Vũ Khí Khiêu Gợi: Muốn Cả Thế Giới Biết Anh Yêu Em – Chương 70: Bỏ Phiếu – Botruyen

Vũ Khí Khiêu Gợi: Muốn Cả Thế Giới Biết Anh Yêu Em - Chương 70: Bỏ Phiếu

Tối hôm ấy, Tiểu Diệp cùng Vương Minh Hàn tay trong tay đến tiệc rượu.

Bề ngoài, Vương Minh Hàn dùng từ “tiệc rượu” nhưng thật ra đây là một buổi lễ long trọng trong giới hắc đạo, là nơi công bố kết quả cuộc tranh giành để tìm ra người xứng đáng bước lên ngôi vị cao nhất.

Chiếc xe Audi màu đen dừng lại trước cổng lớn một khách sạn sang trọng bậc nhất Đế Thành. Đến nơi này rồi Diệp Diệp cô mới nhận ra đây là khách sạn Nhiếp. Lần trước cô đã đến đây và tiện tay triệt giống nồi của một gã tra nam muốn hại đời Tiểu Tình, nhớ không nhầm thì tên hắn ta là Windsor, không biết bây giờ hắn sống chết ra sao.

“Tiệc rượu ở đây sao anh? Nơi này là khách sạn riêng của anh mà”

Anh bước đến nắm lấy tay cô “Đúng vậy, chúng ta cùng vào thôi”

Cả hai khoác tay nhau chậm rãi bước vào, tứ đại hộ pháp không biết từ đâu cũng bất chợt xuất hiện theo sau Vương Minh Hàn và Diệp Diệp.

Vương Minh Hàn mang sắc mặt lạnh lùng đảo mắt nhìn qua số khách mời có mặt ở đây. Bọn họ xem ra đều muốn cho bản thân một chỗ đứng an toàn trong mắt anh

“Sao đông người vậy?” Cô có chút ngỡ ngàng vì lần này đến đây những tưởng là chỉ cùng anh thưởng thức rượu nhưng không ngờ lại có nhiều người đến vậy. Trong đó, còn có một số người từng ra vào tổ chức Ngụy gia thường xuyên nữa, có những người tuy nhìn rất lạ mặt nhưng xem ra bọn họ đều quen biết Vương Minh Hàn. Từ biểu tình trên gương mặt họ, cô thầm đoán bọn họ có lẽ là vì Vương Minh Hàn mà đến đây

Anh giữ lấy tay cô cẩn thận nói, âm thanh vừa đủ cho hai người nghe “Đều là người của chúng ta”

Diệp Diệp nghe anh nói như vậy, cô ngẩn người trong vài giây

Thế nào là người của chúng ta? Vương Minh Hàn trước kia tuy là người đứng đầu có tiếng tâm lớn trong giới hắc đạo, nhưng cũng không phải là nhất. Từ ngày Ngụy Hồng chết, có lẽ sóng gió hắc đạo đã giảm bớt phần nào nhưng mà những người ở đây là những người “tai to mặt lớn”, nếu xét hoàn cảnh, địa vị, cấp bậc thì cũng phải ngang cơ với Vương Minh Hàn. Lý nào bọn họ không nhân cơ hội Ngụy gia tiêu tán mà tranh giành một chỗ đứng, việc gì phải đi dự một tiệc rượu nhỏ xíu của Vương Minh Hàn như vậy…

Thật lạ nha

Nghĩ bân quơ một lúc đến khi hoàn hồn thì cô đã đứng ở giữa sảnh lớn của khách sạn Nhiếp. Tiểu Diệp nhận thấy rằng dường như mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô. Chẳng lẽ trên người cô có gì không ổn hay sao?

Tiểu Diệp vì theo bản năng mà một lần nữa nhìn lại toàn thân thể của mình để chắc chắn rằng mọi thứ vẫn ổn. Đúng là không có gì khác thường, sao họ lại nhìn cô như vậy?

Vừa lúc này, một người đàn ông mặc âu phục trịnh trọng bước đến mời chào

“Vương lão đại, có nhã hứng cùng tôi uống một ly không?”

