Một ngày sau, mọi người tiến vào trong Huyền thành, vợ chồng Hạ Thuyên Danh trông nom sinh ý cho gia tộc cũng ra ngoài thành nghênh đón.
Đi theo Hạ Thuyên Tín đến, trừ bốn người Hạ Nhất Minh ở ngoài, còn có Hạ Nhất Lung.
Hạ Nhất Huyễn, Hạ Nhất Minh và Hạ Nhất Minh đều là con ruột của Hạ Thuyên Danh, song phương lúc này gặp lại tự nhiên là có một phen bùi ngùi.
Ở trong thành, Hạ gia mua một căn nhà ở một khu yên tĩnh, Hạ Thuyên Tín liền đi thẳng vào vấn đề, hỏi thăm tình hình chúc thọ của Trình gia.
Sau khi Hạ Thuyên Danh trả lời vài câu, Lâm Ôn Ngọc đứng lên mang theo ba huynh muội Hạ Nhất Minh rời khỏi đại sảnh, tiến vào phòng trong.
Nhìn bốn mẫu tử Lâm Ôn Ngọc rời đi, Hạ Thuyên Tín thở dài một tiếng, nói:
– Nhị đệ. Khổ cho đệ muội rồi.
Hạ Thuyên Danh chần chờ một lúc, khẽ lắc đầu, nói:
– Hẳn là vậy.
Vì xử lý sinh ý của Hạ gia trang, hai vợ chồng Hạ Thuyên Danh không thể không khỏi Hạ gia trang. Mà căn cứ theo quy củ của Hạ gia trang, Hạ gia đệ tử sau khi đạt tới năm tuổi phải rời xa khỏi cha mẹ ra sống một mình. Nếu bọn họ còn ở trong Hạ gia trang thì ít nhất trong ngày còn gặp lại nhau một lần, nhưng khi tiến vào trong Huyền thành vậy quanh năm suốt tháng cũng khó có thể gặp được nhau mấy lần.
Lần này lão gia tử khai ân, cho phép Hạ Nhất Lung theo mọi người tiến vào trong thành, không thể nghi ngờ là để cho cả gia đình bọn họ nhân dịp chúc thọ Trình gia mà hội tụ với nhau một lần.
Dưới tình huống như vậy, hai huynh đệ Hạ Thuyên Tín cũng chỉ đành mắt nhắm mắt mở để bọn họ rời đi.
Lâm Ôn Ngọc tuy không phải là tiểu thư khuê các, nhưng ở huyện cũng là con gái cưng của một dòng họ.
Lâm gia cũng là một gia tộc luyện võ, chỉ là gia tộc này số người thưa thớt, tới đời của Lâm Ôn Ngọc thì truyền thừa đã bị cắt đứt.
Mà sau khi Lâm Ôn Ngọc được gả cho Hạ Thuyên Danh, vợ chồng hai người đồng tâm đồng lòng, Hạ gia có thể ở trong Huyền thành chiếm giữ được một nơi nho nhỏ công của hai vợ chồng bọn họ không phải là ít.
Lâm Ôn Ngọc tu vi nội kình mặc dù không bằng trượng phu, nhưng cũng đã là thấp tầng đỉnh phong tu luyện giả. Nếu không phải sinh ba người con chỉ sợ tu vi không hề kém hơn Hạ Thuyên Danh.
Bất quá, không lâu sau khi gặp lại ba đứa con mình, Lâm Ôn Ngọc cũng không rụt rè giống như ngày thường. Ba đứa con mặc dù tuổi tác đang lớn dần lên, nhưng trong mắt nàng chúng vẫn còn nhỏ như trước.
– Nương. Lần này đi tới Huyền thành, Linh tỷ nhờ con mang một ít bột nước về nhà. Người cùng con đi ra ngoài mua đi.
Hạ Nhất Lung vừa lôi kéo tay của mẫu thân, vừa ngúng nguẩy nói.
