Chiếc xe Audi rời khỏi Bình Văn Diệp Hảo được một khoảng thì rẽ hướng sang một nơi khác với đường trở về Vương Gia Đại Trạch
Cô lấy làm lạ liền hỏi anh “Đây không phải là hướng về nhà?”
Vương Minh Hàn chỉ nhìn cô một cái rồi mỉm cười, sau đó lại không nói gì mà tự giác lái xe đi tiếp. Chạy được một đoạn cách xa thành phố, Tiểu Diệp nhìn thấy trước mắt là một nơi được bao phủ bởi tường cao cách vách, bên ngoài cổng rào cũng là sắt thép, toàn bộ nơi này được bao bọc bởi kẽm gai. Từ hướng ngoài cổng nhìn vào, rõ ràng chỉ là một con đường thẳng đi vào nhưng cứ cách hai mét rưỡi thì sẽ có một người mặc quần áo như đồ quân phục đứng nghiêm trang, trên người lại trang bị súng M4A1.
Tiểu Diệp nhìn tới nhìn lui lại cảm giác thấy bộ đồ họ mặc không thuộc về quân đội.
Cô sực nhớ ra từng nghe Ngụy Hồng và Huyết Phong nói chuyện với nhau, họ nhắc đến một nơi gọi là Địa phận trung giới, là nơi giam giữ những kẻ phạm tội liên quan tới hắc đạo, nơi này nếu đem so với nhà tù thì còn kinh khủng hơn gấp trăm ngàn lần.
Địa phận trung giới là nơi tập trung hết tất cả các loại đại cực hình trên thế giới. Từ tra tấn về thể xác đến tra tấn về tinh thần. Ngay cả ba đại cực hình nổi tiếng tàn nhẫn nhất trên thế giới là “Biệt giam”, “Giọt nước tử thần” và “Biệt giam trắng” đều tồn tại ở nơi này. Khu này là hoàn toàn cách biệt với thế giới dành cho con người, những kẻ bị nhốt vào đây rồi thì kết cục duy nhất chính là cái chết, nhưng theo những gì Tiểu Diệp biết được là đối với họ cái chết mới là cái có thể giải thoát và thỏa mãn họ nhất.
Mới nghĩ đến thôi mà Tiểu Diệp đã thấy lạnh sống lưng…
Cô tuy ở bên cạnh Ngụy Hồng gần ấy năm nhưng nơi này chỉ có Ngụy Hồng mới được phép ra vào, Huyết Phong dù có đến được thì cũng là những lúc kề cận bên cạnh Ngụy Hồng mà thôi. Còn Tiểu Diệp cô thì đừng nói là được đưa đi cùng, dù nghe nhắc đến thôi cũng là chuyện hiếm có rồi. Lần đó, cô cũng chỉ là nghe lén được mà thôi.
Thấy Tiểu Diệp có chút thất thần, Vương Minh Hàn cũng không vội quấy rầy cô, anh lái xe chạy thẳng đến cổng thì có một số lính canh nghiêm chỉnh tiến đến.
Vương Minh Hàn bình thản hạ kính xe xuống, anh lấy trong ngăn kéo xe ra một mảnh giấy màu đỏ đưa cho người lính canh gác. Anh ta nhận giấy đỏ liền chạy vội đến một trụ giám sát nằm ngay trước cổng.
Sau khi tiến hành một số thủ tục kiểm tra thông quan, người lính canh gác kia lại mang theo mảnh giấy đỏ ấy giao lại cho Vương Minh Hàn. Sau đó, anh ta phất tay ra lệnh cho những người lính canh gác lui sang hai bên.
Chiếc xe lại ngang nhiên tiến thẳng vào bên trong khu giam giữ biệt lập
Tiểu Diệp bước xuống xe nhìn quanh nơi này một lượt, thật sự là tử khí xung thiên…Bầu không khí lạnh tanh đến sởn gai ốc.
