Vũ Toái Hư Không – Chương 156: Đều là oan nghiệt a! – Botruyen

Vũ Toái Hư Không - Chương 156: Đều là oan nghiệt a!

Trong ba giây này, thế giới linh hồn của Trầm Côn cũng xảy ra thay đổi lớn. Ban đầu, đầu óc Lý Mục lại trở nên hỗn loạn, hắn cắn móng tay, quay đầu lại, mồm chảy dãi nói:
– Ca ca, đây là, đây là…
– Lý Mục, ngươi cố gắng gượng cho ta!
Vương Kiêu đã lùi về phía sau, không có lực lượng gì để ảnh hưởng tới kết cuộc của sự việc, chỉ có thể lớn tiếng quát:
– Ngươi gắng gượng không được, chủ nhân của chúng ta sẽ bị người ta nhận ra, chịu sự công kích của mấy vạn yêu thú, ngươi hiểu chưa? Gắng gượng, gắng gượng cho ta!
– Đây là, quả bưởi….
– Xong rồi…
Vương Kiêu trong lòng nguội lạnh, truyền lời cho Trầm Côn:
– Lý Mục không xong rồi, chuẩn bị liều mạng đi, đợi ta ra khống chế thân thể… Đợi đã!
Hắn đột nhiên phát hiện, Lý Mục…đã thay đổi rồi!
Trong nháy mắt khi <Ngự Thú Tâm Kinh> xuất hiện, Lý Mục thông qua mắt Trầm Côn thấy được bốn đại tự trên tờ bìa, sau đó ánh mắt hắn đột nhiên hiện lên năm loại biến hóa – kinh ngạc, khó hiểu, mù mờ, cuối cùng là nhu tình! (Có bốn chứ đâu ra năm)
Đúng vậy, nhu tình, giống như là gặp được người vợ thất lạc ngàn năm.
– <Ngự Thú Tâm Kinh> không ngờ lại ở chỗ này…
Lý Mục rõ ràng đang thanh tỉnh, thế nhưng ánh mắt hắn còn mê man hơn lúc trước.
– Lẽ nào…Nàng thực sự không có gạt ta sao?
Nói một câu không ai có thể nghe hiểu, Lý Mục thở dài thật sâu, bảo:
– Trầm Côn, để ta khống chế thân thể một lúc được không?
Bên ngoài, Trầm Côn chỉ cảm thấy sau khi <Ngự Thú Tâm Kinh> xuất hiện, linh hồn của Lý Mục liền đột nhiên thanh tỉnh, hắn cũng duy trì được phong thái khí chất của Lý Cuồng Phong, cũng không có khiến cho Lý Hồng Loan nghi ngờ.
– Lý lão huynh, ngươi biết bản bí tịch này?
Trầm Côn len lén hỏi.
– Đây là….
Lý Mục chần chờ vài giây.
– … Do ta viết!
<Ngự Thú Tâm Kinh> lại được viết bởi tay Lý Mục? Trầm Côn giật mình lập tức đem quyền khống chế thân thể giao cho Lý Mục.
Lý Mục tựa hồ thực sự rất quen thuộc với <Ngự Thú Tâm Kinh>, hắn cầm lấy từ trong tay Lý Hồng Loan, trực tiếp giở tới trang cuối cùng, sau đó thất thần mà đặt tay lên một đoạn chữ nhỏ đẹp đẽ.
Sơn vô lăng, giang thủy vi kiệt, nãi cảm dữ quân tuyệt! Lý đại nguyên soái, chỉ vì câu nói này… Ngươi có nhớ trận chiến san phẳng núi xanh, làm khô đại hà của ta và ngươi không?
Trong bụng ta còn có con của ngươi đấy!
Có nhớ không?
Giữa những hàng chữ tràn ngập nỗi bi phẫn, nhìn kỹ, đoạn chữ này có màu đỏ đậm, chắc là dùng máu để viết!
– Có nhớ không?
