Chuyên Húc tỉnh lại, hoàn toàn hồi phục trạng thái tốt nhất, cao nhất.
Khoảnh khắc Chuyên Húc mở mắt, khung trời rung lên, có xu thế tránh đi.
Chuyên Húc cảm giác được, lớn tiếng cười.
– Ngay cả khung trời cũng sợ ta, Thủy Long, Tinh Diệu, các ngươi có thể làm gì ta?
– Ta độ qua ba ngày, các ngươi độ bao nhiêu năm? Ngàn năm? Vạn năm? Đều vô dụng!
Mắt Chuyên Húc nhìn, lòng nghĩ, bóng người chợt lóe đứng ở trước màn trời dày của Thiên Võ đại lục.
Chuyên Húc vuốt ve, nói:
– Màn trời này thật là thứ tốt, nếu không phải nó thì vũ trụ này không
chống lâu như vậy. Nhưng bây giờ ngươi không cần chống đỡ nữa, ta sẽ
dùng ngươi vỗ lôi trống trận.
Tay nhẹ vỗ xuống, trống trận ầm ầm.
Lập tức Thiên Võ đại lục núi sụp, đất nước, biển vạn, phong cuồng vũ bạo
tiếng sấm rống. Người, ma thú, các sinh linh thực lực yếu nhất lập tức
bị hủy diệt. Đám võ giả đang thành kính tín ngưỡng cũng phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt.
Sở Nam, Tinh Diệu ở chính giữa bị đánh thức, thời không bọn họ ở vỡ ra.
Advertisement / Quảng cáo
– Chuyên Húc đến!
Không ai nói chuyện, nhưng trong mắt đều biểu thị ý này. Người Sở Nam toát ra chiến ý đậm đặc, hắn ngoái đầu. Tiểu Hắc còn đang luyện hóa. Chính lúc
này, tiếng nổ thứ hai vang lên.
Tất cả thời không toàn bộ tan vỡ, một công kích đánh thẳng tới Tiểu Hắc. Sở Nam bắt lấy, công kích xem
như đường đậu, nuốt xuống. Sở Nam lắc người bay ra.
Chuyên Húc phát hiện được ngay, cười nói:
– Ngươi rốt cuộc chịu đi ra? Ta còn tưởng rằng ngươi định trốn suốt đời.
– Ngươi cho rằng ta là ngươi sao? Tránh né cả đời, nhu nhược suốt đời!
– Giết ngươi là đủ rồi!
Chuyên Húc không rối rắm về vấn đề này nữa, sau khi điều chỉnh, đối mặt vấn đề này gã đã có đủ lòng kiên cường ứng phó. Ba ngày trước Chuyên Húc thất
thố là bởi vì chợt thấy hai vị huynh trưởng. Hiện tại Chuyên Húc chỉ làm theo mục tiêu, trong lúc nói chuyện tay gã lần thứ ba đập xuống màn
trời.
Sở Nam ngửa đầu rống to:
– Đinh!
Tay Chuyên
Húc khựng lại nhưng vẫn rơi xuống. Thiên Võ đại lục bắt đầu đại quy mô
hủy diệt, nhiều người nổ tan xác chết, Sở Nam bị chấn động nhưng không
lùi.
Sở Nam lại rống lên:
– Đương!
– Theo sau, “Đinh đinh đang đang” thanh âm phát ra từ miệng Sở Nam một chuỗi dài.
Bên dưới Tinh Diệu cũng không có nhàn rỗi, nàng dùng sinh mệnh thi triển ra một bí pháp. Bên kia Sở Thiên Phong được bảo vệ nghe thanh âm này thì
ngẩn ra, gã rất quen thuộc nó, là tiếng Bạch gia thôn đập sắt, dù thanh
âm nghe giống nhau nhưng bên trong ẩn chứa thì khác hẳn.
Đúng là
tiếng gõ sắt, nhưng Sở Nam gõ là hậu thiên thời đại, khung trời vũ trụ
này, dùng mệnh lực của mình gõ, dùng hỗn độn năng lượng gõ, dùng nghịch
gõ. Chuyên Húc nhíu mày.
Một là vì từ trong thanh âm của Sở Nam
Chuyên Húc nhận ra hắn biến rất cường đại, tuy rằng thực lực còn không
bằng gã, nhưng mạnh hơn ba ngày trước rất nhiều. Thứ hai, Chuyên Húc cảm giác màn trời biến đổi, thiếu cảm giác quen thuộc, thêm sự xa lạ.
– Thủy Long làm sao vậy?
Chuyên Húc trong lòng có chút suy đoán, trong miệng lại nói:
– Ngươi lại được kỳ ngộ, biến rất mạnh, nhưng, không hơn.
Tiếng nói dứt, Chuyên Húc nặng nề đánh xuống một đấm, hủy màn trời. Nhưng nắm đấm mới đánh xuống thì màn trời dày đặc bỗng biến mất. Chuyên Húc ngẩn
ra, Sở Nam đạp bước đi hướng gã.
Giờ phút này miệng Sở Nam không
còn rống, nhưng “Đinh đinh đang đang” thanh âm lại không có biến mất,
bởi vì hắn hô hấp chính là gõ sắt, đi đường là gõ sắt, chớp mắt cũng là
gõ sắt.
Màn trời biến mất do Tinh Diệu làm, khi màn trời lại xuất hiện đã biến thành bộ y phục mặc trên người Mộng nhi, Sở Bình, Hiên
Viên, Thường Danh Ca….