Vương Minh Hàn tiện tay lấy một ly rượu đặt trên bàn bày rượu rồi nâng lên trước mặt anh ta “Phương lão đại, mời”

Người họ Phương bật cười rồi cùng Vương Minh Hàn uống cạn cả ly rượu. Vương Minh Hàn và người họ Phương đưa ly rượu không cho nhân viên. Người đàn ông họ Phương liếc mắt liền nhìn thấy tay của Vương Minh Hàn lại đặt bên hông của cô gái kia. Anh mỉm cười mang theo ý tứ dò hỏi

“Vương lão đại, thật hiếm có dịp, đây là lần đầu tiên thấy anh đưa phụ nữ đi cùng…lại còn là một đại mỹ nhân nữa. Vị tiểu thư này là….”

Vương Minh Hàn bình thản “À” một tiếng rồi mới giải thích “Đây là vợ sắp cưới của tôi”

Phương tiên sinh ngây người trong vài giây. Gì hả? Tôi vừa nghe gì vậy?

Vương Minh Hàn nhếch miệng cười rồi như chẳng có chuyện gì mà kéo Tiểu Diệp đi, cô có chút ngạc nhiên ngoái đầu nhìn lại, thấy người đàn ông họ Phương đó nhìn mình không chớp mắt, cô chỉ có thể nhẹ nhàng gật đầu chào một cái rồi cũng quay đi…

Cô khẽ lay nhẹ tay anh “Người đó là ai?”

“Em không cần quan tâm đâu. Hôm nay hãy để họ quan tâm em”

Tiểu Diệp “….” Nói rõ một cái là chết liền hay sao đấy?

Cứ cô cùng anh đi vài bước sẽ có một người tiến đến mời rượu. Không chỉ một mình Vương Minh Hàn, ngay cả Tiểu Diệp cũng không ít lần được mời rượu ngay sau khi anh giới thiệu cô là vợ sắp cưới của mình. Nghe thấy câu “vợ sắp cưới” lòng dạ của Diệp Diệp ngọt ăn phải mật vậy. Cô nhích người nói khẽ vào tai anh

“Câu vợ sắp cưới này nghe êm tai lắm đấy”

Vương Minh Hàn nghiêng đầu chạm vào cô mỉm cười “Thích là được”

Hai người họ không cần đi lại nhiều, anh và cô chỉ đứng ở đó trò chuyện thì lại có không ít người đến để chào hỏi…

Mãi một lúc sau, một người đàn ông lớn tuổi bước ra, âm giọng trầm ổn thu hút mọi người phải nhìn về hướng chính

“Xin chào các vị, ngày hôm nay, tôi thay mặt những chủ vị tối cao nhất chọn ra người có quyền lực, uy tín nhất để ngồi lên vị trí đỉnh cao của toàn bộ hắc đạo”

“Sau đây, tôi sẽ là người đứng ra tổ chức quá trình bỏ phiếu kín. Các vị lão đại hãy công tâm để bỏ phiếu cho người nào mà các vị thấy có uy tín nhất, bản lĩnh nhất để chúng ta có thể chọn ra người thích hợp nhất để ngồi vào chiếc ghế này”

Nói đến đây, người chủ trì đứng ở cao nhất, ông ta chỉ tay vào một chiếc bàn dài ở bên cạnh đã được chuẩn bị trước

“Bây giờ mời các vị lão đại bước lên nhận rút tờ phiếu có ghi tên người mình bầu cử rồi tiến hành bỏ vào thùng đen”

Tiểu Diệp đứng bên cạnh Vương Minh Hàn chăm chú nhìn từng dòng người thay phiên nhau bước lên lấy phiếu. Cô lo lắng hỏi anh

“Anh có cần tham gia không?”

“Có”

“Vậy anh nhất định phải tự thêm cho mình một phiếu đó”

“Không cần. Anh sẽ bỏ tùy ý cho một người khác”

Tiểu Diệp nghiêng đầu nhìn anh “Tại sao?”

Vương Minh Hàn khẽ cười, anh nắm chặt tay cô “Dù có phiếu của anh hay không thì kết quả cũng đã có sẵn từ trước rồi. Anh tự bỏ phiếu cho mình thì chẳng khác gì thêu hoa lên gấm”

Tiểu Diệp “….” Có cần tự tin vậy không?

