Lâm Minh nhớ rõ, sau khi Không Gian Phong Bạo bộc phát, nữ tử hóa thành
một đạo lưu quang bạch sắc dung nhập vào trong Ma Phương…
Lưu quang màu trắng… hẳn là cái quang cầu này? Như vậy chẳng lẽ đây là bên trong Ma Phương, như vậy những điểm sáng này…
Lâm Minh hít sâu một hơi, chẳng lẽ những điểm sáng này là mảnh vỡ linh
hồn của vô số người bị Không Gian Phong Bạo cắn nát, hút vào trong Ma
Phương?
Lâm Minh cảm giác được vô cùng rung động!
Hiện tại hắn rất thanh tỉnh, tất cả cảnh tượng vừa rồi phát sinh rõ mồn
một trước mắt, tuy lý trí hắn nói cho mình biết là đang nằm mơ.
Nhưng mà hắn lại không tin đó là mộng, trong mộng hết thảy không có
chân thật như vậy, Thiên Địa Phong Bạo hủy diệt y nguyên bảo tồn tại
trong óc của Lâm Minh, mình là một thiếu niên vô tri, ngay cả cao thủ
Ngưng Mạch kỳ cũng chưa thấy qua, làm sao có thể nằm mộng ra cảnh tượng
kỳ dị như thế?
Như vậy những ảo giác này đều là thật sự?
Thạch Đầu kỳ dị này tên là Ma Phương, đã từng cắn nuốt vô số cường giả
thực lực mạnh, mà ngay cả mình cũng không thể nhìn tới?
Lâm
Minh không cách nào tưởng tượng, rốt cuộc là quốc gia nào sẽ có nhiều
cường giả như vậy, chỉ là khí thế đã để cho hắn hít thở không thông, hắn ngóng nhìn vô số quang điểm trôi lơ lửng trong không gian đen kịt kia,
hồi lâu sau, hắn do dự đưa tay ra, nhẹ nhàng chạm vào một quang điểm
cách mình gần nhất, thể tích nhỏ nhất, đồng thời hào quang cũng ảm đạm
nhất.
Trong tích tắc Lâm Minh đụng vào quang điểm, quang điểm kia phút chốc chui vào đầu ngón tay Lâm Minh, Lâm Minh không kịp làm ra bất kỳ phản ứng nào, lập tức cảm giác như có một thanh búa tạ trùng
trùng điệp điệp nện lên đầu của mình, hắn kêu rên một tiếng, trực tiếp
té trên mặt đất.
– Ah ah ah ah!
Lâm Minh gắt gao
ôm lấy đầu, hắn cảm giác phảng phất có vật gì đó liều mạng chui vào đầu
của mình, cái loại đau đớn tê tâm liệt phế này làm cho Lâm Minh hận
không thể đập nát đầu của mình, lấy vật kia ra!
Không cách nào kháng cự! Lâm Minh cảm giác mình bị cắn nuốt!
Thôn phệ?
Đúng, mảnh vỡ linh hồn vô chủ kia, bản năng muốn thôn phệ tinh thần thức hải của mình!
– Đáng chết!
Lâm Minh ý thức được điểm này, trong lòng có kinh hoảng ngắn ngủi,
nhưng mà hắn rất nhanh trấn định lại, mảnh vỡ kia chỉ còn lại có một
chút nhỏ bé như vậy, hơn nữa chủ nhân của nó sớm đã chết, mình sao có
thể bại bởi một đoạn ngắn ý thức vô chủ này!
Đột nhiên Lâm
Minh quát lên một tiếng lớn, hắn nắm chặt hai đấm, móng tay đâm vào bên
trong huyết nhục, giữ vững bản tâm! Võ đạo chi tâm của ta!
Ta lập chí truy cầu cực hạn võ đạo, há có thể ở chết đi chỗ này!
Lâm Minh không biết khu trừ đạo tàn niệm vô chủ kia như thế nào, hắn
chỉ là cắn chặt răng, liều mạng ngạnh kháng, các loại cảnh tượng hỗn
loạn dũng mãnh vào trong đầu của hắn, nỗi đau đớn mà người thường không
chịu nổi làm cho Lâm Minh muốn hôn mê, nhưng hắn thủy chung cắn chặt
răng, giữ vững một điểm thanh minh cuối cùng trong đầu, giữ vững võ đạo
chi tâm của hắn!
Loại tra tấn không thuộc mình này không biết giằng co bao lâu, mới chậm rãi trở thành nhạt, Lâm Minh cuối cùng từ
trong mơ ngủ tỉnh lại, mở mắt ra, trời đã tảng sáng, toàn thân hắn bị mồ hôi lạnh ướt đẫm, đệm chăn thấm ướt, trong lòng bàn tay bị móng tay đâm vào, máu tươi đầm đìa!
