Vũ Khí Khiêu Gợi: Muốn Cả Thế Giới Biết Anh Yêu Em – Chương 13: Nước M – Botruyen

Vũ Khí Khiêu Gợi: Muốn Cả Thế Giới Biết Anh Yêu Em - Chương 13: Nước M

Tối hôm đó, Vương Minh Hàn điều động thuộc hạ của mình, phân thành hơn mười chiếc xe lớn nhỏ khác nhau, phía sau chở đầy số súng ống, băng đạn “lấy” được từ tay Ngụy Hồng. Mọi thứ đều được tiến hành trong đêm tối cô tịch.

Đến địa phận biên giới nước M, quân đội canh giữ lập tức xông đến ngăn cản đoàn xe tiến tới. Vương Minh Hàn vẫn ung dung ngồi trên xe, đầu hơi ngã ra tựa vào thành ghế như đang chậm rãi thư giản.

Nước M là một đất nước khá vững mạnh về kinh tế, từ ban đầu, Vương Minh Hàn đã cho người móc nối quan hệ với Bộ quốc phòng. Trước khi đến đây, anh đã thực hiện một cuộc gọi cho Bộ trưởng thì dĩ nhiên việc này sẽ không làm khó được anh.

Như đã biết trước, Thanh Long lập tức bước xuống xe, lấy trong áo ra một mảnh giấy, cuối mảnh giấy còn đóng một cái mộc đỏ chót

Chỉ là một vài hành động theo thủ tục, đoàn xe của Vương Minh Hàn lập tức được vượt qua biên giới, tiến thẳng vào địa phận nước M

Đoàn xe chạy một mạch đến một khu rừng, xe của Vương Minh Hàn dẫn đầu chầm chậm dừng lại, những chiếc xe phía sau cũng dừng lại theo sau.

Thanh Long bước xuống mở cửa cho Vương Minh Hàn, khi hai chân vừa hoàn toàn đặt trên mặt đất, Vương Minh Hàn liền ra lệnh cho thuộc hạ lập tức hành động ngay.

Trước mặt bọn họ là trùng trùng, điệp điệp cây xanh to có, nhỏ cũng có. Chỉ cần không cẩn thận liền có thể bị lạc ngay tức khắc. Vương Minh Hàn thận trọng đứng đầu ra lệnh thật to

“Mọi người theo sát nhau. Cẩn thận một chút”

Vừa dứt lời, đồng loạt những âm thanh phát ra cùng lúc như để đáp lại lệnh của Vương Minh Hàn.

“Dạ, lão đại”

Sau khi chuẩn bị mọi thứ xong xuôi. Vương Minh Hàn lại một lần nữa ra lệnh di dời số vũ khí này đi ngay lập tức. Mỗi người lần lượt chia nhau mà vác số súng ống ấy trên lưng, tiến thẳng một mạch vào sâu trong khu rừng.

Vương Minh Hàn dẫn đầu, anh vác sau lưng vài khẩu M4A1, trên tay cầm một tấm bản đồ chi chít các ký hiệu lớn nhỏ khác nhau. Là thủ lĩnh tiên phong, nên Vương Minh Hàn vô cùng đề cao cảnh giác, phải bảo đảm an toàn cho tất cả mọi người

“Chuẩn bị rẽ trái, tập trung”

Mỗi lần Vương Minh Hàn bảo tập trung đồng nghĩa với việc nơi này có thể là khu vực nguy hiểm trùng trùng, chính vì thế, đám thuộc hạ tinh nhuệ lần này được chọn đi cùng đều là những người có kinh nghiệm chiến đấu cao, đa phần đều là những người đã từng cùng anh vào sinh ra tử. Chính vì thế, không ít người cũng có kinh nghiệm đi rừng, họ vô cùng thận trọng theo sát nhau từng bước

Đám người lần lượt tiến vào khu rừng sâu hun hút, nhưng có lẽ chẳng ai biết được bên trong khu rừng già này, mẹ thiên nhiên đã sắp đặt một thứ để chào đón họ.

Dưới sự dẫn dắt của Vương Minh Hàn, những trở ngại nhỏ vốn không được xem là vấn đề gì. Bọn họ rất tin tưởng vào vị lão đại này.

