– Không phải chứ.
Lâm Tiểu Đông khoa trương kêu một tiếng, đây là nhà ai coi tiền như rác, đây cũng quá hãm hại đi.
Hắn có chút lo lắng nói:
– Minh ca, bán nhiều như vậy, nếu như ngày sau người ta tìm tới cửa, huynh đệ chúng ta khả năng đánh không lại a…
Lâm Minh tức giận nói:
– Ngươi cảm thấy Minh Văn Thuật ta vẽ ra đều là gạt người sao?
– Lời này ta cũng không nói, ta cũng không phải cố ý gạt người, ta chính là suy nghĩ, vạn nhất đến lúc mất linh thì sao? Một trăm lạng vàng một tấm, nếu ngày hôm nay chúng ta tiêu hết tiền, đến thời điểm có thể không đền nổi a.
Lâm Minh cười lắc đầu:
– Yên tâm đi, tuyệt đối sẽ không có vấn đề, chúng ta đi mua đồ.
Lâm Minh nói xong nhấc chân đi vào Bách Bảo Đường, Lâm Tiểu Đông vừa nhìn trực tiếp choáng váng.
Hắn vốn cho rằng chỉ là gặp mặt ở chỗ này, sau đó đi địa phương loại hình nhỏ như phố chợ mua đồ, không nghĩ tới Lâm Minh nhảy vào Bách Bảo Đường.
Chỗ này bán đồ vật hơi một tí là trăm, ngàn lạng vàng, là một trong những cửa hàng to lớn nhất, sang trọng nhất của Thiên Vận thành.
– Ca! Thân ca ca của ta, ngươi không phải muốn ở chỗ này mua đồ chứ?
– Ừm, chính là chỗ này.
Lâm Minh đang khi nói chuyện đã đi vào cửa hàng, chưởng quỹ một thoáng liền thấy được Lâm Minh, ở cửa hàng làm chưởng quỹ đều có mấy phần bản lĩnh nhận người.
Hơn nữa Lâm Minh ăn mặc phổ thông, tuổi lại nhỏ, vốn là có mấy phần dễ nhớ, cho nên chưởng quỹ chỉ là thoáng suy nghĩ một chút, liền nhớ lại Lâm Minh là thiếu niên mấy ngày trước đến chào hàng Minh Văn phù kia.
Nhất thời, chưởng quỹ này liền không thể kiên nhẫn, hắn nhìn Lâm Minh nói:
– Tại sao ngươi lại tới, ta nói rồi, chúng ta không thu Minh Văn phù của ngươi.
Lâm Minh tự nhiên cũng nhớ tới chưởng quỹ của Bách Bảo Đường này, lúc trước hắn tiến vào cửa hàng tư gia, gặp phải chưởng quỹ, thái độ cũng chưa có một ai tốt.
Những chưởng quỹ này kỳ thực đều không phải điếm chủ, lão bản ở hậu trường của các đại cửa hàng đều là nhân vật không giàu sang thì phú quý, rất ít khi xuất hiện ở trong điếm.
Bọn họ sẽ thuê một ít chưởng quỹ cùng người làm đến phụ trách chuyện làm ăn trong điếm, đương nhiên tiền lương của bọn họ là móc nối công trạng cùng tiêu thụ.
Cho nên những chưởng quỹ này đối với công tử nhà giàu có thể mang đến hoa hồng cho bọn hắn, tự nhiên là cúi đầu khom lưng, đối với loại người như Lâm Minh, liền không mặn không nhạt.
Lâm Minh nói:
– Minh Văn phù của ta đã bán đi, ngày hôm nay tới nơi này là mua đồ.
Bán đi?
Trong ánh mắt Chưởng quỹ kia mơ hồ toát ra khinh bỉ nhàn nhạt, lấy kinh nghiệm của hắn, giá trị những Minh Văn phù này không được vài đồng tiền.
Trừ đi thành phẩm nhập hàng, có thể lợi nhuận mấy chục lượng là quá tốt rồi.
Tên này có lẻ chưa va chạm xã hội, cho rằng mấy chục lạng vàng chính là người có tiền, thực sự là buồn cười.
