Vương Gia Đại Trạch
Vương Minh Hàn nắm tay kéo Tiểu Diệp tiến một đường thẳng lên phòng rồi ném cô xuống giường, ngay sau đó,cánh cửa sau lưng đóng sầm lại
Tiểu Diệp cảm thấy đầu óc hơi quay cuồng một chút, cô ngồi xỏm trên giường nhìn người đàn ông bá đạo đứng trước mặt. Cô lo lắng cảnh giác mà lùi lại phía sau
“Anh…. Anh muốn làm gì?”
Vương Minh Hàn nhếch miệng cười, nụ cười đầy nguy hiểm và mưu mô
“Anh muốn gì, chẳng lẽ em không biết”
Đến lúc này, không hiểu sao cô lại thản nhiên đến lạ, cô tựa lưng vào đầu giường, hai tay xếp ở trước mặt
“Cũng hay đó, nhưng em không muốn ở trên giường, em muốn thử cảm giác ở trong bể tắm”
Vương Minh Hàn từ từ bò lên giường như một cách chơi đùa, anh tiến đến áp sát vào mặt cô
“Đều nghe theo em”
” Khoan đã” Thấy Vương Minh Hàn vừa có hành động, cô liền đưa thẳng bàn chân mình lên trước mặt anh như thể ngăn anh lại. Cô nhích đầu sang nhìn anh liền ra yêu cầu “Em muốn uống rượu trong khi tắm”
Vương Minh Hàn bật cười, anh không nói gì liền quay bước ra cửa ra lệnh cho người hầu trong nhà mang rượu vào. Ngay sau đó, một người mang theo một chai rượu Scotch mạch nha đơn “60 năm tuổi” Macallan Valerio Adami 1926 thượng đẳng cùng hai chiếc ly thủy tinh bước vào, anh ta cẩn thận đặt chúng xuống cạnh bể tắm rồi nhanh chóng rời đi ngay, ngay cả một ánh mắt tò mò cũng không hề có.
Tiểu Diệp cô rất để ý những người sống xung quanh mình. Đặc biệt là ở Vương Gia Đại Trạch, ở đây tuy là rất lớn, rất nhiều người hầu hạ nhưng cô lại phát hiện rằng bọn họ chưa bao giờ dòm ngó cô dù chỉ một lần. Họ gặp cô đều cúi đầu chào rồi lại khép nép một chút mà lánh đi. Không ai dám trực tiếp nhìn thẳng vào cô. Điều này làm cô cảm thấy mình như bị “nhiễm bệnh dịch lây truyền qua đường nhìn ngắm” vậy.
Nhìn nhau cũng có thể lây bệnh dịch thì chắc ai cũng nhiễm bệnh hết rồi Diệp tiểu thư ạ.
Thấy người hầu vừa rời khỏi. Vương Minh Hàn lập tức vòng tay bế ngang cô lên cao, nhanh như cắt liền tiến vào bể tắm lớn. Anh còn chưa kịp đặt cô xuống thì Tiểu Diệp đã mượn thế nghiêng để ghì sức nặng của bản thân xuống mà kéo Vương Minh Hàn cùng rơi vào bể tắm, nước bắn lên tung tóe khắp cả phòng.
Cả hai chìm xuống đáy trong giây lát, Tiểu Diệp còn cố ý nhấn anh xuống tận đáy. Rồi chủ động trao cho anh một nụ hôn sâu trong một cái bể đầy ngập nước.
Mãi một lúc, cả hai mới ngoi lên khỏi mặt nước. Chiều cao của bể nước không phải là quá sâu vì vậy khi cả hai đứng thẳng người, nước chỉ thấp tới ngang hông. Vương Minh Hàn cởi bỏ chiếc áo sơ mi vì thấm nước mà ôm sát cơ thể anh ra, chiếc áo trôi bồng bềnh trên mặt nước.
