Vũ Toái Hư Không – Chương 136: Cái chết của Thanh Long – Botruyen

Vũ Toái Hư Không - Chương 136: Cái chết của Thanh Long

– Một mình ngươi có thể đối phó với hai con rồng?
Nghe thấy thế, Trầm Côn cùng Vương Khiếu Thiên lập tức ngẩn người. Nhưng mà sắc mặt La Hàn cùng Trương Nguyên kinh hỉ, cảm kích nói:
– Dạ thiếu gia đã ra tay, tất nhiên là dễ như trở bàn tay.
– Không phải là mạnh miệng. Đối phó với hai con rồng này, không chừng ta cũng chẳng tốn sức.
Thiếu niên cười nhạt nói:
– Trong lúc ta đồ long, các ngươi biết phải làm cái gì rồi chứ?
– Chúng ta tự mình hiểu được.
La Hàn phản ứng rất nhanh:
– Trong lúc Dạ thiếu gia ra tay, nhiệm vụ của chúng ta là tìm kiếm Hải Nạp Bách Xuyên.
– Đúng vậy.
– Dạ thiếu gia gật gật đầu, hắn đi đến bên cạnh Vương Khiếu Thiên, ánh mắt dừng lại tại mi tâm của hắn, mỉm cười:
– Ngươi bị yêu thú phong ấn.
Vương Khiếu Thiên vội vàng cúi đầu:
– Đúng vậy, ta bị lông của con Băng Vũ điểu đâm trúng kinh mạch, không thể sử dụng linh khí, lúc này giống như một người bình thường.
– Vương chưởng môn vì Dạ gia mà bị thương. Chỉ là Băng Vũ phong ấn, ta đương nhiên sẽ giải trừ cho ngươi.
Đầu ngón tay Dạ thiếu gia đặt trên mi tâm của Vương Khiếu Thiên. Ba, ba, ba. Trên lưng Vương Khiếu Thiên bắn ra mười hai cái lông chim bằng băng, rơi xuống sau đó tan vào trong cát.
Vương Khiếu Thiên rống to một tiếng. Sau đó hắn ngẩng đầu lên, trong mắt xuất hiện một chút hồng quang. Thực lục của hắn là Hồng Nguyên trung đoạn đã trở lại.
Dường như đó là một việc vô cùng đơn giản, Dạ thiếu gia mỉm cười nhìn Vương Khiếu Thiên. Sau đó thân hình hắn càng lúc càng lên cao, bước chân nhẹ nhàng đạp trong không khí, giống như là đang bay trên không, tiến vào ốc đảo yêu thú.
Chiêu này gọi là “Lăng Không Hư Bộ., là võ học đặc thù chỉ Lam Nguyên Vũ tông mới có thể thi triển. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Nhìn Dạ thiếu gia rời đi, La Hàn cất tiếng cười to nói:
– Đệ tử hai tông, Dạ thiếu gia đã tự mình ra tay đối phó với hai con rồng, các ngươi vẫn còn sợ hãi sao? Lập tức đi theo ta, giúp Dạ thiếu gia tìm kiếm khối đá màu đen.
Trong doanh địa lập tức đã khôi phục lại tinh thần. Bảy tám ngàn đệ tử từ trong trướng bồng đi ra. Đem theo vũ khí, cưỡi chiến mã, gào thét tiến vào ốc đảo.
Trầm Côn tất nhiên cũng phải chấp hành mệnh lệnh, nhưng mà hắn cố ý để cho nhân mã của mình đi sau cùng, thấp giọng hỏi A La:
– Mỹ nữ, thiếu niên này có lai lịch thế nào? Thoạt nhìn, tuổi của hắn cũng không lớn hơn ta bao nhiêu mà đã là Lam Nguyên Vũ tông rồi.
– Sai rồi.
