Bí pháp linh phù của Vương Kiêu bắt nguồn từ Tinh Hà thiên huyễn, tổng cộng có bảy đại sát chiêu. Trong đó ba chiêu: Tam Thiên Long Tượng, Liệp Nguyên Sát, Thái Hư Hối Nguyên – Trầm Côn đều quen thuộc, còn đệ tứ tuyệt trận là Tứ Tượng Tinh Trận có thể dẫn động sức mạnh của tinh tú (ngôi sao) trong vũ trụ thì hắn chưa bố trận bao giờ! Tứ tượng vừa động, tứ đại thần lực sẽ từ vũ trụ giáng xuống, rửa sạch bụi trần.
Đương nhiên kinh nghiệm và kỹ xảo của Trầm Côn không thể bằng được Vương Kiêu, cũng không phát huy được uy lực chân chính của Tứ Tượng Tinh Trận… Ví như hắn bố trí Tứ Tượng Tinh trận ít nhất cần thời gian một đêm, uy lực pháp trận của hắn không đủ lực sát thương đối với lực lượng trên Lục Nguyên.
Bất quá… điều đó có gì quan trọng? Đệ tử Thạch gia trang tuyệt đại đa số không phải cao thủ! Xanh, hồng, đen, trắng, bốn màu sắc nhanh chóng bao phủ Thạch gia sơn trang, lại ngưng tụ giữa không trung thành Thái Cực đồ độc môn của Trầm Côn. Được thần lực Tứ Tượng tẩy lễ, sơn trang Vương gia đã không còn hình dáng ban đầu: hai ngọn núi lớn đã biến mất, chỉ còn lại đại sảnh và một đỉnh núi hình trụ tròn cô độc phía sau, mà sau lưng Thạch Lan Trác cạnh cánh cửa ở đại sảnh lại đột ngột xuất hiện một ngọn núi, hắn ngây người choáng váng hô lên:
– Ta, đệ tử của ta…
Bị cả ngọn núi đè xuống, cả vạn đệ tử đã bị chôn vùi, sinh tử không rõ, chỉ còn một hai ngàn đệ tử cấp cao còn lại cũng chỉ có thể đứng run rẩy giữa đống hoang tàn, mà ngọn núi lại kéo theo rất nhiều yêu thú, con biết bay thì may mắn bay lên trời mà sống sót, con không biết bay thì đã cùng mai táng với đệ tử Thạch gia! Rốt cuộc thì Vương gia mời đến loại cao thủ gì vậy? Chỉ một chiêu phá hủy toàn bộ sơn trang, đánh tan cả vạn đệ tử thế gia. Cường giả như vậy trong Xích Tiêu thành cũng có bốn năm người, nhưng đáng sợ chính là, linh phù của người này không bị phong thủy bí thuật khắc chế, đúng là có thể ngồi lên đầu Thất đại tiên tri Thiên Cơ môn rồi…
– Không sợ Phong thủy bí thuật… Người tới nhất định là một tông sư Linh phù !
Thạch Lan Trác cắn chặt răng, điên cuồng hét lên:
– Các đệ tử còn sống, theo ta rút lui!
– Được cứu rồi sao?
Nhìn Thạch Lan Trác hốt hoảng bỏ trốn, nhân thủ Vương phủ nhiều người dụi mắt nghi ngờ, chẳng lẽ mình đang nằm mộng sao!
Đúng vậy, sơn trang Vương gia đã bị hủy diệt, đệ tử bên ngoài Vương phủ bị giết cũng nhiều, nhưng dù sao thành viên trực hệ Vương gia còn sống, thì vẫn còn cơ hội đông sơn tái khởi! Vương Đạt ôm lấy con gái và con trai, ba người lớn tiếng khóc:
– Cơ nghiệp tổ tông rốt cuộc được cứu rồi!
Sau đó ba trăm hai mươi bảy người còn lại cũng ôm nhau khóc lóc.
Người ngừng khóc trước tiên chính là Vương Kỳ Nhi, nàng kêu lên:
– Cha, đừng khóc nữa, Thạch gia khẳng định sẽ quay lại, những người khác cũng sẽ quay lại!
Đúng vậy, lăng mộ Vương gia còn dị bảo, những người khác chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Vương gia, cả Vương phủ chỉ còn lại hơn ba trăm người, đây là thời khắc nguy hiểm nhất! Vương Đạc hoảng sợ cả kinh vội vàng nói:
– Nhất Sơn, Kỳ Kỳ, hòa thượng giúp các ngươi đang ở nơi nào? Mau mời người đến, chúng ta không thể để mất đi chỗ dựa vững chắc như thế được!