Thấy cơ thể cô có lẽ mẫn cảm với không khí nơi này nên không ngừng nổi da gà, Vương Minh Hàn liền cởi áo khoác của mình khoác lên người cô
Cảm nhận được sự ấm áp cùng mùi hương từ trong áo của anh, cô ngước mắt lên nhìn anh. Vương Minh Hàn chạm trán mình vào trán cô như một cách an ủi “Đừng lo, anh đưa em đi gặp vài người”
Vương Minh Hàn cứ như vậy mà đưa Tiểu Diệp đi qua từng dãy, từng dãy phòng giam, đến nơi nào cũng nghe thấy tiếng kêu gào thảm khốc…
Nhưng có những nơi thì hoàn toàn không thể nghe thấy, cô tùy tiện hỏi anh một chút “Có phải những nơi có tiếng kêu gào là hình phạt nhẹ nhàng hơn những nơi không hề nghe thấy âm thanh gì có phải không?”
Vương Minh Hàn gật đầu một cái như thể xác nhận với cô.
Cô biết ngay mà. Thì ra đối với nơi này, họ còn kêu gào được tức là còn nếm trải được cảm giác, còn những nơi cách âm chứng tỏ họ không còn bất kỳ một chức năng cảm quan nào nữa rồi. Nghĩ đến đây, cô chợt nuốt nước bọt “ực” một tiếng.
Đáng sợ, quá đáng sợ rồi.
Cô mang theo sự hiếu kỳ cùng kinh dị bước đến trước cửa một phòng giam.
Anh đưa tay đẩy mạnh cánh cửa, đập vào mắt của Tiểu Diệp chính là cảnh tượng hai chiếc lồng sắt đặt cạnh nhau ở giữa phòng giam. Xung quanh lồng sắt được bao chặt bởi kính trong suốt.
Chiếc lồng sắt giữa bốn mặt kính lại chìm ngập trong nước. Nhưng thứ mà Tiểu Diệp để ý đến nhất chính là hai người bị treo lơ lửng bên trong hai chiếc lồng sắt. Vẫn là hai người cô đặt rất nhiều tình cảm nhưng họ lại xem tình cảm của cô như một thứ đồ bỏ đi.
Cơ thể của họ bị nhấn chìm trong nước, chỉ có phần đầu là được ở trên mặt nước để có thể tiếp tục hít thở không khí mà sống qua ngày.
Cô nhìn chằm chằm vào cô gái trước mắt mình. Vẫn là cô ấy, người mà suốt hai mươi năm qua cô vẫn gọi là chị
Tiểu Diệp không hiểu liền quay sang nhìn anh. Như bắt kịp ánh mắt của cô, Vương Minh Hàn cúi xuống giải thích
“Lúc em hôn mê, anh đã tạm thời bắt giam họ lại, đợi đến khi em tỉnh lại sẽ cho em tùy ý xử lý”
Người ta sẽ cho rằng Vương Minh Hàn bắt giam rồi ngâm nước họ là có hơi mạnh tay một chút nhưng cô thừa biết rằng đối với anh như vậy vẫn chỉ là một trò chơi trừng phạt nhỏ.
Ngâm nước chỉ khiến cơ thể bị ức chế hoạt động của các mạch máu, huyết áp, các tình trạng như ngất xỉu có thể xảy ra, trường hợp nghiêm trọng còn gây tử vong. Nhưng Tiểu Diệp nhìn vào máy chỉnh nhiệt thì rõ ràng là không hề kích hoạt, nếu máy chỉnh nhiệt cho độ nước quá cao hoặc quá thấp đều có thể khiến cho họ đau đớn, một cảm giác muốn sống không được, muốn chết cũng không xong….
Thử nghĩ xem nếu khi tra tấn, nhiệt độ nước lên đến nhiệt độ sôi thì có phải sẽ luộc chín họ hay không? Hoặc là nhiệt độ nước giảm xuống đến khi đông đá thì họ chẳng khác gì con cá bị đông cứng trong tủ lạnh. Nếm trải đầy đủ mùi vị dành cho động vật chứ không phải dành cho người.
Tiểu Diệp phải mừng vì ít ra Vương Minh Hàn chỉ ngâm nước chứ không là luộc chín họ đến chết…
Cô mím môi cúi đầu một chút “Cảm ơn anh”
“Cô bé ngốc, sao lại cảm ơn anh?”
Cô mỉm cười rồi ngã đầu vào lòng anh “Cảm ơn anh vì đã không giết họ, Chân Ly đối với em không chỉ là cộng sự mà còn là người đã cùng em trưởng thành, dù chị ấy phản bội em nhưng em không oán hận đến mức phải lấy mạng chị ấy. Ba năm qua anh trừng phạt như vậy cũng đủ rồi, em ngủ bao lâu thì Chân Ly bị ngâm nước bấy lâu. Bây giờ em tỉnh lại rồi, chúng ta cũng nên thả chị ấy ra”
Anh mang theo một nét mặt bình thản như đã đoán trước được kết quả mà hỏi cô “Quyết định rồi?”
