Vũ Khí Khiêu Gợi: Muốn Cả Thế Giới Biết Anh Yêu Em – Chương 62: (H) Dạy Dỗ Đàn Ông Tồi – Botruyen

Vũ Khí Khiêu Gợi: Muốn Cả Thế Giới Biết Anh Yêu Em - Chương 62: (H) Dạy Dỗ Đàn Ông Tồi

Cửa phòng khép nhẹ một cái, ánh sáng hắt ra từ trong căn phòng cũng từ từ thu nhỏ dần rồi tắt hẳn.

Vương Minh Hàn bước xuống cầu thang lớn thì nhìn thấy Kiến Văn đang ngồi trên ghế sofa chơi xếp mấy mảnh hình ghép vào khung gỗ. Bất giác trên môi anh lại nở ngay một nụ cười cưng chiều hết nấc

“Kiến Văn”

Đứa bé trai xinh đẹp đáng yêu lập tức ngẩng mặt lên nhìn anh “Ba xong việc rồi ạ?”

“Ừm, giờ thì chúng ta có thể ăn tối rồi. Con đã đói bụng chưa?”

Kiến Văn đưa tay lên vỗ vỗ vào bụng mình rồi nhăn mặt cười “Bên trong cái bụng của con đã đánh trống múa lân từ chiều đến giờ rồi”

Vương Minh Hàn hết cách cười rồi xoa đầu Kiến Văn một cái “Đi thôi”

Cả hai ngồi vào phòng ăn, rất nhiều món đậm dinh dưỡng bày hết một lượt trên bàn

Vương Minh Hàn bế bé con đặt lên ghế, anh lại yêu chiều ngồi xuống bên cạnh Kiến Văn

Kiến Văn nhìn chằm chằm vào chiếc bánh gato mùi vị chocolate đặt trên bàn, bàn tay nhỏ nhỏ xíu không khỏi mất khống chế mà dần dần tiến đến

Biết tổng ý của thằng nhóc này, anh nghiêm mặt một chút mà nói

“Ăn cháo trước”

Kiến Văn lắc đầu “Ăn bánh trước”

Vương Minh Hàn vẫn kiên quyết “Ăn cháo trước rồi mới được ăn bánh”

Kiến Văn nhìn cái bánh thơm ngon đặt trên bàn thì chiếc miệng bé xíu lại chép chép. Bé đưa ánh mắt ưng ửng đỏ mang theo ý tứ van xin mà nhìn anh

“Đi mà ba”

Vương Minh Hàn nghiêm khắc liền dứt khoát lắc đầu. Đồng thời đi cùng hành động đó, Vương Minh Hàn kéo bát cháo thịt ra trước mặt nhóc con.

Kiến Văn miễn cưỡng há miệng ra cho Vương Minh Hàn tự tay bón thìa cháo vào miệng. Thấy vẻ mặt uất ức đó của nhóc, anh chỉ còn cách dùng chiêu trò

“Thôi được rồi, ba ra quy ước cho con, chiếc bánh chocolate để trên bàn, nếu con ăn cháo với tốc độ nhanh nhất thì ba thấy hài lòng thì sẽ gấp đôi số bánh cho con, nếu con ăn chậm một phút thì ba sẽ cắn cái bánh đó một cái. Nếu con ăn chậm hai phút thì ba sẽ cắn hai cái. Vì thế, chiếc bánh đó còn nguyên vẹn hay méo mó đều do con quyết định, thấy sao? Thỏa thuận chứ?”

Kiến Văn luyến tiếc nhìn cái bánh một cái, sau đó bé trưng ra ngoài một vẻ mặt quyết tâm nhất khiến Vương Minh Hàn không nhịn được mà cong miệng cười theo. Kiến Văn còn giật lấy cái thìa trong tay Vương Minh Hàn mà tự mình múc ăn mà không cần đến sự trợ giúp của anh

Tuy nhiên, sau đó Vương Minh Hàn liếc nhìn đồng hồ khẽ thở dài

“Một phút rồi, haizzz ba ăn đây” Vương Minh Hàn tay cầm một chiếc thìa nhỏ xắn xuống một gốc bánh gato, anh từ từ đưa lên miệng rồi “ùm” lấy một cái, Kiến Văn không nói gì hơn, lại cố gắng chuyên tâm vào việc ăn cháo của mình

Không lâu sau đó, à chính xác là một phút sau “Lại qua một phút nữa rồi, ba đành miễn cưỡng ăn bánh vậy” anh mỉm cười rồi lại từ từ cầm thìa lên tiếp tục ăn một miếng bánh nữa. Kiến Văn lại nhìn anh không chớp mắt, sau đó lại tiếp tục cúi xuống múc cháo ăn lia lịa, bộ dạng này gấp đến mức Vương Minh Hàn nhìn vào cũng không nỡ ăn bánh nữa.

