Vũ Cực Thiên Hạ – Chương 52: Mang Đi – Botruyen

Vũ Cực Thiên Hạ - Chương 52: Mang Đi

Đừng nhìn Vương Nghĩa Cao bình thường không ra thể thống gì, thậm chí ở trong phủ Quân chủ cũng bị Vương quân chủ tùy ý dùng gia pháp xử trí.

Thế nhưng nếu đi ra ngoài thì không phải như vậy, đi ra ngoài phải giảng mặt mũi, ngày hôm nay Triệu Minh Sơn xử lý chính là một tín hiệu, ám chỉ hắn đến cùng phải nhân mã của Vương quân chủ hay không.

Trong lòng rõ ràng những chuyện này, tự nhiên Triệu Minh Sơn có quyết định, hắn phất tay, một bộ khoái đi ra, bắt đầu kiểm tra thương thế của những tiểu lâu la này.

Sau đó lại kiểm tra trường thương của Lâm Minh, so sánh với vết thương một thoáng, nói một câu nhãm không thể lại nhãm hơn:

– Không sai, là trường thương này gây ra thương tích.

Triệu Minh Sơn gật đầu một cái, nhìn Lâm Minh nói:

– Họ tên?

Lâm Minh đã đại thể đoán được Triệu Minh Sơn này chuẩn bị làm gì, hắn sáng quắc nhìn chằm chằm vào Triệu Minh Sơn, thản nhiên đáp:

– Lâm Minh.

Nhìn thánh ánh mắt của Lâm Minh, Triệu Minh Sơn mơ hồ cảm giác được bên trong ánh mắt kia có miệt thị, điều này làm cho Triệu Minh Sơn rất không thoải mái, hắn có chút khó chịu nói:

– Hiện tại chứng cứ xác thực, ngươi còn có lời gì muốn nói?

– Chứng cứ xác thực?

Lâm Minh cười lạnh một tiếng:

– Ngươi có từng hỏi qua người xung quanh? Hay chỉ nghe lời nói một bên của Vương Nghĩa Cao?

Triệu Minh Sơn hơi nhướng mày, mơ hồ cảm giác gia hoả này có khả năng không phải bình thường.

Hắn tựa hồ ở thời điểm mình vừa xuất hiện liền đoán được quỹ tích phát triển, mà hắn bây giờ lâm nguy không loạn, phảng phất như xem mình làm chuyện cười.

Nhưng mà, nếu tiểu tử này nhìn thấu như thế, tại sao còn vọng động ra tay đánh Vương Nghĩa Cao thành như vậy, chẳng lẽ hắn không biết phụ thân của Vương Nghĩa Cao là Thiên Vận thành Hộ vệ quân Vương quân chủ sao?

Tuy Vương quân chủ không dung túng nhi tử, thậm chí thường thường xử phạt nhi tử, thế nhưng cũng không có nghĩa là cho phép người khác đánh nhi tử hắn, cái kia tương đương với đánh mặt hắn.

Tiểu tử tên Lâm Minh này, sẽ không phải là một nhân vật chứ…

Nhưng mà nhìn quần áo của hắn, cũng không giống. Hơn nữa nếu thật là một nhân vật, Vương Nghĩa Cao cũng không nên ngốc đối nghịch với hắn mới lđúng.

Triệu Minh Sơn nói:

– Người qua đường ta đương nhiên sẽ hỏi, ngươi trước tiên theo ta về nha môn lấy khẩu cung, ta sẽ lưu người lại tỉ mỉ điều tra chuyện đã xảy ra.

Tuy nói dân không đấu cùng quan, những người qua đường kia chỉ cần không ngốc liền biết không nên lắm miệng, thế nhưng cánh rừng lớn chim gì cũng có, vạn nhất gặp phải một tên ngốc, hắn liền không dễ bắt người.

– Mang đi!

Triệu Minh Sơn quyết đoán vung tay lên, thủ hạ bộ khoái lập tức đem dây thừng ra, Vương Nghĩa Cao thấy cảnh này lộ ra một tia cười gằn, đấu với ta, ha ha, nhìn ngươi chết như thế nào!

