Vũ Cực Thiên Hạ – Chương 46: Khó Thể Tin Được – Botruyen

Vũ Cực Thiên Hạ - Chương 46: Khó Thể Tin Được

Tuy một đêm không ngủ, nhưng Lâm Minh vừa đột phá, tinh thần nhẹ nhàng khoan khoái, không cảm thấy mệt mỏi chút nào, lúc này hắn đẩy cửa đi ra ngoài, triển khai thân pháp, lao về đất trống trong rừng Đại Chu sơn.

Từ Đại Minh Hiên đến Đại Chu sơn có tới mười mấy dặm đường, trước đây Lâm Minh cần hai nén hương thời gian mới tới, hiện tại đột phá Luyện thể tầng hai, thời gian rút ngắn non nửa, biến hoá này, đã để Lâm Minh dị thường mừng rỡ.

Tìm tới gốc đại thụ mà mình thường luyện quyền kia, Lâm Minh tiện tay vứt túi vải trên mặt đất, trong túi này là dược liệu cùng băng vải.

Toàn bộ dược liệu đều có giá trị không nhỏ, ngay cả băng vải cũng ngâm chất lỏng Ô Cốt Thảo, có thể tăng cường hiệu quả chữa thương.

Có loại dược thảo xa xỉ này, hoàn toàn không cần lo lắng lưu lại ám thương, Lâm Minh có thể thoả thích tu luyện.

Ăn vào một hạt Tụ Nguyên đan tăng cường tốc độ ngưng tụ chân nguyên, Lâm Minh tu luyện Hỗn Độn chân nguyên quyết cùng Hỗn Độn cương đấu kinh.

Ở bên trong tâm pháp luyện thể trên Thiên Diễn đại lục, lực quá nghìn cân là Luyện Lực tiểu thành, sau đó võ giả thông qua một loạt cảnh giới từ Luyện Nhục, Dịch Cân, Luyện Cốt, Ngưng Mạch.

Cuối cùng kết thúc Luyện Thể kỳ, lực lượng võ giả có thể đạt đến tám ngàn cân, trong đó số ít người tu luyện trời sinh thần lực, lực lượng có thể đạt tới vạn cân.

Đây là lực lượng cực hạn của cơ thể, cho dù là cao thủ Hậu Thiên, lực lượng cũng sẽ không tăng trưởng, chỉ là chân nguyên càng thêm tinh thuần.

Sau đó cảnh giới Tiên Thiên, kể cả cảnh giới Tiên Thiên trở lên, đều sẽ không tu thân thể, mà là tu chân nguyên, tu linh hồn, lúc này mới là chính đạo của võ đạo.

Mà ở bên trong Hỗn Độn cương đấu kinh ghi chép, lực quá nghìn cân chỉ là cất bước, lực hơn ngàn cân có thể xem nhập môn, lực quá một trăm ngàn cân là Luyện thể tiểu thành.

Còn Luyện thể đại thành, vậy thì không có cách nào phỏng chừng, mở ra Bát môn độn giáp, Đạo cung cửu tinh, thân thể có thể mượn dùng lực lượng đất trời, cước đạp Càn Khôn, quyền phá Thiên Khung.

Loại lực lượng kia đã không phải là một trăm ngàn cân, phải dùng triệu cân mới có thể hình dung.

Lúc đó Lâm Minh nhìn đến đây, trong lòng không thể tin được, nếu là cách biệt gấp đôi, gấp ba, thậm chí mười mấy lần hắn cũng cảm thấy bình thường, dù sao Thần vực là truyền thừa vạn vạn năm.

Thế nhưng cách biệt trăm lần, ngàn lần, ngay cả hắn cũng cảm thấy có chút thái quá.

Nhưng mà trong ký ức của vị Đại năng kia, ở tông môn của hắn, ngay cả đệ tử tạp dịch quét rác, dược đồng nhóm lửa trong đan phòng cũng có lực lượng mấy vạn cân.

Còn đệ tử chân chính, lực lượng đều trên một trăm ngàn cân.

Ký ức tỉ mỉ như vậy, khiến Lâm Minh không thể không tin, nói cách khác, cho dù là Trấn quốc Đại nguyên soái Tần Tiêu của Thiên Vận quốc, phóng tới trong tông môn kia, cũng rất khả năng đánh không lại một tạp dịch quét rác.

Đương nhiên, giai đoạn lực lượng mấy vạn cân, kia đối với Lâm Minh mà nói là vô cùng xa xôi, bởi vì từ Ngưng Mạch đến Tôi Tủy có một bình cảnh, điều kiện vượt qua vô cùng hà khắc.

Mà từ Tôi Tủy đến mở ra Bát môn độn giáp, Đạo cung cửu tinh, vậy thì khó càng thêm khó.

Đừng nói là Lâm Minh, cho dù là đệ tử tông môn trong ký ức của vị Đại năng kia, cũng có rất nhiều người bị kẹt ở giai đoạn này, so với võ giả Thiên Vận quốc từ Hậu Thiên bước vào Tiên Thiên càng khó!