Nhưng mà, một lúc sau, cái bánh chocolate khi nãy nằm trên bàn đã tàng hình mất một phần hai. Và bây giờ thì Kiến Văn cũng đã ăn xong bát cháo, anh thở dài vỗ vỗ nhẹ lên đầu nhóc con

“Ba đã ăn mất nửa phần bánh rồi, con có buồn không?”

Kiến Văn lắc đầu, bé ngước mặt lên nhìn anh rồi mỉm cười “Dạ không. Bởi vì lúc nãy là con cố ý ăn chậm một chút để ba có thể ăn bánh đó”

Vương Minh Hàn bị đứa bé này làm cho hơi ngỡ ngàng một chút, hóa ra là Kiến Văn lại có ý muốn nhường nửa phần bánh của mình cho anh ăn sao…

Vương Minh Hàn bật cười yêu chiều, đáy lòng ngọt tựa mật ong, trong mắt cũng có thể dễ dàng nhìn ra ý cười

“Thật ghen tỵ quá, Kiến Văn chưa bao giờ đối xử với tôi tốt như vậy”

Phó Quân Hạo cẩn thận dìu Tiểu Tình bước vào, cái bụng của cô đã rất to, hiện giờ đã nằm ở tháng thứ chín. Hai người họ không biết đã đến từ bao giờ nhưng vừa hay lại chứng kiến một cảnh đáng ghen tỵ nên không nhịn được mà mở lời trêu chọc.

Nghe giọng nói đột ngột phát ra, Vương Minh Hàn và Kiến Văn đồng loạt quay về phía sau.

“Ba, mẹ”

Vừa dứt lời đã nhìn thấy Kiến Văn leo xuống khỏi ghế, chạy vụt một cái đến bên cạnh vợ chồng họ Phó.

Phó Quân Hạo cúi xuống bế Phó Kiến Văn thảy lên cao một cái khiến bé cười khúc khích “Con trai của ba tăng cân rồi”

Vương Minh Hàn ngồi xếp chân, tay chống lên bàn nhìn Phó Quân Hạo mà đắc ý “Tiền và công nuôi cơm mình sẽ tính sau với cậu”

Tiểu Tình nghe thấy liền vội vàng phản biện lại “Gì chứ? Đồng ý là vợ chồng tôi có nhờ Vương lão đại anh đây trông nom hộ Kiến Văn một buổi chiều, nhưng mà thứ anh được lợi cũng không phải nhỏ, anh nhìn xem, chúng tôi là ba mẹ ruột mà cũng không được hưởng đối xử tốt của Kiến Văn với người ba nuôi như anh, vậy thì anh còn muốn đòi lợi ích nữa cơ à?”

Vương Minh Hàn không chịu được liền đứng bật dậy “Tiểu Phó, yêu cầu cậu về nhà đóng cửa dạy dỗ lại vợ con. Cậu nhìn xem vợ của cậu lại bắt nạt mình”

Phó Quân Hạo kênh mặt nhìn Vương Minh Hàn, biểu tình lộ rõ vẻ ngạc nhiên “Cô ấy nói có gì sai?”

Vương Minh Hàn ôm một họng tức nói không nên lời “Các người….”

Đúng là ép người ra mặt rồi.

Hết cách rồi, thân cô thế cô, một mình anh làm sao có thể đối đầu với một nhà ba miệng người của bọn họ. Đành nhẫn nhịn để chờ ngày phục thù thôi.

Tiểu Tình nhìn lên một bàn đầy thức ăn, cô đảo mắt một chút lại nhìn thấy một tờ báo đặt trên bàn, cô mỉm cười nhìn Kiến Văn một cái

“Giúp mẹ lấy tờ báo trên bàn có được không?”

Phó Quân Hạo bỏ Kiến Văn xuống đất, bé liền nhanh chóng chạy đến bàn lấy tờ báo đưa cho Tiểu Tình “Đây ạ”

Tiểu Tình bẹo má Phó Kiến Văn một cái như trêu chọc “Ngoan lắm, nhưng mẹ không cho con thêm tiền đâu”

Phó Kiến Văn “….”