Bên trên truyền vang một âm giọng mời mọc “Bây giờ mời Vương lão đại tiến hành bỏ phiếu”

Nghe thấy tên mình, anh quay sang dịu dàng nhìn cô “Đợi anh một chút, anh sẽ quay lại ngay”

Cô mỉm cười nhẹ nhàng gật đầu…

Tranh thủ lúc lão đại nhà mình rời đi, Tiểu Diệp lui xuống chen vào giữa tứ đại hộ pháp để dò la một chút

“Nè Thanh Long. Ở đây chẳng phải là tiệc rượu hay sao? Sao tự nhiên lại tiến hành bỏ phiếu bầu chọn cái gì thế?”

Thanh Long cong miệng cười chế giễu “Diệp tiểu thư, cô theo lão đại lâu rồi mà vẫn không biết buổi bầu chọn ra ông hoàng trong thế giới ngầm này hay sao?”

Tiểu Diệp thục cùi chỏ vô ngực Thanh Long một cái “Tôi theo anh ấy ba năm, nhưng ba năm đó tôi đều nằm ngủ”

Thanh Long phát hiện mình đã nói sai, vẻ mặt có phần ngượng mà gãy gãy đầu “Ờ ha”

Tiểu Diệp lại quay sang hỏi Huyền Vũ đứng nghiêm túc ở đó “Nè, anh có tính được tỷ lệ đoạt giải của Vương gia các người là bao nhiêu không? Có cao không hả?”

Huyền Vũ đẩy kính đen lên cao một chút “Tỷ lệ lần này là không…”

“Gì cơ? Không phần trăm à?”

Từ đại hộ pháp “…” Mặt nổi ba vạch đen xì lì

Huyền Vũ buồn cười nhưng lại tỏ vẻ nghiêm túc thành đạt, anh nghiêm túc đáp lại “Lần này lão đại không thể không ngồi lên được cái ghế đó nên Diệp tiểu thư, xin cô đừng hiểu lầm”

Không thể không ngồi… Phủ định của phủ định tức là khẳng định con bà nó rồi… Thế tức là chắc chắn sẽ ngồi…

Diệp Diệp lại quay sang quấy rầy Bạch Hổ “Bạch tiên sinh, tại sao các anh lại chắc chắn lão đại sẽ thắng trận này?”

Bạch Hổ là người thành thật nhất. Anh ta không chế giễu cũng không châm chọc mà ngược lại rất ôn nhu mà giải thích cho cô nghe

“Chuyện này có lẽ cô không biết cũng là bình thường. Hắc đạo tuy là chốn giang hồ đầy sóng gió nhưng mà họ đều có quy tắc ngầm để trường tồn riêng. Muốn quy phục người khác về phe mình không có gì là khó hết, quan trọng là chiêu trò phải cao tay…”

Tiểu Diệp đờ mặt ra “Thí dụ mà mình nói ngắn gọn xúc tích một chút được không?”

Bạch Hổ cười cười “Khụ khụ… Được, ý tôi tức là buổi tiệc này chỉ là một hình thức để tuyên bố địa vị của ông hoàng thế giới ngầm thôi, tiến hành bỏ phiếu bầu chỉ là làm theo quy định từ đó đến giờ. Còn trong thâm tâm bọn họ cũng từ sớm đã biết Lão đại nhà chúng ta là người thích hợp nhất rồi. Không ai dám chống đối lại cả, nên tôi dám lấy mạng mình ra bảo đảm số phiếu sẽ gần như là tuyệt đối”

Diệp Diệp ngây người ra nhìn ba người đàn ông tự tin chả kém gì anh yêu nhà cô. Chẳng trách sao Vương Minh Hàn lại nói lá phiếu của anh cũng chỉ là thêu hoa lên gấm.

Mưu mô đúng là mưu mô. Nguy hiểm đúng là nguy hiểm.

Chu Tước chấp tay trước ngực quan sát mà không hề có ý sẽ nói gì. Thấy bộ dạng không quan tâm đó, Tiểu Diệp ngứa ngáy tay chân nên đã gác tay lên vai cô ấy giả vờ bắt chuyện “Còn cô thế nào? Tôi muốn biết suy nghĩ của cô?”