Nhưng càng đi sâu, Vương Minh Hàn lại có một trực giác chẳng lành, trực giác này khiến anh ba lần bảy lượt muốn khựng lại, nhưng tình thế ép buộc, đã đến tận nơi này, dù có muốn lui cũng không thể lui được

Vương Minh Hàn vẫn là người dẫn đầu, anh bước vào một vùng trũng. Nơi này đất, cát có phần mềm nhũn hơn nhưng nó vẫn đủ độ cứng để tiếp tục mà không có gì đáng ngại. Nhưng kỳ lạ là càng tiến sâu vào thì lớp đất dưới chân lại càng mềm hơn.

Đến lúc này, trực giác có chuyện xấu sắp xảy ra của Vương Minh Hàn lại càng rõ rệt.

Vừa kịp nhận ra nguy hiểm, đột nhiên dưới đất chuyển động mạnh. Lớp đất cát dưới chân dường như bị một thứ gì đó nằm dưới lòng đất đang nhiệt tình hút xuống. Lớp đất cát theo một lực đạo vô hình dần dần bị hút cạn. Những vật trên mặt đất cũng theo đó mà lún sâu xuống

Đến lúc này, Vương Minh Hàn liền biết nguy hiểm đang diễn ra ngay trước mắt. Anh vội xoay người hét lên báo hiệu

“Cát lún. Mọi người quay trở lại”

Vừa dứt lời, Vương Minh Hàn đã chợt nhận thấy hai chân mình cũng đang dần dần bị hút mạnh xuống bên dưới

Không kịp nữa rồi…

Chân của Vương Minh Hàn bị lớp cát dày ấn sâu xuống khiến anh không thể nhấc chân lên bước được nữa

Tốc độ quá nhanh khiến mọi người không kịp trở tay.

Đám người Thanh Long hốt hoảng hét lớn

“Lão đại, cẩn thận”

Nhưng có lẽ mọi thứ được thiên nhiên an bày, nơi này vốn là chốn rừng thiêng, nước độc, nguy hiểm như được sắp đặt từ trước, là thứ to lớn mà ông trời muốn thử thách con người bé nhỏ

Vương Minh Hàn không thể nhấc chân nổi dù một bước. Một vài tên thuộc hạ cũng lâm vào tình trạng như Vương Minh Hàn, họ có vẻ khá sợ hãi mà vùng vẫy, cố gắng trườn lên khỏi đó nhưng xem ra tất cả chỉ là vô ích.

Tình thế này tuy có nguy hiểm nhưng với một cái đầu lạnh Vương Minh Hàn vẫn điềm tỉnh ra lệnh ngay

“Không được cử động”

Đám thuộc hạ lập tức nghe theo. Vương Minh Hàn đứng khư khư thả lỏng cơ thể, họ không còn dám ngọ nguậy nữa, quả thật là tốc độ bị đất lún xuống từ từ giảm dần. Đến khi mọi thứ nhẹ nhàng dừng lại, Vương Minh Hàn sắc mặt vẫn không chút hoảng sợ mà ra lệnh cho mấy thuộc hạ vẫn chưa tiến vào khu vực cát lún, họ vẫn còn đang đứng trên vùng đất cứng lo lắng cho Vương Minh Hàn

“Lấy dây thừng”

Theo lệnh của anh, thuộc hạ liền lấy ra một sợi dây thừng được căn dặn chuẩn bị từ trước. Thanh Long nhanh chóng giữ lấy một đầu dây, đầu còn lại ném xuống chỗ của Vương Minh Hàn

Vương Minh Hàn cùng những người đứng dưới lớp cát liền giữ chặt sợi dây thừng, đầu còn lại được Thanh Long cùng đám thuộc hạ khác ra sức kéo mạnh lên

“1…2..3” Âm thanh đồng loạt vang lên, sau những âm thanh đó là đồng loạt từng người dùng sức thật mạnh mà kéo sợi dây thừng lên khỏi vùng cát lún.

Cứ như thế, loay hoay một lúc, cuối cùng thì đám người của Vương Minh Hàn cũng rời khỏi được vùng cát lún nguy hiểm ấy.

Đi tiếp được một đoạn theo chỉ dẫn, bất ngờ từ xa xa xuất hiện ánh đèn xe chớp nháy, ánh đèn ấy ngày càng rõ hơn

Thanh Long cảnh giác bước lên trước nhưng ngay sau đó bị Vương Minh Hàn chặn lại

“Họ đến rồi”

Thanh Long vẫn không hiểu “họ” mà lão đại nhắc tới là ai? Anh có chút ngạc nhiên hướng mắt về những chiếc xe đang dần tiến về phía bọn họ

Một lúc sau, đoàn chiếc xe ấy dừng lại hẳn, từng người một trên xe bước xuống, một người ăn mặc sang trọng bước đến, trên người ông ta khoác một bộ âu phục dài quá gối, trông nét mặt ông ta có vẻ vô cùng vui mừng, biểu hiện rõ nhất chính là từng nếp nhăn trên mặt ông ta hiện rõ hơn mỗi khi ông ta cười.