Vương Kỳ Nhi ngượng ngùng vò đầu:
– Cha, con, con quên hỏi địa chỉ của ông ấy rồi…
Vương Đạc nghe thấy tức giận giậm chân:
– Tất cả mọi người không được nghỉ ngơi, nhanh chóng đi tìm cho ra, bất kể người đó muốn gì, các ngươi cũng phải đáp ứng, mời bằng được người đó về đây cho ta!
Ba trăm hai bảy người Vương gia vội vã chạy khỏi đại sảnh, dùng dây thừng leo xuống sườn núi, tìm quanh đống hoang tàn của Vương phủ. Rất nhanh sau đó, gần ngọn núi lớn, bọn hắn nhìn thấy bóng dáng lôi thôi lếch thếch của một hòa thượng.
– Đại sư!
Người thứ nhất vọt lên là Vương Kỳ Nhi, vui mừng hớn hở kéo tay Trầm Côn nói:
– Đại sư, pháp trận của ngài thật là lợi hại, lập tức giết chết hơn ngàn người, bất quá ngài đừng quên nha, nguy hiểm nhà chúng ta còn chưa được giải trừ, ngài còn bị ta thuê dài dài!
– Nguyên lai là ngài!
Vương Nhất Sơn đã nhận ra, hòa thượng kia đúng là người đã gặp lúc trước, là Đại tướng quân Triệu quốc! Hắn vội vàng quỳ xuống:
– Mạt tướng tạ ơn tướng quân đã cứu mạng!
Tướng quân? Vương Đạc ở phía sau nghe con nói cảm thấy nao nao, thầm nghĩ, hòa thượng kia không ngờ lại là tướng quân của Đại Triệu vương triều, thế thì vì sao hắn lại trợ giúp Vương gia? Rồi nhìn kỹ hơn dáng vẻ cùng khí phách của Trầm Côn, lão càng giật mình. Trầm Côn khoanh tay đứng trên đỉnh núi, nhìn về ánh trăng phía xa, dù thiếu vẻ anh tuấn, nhưng lại lộ ra phong phạm lãnh mạc. (lạnh lùng, thờ ơ)
Hắn không để ý gì tới cha con Vương gia trước mặt, chỉ một mực hướng về ánh trăng, thản nhiên thở dài, thản nhiên ưu sầu, thản nhiên nhẹ giọng nói gì đó… Quả là phong phạm của bậc cao nhân! Vương Đạc cảm phục quỳ xuống nói:
– Đại sư, Đại tướng quân, Vương Đạc thay mặt hơn ba trăm nhân mạng Vương gia, đa tạ ngài!
– Ừm…
Trầm Côn thản nhiên ừ một tiếng, mí mắt cũng chưa động.
Với thực lực cùng ân cứu mạng người ta vừa thể hiện nên Vương Đạc cũng không dám chỉ trích thái độ Trầm Côn, ngược lại, lão càng nhìn càng thấy, đây mới đúng là phong độ của cao nhân, thành khẩn nói:
– Đại tướng quân nhân nghĩa đức độ, cứu sống hơn ba trăm nhân mạng Vương gia, Vương Đạc không cầu gì khác, chỉ xin đại sư tới Vương gia biệt viện, để chúng tôi cúi đầu tạ ơn!
– Đi thôi!
Trầm Côn hừ mũi hai tiếng, thong thả bước đi, cao cao tại thượng nhường Vương Đạc đi trước dẫn đường.
Chứng kiến cảnh này, con cháu Vương gia trong lòng nghĩ phải thật cẩn thận, chỉ sợ sợ vô tình đắc tội cái loại “xấu tính khinh người” Đại tướng quân này! Chỉ có Vương Kỳ Nhi là có chút tò mò- hòa thượng nàng gặp lúc trước đâu có đáng ghét thế này! Nàng lặng lẽ đến gần Trầm Côn, bỗng nhiên phát hiện, Trầm Côn vẫn đang lầm bầm nói một mình.
– Mẹ nó chứ! Bần tăng cũng không phải cố ý bày ra cái diện mạo này, Vương gia bọn ngươi đừng có hiểu lầm… Tên Trương Nguyên chết tiệt kia, ngươi dám hạ độc mỗ, Thực Cốt tán của ngươi, con mẹ nó, thực lợi hại a!
