Vũ Cực Thiên Hạ – Chương 39: Tiên Thiên – Botruyen

Vũ Cực Thiên Hạ - Chương 39: Tiên Thiên

Nàng chưa từng ở trong những người bạn cùng lứa tuổi, tìm tới dù cho nửa phần cảm giác bị thất bại, bên trong loại hoàn cảnh này lớn lên, Tần Hạnh Hiên không thể không có một tia ngạo khí.

Nhưng mà hôm nay, nàng lại bị một thiếu niên cùng tuổi đánh bại, tuy thực lực thiếu niên này còn kém nàng xa lắm, nhưng ở trên trình độ Minh Văn Thuật lại xa xa siêu việt nàng.

Ở trên Minh Văn Thuật, nếu nói mình vẫn chỉ là một con chim non vừa mới học bay, như vậy hắn đã là diều hâu bay lượn trên trời cao, chênh lệch quá xa!

Bất quá tuy bị thất bại, nhưng Tần Hạnh Hiên không có cảm thấy ủ rũ, chỉ khi có đối thủ, mới có động lực đi tới.

Đối với thiếu niên này, Tần Hạnh Hiên tràn ngập tò mò, nàng cũng rất hy vọng có thể trở thành bằng hữu cùng thiếu niên này.

Ở ngày sau giao lưu và luận bàn, học tập càng nhiều tri thức, đề cao trình độ Minh Văn Thuật của mình.

Nhưng mà, vừa nghĩ tới trước đó mình mời bị cự tuyệt, Tần Hạnh Hiên lại cảm thấy một ít thất lạc cùng oan ức.

Nữ hài tử vốn là da mặt mỏng, hơn nữa nữ hài mỹ lệ kiêu ngạo, lại xuất thân thế gia càng là như vậy.

Cho nên tuy thầm nghĩ trở thành bằng hữu cùng Lâm Minh, nhưng mà bởi vì lần kia, nàng sẽ không lại chủ động mời Lâm Minh.

Mộc Dịch đạt được Lâm Minh khẳng định, một hồi lâu mới từ trong khiếp sợ phục hồi tinh thần lại.

Chuyện này thực sự để hắn khó có thể tin, vốn là suy đoán người vẽ Minh Văn phù tu vi không vượt qua Luyện thể tầng ba, bây giờ nhìn lại, hắn vẫn là nghĩ sai rồi!

Tu vi của Lâm Minh chỉ là Luyện thể tầng một đỉnh cao, nhưng mà bởi vì chân nguyên bản thân hắn cô đọng, cơ sở vững chắc, cho nên mới tạo thành ảo giác cho mình như vậy!

Chân nguyên cô đọng như vậy, sợ rằng thiếu niên này tu tập cũng là công pháp đỉnh cấp, loại công pháp này chỉ có đại tông môn mới có.

Hơn nữa thiếu niên này thường ngày tu luyện cực kỳ khắc khổ…

Tỷ như bây giờ hắn dùng sống dao để Giải cốt, chỉ sợ chính là một loại tu luyện, thiếu niên này rất có khả năng xuất thân đại tông môn, hơn nữa phía sau hắn tất nhiên có một sư phụ cực kỳ cường đại!

Nghĩ tới đây, Mộc Dịch hít sâu một hơi, dùng ngữ khí vô cùng cung kính hỏi:

– Mạo muội hỏi một thoáng, cao tính đại danh của lệnh sư?

Mộc Dịch ở Thiên Vận quốc địa vị cao cả, cho dù là thấy hoàng đế hắn cũng không cần hành lễ.

Hắn dùng tới loại ngữ khí cung kính này, đủ để thấy rõ hắn đối với vị sư phụ thần bí sau lưng Lâm Minh kia, là kính nể xuất phát từ nội tâm.

Lâm Minh làm khó dễ nói:

– Cái này… xin lỗi tiền bối, gia sư đã từng nói qua, không thể nói ra tục danh của người. Kỳ thực ngay cả cha mẹ ta cũng không biết ta bái một vị tiền bối làm sư phụ, chỉ là ở lúc ta mười hai tuổi, sư phụ tìm tới ta, truyền thụ bản lĩnh.

Lâm Minh thuở nhỏ sinh hoạt ở Thanh Tang thành, điểm ấy rất dễ dàng tra được, cho nên mới phải nói như vậy, sợ bị hoài nghi.