Anh đưa mắt chăm chăm nhìn thẳng vào cô, bàn tay khẽ lướt nhẹ qua làn da mịn màng, trắng hồng của Tiểu Diệp, bàn tay anh lại từ từ tháo bỏ hai sợi dây áo xuống nhưng không hoàn toàn tháo bỏ lớp áo khỏi người cô mà tay anh khẽ dừng hành động lại một chút. Hai bên dây áo xệ xuống một chút, vùng ngực nửa kín, nửa hở lại hiện ra trước mắt, không phải quá phô trương, cũng không phải quá kín đáo, thật sự khiến đáy mắt của Vương Minh Hàn vừa nhìn liền trầm đục ngay tức khắc
Tiểu Diệp không biết có phải vì muốn tránh né một chút liền bất chợt hắt nước vào mặt anh khiến anh vì cảm giác cay mà híp mắt lại.
Bắt lấy bàn tay nhỏ bé đang hắt nước của cô, anh dứt khoát ôm trọn thân thể của cô vào trong ngực. Tiểu Diệp quay người tựa vào lồng ngực cường tráng của anh, dáng người của anh đúng là rất tốt, làn da màu đồng cùng thân thể rắn chắc khiến cho cô có một cảm giác giống như được người đàn ông này bảo vệ vậy.
Rồi động tác có phần nóng vội, Vương Minh Hàn cầm lấy tay Tiểu Diệp khoác lên vai mình, anh cúi xuống hôn lên đôi môi cô, tình trong lòng nói như thế nào thì nụ hôn cuồng nhiệt như thế ấy, khiến cho đôi môi anh đào xinh đẹp cô có chút run rẩy. Sự chăm chú của anh, nụ hôn của anh không lưu lại bất kỳ một chỗ trống nào.
Bàn tay mang theo nhiệt độ xoa lấy vòng eo mảnh khảnh, khiến áo ướt xê dịch, áo ướt có chút vướng víu, bàn tay Vương Minh Hàn dạo chơi một vòng toàn thân thể của cô khiến cho áo ướt dính gắt gao vào cơ thể, Tiểu Diệp có chút hoài nghi anh liệu có phải là đang cố ý không, khiến cho người ta tâm dương ý loạn.
Tiểu Diệp mang theo tâm ý dục vọng mà mỉm cười một cái, cô cúi thấp xuống tháo thắt lưng của anh ra rồi dùng sức cởi bỏ chiếc quần anh đang mặc trên người, lợi dụng lúc cúi xuống, Tiểu Diệp lùi lại ra xa anh một chút, khi cô hoàn toàn đứng dậy thì chiếc quần của anh đã nằm trong tay cô
Tiểu Diệp kiêu ngạo ném chiếc quần vừa tự tay cởi được lên một sàn, sau đó lại tiến về một góc nào đó trong chiếc bể tắm, cô thản nhiên gác hai cánh tay lên trên miệng bể tắm như một cách mà đại gia thực thụ được hưởng thụ.
Cô mang theo một ánh mắt mê hoặc cùng cử chỉ gợi tình hướng về phía anh “Lại đây hầu hạ em”
Vương Minh Hàn cười khổ mà nhéo mi tâm một cái, cử chỉ này của cô đúng là khiến anh muốn phạm tội.
Anh lội nước tiến đến chỗ cô, thấy cô xoay lưng về phía mình, anh liền thuận thế ôm cô từ phía sau, bàn tay anh lại dứt khoát đến mức chạm đúng vào hai bầu ngực căng tròn xinh đẹp rồi như một bản năng mà không ngừng xoa bóp đến điên cuồng. Vật nam tính trương to cạ cạ vào mông khiến bật cười thành tiếng.
Giọng nói trầm đục phả vào bên tai cô như thể đang trách móc “Em cười gì hả? Đều là lỗi của em”
Tiểu Diệp lại như cố tình mà đẩy mông mình ra sau như một cách áp chặt vào cự vật to lớn kia rồi khẽ vận động mông một chút “Em vô tội”
Vương Minh Hàn lại mang theo dục vọng cuồng tính mà di chuyển bàn tay xuống xoa bóp cặp mông tròn trịa, đồng thời anh không ngừng đặt những nụ hôn nóng như lửa lên vành tai của cô. Anh ôm cô vào trong lòng, chôn mặt trong cần cổ cô tham lam ngửi mùi thơm trên cơ thể, như hận không thể nuốt cô vào bụng.