Tiểu Diệp gật gật đầu “Sau ngày hôm nay, tính mạng của Chân Ly có giữ được hay không thì cũng không liên quan đến em nữa. Đây là quyết định cuối cùng em dành cho người chị em tốt này”
Anh lại nhoẻn miệng cười hỏi cô “Thế còn anh ta”
Tiểu Diệp ngước mắt nhìn người đàn ông kia, tình cảm của cô đối với anh trai mình lại bị người đàn ông này vô cớ cướp đoạt, riêng về anh ta, cô chỉ có thể thở ra một hơi lạnh
“Nếu anh ta muốn giả làm Diệp Viễn như vậy thì thôi cứ cho anh ta làm Diệp Viễn một lần sau cùng đi”
Nói dứt lời, Diệp Diệp thản nhiên quay đầu rời khỏi, Vương Minh Hàn cũng bật cười từ trong bụng, anh hiểu cô muốn gì mà
Diệp Viễn là người đã chết, anh ta thích giả làm Diệp Viễn như vậy thì sẽ cho anh ta chết như cách mà Diệp Viễn đã chết.
Vương Minh Hàn gọi một người lính gác lại ra lệnh kết liễu gã đàn ông bên trong, nhưng mà là chôn sống anh ta. Chôn sống cho đến chết.
Tiểu Diệp chỉ nói là cho anh ta chết nhưng Vương Minh Hàn lại cho anh ta một cái chết thú dị nhất.
Diệp Diệp không chịu được bầu không khí quỷ dị nơi này nên đã một mình đi thẳng ra xe ngồi chờ đợi anh. Vương Minh Hàn rời khỏi nơi đó nhưng lại đến một nơi khác, phòng giam này đặc biệt hơn những phòng giam khác. Huyền Vũ đã đứng trước cửa đợi anh
“Lão đại”
Vương Minh Hàn chỉ liếc nhìn vào trong một cái rồi đi lướt qua đến chỗ Huyền Vũ đang đứng.
Huyền Vũ bước đến đưa ra trước mặt Vương Minh Hàn một tờ giấy. Anh nhìn vào chỉ trầm mặc trong giây lát rồi cũng quay lưng rời đi…
…
Từng ngày, rồi lại từng ngày như thế trôi qua trong êm đềm, sự ngọt ngào của Vương Minh Hàn dành cho Tiểu Diệp cô vẫn chưa hề dứt, thời gian cứ như vậy lại thoáng qua mang theo tình cảm ngày một sâu nặng.
Hôm nay lại là một người tốt lành, ngày Tiểu Diệp cô phải đi thử đồ cưới…
Vương Minh Hàn mang theo niềm vui háo hức nhất mà đưa cô vợ yêu xinh đẹp của mình đến cửa hàng đồ cưới lớn nhất Đế Thành. Chiếc xe sang trọng dừng lại trước cửa, đôi nam nữ thanh tú đồng loạt bước xuống, nhân viên toàn bộ trong cửa hàng đều đã đứng bên ngoài chờ sẵn như để tiếp đón khách quý
“Chào mừng Vương tiên sinh”
“Chào mừng Diệp tiểu thư”
Đồng loạt đều cúi chào bằng hình thức nghênh đón trang trọng nhất. Anh thản nhiên ôm eo cô đi thẳng vào trong.
Một nữ nhân viên cao cấp bước đến lịch sự chào hỏi “Mời Diệp tiểu thư theo tôi sang hướng này, lễ phục của cô đã được chuẩn bị ở bên trong”
Tiểu Diệp vốn đang ôm cổ Vương Minh Hàn ngồi trên ghế sofa, nghe thấy cô nhân viên nói như vậy, cô liền quay sang như làm nũng với anh “Em vào trong trước, một chút nữa sẽ cho anh chiêm ngưỡng”
Thấy cô vừa định đứng lên rời đi, Vương Minh Hàn lại vòng tay xuống eo kéo cô quay trở lại vị trí ban đầu rồi nở một nụ cười tà mị
“Hay là để anh giúp em thử đồ cưới”
Nhân viên đáng thương “…”
Tiểu Diệp nở một nụ cười bất đắc dĩ đẩy anh ra “Anh tự đi mà thử. Đừng phá em”
Vì cố tình tránh khỏi anh, cô đã không hề quay đầu nhìn lại một lần nào cả, cứ như vậy mà ba chân bốn cẳng chạy theo cô nhân viên.