Trong quân trận, A La đặc biệt lãnh mạc, nàng cải chính:
– Ngươi nói sai hai điểm. Thứ nhất, Hắn tên là Dạ Trung Hành, là nhị thiếu gia của Dạ gia. Hắn không phải là Lam Nguyên Vũ tông, ít nhất mười lăm năm trước hắn đã là Tử Nguyên Vũ tông. Thứ hai, lấy tuổi của con người mà tính ra, Dạ Trung Hành lớn hơn ngươi rất nhiều. Bây giờ hắn ít nhân cũng phải một trăm ba mươi tuổi.
– Một trăm ba mươi tuổi? Đây mà là nhân loại à?
Trầm Côn trố mắt kinh ngạc.
A La cấp cho hắn một đáp án rất kỳ quái:
– Hắn là nhân loại, nhưng cũng không phải là nhân loại.
– Mỹ nữ, có thể giải thích rõ hơn một chút không?
Hai mắt Trầm Côn trợn trắng.
A La nhẹ giọng cười:
– Là thế này. Tổ tiên Dạ gia vốn là nhân loại, nhưng sau khi được thần Thiên Giới lựa trọn đã trở thành thần sứ giả. Từ đó về sau, bộ tộc của hắn là một bộ phận đặc thù của thần, xưng là “Huyền tộc”. Cũng bởi vì màu máu của bọn họ chính là Kim Hoàng sắc, nên còn được gọi là Hoàng Kim Huyết tộc. (hoàng kim huyết – máu màu vàng).
– Hoàng Kim Huyết tộc? Công Tôn Y cùng với bọn họ là thân thích.
Trầm Côn bỗng nhiên nghĩ tới, Công Tôn Y chính là Hoàng Kim Huyết tộc, nhưng mà bị trục xuất khỏi gia tộc, ngay cả danh phận cũng không có.
– Không, Hoàng Kim Huyết tộc có mười hai gia tộc. Công Tôn gia chính là một trong số đó, cùng với mười một gia tộc khác không có quan hệ huyết thống.
A La tựa hồ nhớ ra cái gì đó, cười cười nói:
– Nhắc đến cũng thật thú vị, Hoàng Kim Huyết tộc chia làm ba cấp bậc: thượng, trung, hạ. Thượng, trung mỗi cấp gồm có ba gia tộc, còn lại cấp hạ có sáu gia tộc. Trước khi Công Tôn gia suy tàn, chính là đứng đầu trong gia tộc cấp thượng Hoàng Kim Huyết Tộc, từng tận mắt thấy thần tiên.
Nói xong A La cười cười:
– Ha ha, ta nói chuyện này để làm gì. Còn chuyện thực lực của người kia, chờ khi ngươi đạt tới Lam Nguyên Vũ tông rồi nói sau.
Lúc Trầm Côn trở lại sơn cốc, trận quyết đấu giữa Hồng Thiên Đãng cùng Thanh Long cơ bản đã đến hồi kết.
Trong lúc đó giữa không trung, liệt diễm hừng hực phát ra quanh người Hỏa Long, hắn cuốn chặt lấy Thanh Long. Lúc này Thanh Long đã bỏ đi công kích phong hệ của mình, chỉ dùng sức mạnh, sử dụng long khẩu, long trảo điên cuồng phá hư thân thể của Hồng Long.
– Thanh Long, nghĩa mẫu của ta đã thêm vào cho ta thất vị chân hỏa. Ngươi cắn ta không sợ bị thiêu nát miệng sao? Ha ha.
Hồng Thiên Đã hoàn toàn ở thế thượng phong, không ngừng giễu cợt Thanh Long.
Mà Thanh Long không nói ra lời. Miệng của hắn gắt gao cắn chặt lấy cái đuôi của Hồng Thiên Long. Mỗi một lần cắn, thất vị chân hỏa trong máu phun ra làm cháy nát da mặt. Lúc này, khuôn mặt Thanh Long đã bị cháy khét.