Tiểu Diệp mặc kệ người đàn ông không ngừng cắn mình, cô thản nhiên rót rượu ra ly rồi dứt khoát đặt ly rượu lên phiến môi xinh đẹp, cô uống cạn trong một lần. Men rượu nhanh chóng xâm nhập vào từng ngóc ngách trong cơ thể cô khiến hai bên má ửng đỏ lên trông thấy.
Tiểu Diệp cô uống rượu không tệ nhưng loại rượu này quả thật càng uống càng nghiện, cô uống một hơi liền mấy ly. Vương Minh Hàn chào thua cô gái này, anh vội vàng giật lấy chiếc ly trong tay cô đặt sang một bên rồi dứt khoát lật người cô quay về phía mình
“Uống say rồi thì còn tắm uyên ương thế nào được nữa?” Rõ ràng là cố ý trách móc nhưng lại nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của cô vì men rượu làm cho hai bên má ửng đỏ thật khiến tâm can anh như bị lửa đốt vậy.
Rồi bất ngờ, cô như nhảy thót lên cao, bầu ngực mềm mại trơn trượt dán lên lồng ngực màu đồng của anh, đôi môi hồng diễm lệ dán chặt lên đôi môi mỏng của anh, hơi mở ra mớm rượu vào trong miệng anh…
Hiển nhiên Vương Minh Hàn không lường trước được cô sẽ chủ động nên đứng hình mất một lúc, chất lỏng men rượu thơm ngon trong miệng cô từng chút rót vào miệng anh, thấm vào ruột gan, hương khí quanh quẩn ở chóp mũi. Không biết có phải tác dụng của một ngụm rượu kia hay không mà rượu không say người tự say, lại khiến anh có cảm giác mình đang say.
Hành động này rõ ràng là Tiểu Diệp đã say rồi.
Vương Minh Hàn đáp lại nụ hôn của cô một cách mãnh liệt hơn bao giờ hết. Anh đảo khách thành chủ, hai tay căng lên, một tay áp lên sau gáy cô, đầu lưỡi cường hãn thăm dò vào cái miệng nhỏ còn chưa kịp khép lại. Chiếm lấy cái lưỡi trơn trượt, hút lấy hương rượu nhàn nhạt. Mãi một lúc, anh buông môi cô ra, đầu lưỡi lại lưu luyến không rời khẽ liếm vài cái trên cánh môi, rồi mới nhìn thẳng vào mắt cô
“Diệp, hương vị của em làm anh muốn phạm tội”
Tiểu Diệp cười cười, hai cánh tay vẫn không rời khỏi cổ anh, vẻ mặt thật đúng là một người đang say rượu, cô mang theo hơi thở tràn ngập hương vị rượu ghé sát vào nói nhỏ bên tai anh “Anh ơi…Diệp Hảo rất đáng yêu”
Vương Minh Hàn hơi cúi thấp xuống một chút như muốn nhìn vào mắt cô “Vậy chúng ta sinh một đứa chịu không?”
Tiểu Diệp ngẩng mặt lên cười một cái “Được, em muốn tiểu Diệp Hảo”
Vương Minh Hàn xoay người Tiểu Diệp lại để cô vào tư thế khi nãy, tay anh giữ chặt lấy eo cô. Ngay sau đó, anh đưa cự vật to lên xông thẳng vào trong cơ thể.
Tiểu Diệp cảm thấy đầu óc quay cuồng, bên dưới hạ thân cứ như bị thứ gì đó cực kỳ nóng bỏng không ngừng quấy rầy nhưng mà cô lại rất thích cái cảm giác này. Dưới bụng không ngừng trào ra mật dịch ấm áp, bị anh khơi mào tình dục khiến cô khó chịu vặn vẹo thân thể.
Tuy là say nhưng lại là tỉnh, tiếng rên yêu kiều ngày một lớn dần, chuyển động bên dưới thân thể ngày càng mãnh liệt….Chìm đắm trong giao hoan, Vương Minh Hàn một lần lại một lần gọi tên Tiểu Diệp, đem phân thân lần lượt chôn thật sâu vào trong thân thể cô.
