Hôm sau, Trầm Côn bị áp giải về Lăng Vân tông.
Bởi sự tồn tại của lão hòa thượng, La Hàn đối hắn coi như khách khí, chỉ giam lỏng Trầm Côn ở Vô Ma Thần Điện, tuyên bố với bên ngoài là Trầm Côn lúc thảo phạt yêu thú bị trọng thương, trong thời gian ngắn không tiếp khách.
Trước tiên là Ngọc tiên sinh tỉnh lại, biết được đồ đệ mình bị thương, ông ta lập tức đòi đi thăm Trầm Côn. Vì vậy La Hàn làm tới luôn, đem Ngọc tiên sinh giam lỏng luôn.
Ngay sau đó, đám A La không thấy Trầm Côn, khởi binh đánh nhau với La Hàn. Mặc dù hơn ba nghìn kỵ binh của A La không sợ bảy tám nghìn bại tướng của hai tông phái, nhưng bọn họ không có năng lực chống đối La Hàn – tên Lam Nguyên vũ tông này. Cuối cùng chuyển sang đánh du kích ở phụ cận Lăng Vân tông, có trời mới biết lúc nào mới có thể xông vào Vô Ma Nhai.
Còn nữa, sở dĩ chọn Vô Ma Nhai để giam lỏng Trầm Côn, cũng là kết quả mà La Hàn vô cùng bất đắc dĩ. Trận chiến Thanh Long đàm, lưỡng đại tông môn tổn thất hơn năm vạn đệ tử tinh nhuệ. Cuối cùng thống kê nhân khẩu, hai bên cộng lại cũng chỉ còn lại bốn vạn đệ tử khỏe mạnh! Hơn nữa, hơn bốn vạn người này phải đi tìm Hải Thạch, còn phải chống đỡ mấy vạn yêu thú đằng sau khu Hồng Long, căn bản không đủ để phân phái.
Trong tình huống như thế này, Vô Ma Nhai Phùng gia lúc trước chỉ phái đi hơn ba trăm người, vẫn còn giữ lại hai vạn đệ tử liền trở thành lực lượng đứng đầu Lăng Vân tông! Phùng trưởng lão đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội trời ban này. Hắn hoạt động miệt mài, rất nhanh liền giành được đại bộ phận quyền lực tông môn, còn về việc giam lỏng Trầm Côn, xem ra cũng là do hắn chủ động yêu cầu, hẳn là muốn dạy cho Trầm Côn một bài học!
Đối với việc này, Trầm Côn chỉ cười trừ, hắn còn có một bí mật cực lớn chưa có nói ra mà.
Hồng Thiên Đãng mặc dù chết rồi, nhưng Đại Hoang Châu còn có mấy vạn yêu thú, Đông Hải Tố Tâm cũng sẽ không bỏ qua căn cứ hoàn mỹ này, cứ đợi đi, tối đa là một tháng, đại quân Vạn Yêu thành sẽ diệt sạch lưỡng đại tông môn!
Đương nhiên! Trầm Côn không đem tin tức này nói cho bất cứ ai. Hắn nghĩ, một khi yêu thú phát động chiến tranh toàn diện, bần tăng sẽ có cơ hội thừa loạn mà đào tẩu. Còn La Hàn, Trương Nguyên, các ngươi dám giam lỏng bần tăng, vậy bần tăng không nhắc nhở các ngươi, xem trò hề của các ngươi thôi! Trong chỗ giam lỏng tối tăm ngột ngạt này, Trầm Côn chờ đón ngày mưa dầm sau một tháng nữa.
Két!
Đại môn Thần Điện bị người ta mở ra, hai đội đệ tử Vô Ma Nhai chỉnh tề đi vào, trải thảm đỏ trên đất, sau đó chia làm hai hàng mà cúi người, đằng sau còn mơ hồ có tiếng nhạc. Trong sự phô trương này, Phùng trưởng lão cười tủm tìm đi vào, ngồi trên ghế chưởng môn trong Vô Ma Thần Điện.
– Ngọc tiên sinh, Trầm Côn, hai vị nhàn nhã nhỉ!
Trầm Côn đang đẩy Ngọc tiên sinh tản bộ trong Thần Điện, thấy bộ mặt của Phùng trưởng lão, Trầm Côn bĩu môi:
– Ôi chao. Đây không phải là Phùng trưởng lão sao? Thế nào, thương thế của lão nhân gia ngươi lành rồi, đã khôi phục thực lực lúc trước rồi ư!