Đương nhiên buồn cười thì buồn cười, chưởng quỹ cũng không hề cản người, dù sao Bách Bảo Đường không có quy định không có tiền không cho vào.
Lâm Minh một đường nhìn hàng, hàng hóa trên giá của Bách Bảo Đường rực rỡ muôn màu, quả thật làm cho người kinh diễm.
Ngay cả Lâm Tiểu Đông lần trước mua Huyết Nhân Sâm trăm năm, ở chỗ này cũng chỉ có thể coi là trung hạ.
Cái khác, các loại đan dược, tài liệu quý hiếm, Minh Văn phù cấp đại sư, thậm chí Bảo khí giá trị mấy ngàn lạng hoàng kim,… cái gì cần có đều có.
Lâm Minh thuận miệng nói:
– Tiểu Đông, ngươi không muốn mua sao?
Lâm Tiểu Đông cười khổ nói:
– Minh ca, ngươi đây là làm sao vậy? Mặc dù nói nơi này nhìn không cần tiền, nhưng huynh không nhìn thấy ánh mắt vị chưởng quỹ bên ngoài kia nhìn chúng ta sao, tựa như nhìn quê mùa, là ta cả người không dễ chịu.
Lâm Minh nói:
– Tiểu nhân mà thôi, không cần để ý tới hắn, nếu ngươi không chọn, ta giúp ngươi chọn, nếu không ngươi mua một cái nhuyễn giáp đi.
Lâm Tiểu Đông choáng váng cả người:
– Minh ca, huynh đừng tiêu khiển ta, nếu chúng ta ở Bách Bảo Đường điểm đồ vật mà không trả tiền sẽ bị đánh một trận, đến thời điểm đó huynh chạy nhanh, nhưng ta thì chạy không nổi.
Lâm Minh không nói gì:
– Ta khi nào tiêu khiển qua ngươi a.
– Không sai, chưa khi nào huynh hại ta, chỉ mà ta làm người, luôn nắm chắt mới làm.
Lâm Minh nở nụ cười, hắn không thể làm gì khác hơn là thoáng kéo vạc áo ra, đem kim phiếu trong lòng lộ ra một bộ phận, nói:
– Đây không phải là tiền sao.
Lâm Tiểu Đông nhìn thấy một xấp kim phiếu kia, nhất thời không phản ứng lại, hắn sửng sốt một hồi lâu, nhìn Đại Hồng chương trên kim phiếu kia, đại não rơi vào trạng thái hoàn toàn trống không, đôi mắt nhỏ cũng triệt để ngớ ra.
– Liên Hợp tiền trang, kim phiếu 1000 lạng.
Dĩ nhiên là kim phiếu 1000 lạng!
Hơn nữa, xem kích cỡ những kim phiếu phía sau kia, tựa hồ đều là 1000 lạng, một xấp như thế, sợ rằng cả vạn lạng a!
Hơn vạn lạng hoàng kim, này là khái niệm gì?
Lâm Tiểu Đông cảm giác đầu óc không đủ dùng:
– Minh ca, huynh đi cướp sao? Không đúng, lấy công phu của huynh, ngay cả cướp cũng cướp không nhiều tiền như vậy…
Nghe được Lâm Tiểu Đông thì thào tự nói, Lâm Minh đầu đầy hắc tuyến, hắn bất đắc dĩ nói:
– Ta nói là bán Minh Văn phù đi kiếm tiền, ngươi không tin.
– Minh Văn phù? Huynh nói chính là ba tấm Minh Văn phù kia? Huynh bán… bán bao nhiêu tiền một tấm?
– 3000 lạng hoàng kim một tấm.
– Ba… 3000 lạng?
Trên mặt Lâm Tiểu Đông bắt đầu run run, bất quá tuy khiếp sợ, nhưng vẫn là rất nhỏ giọng, sợ người khác nghe được:
– Huynh bán một tấm 3000 lạng? Huynh là nói, mình tu luyện Minh Văn Thuật một tháng, vẽ ra Minh Văn phù có thể bán 3000 lạng một tấm!
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com