Hai người vừa rời đi thì một nam nhân viên bước đến mời Vương Minh Hàn tiến vào phòng thử lễ phục nam của anh.
Vào đến phòng thay đồ, nơi này thiết kế không khác gì một căn phòng mang hơi hướng hoàng gia. Dùng hai từ “xa hoa” cộng thêm hai từ “lộng lẫy” để hình dung một chút vậy.
Cô nhân viên kia bước đến kéo ngang một chiếc màn che kín tầm nhìn bên ngoài. Sau đó, cô tiến đến mở một cánh cửa khác trong phòng rồi kéo ra một chiếc đầm cưới được treo trên giá đồ.
Chỉ duy nhất một chiếc đầm. Rõ ràng là đã chuẩn bị cho cô mọi thứ.
Tiểu Diệp bước đến bước một vòng quanh chiếc đầm cưới sang trọng. Vẫn là màu trắng truyền thống nhưng lần này cô nhìn lại có cảm giác hút mắt hơn lần trước. Trước ngực được đính bởi năm trăm hai mươi viên trân châu đã qua xử lý, phần tay áo cưới được thay bằng một loại vải voan xuyên thấu. Trong kính lại có hở, quyến rũ nhưng vẫn không đánh mất được sự đoan trang vốn có của một cô dâu
Tiểu Diệp còn nói đùa với cô nhân viên rằng thật may mắn là năm trăm hai mươi viên trân châu chứ không phải năm trăm hai mươi viên kim cương, nếu không cô chắc chắn không dám bước chân ra đường. Nghe Tiểu Diệp nói như vậy, cô nhân viên kia cũng chỉ biết cười, sau đó lại cố tình trêu chọc một chút
“Diệp tiểu thư, Vương tiên sinh thật tốt với cô, ban đầu ngài ấy chọn đúng thật là đính lên đầm cưới những năm trăm hai mươi viên kim cương nhưng vì chúng tôi không có thể đáp ứng được số kim cương mà ngài ấy muốn nên đã đổi kim cương thành trân châu”
Cô nhân viên vừa nói vừa giúp Tiểu Diệp mặc vào, tuy là thay bằng trân châu nhưng lại vô tình phù hợp đến kỳ lạ. Rất giống với vẻ đẹp nửa kín, nửa hở của cô.
Tiểu Diệp nhìn mình trong gương lại không khỏi suýt xoa. Cô mỉm cười xoay một vòng, khí chất quyến rũ vốn có lại càng khiến cô trông xinh đẹp đến mức ngay cả nữ nhân viên kia cũng không chịu được mà đưa tay che miệng mình vì quá mức kinh diễm
Người mặc đã đẹp, người thiết kế ra đã phải bỏ tâm tư tình cảm đến mức nào mới có thể nghĩ được bộ đồ cưới chuẩn không cần chỉnh như thế này.
Sau đó, Tiểu Diệp ngồi vào bàn trang điểm, vài nhân viên bước đến tiến hành làm tóc và trang điểm cho cô. Một lúc lâu sau, Tiểu Diệp mặc đồ cưới trang hoàng lộng lẫy bước ra bên ngoài.
Vương Minh Hàn lúc này cũng đã thay đồ cưới xong, anh đứng bên ngoài, vì chờ đợi cô nên đã giết thời gian bằng cách hướng mắt ra đường đếm xe cộ chạy qua. Mọi người đừng hỏi tại sao những vị tổng tài thường hay thích đứng trên cao hướng mắt ra đường nhìn xe cộ nhá, vẻ ngoài trong oai ngầu lắm nhưng thực chất bên trong chỉ là đang đếm xe cộ chạy dưới đường thôi.
Bất chợt, phía sau vang lên tiếng gọi của cô. Anh quay đầu nhìn lại, toàn thân ngây ra một lúc
Anh biết cô mặc bộ đồ cưới này vào sẽ rất đẹp, nhưng có đánh chết anh cũng không thể hình dung ra cô lại đẹp đến vậy.