Chu Tước hất tay cô ra khỏi vai mình, vẻ mặt lạnh lùng đáp lại “Nếu như trước đây thì may ra còn Huyết Phong có tư cách tranh giành với lão đại. Nhưng sau khi hắn mất tích thì mọi thứ đã chấm hết rồi”

Huyết Phong mất tích. Đây là bốn chữ để lại ấn tượng mạnh trong cô. Tiểu Diệp quay phắt người lại dò hỏi

“Huyết Phong mất tích? Chuyện xảy ra khi nào?”

“Hai năm trước” Vương Minh Hàn bước xuống vừa hay lại nghe thấy cô hỏi về Huyết Phong, anh vốn không có ý giấu giếm nên đã trả lời luôn

Tiểu Diệp tiến đến níu lấy tay áo của Vương Minh Hàn, anh vỗ vỗ nhẹ lên mu bàn tay của cô rồi âm trầm đáp “Sau khi em giết Ngụy Hồng, Huyết Phong đã thuận lợi lên làm người đứng đầu tổ chức của Ngụy Gia. Nhưng sau khi lên nắm quyền, hắn còn tàn ác và độc đoán hơn cả Ngụy Hồng. Anh vì củng cố thế lực và không muốn có một Ngụy Hồng thứ hai xuất hiện nữa cho nên đành ra tay trước”

Thấy Tiểu Diệp nghiêng đầu chăm chú lắng nghe, anh véo vào mũi cô một cái. Cô nhíu mày thúc giục anh “Kể tiếp em nghe xem”

“Thì…một bước nhanh gọn lẹ, hủy diệt tổ chức sát thủ của hắn, toàn bộ đều bị anh túm cổ nhốt vào Địa Trung Giới, nhưng mà chỉ có Huyết Phong là anh vẫn chưa tìm được. Hắn đã mất tích hai năm nay rồi”

Tiểu Diệp nghi ngờ nhíu mày “Huyết Phong mất tích hai năm? Lạ thật, lý nào ngay cả anh cũng không tìm ra…Liệu hai năm qua hắn đã lẩn trốn ở đâu?”

Vương Minh Hàn nhún vai một cái “Anh cũng không biết, anh phải tìm cách bắt giữ được hắn thì anh mới yên tâm về an toàn của em. Bây giờ hắn ở trong tối, chúng ta ngoài sáng, rất khó để khống chế tình hình”

Tiểu Diệp chớp chớp mắt “Liên quan gì đến an toàn của em?”

Vương Minh Hàn xoay cô hoàn toàn quay về đối diện với tầm mắt của mình “Có nhiều chuyện đã xảy ra trong lúc em hôn mê, nhưng em yên tâm, anh đã thay em giải quyết mọi thứ, bây giờ việc em cần làm chỉ là phải ngoan ngoãn ở bên cạnh anh”

Bất chợt cô đanh mặt nghiêm túc lạ thường “Vương Minh Hàn. Nói cho em biết”

Anh thở dài một hơi “Haizzzz….Đúng là không giấu được em…” Vương Minh Hàn yên lặng một lúc rồi mới chậm rãi kể lại những việc đã xảy ra trong lúc cô vô tri vô giác “Lúc em hôn mê ở bệnh viện, Huyết Phong lập tức ổn định tổ chức mà Ngụy Hồng để lại, hắn ra mặt chống đối anh. Lúc đó, hắn dùng quỷ kế để mua chuộc người của Vương gia phản bội anh…”

Diệp Diệp nóng lòng lay lay anh mà hỏi “Hắn sao lại làm vậy?”

Vương Minh Hàn cong miệng cười, anh đưa tay lên búng vào trán cô một cái rõ đau khiến cô nhăn mặt cau mày

“Còn không phải vì cái bộ mặt gây họa này của em sao?”

Tiểu Diệp đưa tay tự chỉ vào mặt mình “Lại liên quan gì em nữa”

“Lúc em hôn mê, anh đã không cho bất kỳ kẻ nào đến gần em, anh muốn chỉ một mình bản thân anh mới là người chăm sóc cho em. Huyết Phong hắn ba lần bảy lượt đến muốn đưa em đi…Hắn nói em là người của tổ chức thì dù có chết cũng phải ở tổ chức. Anh đương nhiên không cho hắn cái quyền đó nên khoảng thời gian sau, anh và hắn lại không ngừng xảy ra các cuộc chiến một mất, một còn”

Vương Minh Hàn vừa nói vừa nhìn vào đôi lông mày thanh tú của cô “Như em biết đó, hắn đã mua chuộc người của anh nhưng anh phát hiện. Anh giả vờ sa bẫy, hắn lại nghĩ bản thân đã chiến thắng nên đưa ra điều kiện trao đổi với anh…Em biết điều kiện hắn đưa ra là gì không?”