Lần trước bị Trầm Côn chọc tức mà trúng gió, hạ cấp xuống Hoàng Nguyên vũ tông thượng đoạn, đây là nỗi đau lớn nhất trong lòng Phùng trưởng lão, nhưng sắc mặt lão ta lạnh lùng, ngay lập tức liền bật cười.
– Muốn cười nhạo ta, muốn sỉ nhục ta, cứ việc, ta không thèm tức giận với một tên phế nhân mất hết công lực!
Phùng trưởng lão nói:
– Trầm Côn, muốn ít chịu khổ thì trả lời thành thật một vấn đề cho ta. Ngự thú sơn trang Hùng đường chủ và Phùng Kiếp cháu ta đang ở đâu?
Phùng Kiếp còn chưa quay về ư? Trầm Côn trong lòng vui sướng.
– Ai mà biết được? Có thể chết rồi, hoặc là bị yêu thú bắt làm nô lệ rồi, hoặc là… He he, cháu ngươi anh tuấn phi phàm, nói không chừng bị mấy con yêu thú cái bắt đi làm áp trại phu nhân rồi cũng nên!
– Ngươi!
Phùng trưởng lão tức giận đứng lên, nhưng lập tức liền ngồi xuống.
– Hừ, trước tiên để ngươi đắc ý một lần. Các đệ tử! Động thủ đi!
– Tuân lệnh!
Đám đệ tử lập tức xông vào trong đại điện, thấy gì vơ nấy, cái gì không mang đi được thì phá.
– Phùng Thương, ngươi làm gì vậy, nơi đây là cơ nghiệp tổ tông!
Ngọc tiên sinh tức giận mặt xanh lại.
– Ai đang nói vậy kìa?
Phùng trưởng lão đắc ý vểnh tai lên.
– À! Hóa ra là Ngọc chưởng môn, không đúng, không đúng, La tông chủ vừa mới hạ lệnh, phế bỏ chức chưởng môn Vô Ma Nhai của ngươi, để ta tiếp quản Vô Ma Nhai!
Cười ha hả nói:
– Từ hôm nay, không còn Vô Ma Nhai của Ngọc gia nữa, chỉ còn Vô Ma Nhai của Phùng gia thôi. Một đời vua một đời thần, ta là đương gia, tự nhiên sẽ thay đổi quy củ Vô Ma Nhai, bắt đầu từ Vô Ma Thần Điện này!
– Phùng Thương, trong mắt ngươi còn có liệt tổ liệt tông nữa không?
– Có chứ, cho nên ta mới mời tổ tông ra khỏi đây, tới sơn trại của ta ở đối diện, sau này, đó mới là Vô Ma Nhai chính thống!
Ngọc tiên sinh tức giận môi run run, nhìn Phùng trưởng lão đã quyết tâm.
– Dừng tay, dừng tay! Các ngươi có còn là đệ tử Vô Ma Nhai nữa không?
– Đương nhiên còn, nhưng chúng ta là đệ tử của Phùng gia Vô Ma Nhai!
– Các ngươi!
– Sư phụ! Bỏ đi!
Trầm Côn vỗ lưng Ngọc tiên sinh.
– Hôm đó khi con xuất chinh, đám đệ tử này đã bị con trục xuất khỏi sư môn rồi, người không cần tức giận vì loại người này!
– Bọn ta là loại người nào?
Hai tên đệ tử ở đằng sau ẩn Trầm Côn một cái, mắng chửi:
– Con bà nó, thằng chó nhà ngươi chỉ là một tên phế nhân mà còn dám già mồm với bọn ông?
Các đệ tử khác cũng bắt đầu trào phúng.
– Đúng rồi, khi ngươi ly khai, không phải nói sẽ để bọn ta hối hận sao? Trầm Côn, chúng ta hối hận chỗ nào vậy? Ha ha ha, bọn ta sống rất tốt!
– Đúng thế, đúng thế. Ta nhớ rất rõ, Trầm Côn lúc đó nói thế này…. Ta không phải là người tốt gì, chỉ có một thói quen xấu, ai khiến ta hối hận, ta sẽ bắt kẻ đó hối hận cả đời. Ha ha, ngon thì đến đây, ngươi làm bọn ta hối hận đi!
Cười híp mắt nhìn đám đệ tử chọc Trầm Côn, Phùng trưởng lão ha ha cười lớn.
