Ánh mắt này cùng với ngày ở Cầm phủ, ánh mắt của thiếu niên mà Tần Hạnh Hiên nhìn thấy kia chung vào một chỗ, chẳng biết tại sao để tâm thần Tần Hạnh Hiên nhảy dựng một cái.
Nàng không thể nào tưởng tượng được, Minh Văn Thuật cần linh hồn lực tinh xảo khống chế, cùng với chặt xương thú cần man lực dã man, thô tục này, hai loại đồ vật hoàn toàn mâu thuẫn, làm sao sẽ đồng thời xuất hiện ở trên một người.
Loại vẻ đẹp huyền ảo phức tạp cùng lực lượng đơn giản, so sánh rõ ràng làm cho nàng có một cảm giác trong nháy mắt trầm luân.
Mà đúng lúc này, Lâm Minh xoay người, mỗi ngày nhà bếp đều sẽ có rất nhiều người ra ra vào vào, lúc Lâm Minh tu luyện xưa nay sẽ không phân tâm để ý tới những người này.
Nhưng mà lần này không giống, hắn cảm giác được sau lưng có người đang quan sát hắn, mà người này rất có thể là hướng về phía hắn mà đến.
Nhưng mà nhìn thấy người đến là Tần Hạnh Hiên, Lâm Minh choáng rồi, Tần Hạnh Hiên?
Làm sao nàng đến Đại Minh Hiên? Tìm mình sao?
Lúc này, Tần Hạnh Hiên chú ý tới đao trong tay Lâm Minh, cốt đao dài không tới một thước, màu sắc ngăm đen, không có gì đáng ngạc nhiên.
Thế nhưng để Tần Hạnh Hiên kinh ngạc chính là, Lâm Minh dĩ nhiên là cầm ngược đao, nói cách khác, vừa nãy hắn là dùng sống dao để Giải cốt, chuyện này…
Ánh mắt nàng chuyển đến trên đống thành phẩm mà Lâm Minh chặt, xương cốt to nhỏ nhất trí, chỉnh tề đều đều, những cái này lẽ nào đều là sống dao chặt đi ra sao?
– Tần tiểu thư, nàng tìm ta?
Lâm Minh đang khi nói chuyện, chú ý tới Mộc Dịch tiên sinh phía sau Tần Hạnh Hiên, điều này làm cho trong lòng hắn co rụt lại.
Ở trên người lão giả này, hắn cảm giác được một cỗ lực lượng làm hắn khiếp đảm, đây tuyệt đối là người mạnh nhất trong cuộc đời này hắn gặp gỡ, có lẽ là cao thủ Ngưng Mạch kỳ, thậm chí là cao thủ Hậu Thiên càng hiếm thấy.
– Tiểu huynh đệ, ngươi chính là Lâm Minh sao?
Lão giả nhìn Lâm Minh, mặt mỉm cười hỏi.
Lâm Minh gật đầu một cái, việc này tự nhiên giấu không được, hắn đoán là mình gửi bán hai tấm Minh Văn phù kia, đưa tới lão giả này chú ý.
Tuy Lâm Minh đã sớm đoán được Minh Văn phù của mình cuối cùng sẽ khiến cho người khác chú ý, thế nhưng không nghĩ tới nhanh như vậy.
Chuyện như vậy là phúc cũng có thể là họa, phúc chính là, Minh Văn phù của hắn tất nhiên giá cả tăng mạnh, hắn vì vậy mà nhận được lượng lớn hoàng kim, cung cấp hắn tu luyện.
Mà họa chính là, hiện tại thực lực hắn cùng Minh Văn Thuật không tương xứng, tê giác bởi vì sừng trân quý mà bị săn bắt, Lâm Minh không có năng lực bảo vệ bản thân, thậm chí khả năng bị chút thế lực giam lỏng, ép mình vẽ Minh Văn phù.
Trước đó Lâm Minh tiến vào phòng đấu giá liền suy nghĩ tỉ mỉ qua những chuyện này, hắn đã từng thử dịch dung, thế nhưng hắn không hiểu thuật dịch dung cao thâm, lại chỉ có mười lăm tuổi, dù dịch dung thế nào cũng sẽ bị nhìn thấu.
Huống chi, Minh Văn phù của mình sớm muộn sẽ khiến cho người chú ý, như vậy tất nhiên sẽ có thế lực lớn điều tra hắn.