Đúng lúc này, Dạ Trung Hành dẫn nhân mã hai tông chạy tới.
– Hai con Tử Nguyên long? Ha ha. Năm mươi năm trước, sau khi giết cuồng thú Lôi Khâu, ta chưa từng gặp được một đối thủ tốt như vậy.
Giống như một bông hoa hồng lấp lánh, một đạo tử sắc tách rời Thanh Long cùng Hồng Long ra. Sau đó trên đầu hai con rồng dường như bị cái gì đè nén.
Thân hình Dạ Trung Hành hiện lên trên đầu hai con rồng. Một tay nắm lấy Long Giác của Hồng Long, một tay cầm kiếm, án trụ trên trán của Thanh Long, mỉm cười:
– Để ta đoán xem nào, Hải Nạp Bách Xuyên đang ở trên người tên màu hồng. Có đúng không?
Hồng Thiên Đãng chưa từng bị một nhân loại coi thường như thế. Hắn bạo rống một tiếng, đuôi rồng hướng về phía đỉnh đầu Dạ Trung Hành:
– Không biết tự lượng sức.
Dạ Trung Hành lạnh lùng cười, đột nhiên một ngón tay điểm vào mi tâm Hồng Long. Đông, đông.. Âm thanh trầm đục truyền khắp chân trời. Cái đuôi Hồng Long không có nện xuống, thân thể từ không trung rơi xuống mặt đất như một ngọn núi lớn.
– Nhất chỉ khuynh tâm?
Hồng Thiên Đãng nhận ra ngay, kinh ngạc nói:
– Ngươi chính là người của Hoàng Kim Dạ gia?
– Chỉ đúng phân nửa.
Dạ Trung Hành cười cười.
– Nửa còn lại, ta cho ngươi xem chiêu kiếm pháp này, liệu có đoán ra được hay không?
Sau đó, hắn rút thanh hắc sắc trường kiếm ra khỏi vỏ. Trong nháy mắt, không trung trở lên âm u, mây đen dày đặc. Thậm chí còn bắt đầu xuất hiện những hạt mưa nhỏ.
– Thệ Thủy Thiên Trích kiếm. Ngươi, người là tử tôn chính thống của Dạ gia, Hoàng Kim Huyết tộc.
Sau khi đứng dậy bắt đầu lao tới, đột nhiên nhìn thấy kiếm pháp của Dạ Trung Hành. Hắn kinh hãi điên cuồng hô to, thân mình mạnh mẽ đứng khựng lại.
– Thệ Thủy Thiên Trích kiếm, mây đen, sương mù. Không sai, một kiếm này chính là do thượng thần Thiên Giới truyền lại cho Dạ gia chúng ta.
Kiếm phong Dạ Trung Hành tao nhã chuyển động giữa không trung. Theo triệu hồi của kiếm khí, mây mưa ngưng kết đầy trời, tạo thành một màn nước che kín cả không trung.
Theo đó, màn nước như một lưỡi dao sắc bén, từ trên trời giáng xuống. Phốc, phốc, phốc….
Ba âm thanh mềm mại vang lên.
Lần thứ nhất, Thanh Long một thân trọng thương bị màn nước này chặt đứt đầu.(Xong )
Lần thứ hai, màn nước chém xuống cái đuôi của Hồng Long. Mà lần thứ ba, lúc Hồng Long muốn chạy trốn, màn nước đuổi theo từ phía sau, chém sạch hết long trảo của hắn.
Chỉ trong bảy tám giây, hai con rồng, một bị chết và một bị thương.
Biết mình không phải là đối thủ của Dạ Trung Hành. Hồng Long không kịp nhìn đuôi và trảo đã gãy lìa, dứt ra rồi bay nhanh về phương xa.
– Không hổ là Hồng Long đại tướng của Tố Tâm. Đã bị hai kiếm của ta, vẫn có thể chạy trối chết.