– Được rồi, được rồi, trước tiên lôi tiểu bằng hữu của Trầm Côn vào đây!
Tiểu bằng hữu? Lẽ nào là Mông Trùng, A Phúc hay là A La bị bắt rồi? Lòng Trầm Côn khẩn trương, nhưng mà nhìn rõ người bị áp giải vào, hắn lắc đầu không biết nên khóc hay nên cười.
– Tiểu quận chúa, sao ngươi cũng tới đây?
Triệu Lạc Trần dường như ngại nói chuyện với Trầm Côn, nàng ta trốn sau lưng Ngọc tiên sinh, giải thích:
– Tiên sinh, Lạc Trần nghe nói… Nghe nói Trầm Côn thụ thương, định đến thăm hắn. Nhưng nơi này là chỗ của Lăng Vân tông, Lạc Trần chỉ đành lén lún trốn vào, không ngờ, vừa vặn thấy Phùng trưởng lão tiếp nhận Vô Ma Nhai, sau đó liện bị ông ta lôi vào đây.
– Con bé ngốc này, bọn ta bị thương ở chỗ nào, là bị giam lỏng đấy!
Ngọc tiên sinh bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
– Uhm, hiện tại Lạc Trần hiểu rồi!
Triệu Lạc Trần cúi thấp đầu, còn thỉnh thoảng liếc Trầm Côn một cái. Nói thật ra, nàng ta cũng không biết vì sao lại tới thăm Trầm Côn. Dù sao thì gần đây, vừa nghĩ tới mình từng quấn lấy Trầm Côn, còn cắn lên cái bản mặt xấu xa này một cái, trong lòng Triệu Lạc Trần vừa thẹn vừa giận! Đường đường thiên chi kiều nữ Đại Triệu, lại bị một tên bỏ đi khinh bạc, nàng ta nếu không tìm Trầm Côn báo thù, còn có mặt mũi mà gặp người khác sao? Nam nữ thụ thụ bất thân, mình không ngờ lại cùng một nam nhân xa lạ như vậy, trời ơi! Thế nhưng Trầm Côn ở ngay trước mắt, Triệu Lạc Trần vừa định mở miệng dạy dỗ tên dâm đãng này, nhưng trong lòng lại run lên, nói không nên lời.
Còn may Trầm Côn chủ động đi tới nói:
– Tiểu quận chúa, hiện tại tình hình bên ngoài thế nào?
Ngươi hỏi cái này? Triệu Lạc Trần đang đợi Trầm Côn vì chuyện kia mà xin lỗi, không ngờ hắn lại hỏi cái này, xấu hổ buồn bực nói:
– Ngươi sắp chết đến nơi rồi, còn có tâm tình quan tâm người khác?
– Tiểu quận chúa, ta từng trêu chọc ngươi sao?
Trầm Côn bị mắng có chút mù tịt.
– Ngươi, ngươi còn nói được ư!
Triệu Lạc Trần đỏ mặt. Đáng tiếc Trầm Côn sớm đã quên việc đó mất tiêu rồi, trong quan niệm của một người hiện đại, một lần vô ý, ngẫu nhiên thân mật một chút cũng không có gì cả! Cho nên hắn vội nói:
– Ơ, tiểu quận chúa đừng đùa nữa, nói thật đi, đám người của ta thế nào rồi, tình hình yêu thú thế nào?
Sao ngươi không hỏi tình hình của ta! Triệu Lạc Trần tức giận nói:
– Nhân mã của ngươi vẫn tốt lắm, dù sao thì ta cũng không nghe thấy họ bị giết, bị bắt, cũng không nhìn thấy thi thể của họ! Yêu thú mất đi đầu lĩnh, cũng rất hiền lành, xem ra đã rút khỏi Lục Châu rồi.
– Yêu thú rút khỏi Lục Châu rồi? Bọn chúng đi đâu, các chưởng môn mất tích đã tìm được chưa?
Động thái của yêu thú liên quan tới việc Trầm Côn có thể thừa cơ đào tẩu hay không, cho nên hắn vô cùng gấp gáp.
– Ai biết bọn chúng đi đâu, chưởng môn cũng chưa về!
– À. Thế La Hàn và Trương Nguyên thì sao, bọn chúng vẫn đang tìm Hải Nạp Bách Xuyên thạch à?
– Ngươi hỏi nhiều thế làm gì?