Trầm Côn cũng không phải cố ý ra vẻ sĩ diện, có điều sau khi dẫn phát Tứ Tượng Tinh trận, thể nội hắn phải chịu Thực Cốt tán phát tác! Lúc này toàn thân hắn vô lực, linh khí hoàn toàn không có, nếu không có sống cố chết chống đỡ, đã quỳ rạp xuống đất mà nôn ra máu rồi!
“Ai, bần tăng nhất định phải tìm được Dược tề sư hạng nhất để giải Thực cốt tán!”
Nghe Trầm Côn lầu bầu, Vương Kỳ Nhi làm ra cái mặt quỷ. Đúng lúc, Vương Đạc ở phía sau nhỏ giọng hỏi:
– Kỳ Kỳ, vị Đại tướng quân hòa thượng này tính tình không được tốt à?
– Không phải đâu!
Vương Kỳ Nhi lén lút lại gần phụ thân, kề sát tai nói nhỏ:
– Hòa thượng kia vốn rất dễ tính, bất quá Kỳ Kỳ nghe được, hắn có cừu oán với một tên “Trương Nguyên” nào đó, hình như là bị trúng ám toán!
– Trương Nguyên? Phải chăng là Trương Nguyên tông chủ Thiên Vũ Tông trong truyền thuyết “Hạ vấn La Trương”?
Vương Đạc nhìn về phía Trầm Côn, ánh mắt liền thay đổi.
Hòa thượng kia thế nhưng đã giao thủ với Trương Nguyên, đây chẳng phải nói hắn có tư cách trở thành địch nhân của Trương Nguyên – cao thủ chỉ đứng sau tứ đại truyền thuyết hay sao?
– Nhất Sơn! Ngươi có đã nghe nói gì về vị Đại tướng quân này chưa?
– Con chưa từng biết về người này!
– Vậy ngươi nói lại cho những người khác biết, nhớ nói kỹ càng vào, người này từng giao thủ với Trương Nguyên, có thể là một cao thủ rất mạnh!
Vương Nhất Sơn biến sắc, vội vàng nói với người bên cạnh:
– Cửu ca, cha ta nói, hòa thượng kia đủ sức đấu với Thiên Vũ Tông Trương Nguyên, ngàn vạn lần không được đắc tội hắn!
– Cái gì, hắn không ngờ lại là cường giả cùng cấp bậc với Trương Nguyên?
– Ai da, Vương gia chúng ta thế mà lại mời được một cao thủ lợi hại hơn cả Trương Nguyên cơ à?
Từ một câu nói bình thường, qua tai vài người lại trở thành phóng đại thái quá, cuối cùng, mấy người Vương gia vui sướng truyền tai nhau: Chúng ta đã mời được một Linh phù tông sư trong truyền thuyết, hơn nữa lại không sợ phong thủy bí thuật…. Cái tin tức lầm lẫn này cứ như vậy lan truyền đến ngoại ô biệt viện của Vương phủ.
Trầm Côn nghỉ ngơi một đêm, cuối cùng cũng thành công áp chế độc tính của Thực cốt tán, sáng ngày hôm sau, hắn được mời đến biệt viện Vương gia.
Ba trăm hai mươi bảy người may mắn còn sống đều ở trong biệt viện đợi Trầm Côn, bọn hắn không ngại phiền toái, từng người từng người hướng hắn tạ ơn. Sau đó, Vương Đạc xua tất cả đi, chỉ để lại nhi tử cùng nhi nữ, ba người thiết yến khoản đãi Trầm Côn.
– Đại sư, ách, ta nên gọi pháp danh Phật Môn của ngài hay nên xưng hô theo cấp bậc tướng quân của ngài?
Vương Đạc cẩn thận mở miệng.
– Gọi ta là Bất Tham hòa thượng là được rồi!
Trầm Côn cười hì hì nói:
– Xích Tiêu thành không phải là lãnh thổ của Đại Triệu, cái danh Đại tướng quân cũng chẳng có tác dụng gì!
– A, nguyên lai là Bất Tham đại sư. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY – https://truyenfull.net
Ánh mắt Vương Đạc không khỏi chớp động vài lần, cười nói:
– Đại sư, ngươi cứu Vương gia, chính là đại ân nhân của Vương gia, hay là ngài chiều nay cùng chúng ta đến lăng mộ một chuyến?