“Anh không nói làm sao em biết?”

“Hắn nói sẽ cho Vương gia của anh được bình yên phát triển nếu anh chịu giao trả em lại cho hắn”

Tiểu Diệp thở dài chán chường “Nam nhân thiên hạ đều bị Diệp Diệp ta thu phục. Sắc đẹp này đúng là không dùng thì lãng phí quá”

Vương Minh Hàn nheo mắt cảnh cáo “Em còn muốn dùng? Bỏ bản lĩnh ra mà thu phục anh xem”

Cô nhếch miệng cười yêu kiều, dáng vẻ đầy tự tin “Anh thuộc quyền sở hữu của em từ lâu rồi, em vốn không cần dụng tâm dụng sức mà”

Anh nhẹ nhàng nâng cằm cô lên một cách yêu chiều “Em chỉ ngoan ngoãn khi trên người không mặc đồ”

Diệp Diệp “….” Chuyện riêng…chuyện riêng…

Tứ đại hộ pháp “….” Chúng tôi có phải vô hình đâu

Thanh Long cố ý lớn tiếng mà ho hen sù sụ phía sau “Khụ khụ..khụ khụ….Lão đại, những chuyện phòng the hay là ngài tranh thủ lúc ở riêng với Diệp tiểu thư rồi từ từ nói. Ở đây chúng thuộc hạ đều là cẩu độc thân, lão đại phát cẩu lương như vậy thật là khổ cho thuộc hạ”

Bạch Hổ ngượng ngùng như trai mới lớn, vừa nói lại vừa cười, hai đầu ngón tay nhịp nhịp vào nhau “Thanh Long nói đúng đó lão đại, thuộc hạ cũng chưa có người trong lòng, lão đại nói những lời này thật sự là nuốt không nổi”

Bây giờ thì lại đến lượt Vương Minh Hàn ngẩn ra “Đám nam nhân các người độc thân lâu quá rồi nảy sinh tình cảm với nhau rồi sao? Còn nói đỡ cho nhau nữa chứ?”

Thanh Long trợn mắt nhìn Bạch Hổ, ánh mắt này cực kỳ nghi ngờ và mang đầy tính cảnh giác.

Bạch Hổ “….” Người ta là nam nhân một trăm phần trăm đó.

Mãi đến lúc này, màn hình lớn hiển thị danh sách và số phiếu bầu vô cùng rõ ràng. Tất cả mọi người đều hướng mắt về cùng một phía mà quan sát

Người chủ trì đứng trên cao nói to và dõng dạc

“Như các vị đã thấy, người được hầu hết tất cả mọi người tín nhiệm và hiện nay đang có thế lực lớn nhất ở Đế Thành chính là vị gia chủ của Vương gia….

“Xin mời Vương lão đại bước lên tiến hành nghi thức ngồi vào chiếc ghế này”

Vương Minh Hàn khoác tay Diệp Diệp đi trước, theo sau là tứ đại hộ pháp của Vương gia. Sự xuất hiện của cô gái xinh đẹp mang trên mình một khí chất cao quý này lại cực kỳ thu hút sự tò mò của mọi người. Mọi ánh nhìn đều dồn vào cô gái xinh đẹp đi bên cạnh anh.

Vương Minh Hàn quyết đoán ngồi xuống chiếc ghế lớn đặt ở nơi trung tâm. Tiểu Diệp lại đứng cùng tứ đại hộ pháp ở phía sau anh.

Trong lúc đợi vị trưởng lão chủ trì đọc tuyên thệ, Vương Minh Hàn nghiêng người cố tình nói với cô “Thấy không? Mọi người đều quan tâm đến em”

Ý tứ của Vương Minh Hàn chính là mọi sự chú ý đều đặt hết lên người cô. Nói chính xác hơn là anh đang tạo cho cô một chỗ đứng trong hắc đạo với tư cách là nữ chủ Vương gia.