Triệu Lạc Trần tức giận quay đầu đi, nhưng vẫn trả lời
– Bọn họ vẫn đang tìm ở Lục Châu, đúng rồi, sau khi họ giao nộp một viên Hải Nạp Bách Xuyên thạch, cái tên Dạ thiếu gia gì gì đó rất vui, đốc thúc bọn họ mau chóng tìm những viên còn lại.
– Hai vị, thời gian ôn lại chuyện xưa đã hết rồi, có nghe ta nói một câu không?
Lúc này, Phùng trưởng lão cười hì hì đi tới giữa hai người, vân vê mặt Trầm Côn.
– Trầm Côn, tháng trước, La tông chủ nghiêm lệnh không thể làm tổn thương ngươi, nói đợi sư phụ ngươi tới đàm phán, nhưng đã cả tháng trời rồi, lão hòa thượng đó còn chưa xuất hiện, vậy ngươi biết… Ngươi sẽ có kết cục gì không?
– Chém đầu hay chém eo?
Trầm Côn trợn mắt.
– Không, bọn ta không tàn nhẫn như vậy đâu, ta đã chuẩn bị cho ngươi một vở kịch còn hay hơn nữa kia, ngươi đợi lát!
Phùng trưởng lão thúc đệ tử tăng tốc độ vận chuyển, tới gần tối, cả Thần Điện trống trơn, sau đó Phùng trưởng lão để toàn bộ đệ tử tới sân trong Thần Điện.
Trên sân, Trầm Côn bị treo trên một cây thập tự, mặc hơn hai vạn đệ tử Vô Ma Nhai tham quan, Ngọc tiên sinh và Triệu Lạc Trần cũng bị trói bên cạnh, mà Phùng trưởng lão đi hai vòng bên Trầm Côn, đột nhiêu cười lớn:
– Các đệ tử, cảnh tượng này các ngươi có quen thuộc không? Đúng, hơn một tháng trước, luyện binh tràng, cũng là mấy người chúng ta, cũng là cảnh tưởng này. Nguồn: https://truyenfull.net
– Hôm nay có một vài thay đổi!
Phùng trưởng lão khoa tay múa chân.
– Đó chính là, Trầm Côn không còn cách nào diễu võ dương oai với các ngươi nữa, hắn đã trở thành tù nhân, mặc cho các ngươi thu thập!
Trầm Côn nhướng mày.
– Phùng trưởng lão, đây chính là vở kịch hay mà ngươi nói.
– Ngươi đừng vội, cứ từ từ!
Phùng trưởng lão vừa nghĩa tới cảnh tượng sắp phát sinh, hưng phấn mà run tay.
Lão đã an bài hết rồi, các để tử ở đây đều từng bị Trầm Côn trục xuất khỏi Vô Ma Nhai, trong lòng hận hắn tới chết. Đợi lát nữa, lão sẽ để cho đám đệ tử này thay nhau nhổ nước bọt, hơn hai vạn người mỗi tên một phát, hơn nữa nước bọt có chứa linh khí, ha ha, đủ để dìm hắn chết.
Bị vạn người phỉ nhổ mà chết.
Vừa nghĩ tới chủ ý tuyệt diệu mà mình nghĩ ra, Phùng trưởng lão vui sướng cười lớn ba tiếng, sau đó hét lớn:
– Các đệ tử, còn nhớ một tháng trước Trầm Côn nói gì với các ngươi không? Hắn muốn trục xuất các ngươi, để các ngươi thân bại danh liệt, vậy hiện tại các ngươi muốn làm thế nào?
Hắn chỉ một tên đệ tử đã được chuẩn bị, tên này lớn tiếng nói:
– Ta muốn để Trầm Côn thân bại danh liệt, vạn người phỉ nhổ!
– Được! Thế còn ngươi!
Phùng trưởng lão lại chỉ một tên đệ tử khác.
– Ta muốn băm vằm hắn, đem hắn đi nhúng dầu xôi.
– Không tệ, không tệ, người cuối cùng, ngươi thì sao? Ngươi định làm thế nào?
Phùng trưởng lão chỉ vào tên đệ tử thứ ba.
– Ta cũng muốn để Trầm Côn. Không, ta, ta, ta.
Sắc mặt hắn đột nhiên biến đổi, nhìn sang một hướng khác mà nuốt nước bọt, buột miệng nói:
– Ta, ta còn phải chạy khỏi nơi này.