờ lại dẫn binh công kích Triệu quốc, trong mắt ngươi còn có quân thần, còn có trung hiếu nhân nghĩa nữa không? Tên tiểu nhân đê tiện ngươi?
Lý Mục dồn Trầm Côn xuống mặt đất, giơ cao nắm đấm lên.
Trong lúc nguy cấp này, Vương Kiêu giữ lấy cổ tay Lý Mục, cười lạnh nói:
– Lý Mục, Trầm Côn mặc dù dễ tính, không có lên mặt, nhưng hắn dù sao cũng là chủ nhân của ta và ngươi, ngươi thân là vũ hồn lại cả gan động võ với chủ nhân, vậy Vương Kiêu ta không thể không kiến thức thực lực của Đại Triệu quân thần một phen. Vừa hay, hậu duệ của ngươi dám đào bới mộ tổ của ta, món nợ này cứ tính lên đầu ngươi đi!
Vương Kiêu vung một quyền, hung hăng đánh vào cằm Lý Mục.
Lý Mục cười lãnh khốc, trở tay vung một quyền, đánh vào mũi Vương Kiêu, sau đó hai người bắt đầu liền đánh nhau loạn lên. Còn may hai người này chỉ còn lại linh hồn, một người không có giấy bút, một người không có yêu thú, cũng chỉ có thể sử dụng một vài chiêu thức phổ thông, nếu không, thế giới linh hồn của Trầm Côn sợ rằng cũng bị đánh đến long trời lở đất rồi!
Nhưng chỉ là mức độ này thôi, Trầm Côn cũng sắp chịu không nổi.
– Hai vị. Hai vị hòa khí phát tài, ngồi xuống chậm rãi thương lượng không được sao?
– Ta có thể thương lượng, chỉ cần Lý Mục cho Vương gia ta một cái công đạo!
– Ta cũng có thể thương lượng, nhưng ta không thể có lỗi với Triệu quốc, càng không thể một lần nữa có lỗi với hậu nhân Lý gia!

Trầm Côn chỉ cảm thấy ung thủ, hắn nghiến răng, dùng lực lượng Hồn Kinh. Phập, phập, song chưởng khổng lồ của Minh Vương Pháp Tướng ép hai vũ hồn xuống mặt đất.
Hắn mặc dù có năng lực áp chế vũ hồn của mình, không sợ họ tạo phản, nhưng áp chế rồi thì sao, Lý Mục và Vương Kiêu đã trở thành kẻ thù, hơn nữa Lý Mục rất không vừa ý với việc làm của Trầm Côn, hai vũ hồn này còn có thể hiệp trợ Trầm Côn tác chiến nữa sao?
Nhất định phải nghĩ cách giúp họ hóa giải ân oán.
Nên dùng cách gì mới tốt đây? Nhìn lăm lăm hai vũ hồn một lúc lâu, mắt Trầm Côn chớp một cái, đột nhiên cười hì hì nói:
– Hai vị lão huynh, chỗ ta đây có một vụ buôn bán rất được, có hứng thú không?

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.