Dạ Trung Hành than nhẹ một tiếng:
– Nhưng mà, ngươi liệu chạy thoát được sao?
Nói xong, xuất ra từng hạt mưa nhỏ trong hơi nước, đuổi theo phía sau Hồng Long.
Phốc phốc phốc!
Âm thanh dữ dội vang lên. Vảy của Hồng Long bị mưa làm cho bong ra từng mảng, da thịt bị dập nát. Một con Hồng Long to như vậy lại bị mưa xé ra thành từng mạnh vụn.
Trên không trung ốc đảo, mưa đã nhuộm đỏ, xen lẫn với xác rồng.
– Hồng tướng quân bị đánh bại?
Những đại quân yêu thú được Hồng Thiên Đãng mang đên lập tức ngây dại. Quên mất hiện tại nên làm cái gì. Chứng kiến cảnh này, Dạ Trung Hành phảy tay áo rời đi:
– La Hàn, Trương Nguyên, việc còn lại ta giao cho các ngươi.
– Rõ.
Đợi mệnh lệnh từ lâu, La Hàn đứng lên hét lớn:
– Đệ tử hai tông nghe lệnh. Trong xác con Hồng Long chắc chắn có khối đá màu đen. Tìm cho ta, ta cùng với Trương tông chủ sẽ có trọng thưởng.
Trương Nguyên cũng ha ha cười nói:
– Còn chờ gì nữa? Hồng Long đã chết, giết sạch yêu thú còn lại, báo thù cho đồng môn đã chết.
Theo lời kêu gọi, bảy tám ngàn đệ tử xong vào trong đàn yêu thú. Những người có thân nhân bằng hữu bị yêu thú sát hại phẫn nộ xông vào chém giết. Những người ham tưởng thưởng thì tìm tòi khắp nơi. Riêng Trầm Côn đờ đẫn, thất thần chạm rãi đi tới phía sau ngọn núi.
Đầu của Thanh Long rơi ở trong này!
– Con mẹ nó, thực là buồn cười.
Trầm Côn ngồi bên cạnh đầu Thanh Long, bi phẫn cười cười:
– Lão huynh, ngươi đã thấy chưa? Hồng Long oanh liệt cũng bị chết thảm, Dạ Trung Hành uy danh bát diện, hắn thậm chí không thèm để ý đến ngươi, cũng chẳng có ai biết đến tên của ngươi. Trong trận chiến này, ngươi bị chết thật là vô ích. Mẹ nó chứ, ngươi quay trở lại để làm cái gì?
Mây lặng gió ngừng, Thanh Long đã chết.
– Lão huynh à.
Vỗ vỗ cái vòi nước cao hơn mình cái đầu, Trầm Côn ngửa mặt lên trời thở dài:
– Ngươi đã từng nói, trên đời này ngươi chỉ có một bằng hữu, một nhi tử. Huynh đệ à, ngươi hãy đi đường cho tốt. Đời này, Trầm Côn ta cũng chỉ có một bằng hữu, một chất tử.
– Lộc cộc.
Bên người phát ra âm thanh là lạ, nhưng Trầm Côn không có để ý. Lúc này, hắn đang đắm chìm vào trong cái chết thảm của Thanh Long.
– Lão huynh, linh hồn của ngươi còn chưa tản đi? Vậy hãy nhớ kỹ, lúc tới âm tào địa phủ, trực tiếp đi tìm Địa Tạng vương nói ra danh tính của ta. Mụ nội nó, âm thanh gì thế nhỉ?
– Lộc cộc.
Thanh âm kia giống như là vật gì đó đang lăn đi. Trầm Côn nghe được, hắn cúi đầu nhìn thấy.
Thanh Long trước khi chết cắn chặt vào đuôi của Hồng Long. Trùng hợp là khối Hải Nạp Bách Xuyên thứ bảy được Hồng Long giấu ở cái đuôi, sau đó lọt vào trong miệng Hồng Long.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.