Nghĩ tới đây, Lâm Minh hít sâu một hơi, cân nhắc những cái này là quá sớm, hiện tại hắn phải làm chính là luyện tốt công phu nhập môn của Hỗn Độn cương đấu kinh, chí ít làm được luyện lực như tơ.

Luyện lực như tơ, một quyền đánh ra, bề ngoài cọc gỗ không việc gì, chất gỗ bên trong lại bị đánh thành sợi bông!

Nhưng mà rất không khéo chính là, trong ký ức của vị tiền bối đại năng kia, ở chỗ này có chút mơ hồ không rõ, thế cho nên đến bây giờ, Lâm Minh vẫn không cách nào nhập môn, chỉ có thể tìm tòi.

Ở đông nam Thiên Vận thành, quý phủ của Hộ vệ quân Quân chủ Thiên Vận thành, một thiếu niên trên eo mang trường kiếm tinh xảo, mình bận áo gấm đứng ở hành lang, mắt nhìn bốn phía xung quanh, tựa hồ đang đợi cái gì.

Đại khái qua thời gian đốt hết một nén hương, phần cuối hành lang xuất hiện một nam tử mặc giáp trụ trẻ tuổi, nhìn qua không quá hai mươi tuổi.

Tuy vóc người hắn không cường tráng, nhưng người này đi đứng trầm ổn, hô hấp lâu dài, vừa nhìn chính là cao thủ.

Thiếu niên áo gấm nhìn thấy người trẻ tuổi kia, lập tức mừng rỡ tiến lên nghênh tiếp.

– Ca, huynh nói chuyện với phụ thân xong rồi sao, như thế nào, lần này trở về, phụ thân đối với chiến tích của huynh những này năm ở biên cương, rất hài lòng đi?

Thiếu niên áo gấm đầy mặt tươi cười, hắn chính là Vương Nghĩa Cao, lần trước thua Lâm Minh 1000 lạng hoàng kim, kết quả tên bị Lâm Tiểu Đông đảo ngược.

Nói đến Vương Nghĩa Cao cũng là bi thảm, tuy hắn đã cật lực đè sự kiện kia xuống, phòng ngừa khuếch tán, thế nhưng không biết làm sao vẫn bị phụ thân hắn biết, đối với chuyện này, Vương quân chủ rất tức giận.

Hắn gận không phải Vương Nghĩa Cao đánh cược với người, mà là giận hắn đánh cược thua cuộc, không chỉ như thế, còn bại trong tay Luyện thể tầng một, hơn nữa ngay cả tên cũng đảo lại, quả thực là vô cùng nhục nhã.

Vương quân chủ trực tiếp hạ lệnh cấm đoán Vương Nghĩa Cao hai tháng, hiện tại vừa mới đi ra.

Cấm đoán hai tháng quả thực muốn mệnh của Vương Nghĩa Cao.

Không thể uống rượu ăn thịt, không thể đi thanh lâu, không thể mang theo tiểu đệ hoành hành khắp nơi.

Mỗi ngày chỉ có thể đọc mấy quyển Vũ kinh, còn phải hoàn thành bài tập mỗi ngày.

Những hận này, Vương Nghĩa Cao toàn bộ tính trên đầu Lâm Minh, cơn giận này hắn nuốt không trôi.

Nhưng mà Vương Nghĩa Cao muốn đối phó Lâm Minh cũng không dễ dàng, hắn ở phủ Quân chủ không có thực quyền, không có biện pháp điều người.

Còn hồ bằng cẩu hữu hắn nhận thức, không có một người là đối thủ của Lâm Minh, hơn nữa phụ thân còn phong tỏa kinh tế của hắn, cũng không có biện pháp thuê người, căn bản là không làm gì được Lâm Minh.

Mãi đến tận ngày hôm nay, ca ca Vương Nghĩa Minh trở về, hắn cảm giác cơ hội tới, cho nên mới chờ ca ca lâu như vậy, muốn tới tố khổ.

Vương Nghĩa Minh nhìn Vương Nghĩa Cao một chút, hai người đều là nhi tử phòng lớn của Vương quân chủ, cùng phụ cùng mẫu, tự nhiên hiểu rõ đệ đệ này, hắn hừ lạnh một tiếng, nói:

– Ngươi chờ ta là liên quan tới sự tình đánh cược lần kia đi.

Vừa nãy Vương quân chủ đã đề cập tới chuyện này, cho nên Vương Nghĩa Minh rất rõ ràng.

Thần sắc Vương Nghĩa Cao ngượng ngập:

– Ca ca nhìn rõ mọi việc, lợi hại. . . huynh là không biết, tiểu tử kia vô cùng kiêu ngạo, đầu tiên là đánh hạ nhân ta, sau đó lại giở trò lừa bịp bên trong đánh cược, không chỉ như thế, gia hoả này nhục mạ phủ Quân chủ chúng ta, nói chúng ta. . .

Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.