Lý Mục hình như đang trả lời vấn đề này hắn ngửa mặt lên trời thở dài, lẩm bẩm nói:
– Kẻ làm thần, trung quân hộ dân, kẻ làm tướng, giết địch bảo vệ giang sơn. Thánh chỉ hạ xuống, ta thân là nguyên soái Đại Triệu, không thể không cùng nàng chiến đấu một trận!
Bỗng nhiên cúi đầu cười nói.
– Ta đã tự vẫn để tạ tội, còn chưa đủ sao?

Lý Mục năm đó là tự sát?
Trong thế giới linh hồn, Trầm Côn sau khi lui về phía sau liền ngồi bên cạnh Vương Kiêu xem náo nhiệt, vừa nghe những lời này của Lý Mục, hắn ngạc nhiên nói:
– Vương lão huynh, Lý Mục đang nói cái gì thế?
Hắn hầu như chưa từng giao lưu với Lý Mục, đối với quá khứ của Lý Mục hoàn toàn mù tịt.
– Không ngờ cũng là một kẻ si tình.
Vương Kiêu lời ít mà ý nhiều.

Lúc này, thế giới bên ngoài.
Lý Mục chậm rãi gập <Ngự Thú Tâm Kinh> lại, hỏi Lý Hồng Loan.
– Nha đầu, quyển sách này là ai đưa cho ngươi?
– Gia gia, đây là bí tịch gia truyền, người vì sao lại không nhận ra?
Lý Hồng Loan kinh ngạc, trong ánh mắt cũng thêm mấy phần nghi hoặc.
– Gia truyền ư… Vậy tổ tiên của ngươi là?
Ánh mắt của Lý Mục càng thêm hiền hậu.
– Gia gia, người không phải ngay cả tổ tiên mình cũng quên rồi chứ?
Lý Mục đang giả mạo Lý Cuồng Phong, không ngờ lại đi hỏi tổ tiên của Lý Cuồng Phong là ai, Lý Hồng Loan liền phát hiện có gì đó không đúng, nhưng vẫn trả lời:
– Người sáng lập Lý gia có hai người, Lý Tố, Lý Niệm Tâm!
– Lý Tố, Lý Niệm Tâm, Ngự thú Lý Gia… quả nhiên là… quả nhiên là…
Sau một loạt chữ Lý, Lý Mục đột nhiên ngửa mặt lên trời cuồng tiếu.
– Trận chiến U Vân, gió lửa khắp nơi, bách tính Đại Triệu thây chất thành núi, đều bởi vì một lời của nàng. Ta đánh bại nàng, phong ấn nàng, là sai sao?
Gần như khóc thét lên.
– Vì sao còn phải để lại Ngự tú Lý gia để tra tấn ta?
– Ngươi rốt cục là ai?
Liên tục mấy hành động không hợp với lẽ thường, Lý Hồng Loan rốt cục ý thức được kẻ trước mắt là giả mạo!
– Bay đâu, bắt tên giả mạo này lại cho ta!
Lý Hồng Loan hét lớn sai bảo.
Đội ngũ yêu thú vốn đã xuất chinh đột nhiên quay đầu lại, hướng về phía Lý Mục rít gào một cách hung tàn.
Nhưng Lý Mục dường như đã tiến vào một không gian cô tịch, trong mắt hắn không có trời, không có đất, càng không có mấy vạn yêu thú của Lý gia và Lý Hồng Loan, hắn chỉ ngửa mặt lên trời cuồng tiếu, cúi đầu khóc thét, như một con sư tử phát điên! Đột nhiên trong lúc đó, Lý Mục hai vai trầm xuống, ngửa đầu rít gào, sau đó cả người hắn bỗng bay lên trên mây xanh.
Tại chỗ cao nhất trên cửu thiên, Lý Mục phát ra tiếng hét tê tâm liệt phế.
– Grao!