Từng đường kim mũi chỉ hoa thêu trên áo lại như thể đang ôm chặt vào từng đường nét trên cơ thể cô, không thể nào có thể hòa hợp đến mức nghịch thiên như vậy. Vương Minh Hàn đắm chìm trong chính đáy mắt mình, dù là minh tinh hay người mẫu cũng chưa thể nào so sánh được với Tiểu Diệp của anh ngay thời khắc này.
Bởi người ta mới nói “Người tình trong mắt hóa tây thi”. Rõ ràng là không sai. Bây giờ dù cho cô đánh má hồng lố lăng tới mức đỏ như mông khỉ thì có lẽ Vương Minh Hàn cũng không ngớt lời khen đôi má hồng của cô như tiên nữ.
Tiểu Diệp bước đến trước mặt anh mỉm cười thưởng thức bộ dạng ngây ra khi gặp cô. Đặc biệt thật, cô lại rất thích ánh mắt chết mê chết mệt này của anh mỗi lần trông thấy cô. Rõ ràng là cô chẳng làm gì cả, chỉ nhìn anh mỉm cười thôi mà, không cần phải ngẩn người ra như vậy.
Cả hai đứng nhìn nhau không nói một lời, anh thì như một bức tượng, cô lại nghiêng đầu nhìn anh bật cười bất đắc dĩ.
Vài giây sau đó, cô không nói không rằng mà tiến đến nhẹ nhàng đặt lên môi anh một nụ hôn rồi rời đi ngay. Vương Minh Hàn bị sự ngọt ngào của cô kéo về thực tại
“Tiểu Diệp, em rất đẹp”
Cô cười cười như đang rất ngượng vậy “Em biết”
“Tứ đại mỹ nhân cũng không đẹp bằng em”
Tiểu Diệp lại bật cười bất đắc dĩ, hai tay cô đặt trên vòm ngực của anh rồi nhẹ nhàng đáp “Em cũng biết”
Anh mang theo một bá khí chiếm hữu độc nhất mà siết chặt lấy eo cô. Anh thật mong sớm đến ngày được cùng cô khoác tay tiến vào lễ đường…
Sau khi xác nhận được lễ phục phù hợp với ý mình, Vương Minh Hàn cùng Diệp Diệp quay trở vào thấy đồ cưới ra, chỗ nào cần chỉnh sửa đều đã nói qua nhưng đa phần đều đạt điều kiện rồi.
Tiểu Diệp cởi bỏ đồ cưới, cô mặc lại bộ quần áo ban đầu của mình, bộ đồ cưới đưa lại cho cô nhân viên nữ lúc nãy mang ra ngoài.
Tiểu Diệp lại ngồi trước bàn trang điểm tẩy trang một chút…
Từ phía cửa thoát hiểm bỗng xuất hiện một dáng người chầm chậm tiến đến, cửa thoát hiểm lại nằm ngay ở phía sau lưng cô, Tiểu Diệp có cử chỉ cảnh giác mà làm chậm động tác lại, cô cố gắng để ý xem là ai bởi vì tiếng bước chân này lúc nhanh, lúc chậm…Cứ như là sợ cô phát hiện ra vậy
Tiểu Diệp khẽ nghiêng đầu sang trái một chút, cố gắng nhìn cho được người phía sau đang tiến đến là ai nhưng bất chợt, cô cảm giác thấy cần cổ đột nhiên đau điếng rồi tê rần, đến mức cô không thể cử động đầu được nữa.
Rồi dần dần, một cảm giác buồn ngủ xâm chiếm toàn bộ ý thức của cô, trước mắt cô lại là một khoảng không gian u tối đến tịch mịch…
Người đàn ông khoác trên mình một bộ đồ đen, bên ngoài cũng là một chiếc áo khoác da màu đen cực kỳ lạnh lùng, cái lạnh toát ra từ chính người đàn ông lại khiến cho người khác cảm thấy vô cùng khó chịu.
Huyết Phong
Hắn ta bước đến từ phía sau, bàn tay thô gáp sờ lên mặt Tiểu Diệp, khóe môi của hắn không biết vì điều gì mà lại nhếch lên đầy tà mị “Tiểu Diệp, em phải là của tôi”
Hắn mang theo thân thủ bất thường liền đỡ Tiểu Diệp ngồi dậy, bế ngang cô trên tay rồi dứt khoát chạy thẳng ra hướng cửa thoát hiểm ban đầu.