Bàn tay to nắm lấy hai cánh mông tròn xoa nắn, kích thích phân thân cấp tốc rút ra đâm vào trong mật huyệt.
Mật huyệt bị đánh phá phát ra tiếng nước phụt phụt, mật dịch thuận theo phân thân bị mang ngoài, dính vào chỗ kết hợp của hai người, một màu trắng ngà. Trong phòng tắm tràn ngập sương mù, toàn là mùi ân ái mị hoặc.
Tiếng rên rỉ cùng gầm nhẹ thật lâu không kết thúc, kèm theo tiếng nước bì bõm lại vô tình hòa vào nhau tạo nên một khung cảnh hoan lạc đến kỳ lạ.
….
Liễu gia…
Ngay khi bị ép lên máy bay đưa về Đế Thành, Liễu Trang Như và Kỳ Vũ lại phải lên một chiếc xe ô tô cùng Liễu Nhân Dịch và Liễu phu nhân.
Suốt chặn đường, Liễu Trang Như chỉ quan tâm đến Kỳ Vũ, ngoài ra cô chẳng buồn muốn nói bất cứ lời nào với hai người họ.
Mãi đến khi chiếc xe dừng lại trước cổng làng. Toàn bộ những người sống trong dòng tộc họ Liễu đều đã đứng bên ngoài như đang chờ đợi…
Liễu Trang Như bế Kỳ Vũ bước xuống xe, cô phải kinh hoàng vì cảnh tượng này. Nó khiến cô cảm thấy buồn cười lại càng khiến cô phải lo lắng.
Không đợi cô lên tiếng nói gì cả. Một vị Trưởng lão có hàm râu bạc trắng chống gậy bước đến, vẻ mặt vô cùng khó ở mà nhìn Liễu Trang Như
“Cô mau theo chúng tôi đến Từ đường”
Liễu Trang Như hít một hơi sâu, cô vẫn bế Kỳ Vũ và không hề có ý định bỏ cậu bé xuống đất, cứ như vậy mà cùng với toàn thể dân làng đến nơi gọi là “Từ Đường”
“Từ Đường” có hai loại, một loại là ở mỗi gia đình đều có, nơi này dùng để thờ ông bà tổ tiên đời trước đã qua đời,… Loại thứ hai là nơi trung tâm để toàn bộ dân làng cùng ra tụ hợp đó mỗi khi có sự kiện lớn hoặc để ra thông báo, lễ hội,…Đặc biệt, nơi này là do người đại diện trong mỗi tiểu gia đình cùng quyên góp tiền để xây dựng nên, thuộc tài sản công và yêu cầu từng thành viên trong làng đều phải giữ gìn, bảo vệ và kính trọng với vị thần làng canh giữ bên trong.
Liễu Trang Như cảm thấy bản thân thật vinh hạnh, được tổng thể trên dưới mang cô ra tận “từ đường” lớn để “xẻ thịt cô”
Đi băng qua mấy con đường mới đến được trung tâm của ngôi làng và Từ đường cũng nằm ở đây. Theo chân của Trưởng làng, cô bị đưa thẳng vào bên trong, họ bắt cô quỳ xuống trước mặt Thần làng rồi không ngừng buộc tội cô
“Tiện nữ lăng loàn lại dám làm ra những chuyện đáng xấu hổ như vậy”
“Xử tội cô ta theo lệ làng đi”
“Phải đó, xử tội cô ta để răng đe”
Liễu Trang Như bật cười như một vừa chứng kiến một chuyện hài hước làm vậy, cô cố gắng dùng âm thanh lớn nhất mà nói lên “Các người xử tôi tội gì?”
“Tội dâm dục”
“Tội bất hiếu”
“Tội không biết giữ đạo”
“Nhìn đứa bé kia xem, nói không chừng lại không biết là tạp chủng của gã đàn ông nào nữa”
Cô nghe thấy những lời buộc tội vô căn cứ như vậy thì lấy làm uất lắm”Không phải, tôi đã kết hôn rồi. Không giống như các người nói, tôi không làm những chuyện mất danh dự đó”
Không đợi cô giải thích, một người trong số đó lớn tiếng hơn “Đó cũng là một mình cô nói, vậy người đàn ông đó của cô đâu?”
