Ánh mắt Hạ Nhất Minh xuất hiện một tia hồ nghi, mục quang kinh ngạc của hắn không ngừng nhìn đi nhìn lại người mặc áo choàng.
Bách Linh Bát từ khi rời khỏi sơn động thì trên cơ bản đều nằm trong tầm quan sát của hắn, cho nên những người mà Bách Linh Bát nhận biết thì Hạ Nhất Minh cũng đều biết hết. Vậy mà, trong trí nhớ của hắn lại không có chút ấn tượng nào về người này. Mà trong đám thần đạo cường giả Hạ Nhất Minh nhận biết thì hắn cũng không nhận thức đối phương.
Người áo choàng chậm rãi đứng lên, quay về phía Bách Linh Bát khẽ gật đầu:
– Bách huynh quả nhiên là có trí nhớ tốt, nhiều năm qua chúng ta không gặp mặt thế mà vẫn còn nhớ rõ người vô danh như ta.
Mí mắt Hạ Nhất Minh hơi giật lên vài cái, từ trong lời nói của người mặc áo choàng hắn nghe ra được một ít manh mối. Trong lòng nhanh chóng xuất hiện những suy nghĩ, trên mặt hắn dần trở nên tương đối cổ quái.
– Ngươi… Chẳng lẽ là chủ nhân của sơn động thần bí đó? – Hạ Nhất Minh không tin hỏi.
Người mặc áo choàng thở dài cảm khái một tiếng, nói:
– Hạ huynh quả nhiên là lợi hại, chỉ một lời đã đoán trúng.
Sắc mặt Hạ Nhất Minh nhanh chóng thay đổi vài lần nói:
– Ngươi không phải là đã chết rồi sao? Vì sao còn có thể sống lại?
Người mặc áo choàng này tại năm nghìn năm trước rất nổi danh, hắn là thiên hạ đệ nhất thần toán khi đó, hơn nữa cũng có tu vi Hư Thần cảnh đỉnh phong. Người này ở năm nghìn năm trước là nhân loại duy nhất mà Bách Linh Bát từng gặp mặt.
Hắn không những gặp Bách Linh Bát, hơn nữa còn biết tình hình về quê quán của Bách Linh Bát, cho nên trong đầu mới xuất hiện ý niệm tìm tới nơi đó. Hắn tìm tới nơi đó chỉ có một mong ước chính là trường sinh bất lão, hắn đi khắp nơi phô trương miệng lưỡi để thuyết phục đông đảo thần đạo cường giả cùng hợp sức với mình.
Vô luận là cường giả nhân loại của phương Đông, phương Tây, hay là thần thú thì cũng bị cụm từ trường sinh bất lão kia dụ dỗ, khiến cho không thể kháng cự được.
Năm nghìn năm trước xuất hiện một tràng thịnh hội, lần thịnh hội đó đã tập trung toàn bộ các thần đạo cường giả trong thiên hạ lại với nhau.
Vì một mục tiêu hư vô mờ mịt, nhân loại đã bỏ qua thù oán, thần thú bỏ qua thành kiến, bọn họ hợp sức lại một chỗ để đả thông con đường thông đạo sang thế giới khác.
Nhưng điều đáng buồn là thông đạo này cũng không phải hướng tới nơi trong truyền thuyết đó, mà là hướng tới một vùng đất tử vong.
Vì chống cự lại Tử Vong sinh vật, không để cho bọn chúng tiến vào thế giới của mình mà nhất cả các thần đạo cường giả cùng đưa ra một lựa chọn. Bọn họ lưu hết lại ở thế giới đó, hơn nữa còn tạm thời phong ấn được cửa thông đạo.
Vì vậy, từ đó thần đạo cường giả ở trên thế giới này biến mất, thiên địa chi lực dùng để phong ấn Băng Đảo cho nên cũng dần trở nên thiếu thốn, mỏng manh hơn.