Cánh cửa vừa đóng kín lại, hắn liền sải bước đến mở cửa xe sau rồi đặt cô nằm vào hàng ghế sau xe. Hắn quay trở lại nhặt một sợi dây buộc chặt chốt cửa lại, giải quyết chu toàn mọi thứ, anh nhanh chân lên xe phóng đi mất hút…
Một lúc sau, Tiểu Diệp cố gắng gượng người mở mắt ra, trước mặt cô vẫn là gã đàn ông ấy, cô cố gắng ngồi dậy nhưng không hiểu sao sức lực lại như bị ai đó rút cạn
Phải mất một lúc Tiểu Diệp mới có thể cử động được một chút, toàn thân thể lại nhẹ tênh như bay
Cô dĩ nhiên sẽ không hỏi những câu như “Tại sao lại bắt tôi?” hay đại loại như “Thả tôi ra”
Nếu như hắn ta muốn thả cô dễ dàng như vậy thì sẽ không rảnh đến mức dùng súng gây tê để bắt cô lên xe. Chính vì vậy, tự tìm cách giúp bản thân vẫn là tốt hơn.
Tiểu Diệp nằm trên hàng ghế sau, cô cố gắng cho hai chân mình lần lần đến cửa, phải thật sự là mang hết tính mạng ra đặt cược thì cô mới có thể gác nổi hai chân của mình lên thành cửa kính xe ô tô với hy vọng sẽ có người phát hiện ra, họ sẽ cho rằng cô bị bắt cóc mà đến ngăn chiếc xe này lại
Toàn thân cô đổ mồ hôi ướt đẫm, cô cố gắng không để cái gã bắt cóc mình phát hiện ra cô đang tìm mọi cách để lại ám hiệu vì cô thừa biết những kẻ nằm ở tận cùng của xã hội sẵn sàng giết người chỉ để diệt khẩu.
Tiểu Diệp cô đương nhiên không muốn bị diệt khẩu
…
Tiểu Tình lái chiếc Ferrari màu trắng đưa Liễu Trang Như cùng đi mua sắm, họ vốn là đang chuẩn bị quần áo và tìm quà tặng để mừng lễ cưới cận kề của Diệp Diệp và Vương lão đại. Nhưng đi cả nửa ngày trời, thứ họ mua chỉ là một đống quần áo và đồ dùng trẻ con
“Tiểu Tình, cậu mua số đồ này đủ để đợi ngày mừng con đầu lòng của Vương lão đại với Tiểu Diệp luôn đấy”
Tiểu Diệp bật cười “Cũng là tại cậu không phải sao? Mình vốn chỉ là đi mua quà cưới, cậu cứ thấy đồ trẻ con liền kéo mình vào”
Liễu Trang Như co nhúm mặt mũi là cãi bướng “Trâu không uống nước ai đè được đầu trâu”
Tiểu Tình mặt nổi đầy hắc tuyến liền mắng lại “Cậu mới là con trâu đấy”
Liễu Trang Như xị mặt một lúc mới hỏi Tiểu Tình “Hôm nay rảnh vậy Phó phu nhân, còn rủ mình đi mua quà cưới, không chăm Diệp Hảo sao?”
Tiểu Tình đang lái xe vẫn miễn cưỡng nhún vai một cái “Chịu thôi, mình muốn chăm con cũng không được. Sáng nay cha với mẹ chồng mình qua đòi bế Hảo Hảo về Tống Trạch, nói là thấy mình bận quá nên sợ mình bỏ đói Hảo Hảo, thế là hai ông bà sang rước đi mất tăm. Mình điện cũng chẳng thèm bắt máy, cứ sợ mình đòi con lại. Quân Hạo cũng hết cách, đành chiều lòng hai ông bà thôi”
Liễu Trang Như cười muốn bật ghế “Trời à, mình phát hiện một điều nha, hình như ai cũng muốn đoạt con gái của cậu về nhà thì phải, bao gồm cả mình”
Tiểu Tình nghe cô bạn này nói như thật, cô chỉ có thể bật cười rồi khiêm tốn một chút “Mình cũng hết cách rồi, ai bảo tiểu bảo bối nhà mình lại xinh đẹp giống mình, lại như một tiểu công chúa, ai nhìn vào mà chẳng muốn yêu thương”
Liễu Trang Như thở dài lắc đầu “Bớt tự luyến được không? Bị Phó tiên sinh lây bệnh rồi hả?”