“Nhưng mà nếu như có thì cũng chắc gì là chồng cô?”
“Cho dù là chồng cô đi nữa thì cô kết hôn lại không cho cha mẹ biết thì đó cũng là tội bất hiếu”
Liễu Trang Như cố gắng minh bạch cho bản thân “Tôi kết hôn chỉ cần nhà nước cho phép là được, liên quan gì phải thông báo cho các người biết. Còn chồng tôi bận đi làm, anh ấy không rảnh đến mức chạy đến đây ăn bánh, uống trà với các người đâu”
Vị Trưởng Lão kia giận đỏ mặt mà vỗ mạnh đầu gậy xuống đất “Câm miệng, giữa Từ đường không cho phép những kẻ làm sai mà không biết hối cãi lên tiếng”
Liễu Trang Như nhếch miệng cười khó tin “Không cho tôi biện minh thì chẳng khác nào mặc cho các người mang hết trăm ngàn tội lỗi đổ hết lên đầu tôi. Thế kỷ nào rồi mà còn có những thứ hủ tục lạc hậu thế này vậy hả?”
Liễu Nhân Dịch gần như bị cô làm mất thể diện mà quát vào mặt cô “Đồ mất dạy, mày có im miệng chưa?”
Liễu Trang Như quay sang nhìn người cha kính yêu của cô đang cùng những người trong làng buộc tội cô một cách ngang ngược như vậy. Cô nhìn ông ta mà bật cười
“Thật nực cười, hóa ra cha bắt tôi về đây chỉ vì muốn cho bọn người này buộc tội tôi thôi sao? Hành động đại nghĩa diệt thân này thật cao cả quá”
Liễu Nhân Dịch bước lên một bước, ông đứng giữa rất nhiều người mà tuyên bố “Tôi không có đứa con gái này. Bắt đầu từ bây giờ, cô ta có sống hay chết cũng không liên quan đến Liễu Nhân Dịch tôi”
Đây mà là cha của cô sao? Liễu Trang Như đau lòng, đau đến bật cười…
Trưởng lão nghe thấy lời này của Liễu Nhân Dịch, ông đứng trước bức tượng thần làng thay mặt mọi người ra phán xử đối với Liễu Trang Như
“Liễu Trang Như mang tội dâm dục, làm nhục nhã gia phong dòng họ Liễu. Thay mặt thần làng cùng toàn thể dân làng, theo quy định đại tội dâm dục, đại tội bất hiếu, dùng “Đại hình thứ nhì” – Ném đá đến chết”
Theo lời họ nói, Liễu Trang Như sẽ bị ném đã đến chết thì thôi.
Cô tức giận nhìn đám người quay quanh mình như thể không giết được cô thì họ sẽ không hả dạ vậy. Nói lý lẽ với đám người này đúng là uổng công vô ích
Cô đứng dậy kéo lấy Kỳ Vũ nép ra sau lưng như một bản năng bình thường. Cô từ từ lùi lại.
Trưởng Lão vỗ đầu gậy xuống đất hai nhịp, bên ngoài tiến vào hai gã đàn ông to khỏe nhanh chóng bắt lấy Liễu Trang Như kéo đi xềnh xệch
Liễu Trang Như nhìn Kỳ Vũ khẽ lắc đầu nhè nhẹ. Ý tứ bảo là đừng đuổi theo cô. Bé Kỳ Vũ đứng nhìn dòng người rời đi trước mắt, sau đó mới cẩn thận lén lút theo sau.
Liễu Trang Như bị người ta dùng dây thừng buộc vào một khúc gỗ cắm sâu xuống đất, cột gỗ này nằm giữa đình làng, là nơi để xử tội những người tương tự như cô.
Cô bị trói đứng ở đó, hai mắt nhắm lại như thể chấp nhận số phận vậy. Cô quá mệt mỏi rồi, thật là nhảm nhí.