Chứng kiến tình cảnh như vậy, Lâm
Minh có thể trăm phần trăm khẳng định, trước kia cũng không phải nằm mơ, không có ác mộng nào có thể có hiệu quả như vậy.
Hắn tĩnh
tâm tưởng tượng, không khỏi âm thầm nghĩ mà sợ, linh hồn một người do
hai bộ phân tổ thành, một là tinh thần lạc ấn, một là trí nhớ, tinh thần lạc ấn bị xóa đi, linh hồn là linh hồn vô chủ, linh hồn vô chủ chỉ có
bản năng.
Mình đụng vào một mảnh vỡ linh hồn chỉ lớn bằng nửa hạt gạo, hơn nữa hào quang cực kỳ ảm đạm, vậy mà thiếu chút nữa thôn
phệ mình, thật sự là đáng sợ! Nếu lúc trước hắn đụng vào là một mảnh vỡ
lớn hơn, có lẽ hắn đã biến thành ngu ngốc!
Ma Phương kia thật sự quá nguy hiểm!
Lâm Minh nghĩ như vậy, đột nhiên biến sắc, ồ… trong đầu của mình…
Nhiều hơn rất nhiều thứ!
Pháp trận… chữ khắc trên đồ vật… tuyên khắc… các loại ký hiệu cổ
quái, các loại ký tự thần bí, các loại vũ khí phong cách cổ xưa mà tản
ra khí tức cường đại…
Đây là vật gì?
Chẳng lẽ là trí nhớ trong linh hồn vô chủ kia?
Ý nghĩ này để cho Lâm Minh chấn động tâm thần, hắn ẩn ẩn ý thức được,
phần trí nhớ này, có lẽ là một số tài phú không cách nào tưởng tượng…
Trí nhớ phức tạp, tuy đã tiến nhập trong óc Lâm Minh, nhưng lại không
như trí nhớ bản thân mình, có thể tùy ý thuyên chuyển, mà cần sửa sang
lại cùng dung hợp một chút.
Gặp được các loại đồ vật trận
pháp, chữ khắc, Lâm Minh hơi khó quản, vì những vật này có chút không
trọn vẹn và mất trật tự, hình như là của một chức nghiệp nào đó.
Lâm Minh tạm thời không có đi nghiên cứu loại chức nghiệp này, có rất
nhiều thứ hắn càng cần hơn nữa, càng khao khát, một mực tìm xuống, Lâm
Minh ngừng thở, thẳng đến thời làm khắc tinh thần hắn chấn động, pháp
quyết luyện thể của Luyện Thể kỳ… Hỗn Độn Cương Đấu Kinh!
Công Pháp Truyện Thừa!
Thiên Vận Võ Phủ thành lập chỉ có tám mươi năm, mà Thất Huyền Võ Phủ có trên sáu trăm năm truyền thừa lịch sử, do Tam phẩm tông môn Thất Huyền
Cốc thiết lập, trong Võ Phủ có rất nhiều Công Pháp Truyền Thừa!
Tu luyện Công Pháp Truyền Thừa của Thiên Vận Võ Phủ, tu luyện đến Luyện Thể lục trọng Ngưng Mạch Kỳ là hi vọng xa vời.
Mà tu luyện Công Pháp Truyền Thừa của Thất Huyền Võ Phủ, chỉ cần có
thiên phú Tứ phẩm, đột phá Ngưng Mạch Kỳ cũng không phải khó!
Mà về phần Lâm Minh, hắn căn bản không có công pháp Luyện Thể, chỉ dựa
vào một bản Nhập Môn võ đạo, mỗi ngày đánh quyền vào cọc gỗ, mỗi ngày
cầm Dịch Cốt Đao Giải Cốt, cái này là võ đạo chi lộ của Lâm Minh!
Mấy năm qua, hắn là dựa vào những phương pháp này tự mình lục lọi, dựa
vào chăm chỉ, từng bước một bước vào cánh cửa Luyện Thể nhất trọng!
Truyền thừa, đối với hắn thật sự quá trọng yếu!
Trong nội tâm Lâm Minh vô cùng kích động, hắn giống như sói đói dung
hợp sửa sang lại tri thức bản Công Pháp Truyền Thừa này, rất nhanh, bản
Hỗn Độn Cương Đấu Kinh này liền mang đến kinh hỉ cho hắn lần nữa!
Hỗn Độn Cương Đấu Kinh là công pháp Luyện Thể đỉnh cấp của Thần Vực,
tuy nói là đỉnh cấp, nhưng mà dù sao chỉ là công pháp Luyện Thể.
Cho nên ở Thần Vực cũng không phải quá trân quý, nguyên nhân để cho Lâm Minh kích động, là hắn rốt cuộc tìm được cái gọi là Thần Vực này đến
cùng là địa phương nào
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com