Mặc dù mẹ con nàng không cùng nhau ở một chỗ, nhưng quan hệ với nhau so với khi ở cùng nhau cả năm tốt hơn nhiều.
Hạ lão gia tử định ra quy củ mặc dù cứng nhắc, không phải sáng suốt, nhưng cũng không phải không có đạo lý.
Lâm Ôn Ngọc nhẹ nhàng sờ lọn tóc của Hạ Nhất Lung, không chút do dự nói:
– Đi. Chúng ta cùng đi ra ngoài.
Dứt lời, nàng ngẩng đầu liếc mắt nhìn hai đứa con trai, nói:
– Các con cũng khó có cơ hội đến Huyền thành, nhân đây chúng ta cùng đi dạo chơi nào.
Hai huynh đệ Hạ Nhất Minh đương nhiên không có bất cứ thứ gì để dị nghị, trong toàn bộ Huyền thanh sự phồn hoa có lẽ không hơn được Lâm Lang quận, nhưng trong con mắt của bọn họ, nơi đây là phồn hoa nhất.
Đối với tâm tính thanh niên của hai huynh đệ Hạ Nhất Minh mà nói, lòng họ đã tràn ngập sự mong chờ.
Bốn người thuận miệng dặn dò người hầu một tiếng, rồi tiến tới những khu phố phồn hoa nhất của Huyền thành.
Lâm Ôn Ngọc đã ở trong Huyền thành mấy chục năm, đối với đường lối nơi này đã thuộc như lòng bàn tay, biết con cái mình khó có dịp tới nơi này được một lần. Tất nhiên, Lâm Ôn Ngọc đã lựa chọn những lộ tuyến tốt nhất, muốn để cho bọn họ thỏa mãn khi ra về.
Sự phồn hoa của Huyền Thành làm cho Hạ Nhất Minh được đại khai nhãn giới, Hạ Nhất Huyễn thì trước khi do đã tới đây vài lần, nên biểu tình coi như bình thường nhất. Còn Hạ Nhất Minh và Hạ Nhất Lung lần đầu tiên tới nơi này, dọc đường đi hết nhìn đông lại ngó tây, quả thực là không kịp xem hết.
Thấy được sự hưng phấn của Lục đệ, Hạ Nhất Huyễn đột nhiên nói:
– Nhất Minh. Đệ cảm thấy nơi này chơi rất tốt sao?
Hạ Nhất Minh cũng không quay đầu lại nói:
– Đương nhiên ạ.
– Đệ muốn ở chỗ nào sao?
– Suy nghĩ tất nhiên mà huynh. – Hạ Nhất Minh bật thốt lên nói, bất quá chợt cảm thấy có gì đó không đúng, quay đầu lại hỏi:
– Tam ca. Huynh sao lại hỏi như vậy?
Hạ Nhất Huyễn mỉm cười, nói:
– Lục đệ, đệ cũng biết, Trình gia thiết lập gia tộc ở bên trong Huyện thành. Nhưng đệ lại không biết, đệ tử Trình gia hễ là người có chút triển vọng trên con đường tu luyện nội kình, thì trước khi tới hai mươi tuổi đều bị nghiêm cấm không được ở trong gia tộc.
Hạ Nhất Minh ngạc nhiên, hỏi:
– Vậy bọn họ ở nơi nào?
– Ở thôn quê, một nơi non xanh nước biếc, cách xa sự náo nhiệt của phàm trần.
Hạ Nhất Huyễn trầm giọng nói.
Hạ Nhất Minh không nói, trong lòng có chút hiểu ra, hắn hỏi:
– Tam ca. Huynh làm sao biết việc này?
– Hai năm trước, ta cùng Đại ca và Nhị ca đã từng đến chỗ đó, cùng với đệ tử đời thứ ba của Trình gia so tài, cho nên mới biết được việc này.