Vị Trưởng lão kia nhìn vào đồng hồ quả lắc treo ở Từ đường, đợi khi đúng giờ liền gõ đầu gậy xuống đất
“Đến giờ thi hành”
Toàn bộ dân làng vây xung quanh cô, trên tay họ đều đã cầm sẵn những tảng đá to vừa bằng lòng bàn tay, vẻ mặt của bọn họ nhìn cô không khác gì tội nhân thiên cổ.
Ngay khi nghe thấy âm thanh gõ của đầu gậy. Từng người lần lượt ném mạnh đá vào người cô. Mỗi viên đá bay thẳng đến đều trúng chính xác vào người của Liễu Trang Như, lần nào cũng đều rất đau, rất đau.
Rồi bất chợt, không biết là ai ném viên đá to bay một quỹ đạo chuẩn xác vào đầu của Liễu Trang Như khiến mắt cô tối sầm lại, đầu óc có chút choáng váng mà quay cuồng. Máu từ đầu cô từ từ chảy xuống dọc theo góc cạnh trên gương mặt cô.
Rồi sau đó, một tảng đá khác lại bay đến, lần này vẫn là trúng vào đầu cô, chảy tuông ra đỏ cả mặt.
Kỳ Vũ đứng nấp sau gốc cây, cậu bé hoàn toàn chứng kiến cảnh tượng này. Sắc mặt tái xanh đầy kinh hãi, nước mắt lại theo nỗi sợ mà chảy ròng ròng “Mẹ ơi”
Trước mắt của Liễu Trang Như bây giờ chính là một màu đen tối sầm, cô không nhìn rõ được mọi vật nữa. Nhưng trước khi mất ý thức, Liễu Trang Như nhìn thấy Kỳ Vũ đang từ gốc cây ở đằng xa bán mạng chạy đến chỗ cô.
Tiểu Vũ, đừng qua đây, con đừng qua đây.
Liễu Trang Như kêu gào trong ý thức, lúc nãy cô đã ngăn cản cậu bé rồi nhưng có lẽ vì chứng kiến cô bị bọn người này đối xử như vậy nên mới không nhịn được mà chạy đến.
Đừng mà…Tiểu Vũ…Họ sẽ làm con bị thương đó.
Kỳ Vũ nhỏ nhắn, lại chạy rất nhanh, trong thoáng chốc thì đã đến chỗ của Liễu Trang Như, thấy xuất hiện một đứa trẻ, vài người không đành lòng liền dừng tay lại
Kỳ Vũ đứng chắn trước mặt Liễu Trang Như gần như là quỳ lạy van xin “Cháu cầu xin các người đừng làm như vậy nữa. Mẹ cháu sẽ chết mất…Đừng ném nữa, đừng mà….”
Một gã râu xồm xoàm thẳng tay mạnh tảng đá vào người Kỳ Vũ, cậu bé nhanh nhẹ giơ hai tay lên đỡ lấy tảng đá nhưng sức mạnh ấy lại mang theo lực đạo khủng khiếp trực tiếp bay thẳng trúng vào người của Kỳ Vũ khiến cậu bé bật ngửa ra sau….
“Thằng nhỏ này cũng giống như mẹ nó, nó cũng là một tiểu tạp chủng. Ném chết nó đi”
Kỳ Vũ lòm còm ngồi dậy, cậu bé giơ tay lau nước mắt rồi lại không ngừng năn nỉ “Cháu xin các cô chú, tha cho mẹ cháu đi mà”
Cậu bé vừa nói vừa khóc, khóc đến khan cả họng.
Liễu Trang Như gần như là cố gắng hết sức để nói được một câu “Giết tôi, tha cho thằng bé” chỉ vừa dứt lời là cô liền ngất đi.