Trong nháy mắt, ba vạn yêu thú xông lên bao vây Lý Mục đều ngây ngẩn cả người, sau đó chúng nằm rạp xuống, kêu gào thảm thiết. Tám ngàn yêu thú bị khống chế cũng chần chờ, chúng từ từ cúi đầu xuống, nặng nề mà nghẹn ngào… (DG :Tớ ko biết tám ngàn yêu thú này là ở đâu ra :22, anh Côn chém gió mà nhỉ. Biên : nó có đấy )
Xích Tiêu thành, tất cả động vật cũng đều ngơ ngác nhìn Lý Mục, nghe tiếng khóc của hắn, cùng hắn rơi lệ…
Còn có Đại Triệu ở phương Bắc.
Còn có Trung Châu Đường quốc ở phương Nam.
Còn có Tây Thục Hán quốc ở phương Tây.
Trong vòng ngàn dặm, toàn bộ động vật đều khóc than, giống như trời đất đều được khoác lên một màu xám bi ai! Một người khóc, vạn thiên yêu thú vì đó mà rơi lệ, nhìn thấy thực lực khiến thiên địa biến sắc của Lý Mục, Lý Hồng Loan kinh khủng lui về phía sau hơn mười bước, ả tin, trước mắt tuyệt không phải là Lý Cuồng Phong, bởi vì Lý Cuồng Phong có luyện thêm một trăm, cũng không có biện pháp cùng lúc khống chế tâm tình của mấy vạn yêu thú!
Bùm!
Đúng lúc này, xa xa truyền đến tiếng nổ vang khi cao thủ xuất trận.
Yêu thú đều bị Lý Mục ảnh hưởng rồi, nhưng nhân loại thì không. Lúc này, quân tiên phong của Lý gia đã tấn công vào ngự thú cấm vệ doanh, chúng ỷ vào việc mình thông thuộc địa hình, rất nhanh đã chiếm được đại doanh trung quân của Dạ Đông Minh, nhưng ngự thú cấm vệ quân cũng đã phản ứng lại, hét lớn 'Thú tôn phù hộ', từ từ tổ chức phản công một cách hữu hiệu, Lý Hồng Loan liều lĩnh xông vào chiến trường.
Lý Cuồng Phong là giả, tám ngàn yêu thú nào, vũ khí bí mật gì, khẳng định là không tồn tại. Được rồi, thật không dám tưởng tượng, trong tình huống không có viện quân, mình làm sao mà đánh thắng được trận này!
Thừa cơ, Trầm Côn đoạt lại quyền khống chế thân thể, cầm lấy <Ngự Thú Tâm Kinh>, cưỡi Long Thanh Sơn, nhanh như chớp chạy mất.
– Vương lão huynh, tình hình Lý Mục thế nào?
Vừa chạy vừa hỏi.
– Hắn hình như bị thứ gì đó kích động, tâm tình rất không ổn định!
Vương Kiêu trầm mặc một chút.
– Năm đó khi Nguyệt Nhi bị hoàng đế Đại Hán cướp đi, ta cũng giống thế này!
– Phù, chỉ cần hắn không có nguy hiểm tới tính mạng là được rồi!
Trầm Côn không có thời gian nghe kể chuyện xưa, hắn hung hăng vỗ đầu.
– Con me nọ, Lý Mục quá lợi hại, dùng thân thể của ta đã có thể ảnh hưởng mấy vạn yêu thú, hắn nếu tìm được thân thể của mình, còn không làm cho toàn bộ đại lục chao đảo hay sao?
Tới một nơi vắng vẻ, Trầm Côn lén lút vuốt mồ hôi lạnh.
Kế hoạch chó cắn chó tí nữa là toi công! May là chiến tranh đã nổ ra, cho dù Lý Hồng Loan biết bị mình lừa, cũng không có biện pháp mà thay đổi đại cục.
Bất quá nói đi phải nói lại, Lý Mục rốt cuộc là làm sao vậy? Vì một quyển <Ngự Thú Tâm Kinh>, hắn làm ra một loạt hành động cổ quái.
Nghỉ ngơi nửa đêm, khi ngày thứ hai tới, Trầm Côn có thời gian dùng Pháp Tướng, ở trong thế giới linh hồn gọi hai vũ hồn ra.
– Lý Mục lão huynh.