Hạ Nhất Huyễn khẽ thở dài:
– Trình gia mới chân chính là đại gia tộc, đệ tử đời thứ ba từ khi năm tuổi đều bị đưa đến nơi này để rèn luyện. Hàng năm ở đây đều tổ chức đấu loại, cuối cùng còn lại, mới chân chính là tinh anh của Trình gia.
Hạ Nhất Minh nhíu mày, Hạ gia phát triển lịch sử quá ngắn, cùng với những gia tộc có trăm năm truyền thừa không cách nào có thể so sánh được.
– Tam ca. Đệ tử đời thứ ba của Trình gia tu vi như thế nào?
Hạ Nhất Minh lo lắng hỏi.
Trên mặt Hạ Nhất Huyễn lộ ra sắc mặt đắc ý, nói:
– Trình gia mặc dù số người đông đảo, nhưng có điều thành tựu lớn cũng không nhiều lắm. Đệ tử đời thứ ba của Trình gia hiện nay cũng không có ai tiến vào được thất tầng tu luyện giả, không bằng Đại ca và đệ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Hạ Nhất Minh yên tâm hơn, hắn lúc này mới nhớ lại, muốn đạt tới thất tầng nội kình, làm sao có thể là chuyện dễ như vậy.
Đệ tử đời thứ ba của tam đại thế gia, cũng chỉ có Hạ Nhất Thiên là dưới tình huống ngẫu nhiên mà thuận lợi tiến vào thất tầng.
Về phần những người còn lại, mặc dù có mấy người tu vi đã đạt tới lục tầng đỉnh phong, nhưng lại không có thêm một ai đột phá được bức tường cản trở của lục tầng.
Về phần Hạ Nhất Minh thì…..
Tình huống của Nhất Minh là có một không hai, cũng không thể nhập vào cùng một loại với những người khác.
Hạ Nhất Huyễn nghiêm túc nhìn đệ đệ mình, nói:
– Nhất Minh. Tu vi nội kình của đệ hôm nay đã không dưới Đại ca, hơn nữa lấy tuổi của đệ đối với phát triển ngày sau không thể hạn định. Cho nên….
Dừng lại một chút, Hạ Nhất Huyễn đưa một ngón tay chỉ xung quanh, nói:
– Nơi này mặc dù phồn hoa, cường thịnh nhưng cũng không thích hợp với đệ.
Hạ Nhất Minh gật đầu, nói:
– Tam ca. Đệ hiểu được.
Rồi nhẹ giọng nói tiếp:
– Đệ sẽ không để cho mọi người ở trong nhà phải thất vọng.
Khi nói ra câu này, thanh âm của Hạ Nhất Minh vô tình lộ ra sự tin tưởng kiên định vô cùng, khiến cho ngay cả Hạ Nhất Huyễn cũng sinh ra cảm giác Lục đệ có thể so sánh với Gia gia.
Mặc dù cảm giác này chỉ trong nháy mắt biến mất, vẫn đủ để làm cho Hạ Nhất Huyễn kinh hãi không thôi.
Kỳ thật, đây là do thực lực chính thức của Hạ Nhất Minh đã vượt qua khỏi sự tưởng tượng của mọi người, đúng là dựa vào một điểm này, cho nên hắn mới không sờ gì cả mà nói ra điều đó.
Nếu đã là lời nói thật, tự nhiên là có khí thế mười phần, hơn xa với người bình thường khi thề, đối với khi đó tương lai của bọn họ còn không thể nắm chắc sẽ xảy ra như thế nào.
Lâm Ôn Ngọc vẫn một mực cùng nữ nhi nhỏ giọng nói chuyện, nhưng đối với câu chuyện của hai đứa con trai mình vẫn duy trì sự chú ý. Nghe được những câu nói cuối cùng của bọn chúng, trên mặt nhất thời nở ra một nụ cười đắc ý.
Có đứa con như thế, còn gì phải cầu.