“Vương lão đại, cuối cùng cũng đợi được ngài, tôi còn sợ giữa đường xảy ra chuyện chẳng lành nên đã tự ý hạ lệnh cho thuộc hạ lái xe đến đây”

Vương Minh Hàn khẽ cong nhẹ khóe môi, liền gật đầu đáp lại “Smith tiên sinh, đã làm phiền rồi”

Người đàn ông mang họ Smith, vẻ ngoài là một người đàn ông trung niên mang đậm chất Châu Âu “Vương lão đại đừng khách sáo, chờ đợi ngài là vinh dự của tôi. Mời ngài lên xe trước, có chuyện gì thì từ từ hãy nói”

Vương Minh Hàn chấp thuận liền ra lệnh cho thuộc hạ của mình mang số súng ống đạn dược cất giữ ở sau xe, sau đó tất cả cùng lên xe tiến hành rời đi khỏi khu rừng. Khi từng chiếc xe lăn bánh, Smith mới cẩn trọng hỏi ý Vương Minh Hàn

“Vương lão đại, đây đều là số hàng ngài nhắc tới”

Vương Minh Hàn chậm rãi gật đầu, sau đó hơi ngã người ra phía sau ghế một chút. Thanh Long lo lắng trong, ngoài, lập tức hỏi Smith về tin tức Vương Minh Hàn âm thầm vượt qua biên giới nước M. Nhìn ra nổi lo lắng của Thanh Long, Smith bật cười trả lời ngay

“Mọi người cứ yên tâm, tôi dám lấy mạng mình ra bảo đảm không có bất kỳ một ai biết tin Vương lão đại đã sang đây”

Nghe đến đây thì sự lo lắng trong lòng của Thanh Long mới giảm đi một nửa, anh đảo mắt nhìn sang chỗ của Vương Minh Hàn thì thấy sắc mặt của vị lão đại này vẫn trầm ngâm suy ngẫm, không có biểu hiện gì là vui mừng hay lo lắng

Ít có ai đoán được rằng Vương Minh Hàn không phải lo lắng về chuyện tin tức sẽ lộ ra ngoài hay chuyện cướp được lô hàng từ tay Ngụy Hồng bị bại lộ, mà là về người được gọi là “người thần bí” kia, rốt cuộc thì người này muốn gì?

Diệp Vô Tâm sau khi rời khỏi Ngụy trạch đã phi xe một mạch trở về căn nhà riêng nằm trên sườn đồi, cô mở nhanh các trang web ra để truy tìm tin tức liên quan đến người đàn bà trong ảnh nhưng hầu hết đều không tra ra được gì.

“Sao lại như vậy?”

Diệp Vô Tâm đánh ngay một dấu chấm hỏi trong đầu?

Thế lực của Ngụy gia đã lớn mạnh từ bao lâu nay.

Thêm vào đó người đàn bà này lại có vẻ ngoài giống Tống Tiểu Tình như đúc, danh tiếng của Tống gia cũng không phải là nhỏ.

Nếu người đàn bà này đồng thời đều liên quan đến hai nhà Tống, Ngụy thì tại sao tin tức hay hình ảnh gì về bà ta đều không có vậy?

Diệp Vô Tâm cố gắng kiên trì tra xét thật kỹ lưỡng nhưng hầu như đều là công cóc. Cô có chút bực nhọc mà nhíu máy, đôi tay không ngừng bay lượn trên bàn phím, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào màn hình, thao tác tay nhanh đến mức khó có thể kịp nhìn thấy. Nhưng mà, kết quả cuối cùng vẫn là không tìm ra được gì đặc biệt…

Bỗng…

“Đừng tìm nữa, vô ích thôi”

Phía sau vang lên giọng nói quen thuộc của Chân Ly, Diệp Vô Tâm ngã đầu, ngẩn mặt ra phía sau nhìn thẳng lên Chân Ly, chị ấy đang bưng một tách cà phê vừa uống vừa nói với cô

Diệp Vô Tâm lại bị Chân Ly làm cho ngạc nhiên, cô bất giác vô thức hỏi lại “Ý của chị là sao?”