Cô mở tờ báo ra, đọc đúng tiêu đề liền bật cười thích thú “Ít ra phải được như vậy chứ”

Phó Quân Hạo liền biết cô lại giở trò nên đã mang theo ý tứ tò mò mà nhìn vào tiêu đề trên tờ báo

[Đại minh tinh Cao Dĩnh Thuần dính nghi án mại dâm, lộ cảnh nóng cùng nhiều nữ minh tinh và người mẫu nổi tiếng]

[Sự nghiệp phút chóc tiêu tan chỉ vì trò chơi quy tắc ngầm]

Xem xong, anh không nói gì, cũng không có biểu hiện gì khác. Những việc Tiểu Tình làm chắc chắn là có lý do riêng của cô ấy, anh không ngăn cản, cũng không phản đối.

Vương Minh Hàn liền đoán ngay về vấn đề mà mấy ngày nay đang làm mưa làm gió trên tất cả các trang tin tức, mặt báo, mạng xã hội,…Anh lắc đầu, mang theo dáng vẻ khiếp sợ mà than thở

“Tôi đã phải lạnh sống lưng khi mà nhận ra sự tàn ác của phụ nữ, đặc biệt là phụ nữ làm kinh doanh”

Tiểu Tình khịt mũi cười “Là anh ta đáng phải nhận lấy hậu quả này, tôi đã phải đợi anh ta quay xong hết phim và chương trình quảng cáo của Nhất Tuyến Khuyên rồi mới có thể tiễn anh ta đi”

“Phó phu nhân, tôi thật phục cô sát đất, trước khi hại người ta sống dở chết dở, cô còn kiếm được một số lợi ích lớn từ người đó nữa hả?”

Tiểu Tình gật đầu lia lịa “Thế chẳng lẽ anh muốn tôi thương hại cái gã đàn ông tồi đó à? Tôi chỉ hại Cao Dĩnh Thuần mất việc chứ không hại anh ta mất mạng. Tôi chỉ hại một mình anh ta chứ không hại cả dòng họ nhà anh ta. Như vậy tôi đã nương tay lắm rồi”

Phó Quân Hạo “…” Anh không phải đàn ông tồi, phu nhân tha mạng.

Vương Minh Hàn “….” Tôi cũng không phải đàn ông tồi, nhưng mà lỡ như có vô ý đắc tội thì hi vọng cô không nhớ tới mấy chuyện nhỏ nhặt đó làm gì đâu hả.

Phó Kiến Văn “…” May quá con vẫn chưa là đàn ông tồi

Nước M lại rơi vào mùa đông băng giá.

Ngôi nhà nằm ở trong thành phố nằm dưới lớp tuyết dày đặc, bên trong được sưởi ấm bằng một lò sưởi nhiệt với thiết bị hiện đại

Trên tay Liễu Trang Như cầm một tờ báo quốc tế, vẻ mặt đột nhiên đanh cứng lại. Một lúc lâu sau, cô nhẹ nhàng đặt tờ báo lên bàn, hai bàn tay đưa lên cao xoa nhẹ thái dương

Chắc là Tiểu Tình vẫn không quên thù cũ nên đã ra tay khiến cho sự nghiệp của hắn phút chóc liền tiêu tan như vậy. Thôi cứ mặc kệ, hắn dù có chết cô cũng không muốn gặp lại một lần nào nữa.

Cô cúi xuống liền nhìn thấy Ứng Kỳ Vũ gối đầu trên đùi cô ngủ ngon lành. Sở dĩ cô đặt tên con trai của mình là Kỳ Vũ bởi vì để kỷ niệm ngày mà cô bị Ứng Khiêm làm cho cảm động đến mức mà buông bỏ quá khứ để can đảm bước chân vào cuộc sống của anh là một ngày mưa to, bão lớn.

Vũ trong cơn mưa và Kỳ trong sự huyền diệu

Ứng Khiêm thì khỏi phải nói là yêu thương bé Kỳ Vũ đến mức nào, mỗi lần từ Đế Thành bay sang đây anh đều mua không ít quà bánh cho bé. Kỳ Vũ năm nay đã bốn tuổi nhưng tính cách lại có phần trưởng thành hơn độ tuổi hiện tại của bé.