Lúc này, Lý Mục đã khôi phục lại tâm tình bình thường, bất quá sắc mặt hắn rất không tốt, quỵ gối ngồi dưới đất, nhìn bầu trời xa xa, tựa hồ đang suy nghĩ về một vấn đề rất quan trọng.
– Lão huynh?
Trầm Côn gọi thêm một tiếng.
– Ta nói lão huynh này, nói kiểu gì thì chúng ta cũng đã cùng hội cùng thuyền rồi, thừa lúc ngươi còn tỉnh táo, mau giải thích cho ta một chút đi, tối qua ngươi bị làm sao thế?
Lý Mục suy nghĩ rất lâu, từ từ nói:
– Ngươi là người nước Triệu, hẳn là đã nghe qua truyền thuyết về ta. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
– Đương nhiên.
Trầm Côn chậm rãi nói:
– Thú tôn Lý Mục, sinh 1560 năm trước, tòng quân khi Đại Triệu Võ Linh Vương còn tại vị, từ lính quèn quật khởi đi lên, đảm nhiệm chức ngũ trưởng, bách phu trưởng, thiên phu trưởng trong hai mươi năm, bằng công lao của chính mình dần dần trở thành đệ nhất thần tướng Đại Triệu! Hai mươi năm kể từ lúc đó, chinh chiến quanh năm, chưa từng thất bại, trở thành trụ cột của Đại Triệu. Thiên Đế Đại Tần từng nói, Đại Tần phạm phải một sai lầm lớn nhất chính là bức tử Sát Thần Bạch Khởi, bởi vì Bạch Khởi chết xong, thiên hạ Cửu Châu, cũng không còn ai có thể cùng Lý Mục tranh phong trên sa trường nữa!
– Tần hoàng quá khen, không thể chạm trán Sát Thần một lần, chính là điều tiếc nuối nhất trong đời ta.
Lý Mục vẻ mặt bình thản.
Nhìn hắn thờ ơ, Trầm Côn tiếp tục nói:
– Sau khi trở thành Đại Triệu nguyên soái, Lý Mục khổ tâm luyện binh, sáng tạo ra ngự thú cấm vệ quân, khiến Triệu quân trở thành thiên hạ đệ nhất cường binh lúc bấy giờ. Nhưng đúng lúc Lý Mục đang ở thời kỳ đỉnh phong, một đàn yêu thú xâm nhập nước Triệu, tạo nên một sự kiện với cái tên 'Yêu thú tu quốc'. Lý Mục vì bảo vệ vạn dân Đại Triệu, hóa thân thành đài Thú tôn, làm kinh sợ trăm vạn yêu thú, từ đó cảnh nội Triệu quốc không còn cảnh yêu thú làm loạn. Đây là kết cục của ngươi, ừ, chính là kết cục theo sử sách!
– Cái thứ sử sách này, chỉ được cái mẽ, có tiền là có thể viết ba lăng nhăng cũng được.
Lý Mục khinh thường hừ một tiếng, than thở:
– Kết cục chân chính Của ta, là bị Triệu vương ban cho cái chết, tự vận ở đài Thú tôn!
– Bị Triệu vương ban cho cái chết?
Trầm Côn kinh hãi mở to hai mắt.
– Lão huynh, ngươi có lầm hay không đấy? Bằng vào thực lực của ngươi lúc đó, mười Triệu vương cũng đừng hòng động vào một sợi tóc của ngươi, ngươi có cần phải nghe lời hắn mà tự sát không?
– Quân muốn thần chết, thần không thể không chết!
Biểu tình của Lý Mục bình thản như cũ.
Cố sự của Lý Mục là một bi kịch điển hình.
Như Trầm Côn đã nói, hắn dựa vào công lao của mình trở thành thần tướng Đại Triệu, đạt được toàn bộ những gì mà quân nhân mong muốn, nhưng lúc hắn đang trong thời kỳ đỉnh phong, cuộc đời hắn suất hiện một người đàn bà, nói chuẩn xác thì là một con hồ ly, chủ nhân của Đông Hải Vạn Yêu thành, một trong tam đại yêu hoàng, Cửu Vĩ Yêu Hồ – Tố Tâm!!!

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.