Chân Ly mỉm cười lắc đầu “Em còn nhớ lần trước chúng ta có nhiệm vụ lừa Tống Tiểu Tình lộ mặt ở tòa chung cư đối diện Tống thị không?”

Diệp Vô Tâm lập tức nhớ ra cái nhiệm vụ lần đó. Thực chất đó không phải là nhiệm vụ lừa Tống Tiểu Tình lộ mặt mà chính xác hơn là nhiệm vụ hạ sát Tống Tiểu Tình, chẳng qua là cô không muốn vội vàng ra tay lấy mạng một cô gái, nên đã không hành động ngay lúc đó, mà chỉ đùa cợt với Tống Tiểu Tình một chút thôi.

Nghĩ đến đây, Diệp Vô Tâm liền gật gật đầu, Chân Ly lại giải thích tiếp

“Nhiệm vụ đó chị chính là người điều tra thông tin Tống gia cho em, chị không tra ra được xuất thân của Tống phu nhân cũng như gia thế của bà ta. Hầu hết mọi thứ chị tìm được chỉ là vài tin đồn Tống phu nhân qua đời vì sinh khó, ngoài ra cũng chẳng có hình ảnh tặng kèm gì cả. Chị cũng không dám xác nhận mức độ tin cậy trong chuyện này là bao nhiêu”

Cảm thấy Diệp Vô Tâm đang tự giấu mình vào tâm tư, Chân Ly lại cơ hồ nói tiếp

“Nên…dù em có cố gắng thế nào cũng không tra ra được đâu. Trừ khi…”

Diệp Vô Tâm nhướng mày nhìn Chân Ly “Trừ khi?”

Chân Ly làm bộ dạng cười cợt “Trừ khi em lấy thông tin được từ miệng của Tống phu nhân thì chị đảm bảo độ tin cậy đến một trăm phần trăm”

Diệp Vô Tâm nhận ra Chân Ly đang muốn trêu đùa mình, cô đanh mặt nhìn chị ta như muốn cảnh báo sắp có một cơn cuồng phong nổi lên vậy

Chân Ly giả vờ cười hề hề tránh đi ánh mắt nguy hiểm của Diệp Vô Tâm

“À..à..Chị chuẩn bị cơm rồi, em xuống bếp lấy ăn đi nha. Chị buồn ngủ quá, chị đi trước”

Chân Ly vừa nói vừa cố gắng thoát khỏi phòng điều khiển, Diệp Vô Tâm nhanh chóng chặn lại “Mua giúp em vé máy bay, ngày mai có việc cần bay gấp”

Chân Ly nghe Diệp Vô Tâm căn dặn lại ngơ ngác chạy đến bên Diệp Vô Tâm, ánh mắt đầu ngạc nhiên “Tiểu Diệp, em lại muốn đi đâu?”

Diệp Vô Tâm thản nhiên đáp lại, mắt vẫn dán chặt trong màn hình máy tính “Tổ chức có chuyện, em cần sang nước M một chuyến. Nhớ…Đừng để ai biết chuyện em đi”

Chân Ly càng thấy ngạc nhiên hơn, càng cố gắng tra xét “Dẫn chị đi cùng được không?”

Diệp Vô Tâm lập tức khước từ “Không được”

Chân Ly nhíu mày lộ vẻ mặt lo lắng cho Diệp Vô Tâm “Chị không yên tâm để em đi một mình, huống hồ em sang đó lại thiếu ăn thiếu mặc thì sao? Chị sẽ đau lòng lắm”

Diệp Vô Tâm sớm nhìn ra tâm tư của Chân Ly, vẻ mặt hiển nhiên đáp lại “Nói đúng hơn là chị viện cớ đi nghỉ mát thì có, em đi làm một vài việc quan trọng, bí mật. Lần sau, nhất định đưa chị đến đó. Em nghĩ là chị nên đến tổ chức thường xuyên hơn đi, nếu không lão đại sẽ quên mất có một thuộc hạ tên Chân Ly đấy”

Chân Ly nhoẻn miệng cười “Thôi, không lừa được em rồi, đành chịu vậy. Nhưng nhớ cẩn thận, có chuyện gì phải lập tức gọi cho chị”

Diệp Vô Tâm gật đầu cho Chân Ly yên tâm. Chân Ly là một cộng sự vô cùng đắc lực của cô nhưng mà chuyện này lại nằm trong một phần kế hoạch trả thù của cô, cô làm sao có thể để người khác biết được…

Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.