Tiểu Tình như chợt tỉnh ra, cô quay sang nhìn Liễu Trang Như rồi gật đầu lia lịa “Bị cậu nói trúng rồi”
Liễu Trang Như “…”
“À phải rồi, cửa hàng đồ cưới của Tiểu Diệp cũng ở gần đây, chúng ta ghé qua xem thử họ chuẩn bị tới đâu rồi” Nghe Tiểu Tình nói vậy, Liễu Trang Như tán thành hai tay, chiếc Ferrari băng băng sang một ngã tư.
Lúc cô vừa muốn rẽ sang thì chợt một chiếc ô tô kia đâm thẳng vào đầu xe của cô, Tiểu Tình phản ứng cực nhanh nên đã bẻ hết vô lăng về một hướng để né tránh chiếc xe chiếc tiệt kia
Thật may vì chiếc xe kia cũng dừng lại kịp, khoảng cách chỉ vừa còn một xăng-ti-mét là va chạm. Người đàn ông to béo bước xuống xe, hắn ta hung hãn xông đến đập mạnh vào kính xe của Tiểu Tình
Cô thở dài điên tiết tháo dây an toàn rồi đẩy cửa xe lên. Tiểu Tình và Liễu Trang Như đồng loạt bước ra ngoài
Người đàn ông to béo như thể muốn làm lớn chuyện, ông ta không ngừng hò hét như muốn cho người đi đường nghe thấy
“Nè cô suýt đâm hỏng xe của tôi rồi”
Tiểu Tình nhíu mày tiếp tục xem ông ta diễn trò. Còn gã đàn ông đó lại không ngừng hét to hơn
“Cô đừng nghĩ mình đi siêu xe thì muốn chạy thế nào là chạy. Đây là quốc gia có luật pháp đó, cô đừng có đem quyền thế ra dọa tôi”
“Mọi người, mọi người lại đây xem, cô ta đâm vào xe tôi còn tỏ ra mình vô tội, không chịu bồi thường? Thiên lý ở đâu chứ? Quá coi thường pháp luật rồi”
Liễu Trang Như tự nhéo mi tâm mình một cái. Cô thật không hiểu đây là loại người gì? Gây chuyện với người khác rồi còn vừa đánh trống vừa la làng.
Một anh trai khá trẻ trung chứng kiến mọi chuyện, lại thấy hai cô gái có vẻ yếu thế nên đã lên tiếng nói giúp “Tôi nhìn thấy là chú đâm vào người ta mà”
Việc anh trai trẻ nói giúp không những không khiến ông ta bớt kêu ca mà ngược lại càng lớn tiếng hơn, ông ta như bị chọc phải tiết mà hùng hùng hổ hổ gầm hét
“Thằng nhóc, liên quan gì tới mày”
Tiểu Tình im lặng từ nãy đến bây giờ mới chịu lên tiếng “Chú à, xe của chú rõ ràng là vượt đèn đỏ, suýt nữa thì đâm phải xe tôi, xe tôi còn thuộc loại đắt tiền nữa, tôi còn chưa kêu thì chú kêu ca cái gì hả? Một chiếc xe của tôi có thể mua được hơn mười chiếc của chú đó”
“Tôi…”Người đàn ông vừa tính phản bác liền bị Tiểu Tình chặn họng
“Tôi tôi cái gì? Tôi còn chưa nói hết. Chú bị hôi miệng, đã vậy còn không chịu ít nói một chút, chẳng trách sao vợ chú lại bỏ chú, đã vậy còn ngoại tình với người đàn ông khác ở bên ngoài” Tiểu Tình nói một hơi đến Liễu Trang Như cũng phải ngây ra, làm sao Tiểu Tình lại có thể nói như vậy, cô ấy quen biết người đàn ông này hay sao mà phán chuyện gia đình người ta như thần vậy
Mọi thắc mắc của Liễu Trang Như được hồi đáp bởi một câu hỏi theo phản xạ tự nhiên của gã đàn ông to béo kia “Làm sao cô biết? À…không phải, cô nói linh tinh gì vậy?”