Diệp Diệp lại như thể tìm cách giả vờ cười, cố ý ra hiệu cho anh “Hướng mười giờ, gã mặc vest xám, hắn có ý định rút súng”

Vương Minh Hàn liếc mắt ra hiệu, Thanh Long gật đầu một cái liền đi kiểm tra.

Cô lại cố tình làm rơi chiếc nhẫn trang sức xuống đất, lại mượn góc khuất mà cảnh giác cho anh “Hướng một giờ, gã mặc vest nâu, chú ý đồng hồ đeo tay của hắn, đó là dụng cụ kích nổ”

Huyền Vũ không cần nghĩ nhiều liền rút lui ra phía sau rồi rời đi

Tiểu Diệp đứng phía sau, nét mặt lơ đãng vô cùng nhưng mỗi lần cô đảo mắt nhìn xuống bên dưới liền phát hiện ra một mối nguy hiểm ẩn mình bên dưới.

Lần này cũng không ngoại lệ, cô giả vờ đưa tay lên chỉnh làn tóc rối, chỉ trong một phút giây ngắn ngủi đó, cô đã có thể phát hiện ra một tia laser. Từ góc độ này, Tiểu Diệp liền nhận thấy một mối nguy hiểm đang từ từ lộ rõ ra trước mắt. Trên người Vương Minh Hàn đúng là có một chấm nhỏ màu đỏ đang chầm chậm di chuyển.

5 giây….Một con số bất chợt hiện lên trong đầu Tiểu Diệp. Từ trước đến nay, cô làm việc bao giờ cũng là chính xác một cách tuyệt đối.

Trong lúc này, mặc kệ vị Trưởng lão đọc tuyên thệ vẫn chưa đến hồi kết thúc, trước vô số những con mắt, cô đảo bước quyến rũ bước lên phía trước, bộ dạng câu dẫn đàn ông đầy mê người, vừa đến trước mặt Vương Minh Hàn, cô giả vờ tự vấp phải chân mình rồi ngã hẳn vào lòng anh. Mọi người bên dưới trừng mắt nhìn chăm chăm vào cô gái yêu kiều ấy.

Bọn họ còn chưa kịp hiểu chuyện thì một tiếng “ríttttt” dài như âm thanh của ma sát.

Vương Minh Hàn nghe thấy một tiếng “hự” the thé phát ra từ cổ họng cô.

Tiểu Diệp giật người lên một cái rồi ngã hẳn vào lòng anh, đôi mắt cũng từ từ khép lại. Cơ thể rơi vào trạng thái vô thức.

Vương Minh Hàn kinh hoảng rút bàn tay đang đỡ lấy lưng của cô ra, tay anh toàn là máu nhưng máu đó lại không phải của anh.

Bên dưới bị một phen hoảng loạn.

Vương Minh Hàn trừng mắt một cái, Chu Tước liền hiểu ý ra tay ngay, cô lấy ra một khẩu súng đã lấp đầy đạn. Hai phát súng liền nổ ra, một gã đàn ông đau đớn quỵ hẳn xuống đất. Chu Tước nhanh nhẹn chạy đến bắt giữ hắn ta.

“Những người ở đây không ai được phép rời khỏi” Vương Minh Hàn đứng dậy lạnh lùng ra lệnh cho những người đang hiện diện ở nơi này, trong tay vẫn ôm chặt lấy cô. Vương Minh Hàn bế ngang cô trên tay, vừa nói vừa xông ra ngoài.

Bạch Hổ lập tức chạy ra lái xe cho anh, số thuộc hạ của Vương gia từ đầu đã được bố trí, bao vây toàn bộ khách sạn Nhiếp, không một kẻ nào có thể rời khỏi.

Bạch Hổ vừa chuyên tâm lái xe vừa bội phục lão đại. Thì ra từ đầu anh đã bố trí mọi thứ, Vương lão đại của chúng ta muốn một tay bắt gọn một mẻ lưới, cá ươn, cá thối nên sớm được loại trừ.

Vương Minh Hàn nhìn cô gái trong lòng, sắc mặt dần chuyển sang xanh xao.

Tiểu Diệp

Xin lỗi em

Lần này anh muốn tiêu diệt những kẻ chống đối mình nhưng không ngờ lại khiến em bị thương

Đều là anh sơ xuất.

Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.