Nhìn thấy hai bộ khoái cầm dây thừng lại, Lâm Minh vẩy vẩy tay áo, lạnh lùng nói:

– Các ngươi trói thử xem, một khi trói, tất nhiên sẽ không thể cởi.

Nhìn thấy hai bộ khoái cầm dây thừng lại, Lâm Minh vẩy vẩy tay áo, lạnh lùng nói:

– Các ngươi trói thử xem, một khi trói, tất nhiên sẽ không thể cởi.

– Cởi, ngươi cái ngu ngốc này còn muốn cởi, một khi trói lại, ngươi vĩnh viễn đừng nghĩ cởi ra, ha ha ha!

Vương Nghĩa Cao nghe Lâm Minh nói như thế, đắc ý vênh váo cười to, nhưng mà chợt nghĩ tới lấy thân phận “người bị hại” của hắn, cười như thế có chút không tốt.

Hơn nữa câu nói này rõ ràng có ý ám chỉ muốn giết người trong ngục. . .

Quả nhiên Vương Nghĩa Cao quay đầu nhìn tới, nhìn thấy sắc mặt Triệu Minh Sơn có chút khó coi đang nhìn mình, Vương Nghĩa Cao vội ho một tiếng, ngượng ngùng nói:

– Triệu ca ngươi phá án, ta là không có biện pháp xen vào, tiểu tử này quá lớn lối đi.

Lâm Minh vỗ vỗ bụi đất trên người, nhìn Triệu Minh Sơn nói rằng:

– Thất Huyền Vũ Phủ đại khảo, ngươi phụ trách trị an, có người ở trên quan đạo giục ngựa bay nhanh, quơ thương đả thương người ngươi không đến.

– Sau đó lại có người sai khiến thủ hạ ẩu đả, muốn đánh ta tàn phế ngươi không đến, ta phản kích, ngươi liền tới, đối với người vây xem một câu không hỏi liền định ta tội đả thương người, ngươi đủ anh minh a!

Lâm Minh không nhanh không chậm, từng chữ đâm thẳng vào tim gan, cho dù Triệu Minh Sơn là nhìn nhiều rồi quen mặt, trong lòng cũng cảm giác nặng nề.

Tiểu tử này, có mấy phần can đảm, loại thời điểm này vẫn trấn định như vậy, hắn có chỗ dựa gì sao?

Triệu Minh Sơn nhìn Lâm Minh, cảm giác chuyện ngày hôm nay không thể kéo dài, cả giận nói:

– Bản quan hành sự, không tới phiên ngươi bình luận, trói lại cho ta!

Theo hắn ra lệnh một tiếng, dây thừng đã trói trên cổ tay Lâm Minh, lấy bản lĩnh của Lâm Minh, còn không đánh lại Triệu Minh Sơn Luyện thể tầng bốn đại thành, cho nên hắn không có phản kháng.

Mà đúng lúc này, trong đám người truyền tới một âm thanh:

– Tránh ra, đều tránh ra cho ta!

Lâm Minh ngẩng đầu nhìn tới, liền thấy một thiếu niên mập mạp chạy tới, trong tay còn có một cái hộp cơm, thân thể mập mạp chen chúc vào.

Người này chính là Lâm Tiểu Đông, vừa nãy Lâm Minh ở chỗ này đả tọa, Lâm Tiểu Đông đi mua điểm tâm, lúc này mới về.

Lâm Tiểu Đông nhìn thấy Lâm Minh bị dây thừng cột, nhất thời liền phát hỏa:

– Sát! Các ngươi con mẹ nó, tại sao lại trói người?

Triệu Minh Sơn không biết là mập mạp từ đâu chui ra, đang chuẩn bị phất tay bảo người ta đánh đuổi gia hoả này.

Mà đúng lúc này, dư quang khóe mắt của hắn đột nhiên xuất hiện một điểm ánh sáng, quay đầu nhìn lại, đã thấy một ánh lửa tắt trong tay Lâm Minh.

Truyền âm phù?

Triệu Minh Sơn nheo mắt, truyền âm phù có thể thu lại một đoạn âm thanh, sau đó định điểm truyền tống, dùng cho thông tin.

Hiển nhiên, vừa nãy thiếu niên này dưới tình huống mình không biết lặng lẽ ghi lại âm thanh, sau đó truyền ra ngoài.

Gia hoả này!

Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.