Kỳ Vũ nói rằng cậu bé sẽ bảo vệ mẹ của mình mỗi khi ba không có ở đây. Và Liễu Trang Như cũng chưa một lần nào nhắc về người ba ruột cho bé nghe.

Từ đầu đến cuối, Kỳ Vũ vẫn không hề biết về sự hiện diễn của người tên Cao Dĩnh Thuần, bé chỉ biết bên cạnh Liễu Trang Như chỉ có một người đàn ông duy nhất là Ứng Khiêm và đó cũng là người ba duy nhất của bé.

Ứng Khiêm trên tay xách vài cái túi đồ đẩy cửa bước vào, vừa nhìn thấy bé Kỳ Vũ ngủ say thì anh liền giữ chậm cử động của mình lại, cứ như vậy mà rón rén bước đến ngồi xuống bên cạnh cô

“Con ngủ rồi, để anh đưa con về phòng” Nói dứt câu, Ứng Khiêm liền vòng tay bế Kỳ Vũ lên rồi đảo bước đưa bé trở về phòng ngủ của mình. Anh đặt bé xuống giường rồi kéo tấm chăn dày phủ lên người bé, anh nán lại ngắm nhìn gương mặt đang ngủ say mê của con trai, bàn tay khẽ vuốt ngược theo chiều tóc của Kỳ Vũ, ánh mắt lại yêu chiều hết mức. Mãi một lúc sau, anh mới hạ người hôn lên trán con trai một cái rồi mới rời đi.

Liễu Trang Như ngồi ở bên ngoài ghế sofa, Ứng Khiêm vừa thấy cô anh liền chạy đến trước mặt, không nói một lời nào mà hôn cô ngấu nghiến, không cho cô một kẽ hở. Hai bàn tay lạnh ngắt của anh từ từ thâm nhập vào trong tà váy dài của Liễu Trang Như. Bàn tay lạnh như băng của anh chạm vào cơ thể ấm nóng của cô lại như một băng một hỏa mà tạo ra hiệu ứng đối lập cực mạnh

Cô hít lấy một khí lạnh mà nghiêng người cô thoát khỏi nụ hôn đó của anh “Anh…từ từ…”

Cô còn chưa mở miệng nói được trọn vẹn một câu nào thì cô lại bị chiếc lưỡi nóng như hồng than đang cháy chui thẳng vào trong miệng cô, lưỡi anh đầy chiêu trò mà cuốn lấy lưỡi cô dây dưa không dứt.

Mãi đến khi Ứng Khiêm rời khỏi đôi môi đỏ mọng của Liễu Trang Như thì cô mới lấy lại sức, trán anh chạm vào trán cô, ánh mắt mang theo dục vọng của người đàn ông dần dần chiếm lấy linh hồn cô khiến cô hơi run rẩy một chút

“Trang Như, anh nhớ em quá”

Liễu Trang Như mỉm cười, cô mang theo một chút thẹn thùng khiến cho hai gò má ưng ửng đỏ.

Ứng Khiêm dứt khoát bế ngang Liễu Trang Như lên rồi nhanh chóng tiến về phòng riêng của hai người. Vừa đến giường anh đã đặt cô xuống, hai tay nhanh nhẹn của anh lập tức cởi bỏ bộ áo lông thú bên ngoài xuống đất, rồi một lần nữa anh bò hẳn lên người cô

Bên trong phòng ngủ chỉ mở một cái đèn ngủ mờ mờ, ánh sáng lại có chút tối, nhìn ánh mắt của Liễu Trang Như lúc sáng, lúc tối, có lẽ là vừa mới hôn môi nên hơi thở của Ứng Khiêm trở nên có chút kịch liệt, quả tim trong lòng ngực cứ nhảy lên liên hồi như thể không cho phép anh từ bỏ.

Hai bàn tay của anh theo bản năng lại đặt lên ngực cô mà không ngừng xoa xoa, bóp bóp. Ứng Khiêm có vẻ không biết hành động này của anh đã khiến cho nụ hoa dưới lớp áo kia đã bắt đầu căng cứng.

Thân thể mềm mại trong lòng, bởi vì bị anh trêu chọc mà run rẩy từng đợt, đồng thời cũng tác động đến dục hoả nóng rực của anh.

Ứng Khiêm hôn vào vành tai đỏ bừng bừng lại nóng rực như bị ai đốt cháy của cô, không khí càng lạnh bao nhiêu thì người cô lại càng nóng bấy nhiêu.