Tinh Diệu làm xong bước này thì ngã
xuống, toàn thân chảy máu, tất cả máu tất cả đều chảy vào trong Thủy
Long trận, nhuộm đỏ trận. Tiểu Hắc vẫn đang luyện hóa thủy long châu,
bất quá, bảy long trảo của nàng đã là mười, chỉ còn ba long trảo.
Đám người kêu lên:
– Tiền bối!
Advertisement / Quảng cáo
Hơi thở Tinh Diệu suy yếu nói:
– Dựa vào các ngươi, đi!
Giờ phút này nói thêm lời nào chỉ dư thừa, lãng phí, không chút ý nghĩa,
mọi người cúi đầu rồi đạp bước đi ra. Thiên Võ đại lục mất đi màn trời
cực nhanh hủy diệt. Thiên Võ đại lục trung tâm hậu thiên thời đại bị hủy diệt, toàn hậu thiên thời đại cũng bắt đầu hủy diệt.
Thời đại mạt thế đến.
Khi Chuyên Húc một đấm đánh vào trời thì Sở Nam đạp bước tới trước mặt gã,
vung một bàn tay. Chuyên Húc hừ lạnh, Sở Nam lại bị chấn động.
Sở Nam nói:
– Khi biết sự tích của ngươi thì đã muốn cho ngươi một bạt tai.
– Có xứng không?
Nắm đấm của Chuyên Húc đánh vào ngực Sở Nam, nhìn như nắm đấm không có gì
đặc biệt, bên trong ẩn chứa năng lượng lại là khó mà tưởng tượng. Dù là
một trăm tinh thần ở trước nắm đấm này chỉ có nước bị oanh tạc.
Nhưng Sở Nam lại là không tránh không né, mặc kệ nắm tay đánh trúng ngực.
Ngực Sở Nam lõm xuống, xương bên trong dung hợp thân Thủy Long gãy nát,
mưa máu tứ tung. Nhưng bàn tay của Sở Nam thật sự tát mặt Chuyên Húc.
Bốp một tiếng trong thanh âm gõ sắt “Đinh đinh đang đang” rất chói tia. Khi thanh âm vang lên, người Sở Nam văng ra, hắn chịu một đấm, bị thương
quá nặng, đến nỗi ảnh hưởng thế giới trong người. So sánh thì một tay
của Sở Nam chỉ để lại dấu năm ngón trên mặt Chuyên Húc.
Nhưng Sở Nam đã đạt thành mục đích.
Sở Nam không phải muốn Sở Nam bị thương nặng, chỉ là sáng tạo điều kiện khiến “Nhu nhược” chủng tử nẩy mầm.
Chuyên Húc đúng thật tức giân, năm đó chiến đấu cùng Tinh Diệu, Thủy Long gã
chưa từng bị tát, nhưng hôm nay bị một con kiến tát, làm sao gã không
giận cho được? Tâm tình của Chuyên Húc xảy ra biến đổi.
– Sở Nam, ngươi sẽ chết rất thảm!
Sở Nam lạnh nhạt nói:
– Bàn tay này tát giùm Thủy Long tiền bối, bàn tay tiếp theo sẽ cho Tinh Diệu tiền bối, đánh vào má trái của ngươi!
Sở Nam vẫn đang thụt lùi nhưng hắn đã thu hết sinh linh trong Thiên Võ đại lục vào thế giới trong người. Lúc này bàn tay Chuyên Húc có một cây
cung.
Sở Nam nhìn cây cung, nheo mắt, hắn nhận ra đó là Xạ Nhật cung.
Kéo dây, tên hiện.
Chính lúc này, đám Sở Bình xuất hiện trên trời. Chuyên Húc thấy đám người mặc y phục màn trời liền hiểu ra.
Chuyên Húc hỏi:
– Tinh Diệu làm như vậy đã hấp hối rồi?
Một thanh âm đột ngột vang lên đáp lại câu hỏi của Chuyên Húc:
– Oa, mặt ngươi có dấu năm ngón tay!
Đám Cửu Võ, Sở Bình lập tức cười như điên. Lời nói, tiếng cười kia khiến
Chuyên Húc tăng thêm lửa giận, gã nhìn qua thấy một cô gái không có chút tu vi, chính là Mộng nhi.
Advertisement / Quảng cáo
– Là ngươi?
Chữ ngươi của
Chuyên Húc có hai tầng ý nghĩa, một là đàn bà của Sở Nam, một là liên
bàn. Nói xong Chuyên Húc chĩa Xạ Nhật cung vào Mộng nhi.
Chuyên Húc lạnh nhạt nói:
– Nghe nói Sở Nam là đàn ông trọng tình trọng nghĩa, không biết đàn bà của hắn chết rồi thì hắn sẽ có cảm giác gì.
– Ngươi quả nhiên là nhu nhược, mạnh như vậy vẫn không dám ngay mặt đấu mà uy hiếp đàn bà của hắn.
Lời này đương nhiên là nhị ca nói. Chuyên Húc nghe vậy mặt không thay đổi.
Chuyên Húc nói:
– Ta giết sạch các ngươi, không phải đủ rồi sao? Lại nói, nhị ca, lúc
trước ngươi chiếu cố ta như vậy, thậm chí chết vì ta, không bằng hôm nay ta cho ngươi một cơ hội, chết vì ta được chứ?
Nhị ca cười nói:
– Được thôi.
Thân thể nhị ca nổ tung, Chuyên Húc ngơ ngác.