Từ xa xa đột nhiên vang lên một trận huyên náo, ba đạo âm thanh vang dội xé gió truyền tới, nhất thời khiến cho rất nhiều người đều hướng về phía đó đi đến.
Hạ Nhất Lung tò mò hỏi:
– Nương. Phía trước xảy ra chuyện gì thế ạ?
Lâm Ôn Ngọc mặt bình thản như nước, nói:
– Phía trước chính là lôi đài lập ở trong Huyền thành, có người viết giấy sinh tử, chuẩn bị có luận võ rồi.
Tại Thiên La đế quốc, võ công thịnh hành. Mặc dù nội kình chủ tu công pháp nằm trong tay của các thế gia và một số môn phái, nhưng công pháp dùng để cường thân kiện thể lại đường truyền bá rộng rãi.
Người có thể tu luyện được nội kình mặc dù không nhiều, nhưng người thông hiểu một số chiến kỹ phổ thông lại tuyệt đối không ít.
Mà mỗi tòa thành thị bên trong Thiên La đế quốc đều có ít nhất một lôi đài.
Tác dụng của lôi đài này là để cho mọi người cùng nhau luận võ, pháp luật quốc gia quy định chỉ cần người đã ký giấy sinh tử, sau khi leo lên lôi đài thì sinh tử do trời định, bất cứ kẻ nào cũng không được xen vào. Đánh chết người ở trên đó cũng không phải bồi thường gì cả.
Đương nhiên, ngoài trừ lôi đài sinh tử, cũng có một số người ở bên trên bàn luận vũ kỹ. Bất quá, cho dù ai leo lên lôi đài cũng là mong muốn mọi người biết tới mình.
Hai mắt Hạ Nhất Huyễn sang ra, nói:
– Nương. Người cùng với Lung muội quay về trước, con cùng đệ đệ đi xem một chút.
Lâm Ôn Ngọc do dự một chút, khẽ thở dài:
– Được rồi. Nhưng các con phải nhớ, tuyệt đối không được lên đài.
Hạ Nhất Huyễn và Hạ Nhất Minh đồng thời nhìn nhau gật đầu. Hạ Nhất Lung lòng mặc dù không muốn, nhưng không thể thay đổi được quyết định của mâu thân nên đành phải trở về theo.
Đương nhiên, Lâm Ôn Ngọc cũng phải đồng ý mua đồ trang sức đẹp cho Nhất Lung thì cuối cùng mới khiến cho tiểu cô nương này đồng ý rời đi.
Mặc dù trong Hạ gia trang Hạ Nhất Lung cũng tham gia tu luyện, nhưng cũng không có bất cứ ai đặt kỳ vọng lên người tỷ muội bọn họ. Ở trong lòng nam nhân, đây mới là mảnh trời của nam nhi, còn nữ nhi chỉ dùng để che chở, chứ không phải là sinh sống dưới cánh tay của các nàng.
Cho nên ở phía trước là sinh tử lôi đài, mấy người đều ăn ý lựa chọn để cho Hạ Nhất Lung quay trở lại. Mà hai huynh đệ Hạ Nhất Minh đã nhất định bước trên con đường võ đạo, cho dù Lâm Ôn Ngọc không đồng ý, cũng không có cách nào ngăn cản bọn họ đi xem cuộc chiến trên sinh tử lôi đài.
Đợi mẫu thân và muội muội rời đi, hai huynh đệ Hạ Nhất Minh nhìn nhau gật đầu, hai chân chạy như bay về phía lôi đài.
Mặc dù phía trước người xem đã trở nên rất đông, nhưng hai huynh đệ bọn họ đều là cao thủ, hai tay chỉ cần nhẹ nhàng chìa ra, không tốn một chút sức lực nào đã chen được lên phía trước.
Cho dù mọi người xung quanh có bất mãn, cố ý ép bọn họ lại, nhưng đụng vào hai khối thiết bản này, thân thể bọn họ ngược lại lại sinh ra cảm giác đau nhức.