Mộc Dịch nói:

– Là ta đường đột, cao nhân tiền bối như vậy, tiêu dao tứ phương, phàm nhân khó dòm ngó hành tung của hắn, ta không nên mạo muội hỏi dò…

– Lại nói, tiểu huynh đệ ở Minh Văn Thuật xuất chúng như vậy, không giống như là nhất mạch Thiên Vận quốc, lệnh sư là người trong tông môn đi…

Mộc Dịch nói không hỏi thăm sư phụ Lâm Minh, thế nhưng vẫn nói bóng nói gió muốn hỏi nhiều ra chút tin tứ.

Dù sao loại cao thủ võ đạo trong truyền thuyết này, bình thường căn bản khó gặp, mà một khi nhìn thấy, nói không chắc là cơ duyên của mình!

Mộc Dịch bị nhốt ở Hậu Thiên kỳ đã rất lâu rồi, phàm là võ giả, không ai không hy vọng mình tiến thêm một bước.

Thế nhưng, nếu không người chỉ điểm, một bước này muốn bước ra sẽ rất khó khăn!

Thiên Vận quốc trùng kiến tám mươi năm, xuất ra rất nhiều Ngưng Mạch kỳ võ giả, trong đó càng có cao thủ thiên tư xuất chúng, bước vào Hậu Thiên.

Nhưng mà, nếu như không tính những tuyệt thế thiên tài thông qua Thất Huyền Vũ Phủ chọn lựa, cuối cùng tiến vào đại tông môn Thất Huyền cốc, tám mươi năm qua Thiên Vận quốc chưa từng xuất hiện một vị Tiên Thiên cao thủ!

Nếu như nói Luyện Cốt kỳ đến Ngưng Mạch kỳ là một cái khe, như vậy từ Hậu Thiên đến Tiên Thiên chính là một rãnh trời!

Nếu không dựa vào tông môn, dựa vào cá nhân tìm tòi, độ khả thi vượt qua Tiên Thiên hầu như bằng không!

Bây giờ Mộc Dịch muốn tiến vào tông môn đã muộn, hi vọng duy nhất của hắn đó là có thể gặp được một vị tiền bối đại năng nào đó, chỉ điểm mình một chút, như vậy mới có một tia hi vọng trùng kích Tiên Thiên.

Hắn không cầu cuối cùng đạt đến Tiên Thiên, chí ít để hắn nhìn thấy phương hướng nỗ lực, không đến nỗi mờ mịt không rõ mục tiêu.

Lâm Minh nói:

– Sư phụ chỉ là một ẩn sĩ, trước đây người đã từng tiến vào tông môn.

Sau khi Mộc Dịch nghe xong liền vô cùng ước ao, chính mình vô duyên tiến vào tông môn, mà sư phụ của Lâm Minh lại bỏ qua tông môn, hắn nói:

– Rời tông môn ngao du, tu vi lệnh sư tất nhiên đã đến cảnh giới cực cao. Có thể càng ở trên Tiên Thiên?

Đối với Mộc Dịch mà nói, Tiên Thiên đã vô cùng xa xôi, võ giả không có tông môn chỉ nghe nói qua Tiên Thiên chỉ là một cánh cửa, còn trên Tiên Thiên, đó chính là cảnh giới càng xa xôi.

Nghe được những vấn đề này của Mộc Dịch, Lâm Minh cuối cùng đã rõ ràng rồi, lão giả này đối với cái gọi là “Sư phụ” phía sau mình hứng thú vô cùng nồng hậu.

Hơn nữa nhìn ánh mắt hắn nóng bỏng, ngày sau không thể thiếu còn muốn dò hỏi mình, mình trang bức là rất khó chịu đựng, dù sao Mộc Dịch sống tới chừng này, cũng không phải dễ lừa gạt như vậy.

Nghĩ tới đây, Lâm Minh liền cân nhắc một ít lời nói thích hợp, tra tìm ký ức còn sót lại trong linh hồn của vị tiền bối đại năng kia.

Mặc dù những ký ức này là liên quan tới cảm ngộ võ tu, thế nhưng bởi vì tàn khuyết không đủ, đã không có quá nhiều giá trị, thế nhưng nói ra vẫn là vô cùng doạ người.

Nghĩ tới đây, Lâm Minh nói:

– Ta cũng không biết sư phụ lão nhân gia đạt đến loại cảnh giới nào, bất quá sư phụ đã từng nói, võ đạo chi lộ, chia làm hai đại bộ phận, bây giờ người vẫn dừng lại ở bộ phận thứ hai.

– Ồ? Hai bộ phận nào?

Ánh mắt Mộc Dịch sáng lên, rất sợ nghe lọt một chữ, hắn biết, loại cơ hội nghe tiền bối kiến giải này là vô cùng quý giá.

Kể cả ánh mắt Tần Hạnh Hiên cũng lóe lên sáng ngời, không chớp mắt nhìn Lâm Minh, rửa tai lắng nghe.

Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.