Ứng Khiêm một tay xoa ngực cô, tay còn lại không ngừng vén tà váy của cô lên cao, sau khi xác định được điểm dừng, anh lại tinh nghịch sờ vào một cái khe rãnh cách một lớp quần lót nằm ở nơi nhạy cảm nhất trên cơ thể cô. Ngón tay anh đặt ở nơi đó lại không chịu yên vị, anh vẽ nhẹ nhàng lên đó vài vòng xoắn ốc khiến vẻ mặt của cô vì không kích ứng kịp mà nhíu lại, đồng thời, hai chân cô cũng theo phản xạ tự nhiên mà khép lại.

Thấy cô phản ứng có chút gắt gao, anh lại chậm chạp rời khỏi, bàn tay lại bắt đầu di chuyển lên trên cao mà thoăn thoắt cởi bỏ những thứ vướng bận trên cơ thể cô xuống. Ngay khi mắt anh nhìn thấy hai quả đào tiên căng tròn thì dục vọng lại đang cháy ngùn ngụt trong người anh lại càng mãnh liệt hơn bao giờ hết. Ứng Khiêm cúi người liền ngậm lấy nụ hoa đã căng cứng từ ban đầu vì sự vô ý của anh.

Liễu Trang Như nằm bật người trên người, thống khổ vô cùng, hai bàn tay cô luồn vào trong tóc anh lại vô thức mà xoa nhẹ, hô hấp của cô lại ngày một tăng mạnh, mạnh hơn, mạnh đến mức cô phải liên tục thở hắt ra để có thể lấy đủ hơi sức.

Ứng Khiêm bên dưới lại không ngừng mút mạnh lấy đóa hoa tinh tế kia, tiếng rên gừ gừ thoát ra từ cổ họng anh ngày một lớn tiếng. Anh áp sát hạ bộ vào người cô. Liễu Trang Như có thể thấy anh đang hưng phấn đến mức nào, con cự long hung hãn đội nhô lên lớp quần mà anh vẫn còn mặc trên người, nó không ngừng cạ vào đùi trong khiến cô có một tâm trạng vừa lo lắng vừa buồn cười.

Ứng Khiêm đột nhiên thả nửa trên cơ thể cô ra, anh quỳ xuống, nâng chân Liễu Trang Như qua bã vai, khi cô còn chưa hiểu chuyện gì thì anh đã lập tức ngậm lên hoa huy*t của cô. Đầu óc Liễu Trang Như mang theo sự thống khổ mà không ngừng gào thét trong tưởng tượng, tất cả chỉ còn là một mảng hoa mắt, khoái cảm lan dần trong tâm trí cô.

Ngón tay của anh lại đi thẳng vào cô một lần nữa, thấy cơ thể cô phản ứng ngày càng mạnh, anh trêu đùa một chút. Sau đó bất ngờ, Ứng Khiêm lại cho thêm một ngón vào bên trong, hai bàn tay của Liễu Trang Như bất giác bấu chặt vào ga giường. Cô còn cảm giác được hoa huy*t bên dưới của mình dường như là bị mở to ra. Có lẽ vì quá mẫn cảm nên hai ngón tay anh vừa cho vào liền chật khít, anh không dám cũng không thể cử động thêm nên đã vội vàng rút lại. Anh rút tay ra khỏi, trên tay đầy dịch trong suốt. Ứng Khiêm mỉm cười thỏa mãn.

Liễu Trang Như như một con lật đật vị anh trêu đùa, khiến cô muốn sống không được, chết càng khó hơn…..Sự đê mê trong đáy mắt của Liễu Trang Như lại bị dục vọng rừng rực bên trong Ứng Khiêm đốt cháy một cách mãnh liệt. Ứng Khiêm dùng cơ thể mình tách hai chân Liễu Trang Như ra, anh dời hạ thân mình thấp xuống cơ thể cô, Ứng Khiêm không vội vàng mà lại từ từ điều chỉnh cho cự căn khổng lồ nhịp nhịp trước khẩu huyệt động xinh đẹp ướt át kia

Ứng Khiêm không vội là vì muốn trêu chọc Liễu Trang Như một chút, khiến cho cô có cảm giác muốn có nhưng lại không thể có được dù nó đã ở ngay trước mắt

Liễu Trang Như vừa muốn đưa tay xuống giữ lấy cự long căn cứng kia thì lập tức cổ tay cô bị anh chộp lấy rồi khóa mạnh xuống giường, mười ngón tay anh từ từ đan xen vào các ngón tay của cô, anh nắm chặt lấy sau đó liền thúc mông một cái, vật nam tính kia lập tức tiến vào nơi sâu nhất trong cô thể cô. Liễu Trang Như cong người hết nấc, sau đó liền ngã bậc xuống giường.