Bất quá, Hạ Nhất Minh nhớ rõ ràng, đám người Mưu Tử Long từng nói Thần Toán Tử thời đó vì tính sai cho nên khi đả thông thông đạo đã nhảy vào trong đám quái vật, từ đó về sau mất tích không còn dấu vết.
Nếu như cũng lâm vào trong một đàn quái vật màu vàng giống như thủy triều thì dù là với thực lực của Hạ Nhất Minh bây giờ cũng sớm ngã xuống, như không cần nói tới Hư Thần cảnh. Hơn nữa, ngày xưa bọn họ từ trong thế giới đó quay lại, cũng không hề nhìn thấy người này.
Lúc này đây, tất cả mọi người đều tưởng rằng hắn đã ngã xuống, nhưng nghĩ không ra là hắn ngược lại không chết, mà bây giờ còn đại biểu cho Thần Long xuất hiện ở Hạ gia trang.
Người mặc áo choàng hơi gật đầu, hắn tự giễu nói:
– Ngươi hẳn có thể đoán được, ta được Thần Long cứu, cho nên mới có thể từ trong đàn quái vật đó sống sót quay ra.
Ánh mắt Hạ Nhất Minh đảo vòng quanh một lúc mới trầm giọng nói:
– Như vậy ngươi vừa từ trong Tử Vong Chi Địa đi ra?
Người mặc áo choàng mỉm cười nói;
– Ta đi ra cùng với Thần Long đại nhân.
Vẻ mặt Hạ Nhất Minh hơi có chút hồ nghi, ngày đó tất cả mọi người đều nhìn thấy Thần Long thoát ra, cho dù là Hạ Nhất Minh khi đó không có thực lực cao như bây giờ, nên không nhìn ra được mánh khóe thì với nhiều thần đạo cường giả như vậy mà cũng không phát hiện sao?
Người mặc áo choàng dường như nhìn ra được suy nghĩ ở trong lòng hắn, nên nhanh chóng nói:
– Thần Long đã tu luyện được đại thế giới lực, ta ẩn thân ở trong đó rồi cùng ngài rời khỏi Tử Vong Chi Địa. Trừ khi có thực ngang với Thần Long đại nhân, nếu không đừng mong có người phát hiện ra được.
Hạ Nhất Minh lúc này mới hiểu được, bất quá hắn đối với thân phận của Thần Long lại càng có chút khẳng định.
– Ngươi đã chết? – Bách Linh Bát đột ngột hỏi.
Gương mặt người mặc áo choàng mặc dù được che đi, nhưng thanh âm của hắn lại không hề che dấu được sự xấu hổ, nói:
– Lão phu năm đó tính toán sai, cho nên thông đạo mở ra chẳng những không đạt được mục đích, ngược lại còn chọc vào đám sinh vật kinh khủng kia. Ài…. Vì tội nghiệt quá nặng cho nên không thể tha thứ được.
Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu nói:
– Cho nên tiền bối mới đơn độc tiến vào đàn quái vật, là muốn…..
Hắn dừng lại một chút, từ “tạ tội” dù thế nào cũng không thể nói ra được khỏi cửa miệng, cho nên đành tạm sửa thành:
– Là muốn đền bù khuyết điểm, cố gắng giết được thêm vài con quái vật để bồi táng?
Người mặc áo choàng quay đầu nhìn về phía Hạ Nhất Minh, ánh mắt có vài phần kinh ngạc, sau đó hắn lắc đầu nói:
– Hạ huynh, ngươi cũng không cần che dấu cái gì, lão phu làm như vậy chỉ muốn chuộc tội mà thôi.
Hạ Nhất Minh hơi nhếch miệng mỉm cười, đề tài này cũng không thể tiếp tục nói nữa.
Người mặc áo choàng chắp hai tay hướng về phía Hạ Nhất Minh và Bách Linh Bát nói:
– Chuyện lão phu thoát thân mong hai vị không nên tiết lộ, như thế lão phu vô cùng cảm kích.