Trưởng Lão liền ra lệnh cho người mang thau nước lạnh đến rồi tức khắc tạt thẳng vào mặt của Liễu Trang Như. Nước lạnh khiến cô tỉnh lại, nhưng ngay sau đó, những người kia vẫn không ngừng tiếp tục ném đá vào cô
Kỳ Vũ sợ đến mất kinh hồn bạt vía, cậu bé vội vàng chạy đến ôm lấy Liễu Trang Như như muốn đỡ thay cho cô, nhưng Kỳ Vũ còn nhỏ nên chiều cao chỉ vừa đứng đến vạt áo của cô, nếu như những viên đá đó ném vào cô thì sẽ trúng vào đầu của Kỳ Vũ mất. Liễu Trang Như nhìn đứa trẻ này mà không ngừng gào khóc “Tiểu Vũ, mặc kệ mẹ, con ra khỏi đây đi”
“Không, con không bỏ mẹ ở lại, con muốn mẹ thôi” Tiểu Vũ vẫn kiên quyết ôm chân Liễu Trang Như mà khóc rất to.
Đám người này dường như là không có nhân tính.
Bỗng tiếng phanh xe cực gấp kéo dài, người đàn ông mạnh mẽ phóng ra khỏi xe rồi như mang theo sát khí mà xông thẳng vào đám đông giận dữ.
Ứng Khiêm không nói không rằng chạy đến nhưng đập vào mắt anh chính là hình ảnh cô gái anh yêu thương toàn thân đầy thương tích cùng cậu con trai mà anh yêu chiều đang đứng khóc ở đó. Hai bàn tay siết chặt hình nấm đấm, ánh mắt lạnh như băng trừng một cái liền có thể dọa đám người tàn ác kia.
Anh kìm cơn giận xuống tận đáy vực, bước đi có phần gấp gáp mà tiến nhanh về phía Liễu Trang Như. Anh nắm hai đầu sợi dây giật mạnh một cái, sợi dây liền đứt ra, Liễu Trang Như vô thức ngã sụp xuống nhưng ngay sau đó, một cánh tay mạnh mẽ liền đỡ lấy cô ôm vào lòng.
“Trang Như…Xin lỗi, anh đến trễ” Anh đau lòng gọi tên cô nhưng bây giờ tiềm thức của cô chỉ là một màn trắng hư không. Cô không biết đã bất tỉnh từ lúc nào, toàn thân của Liễu Trang Như lạnh như băng vậy.
Anh xốc người bế ngang cô lên, nhìn sắc mặt xanh xao nhợt nhạt của cô, đáy lòng lại đau như bị ai đó cắt ra thành từng mảnh vậy.
Trước khi rời khỏi, anh còn đảo mắt nhìn cả đám người máu lạnh đứng ở đó rồi thản nhiên cảnh cáo một câu “Nếu cô ấy xảy ra chuyện gì. Các người chuẩn bị ở tù mục xương đi. Cái làng này cũng giải tán là vừa”
Ứng Khiêm tức tốc đưa Liễu Trang Như ra xe, Kỳ Vũ vừa khóc vừa chạy theo chân anh rồi nhanh nhẹn chạy vào ngồi ở hàng ghế sau
Ứng Khiêm vì quá vội nên anh đã đích thân lái xe tới đây, hiện giờ Liễu Trang Như đang bị thương nên cô không thể ngồi ở ghế phó lái được. Anh đưa cô ra ghế sau rồi rồi cẩn thận dặn dò Kỳ Vũ “Con giúp ba giữ lấy mẹ. Con làm được chứ?”
Kỳ Vũ đanh mặt gật đầu, biểu tình chính là rất chắc chắn “Mẹ bị họ ném rất nhiều đá, bị thương rất nhiều”
Ứng Khiêm thắt dây an toàn một cái, ngay sau đó liền tức tốc chạy đi
Thông qua gương chiếu hậu, Ứng Khiêm thấy trên tay Kỳ Vũ có vết bầm rất rõ, anh lo lắng hỏi “Con bị thương rồi?”
Kỳ Vũ lắc đầu “Con không sao, ba yên tâm”
Ứng Khiêm cau mày, dù anh không nói gì nhưng anh biết chắc Kỳ Vũ cũng bị thương không nhẹ bởi vì cảnh tượng khi nãy anh nhìn thấy chính là Kỳ Vũ đã đứng ở đó che chắn cho cô.
Đám người vô lương tâm. Nếu vợ và con tôi xảy ra chuyện gì, tôi sẽ cho người lật luôn cái làng của các người.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com