Ứng Khiêm lại như một chiến sĩ dũng mãnh không ngừng chuyển động trên người cô. Dục vọng trong mắt anh vẫn không hề giảm bớt mà ngày một tăng lên không ngừng. Liễu Trang Như bấu chặt lấy hai bên bắp tay anh rồi như lại vô tri vô giác mà chuyển động theo từng nhịp đều đều của người đàn ông đang đắm chìm trong cơ thể cô.

“Ứng Khiêm….Chồng à…ưm…” Đôi mắt trong suốt mang theo ý kiều mị, âm thanh của Liễu trang Như lại mềm mại, mỏng manh như vậy, cơ thể cô uốn éo theo những lần anh nhấp thật mạnh mà tấn công sâu đến đỉnh điểm. Nghe thấy tiếng rên rỉ này lại như liều thuốc kích thích thắt lưng của Ứng Khiêm vận động càng mãnh liệt, tốc độ ra vào trong cô lại càng nhanh. Những đợt ma sát dấy lên từng trận khoái cảm. Mỗi cú thúc của anh đều chạm trúng điểm nhạy cảm nhất của cô. Mãi cho đến cuối cùng, anh thúc mạnh sâu, đầu chôn sâu vào rãnh ngực mê người của Liễu Trang Như, cự vật đâm sâu vào tử cung rồi bắn hết tinh dịch của mình vào trong đó.

Sống lưng của Liễu Trang Như căng cứng mà nhận lấy một dòng tinh dịch nóng bỏng ấy, biểu tình trên mặt lại thỏa mãn đến cực độ…

Ứng Khiêm kéo Liễu Trang Như nằm trong lòng mình, bộ dạng sủng nịnh mà hôn lên đỉnh đầu của cô một cách trân trọng

“Nhớ em đến sắp không chịu nổi rồi”

Liễu Trang Như thuận thế vẽ mấy vòng tròn trên khung ngực to lớn của Ứng Khiêm, ngữ khí ngọt ngào mà nói ra “Em cũng nhớ anh mà”

Ứng Khiêm áp bàn tay của mình theo góc mặt của cô mà mỉm cười hài lòng “Anh đoán là em đọc báo rồi”

Nghe anh đột nhiên nhắc đến chuyện này, tâm trạng đang tràn đầy nhiệt tình của cô đột nhiên lắng xuống, mãi một lúc cô mới gật gật đầu

Ứng Khiêm tha nhẹ bàn tay lên nấc da thịt trên cơ thể cô, trầm tĩnh nhẹ nhàng nói “Chủ tịch cô ấy đều là vì em”

“Em biết”

“Vậy sao em lại không vui?” Ứng Khiêm thắc mắc thăm dò cô. Liễu Trang Như lắc đầu…

“Em không hiểu sao lại có một trực giác không lành, chỉ lo là xảy ra chuyện gì đó. Dù là anh hay Kỳ Vũ hay là Tiểu Tình,…Em đều không muốn bất kỳ ai xảy ra chuyện gì nữa cả”

Thấy được sự âu lo của cô, Ứng Khiêm chỉ có thể ôn tồn an ủi “Em đừng lo, trời sập cũng có anh chống đỡ. Em không cần phải một mình chịu đựng nữa”

Nghe thấy những lời này, một cảm giác ngọt ngọt trong lòng khiến Liễu Trang Như an tâm mà vùi vào trong lòng anh. Ứng Khiêm vòng tay ôm chặt lấy cô

“Trang Như, Kỳ Vũ lần trước có bảo với anh là nó muốn có em gái”

Liễu Trang Như gượng nở lấy một nụ cười “Chuyện này….chuyện này…”

“Còn chuyện này gì nữa. Tiến hành kế hoạch sinh bé bi thôi” Ứng Khiêm lại một lần nữa kéo Liễu Trang Như đặt xuống bên dưới.

Anh cứ như vậy mà không ngừng muốn cô rồi lại muốn cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.