Hạ Nhất Minh nhẹ nhàng vung tay lên, cười nói:
– Nếu tiền bối đã có lời thì Hạ mỗ tự nhiên sẽ nghe theo.
Hắn có thể giải thích được tâm tình của đối phương, nếu ở vào trường hợp tương tự thì bản thân hắn cũng hy vọng những người kia nghĩ là mình đã bỏ mạng, chứ không muốn gặp lại bọn họ.
Dù sao, nhiều thần đạo cường giả vì hắn mà ngã xuống, vậy mà giờ hắn lại nghênh ngang xuất hiện ở đây thì dù các thần đạo cường giả khác không tìm hắn tính sổ, cũng nhìn hắn không thấy thuận mắt.
Bách Linh Bát hơi nghiêng đầu suy nghĩ, sau nửa ngày mới chậm rãi gật đầu, trịnh trọng nói:
– Được.
Người mặc áo choàng hơi kinh ngạc nhìn về phía Bách Linh Bát, nói:
– Bách huynh, ngươi so với dĩ vãng đã thay đổi rất nhiều a.
Bách Linh Bát bình tĩnh nói:
– Ngươi cũng từng nói, thời gian có thể làm thay đổi hết thảy, như vậy ta thay đổi cũng là bình thường.
Người mặc áo choàng cười “hắc hắc” mấy tiếng, cũng không biết trong lòng hắn đang nghĩ điều gì.
Ánh mắt Hạ Nhất Minh hơi đảo, đem mục đích mà người áo choàng tới đây nói cho Bách Linh Bát một lần, sau đó nói:
– Bách huynh, ý của ngươi thế nào?
Nguyên nhân là vì Bách Linh Bát không phải người của thế giới này, hơn nữa có năng lực tính toán hơn xa những kẻ khác, cho nên Hạ Nhất Minh mới trưng cầu ý kiến của hắn.
Đôi mắt Bách Linh Bát sáng lên, bất quá hai người rất quen thuộc đối với hắn cho nên cũng không cảm thấy kỳ quái. Một lúc lâu sau, Bách Linh Bát nói:
– Hắn nói không sai, dựa theo tính toán của ta, ngươi nên đi một chuyến.
Hạ Nhất Minh hít sâu một hơi, mặc dù trong lòng đã sớm có chuẩn bị, nhưng giờ phút này thân hình vẫn có cảm giác run rẩy mãnh liệt.
Đây cũng không phải là cảm giác sợ hãi, mà còn là hưng phấn, mong chờ, đánh một trận với người ở trên Thần Chi Đảo kia là chuyện vinh quang tới mức nào a.
Giống như Thần Long và người mặc áo choàng nói, nếu như thực lực của người nọ không bị ảnh hưởng mà đạt trạng thái đỉnh phong thì Hạ Nhất Minh làm như vậy chẳng khác nào tìm chết. Nhưng lúc này hắn đang bị suy yếu, đối với Hạ Nhất Minh mà nói thì đây là cơ hội khó có được. Có thể giao thủ với cường giả trong truyền thuyết thì chỉ cần nghĩ thôi cũng khiến cho nhiệt huyết sôi trào.
– Tiền bối, chúng ta khi nào đi? – Nếu đã quyết định, thì Hạ Nhất Minh cũng không muốn tiếp tục chần chờ nữa, hắn nhìn về phía người mặc áo choàng trầm giọng hỏi.
– Càng nhanh càng tốt. – Người mặc áo choàng không chút do dự nói:
– Thời gian càng dài thì khả năng người nọ hấp thu được trong huyết tế càng lớn, nếu để cho hắn thờ gian nửa năm thì ngươi chưa chắc đã có thể làm hắn bị thương.
Sắc mặt Hạ Nhất Minh hơi trầm xuống, hắn gật đầu nói:
– Mong tiền bối chờ một chút.
Dứt lời, hắn xoay người đi ra khỏi phòng.