– Đến lăng mộ làm gì?
Trầm Côn sửng sốt hỏi. Phi thường cẩn thận quan sát thái độ của Trầm Côn, Vương Đạc chớp mắt cười nói:
– Đại sư không muốn đến lăng mộ Vương gia sao? Cũng tốt, Vương gia chúng ta tuy rằng mất đi sơn trang, nhưng còn một ít của cải, đại sư nếu có hứng thú, chúng ta chiều nay đi kiểm tra của cải một chút thế nào?
Trầm Côn bật cười nói:
– Vương lão huynh, nhà các ngươi vừa qua cơn nguy biến, còn có thể có bao nhiêu của cải đây?
– A..
Vương Đạc xấu hổ cười. Trong nhất thời không có ai nói gì, không khí toát ra vẻ ngượng ngùng lúng túng.
– Hắc hắc, ta hiểu rồi.
Trầm Côn đột nhiên minh bạch ý tứ của Vương Đạc:
– Lão huynh, ngươi dẫn ta đến lăng mộ, đi xem của cải, là muốn thử ta đúng không, ngươi nghĩ ta có hứng thú với vật gì đó của Vương gia các ngươi chứ gì?
– Xin đại sư thứ lỗi!
Vương Đạc tự mình rót một chén rượu cho Trầm Côn:
– Đại sư, ta không nói lời thừa nữa, lấy thân phận cùng thực lực của ngài, không có khả năng vô duyên vô cớ đến giúp Vương gia chúng ta, vậy ngài cứ nói, ngài nhìn trúng vật gì của Vương gia, Vương Đạc nhất định sẽ dâng lên hai tay!
– Hắc hắc, ta đúng là đã nhìn trúng hai kiện bảo bối!
Trầm Côn mắt nhỏ híp lại, đi vòng quanh người Vương Nhất Sơn vài vòng, cuối cùng lại nhìn nhìn khuôn mặt đỏ bừng lên của Vương Kỳ Nhi. Hắn giúp Vương gia, tự nhiên là vì thể diện của Vương Kiêu, hơn nữa tối hôm qua hắn đã cùng Vương Kiêu thương lượng qua, Vương gia thực lực quá yếu, muốn để bọn họ tồn tại được, nhất định phải đề cao thực lực cho bọn họ.
Đề cao thực lực thế nào? Biện pháp của Vương Kiêu rất đơn giản, chính là để Trầm Côn lấy danh nghĩa trưởng bối của Vương gia, thu Vương Nhất Sơn cùng Vương Kỳ Nhi làm đồ đệ. Sau đó đem bí pháp của Vương Kiêu truyền cho bọn hắn! Cho nên, vừa nghe Vương Đạc nguyện ý tặng đồ, Trầm Côn mắt híp lập tức tiến gần tới hai tên đồ đệ mới, nhất là Vương Kỳ Nhi! So với Vương Nhất Sơn đã trưởng thành, Kỳ Kỳ tuổi còn nhỏ, đầu óc linh hoạt, có khả năng tiếp thu cao hơn, bần tăng chỉ cần hướng dẫn thêm một chút thôi,.. lại kiếm cho nàng một vũ hồn tốt, liền có thể bồi dưỡng nàng thành một nữ đại cao thủ trong tương lai. Bần tăng phải làm tốt vụ này, dùng nàng làm chiêu bài quảng cáo cho thật tốt, tiền sẽ không lo thiếu rồi! Nghĩ đến số tiền sẽ kiếm được Trầm Côn trong lòng ngây ngất, hoan hỉ, phấn chấn, mắt nhỏ nhìn chăm chú vào Vương Kỳ Nhi, lóe lên lòng tham vô bờ.
Chứng kiến dạng ánh mắt này, Vương Đạc biến sắc.
– Đại sư, ngài coi trọng tiểu nữ?
– Đúng vậy?
Trầm Côn mắt nhỏ cười đến nỗi không mở ra được, Vương Đạc khóc không ra nước mắt, lão vừa ôm lấy Vương Kỳ Nhi, vừa cúi đầu cầu xin Trầm Côn:
– Đại sư, ta không dám làm trái ý ngài, ngài là Phật môn cao nhân, chỉ xin ngài một chuyện, cao tăng ngài có thể đợi thêm hai năm nữa được không? Kỳ Kỳ mới mười hai tuổi, ngài lẽ nào nỡ xâm phạm một tiểu nữ mười hai tuổi a!