Tiểu Tình nhếch miệng cười “Tôi còn biết mười tám đời tổ tông nhà chú làm những chuyện gì nữa kìa. Loại người như chú tôi gặp qua nhiều rồi, nhưng mặt dày vô sỉ siêu cấp như chú thì là lần đầu tôi mới được thấy đấy. Còn không mau cút đi, tôi gọi cảnh sát đến kéo xe của chú đi luôn bây giờ”
Nói dứt lời, Tiểu Tình liền rút điện thoại ra dọa gọi, gã to béo hốt hoảng vội vàng nhảy lên xe “Coi như hôm nay mày hên”
Tiểu Tình nhếch miệng cười vẫy tay chào tạm biệt
Liễu Trang Như bước đến nhìn Tiểu Tình với một ánh mắt sùng bái “Tiểu Tình, cậu có khả năng đoán quá khứ vị lai từ khi nào vậy?”
Tiểu Tình tựa người vào xe bật cười ha hả “Quá khứ vị lai cái đầu cậu ấy. Coi phim nhiều quá riết điên rồi”
Liễu Trang Như vội giải thích “Không phải, ý mình là cậu làm sao biết vợ ông ta ngoại tình, còn nói là bỏ nhà theo trai trẻ nữa”
Tiểu Tình bình thản đáp “Dễ lắm, khi nãy ông ta mắng chửi, mình ngửi thấy mùi hôi miệng của ông ta do bệnh về bao tử, mình đoán chắc ông ta ít ăn cơm gia đình mà chỉ là tùy tiện bữa đói, bữa no. Tiếp đó, mình nhìn thấy áo ông ta mặc có chỗ bị chuột cắn, có chỗ thì sức chỉ thì mình đoán ông ta không có vợ hoặc đã bị vợ bỏ. Thứ ba, lúc cậu thanh niên trẻ kia lên tiếng thì mình lại phải phản ứng của ông ấy rất gắt, kiểu như là bị dị ứng với trai trẻ ấy. Thế là mình tổng hợp một lượt liền sâu chuỗi nói luôn một thể. Lợi hại không?”
Liễu Trang Như đưa ngón tay cái lên “Lợi hại, còn cậu nói chuyện mười tám đời tổ tông nhà ông ta là sao?”
Tiểu Tình lại bật cười hả hê một trận “Là mình nói phét đó. Cậu tin sao…hahaha…”
Cả hai nói đùa một chút, Tiểu Tình vừa tính quay vào xe thì chợt Liễu Trang Như kêu lên làm quả tim của cô muốn rớt qua ngoài
“Tiểu Tình, nhìn kìa”
Tiểu Tình theo hướng tay của Liễu Trang Như nhìn ra đường lớn, chỉ là một chiếc xe chạy qua thôi nhưng ở chỗ ngồi phía sau có một đôi giày đạp lên kính
Tiểu Tình nhìn vào đế giày lại cảm thấy quen quen, nhất là ở phần đỉnh nhọn của gót giày, rõ ràng là có đầu kim loại nhô ra mà
Đôi giày này vốn không phải hàng đại trà, làm gì có chuyện trùng hợp như vậy. Chắc chắn là Tiểu Diệp rồi.
Tiểu Tình bàng hoàng vội vàng nhảy vào xe “Trang Như mau lên xe”
Liễu Trang Như vẫn chưa hiểu chuyện quỷ gì đang xảy ra mà khiến cho Tiểu Tình vội như vậy, cô không nghĩ nhiều liền trực tiếp phóng lên xe
Tiểu Tình xoay vô lăng nhanh chóng di chuyển cho chiếc xe bám theo sau…
Liễu Trang Như lo lắng nhìn vẻ mặt của Tiểu Tình mà cố gắng dò hỏi “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cậu đuổi theo chiếc xe đó làm gì hả?”
Tiểu Tình chú tâm lái xe nhưng vẫn cảnh giác trả lời cho Liễu Trang Như hiểu “Người trên xe là Tiểu Diệp”
Liễu Trang Như kinh hoảng che miệng lại, mắt mở trừng nhìn về hướng trước mặt, hai tay cô siết chặt vào quai túi xách ở trước bụng. Thấy vậy, Tiểu Tình cố gắng trấn an “Đừng quá lo lắng, rất có thể mình nhầm lẫn”
Tuy là nói như vậy chỉ để Liễu Trang Như giảm bớt sợ hãi nhưng mà Tiểu Tình biết rõ, người ở trên xe chỉ có thể là Diệp Diệp.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com