Sau một lát, Mưu Tử Long, Viên Lễ Huân, Sở Hao Châu và Đặng Triệu Thần cùng đi tới một gian phòng khác ở hậu viện. Hạ Nhất Minh nhanh chóng đem những lời đề nghị của Thần Long nói lại cho mọi người một lần. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Sắc mặt Mưu Tử Long và Viên Lễ Huân hơi thay đổi một chút, bọn họ đều là thần đạo cường giả nhưng đối với việc người mặc áo choàng tới lại không hay biết gì cho nên trong lòng có chút khiếp sợ.
– Nhất Minh, chàng định thế nào? – Viên Lễ Huân nhẹ giọng hỏi.
– Đương nhiên là muốn đi. – Hạ Nhất Minh không chút do dự nói:
– Bách huynh từng tính toán qua, chuyến này ta nên đi.
Ánh mắt Viên Lễ Huân xuất hiện một tia kiên định, nàng nói:
– Thiếp cùng chàng đi.
Mưu Tử Long vung tay lên, nói:
– Đệ muội nói đùa, ngươi cùng thần đạo khôi lỗi ở lại trông nhà, ta sẽ đi với Hạ huynh đệ.
Sở Hao Châu và Đặng Triệu Thần liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều có chút chần chờ. Nếu là một môn phái khác thì khi thần đạo cường giả đang nói chuyện, tôn giả không được lên tiếng ngắt lời. Nhưng ở Hạ gia trang lại khác, Sở Hao Châu trầm ngâm một chút nói:
– Ta thấy hay là thông tri cho toàn bộ thần đạo cường giả của các môn phái, mọi người cùng đi với nhau như vậy khả năng thành công sẽ lớn hơn một chút.
Hạ Nhất Minh cười khổ, hắn khoát tay nói:
– Việc này không được.
Thân phận của Thần Long và ngươi trên Thần Chi Đảo qua quỷ dị khó lường, tuyệt đối không thể để cho những người khác biết. Đồng dạng, thân phận của người mặc áo choàng cũng không thể để lộ ở trước mặt đám nguời Mưu Tử Long, cho nên dù triệu tập toàn bộ thần đạo cường giả khác là tốt nhưng cũng không thể đi làm.
Ánh mắt Hạ Nhất Minh đảo qua mọi người một chút, nói:
– Các vị, ý ta đã quyết, cùng đi sẽ có Lôi Điện, Bảo Trư và Bách huynh, những người còn lại thì vẫn trấn thủ ở Hạ gia trang.
Hắn dừng lại một chút nói:
– Mưu huynh, Lễ Huân, sau khi ta đi hai người lập tức mang theo đệ tự hạch tâm của gia tộc chuyển tới u cốc ở tạm, đợi tới khi chuyện này qua đi hãy trở lại.
Sắc mặt Mưu Tử Long và Viên Lễ Huân khẽ thay đổi, Hạ Nhất Minh phân phó như vậy chẳng phải là không nắm chắc sẽ thành công sao?
Từ từ đứng lên, Mưu Tử Long nói:
– Lão đệ, lão ca ta ở trong gia trang đã lâu mà không xuất lực được chút nào, lần này hãy để ta đi cùng người.
Viên Lễ Huân hơi há miệng, đang định nói đã thấy Hạ Nhất Minh dơ tay lên chặn lại:
– Đệ làm vậy là để đề phòng vạn bất đắc dĩ, chẳng lẽ các ngươi không tin đệ sao?
Hắn ưỡn ngực lên, trong lúc nhất thời hào khí can vân nói:
– Đừng quên đệ bây giờ đã là nhân tộc đệ nhất cường giả.
Mưu Tử Long và Viên Lễ Huân liếc mắt nhìn nhau, bọn họ chậm rãi gật đầu.
Sau khi chiến thắng Ngao Mẫn Hành, lòng tin của bọn họ đối với Hạ Nhất Minh đã đạt tới mức mù quáng.
Thần Chi Đảo mặc dù là nơi hiểm ác, nhưng với thực lực của hắn thì dù không thể trả yêu trừ ma cũng có thể toàn thân quay trở lại.