Hắn một thiếu niên Luyện thể tầng một, không có bất kỳ bối cảnh, muốn bằng một cái dịch dung đơn giản đã nghĩ dấu diếm được những thế lực lớn trong Thiên Vận thành, cái này không khác người ngốc nói mê.
Cho nên Lâm Minh không dự định che giấu, hắn nghĩ kỹ một biện pháp khác.
Cho nên Lâm Minh không dự định che giấu, hắn nghĩ kỹ một biện pháp khác, đó chính là bịa đặt một sư phụ giả tạo để uy hiếp.
Minh Văn Thuật không thể nào vô sự tự thông, huống hồ hắn tuổi còn trẻ liền có trình độ bực này, ở người khác xem ra, phía sau mình khẳng định có một sư phụ cường đại đến thái quá.
Như vậy sư phụ không tồn tại này chính là chỗ dựa của Lâm Minh.
Đương nhiên, cái này cũng có phiêu lưu, thế giới này không thiếu kẻ phát rồ đồ, hoàn toàn không nhìn uy hiếp sau lưng Lâm Minh, một khi gặp phải loại người này, Lâm Minh sẽ vô cùng nguy hiểm.
Bất quá, võ đạo của Lâm Minh là thiêu thân lao đầu vào lửa, trên võ đạo chi lộ, há có thể không có phiêu lưu.
Nếu một chút phiêu lưu liền sợ hãi không đi về phía trước, như vậy cả đời sẽ không cách nào dòm ngó đến võ đạo chí cao.
Mộc Dịch tựa hồ nhìn thấu đề phòng trong mắt Lâm Minh, hắn nhìn người phía sau nói:
– Các ngươi đi ra ngoài đi.
Rất nhanh, người trong phòng này liền đi hết, kể cả Thiết Phong, chỉ để lại Mộc Dịch và Tần Hạnh Hiên.
Mộc Dịch tiện tay bày xuống một tầng chân nguyên, nói:
– Tiểu huynh đệ, ta không có ác ý, đây là ta bày xuống tầng cách âm, chúng ta tùy tiện nói, bên ngoài sẽ không có người nghe được, ta muốn hỏi ngươi, cái Liệt hỏa Minh Văn phù kia là ngươi vẽ hay sao?
Minh Văn Sư thường đưa tiêu chí của mình lên lá bùa Minh Văn, hoặc là vẽ ra công dụng của Minh Văn phù để làm tên gọi Minh Văn phù.
Trên là bùa Minh Văn của Lâm Minh có một đoàn hỏa diễm, cho nên Mộc Dịch xưng là Liệt hỏa Minh Văn phù.
Lúc này Tần Hạnh Hiên cũng ngừng hô hấp lại, ánh mắt sáng ngời không chớp một cái nhìn Lâm Minh, chờ đợi hắn trả lời.
Lâm Minh do dự một chút, gật đầu nói:
– Là ta vẽ.
Nếu muốn trang bức, đương nhiên phải triệt để trang bức, chỉ có bản thân của hắn càng mạnh, sư phụ sau lưng của hắn kia cũng sẽ bị người tưởng tượng càng mạnh.
Tuy trong lòng sớm có dự liệu, thế nhưng đạt được Lâm Minh trả lời khẳng định, Mộc Dịch vẫn là hít vào một ngụm khí lạnh.
Đặc biệt là Tần Hạnh Hiên, càng là cảm nhận được tâm thần mãnh liệt chấn động.
Đồng dạng là Minh Văn Sư, nàng phi thường rõ ràng, mười lăm tuổi trở thành một vị Minh Văn đại sư đến cùng có bao nhiêu khó!
Tần Hạnh Hiên rất rõ ràng, thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, Thiên Vận quốc chỉ là một quốc gia rất nhỏ trên Thiên Diễn đại lục, mình ở Thiên Vận quốc là thiên chi kiêu nữ cao cấp nhất.
Thế nhưng nếu đi ra ngoài, sợ rằng chỉ là một hạt cát bên trong hằng hà sa số thiên tài, hơn nữa hạt cát này còn rất nhỏ.
Nhưng mà, dù sao Tần Hạnh Hiên chưa có từng đi ra Thiên Vận quốc, trong đám bạn cùng lứa tuổi, cho dù được gọi là thiên tài, cũng không có một cái nào có thể theo kịp một phần mười của nàng.
Lục phẩm thiên phú, thêm vào thiên phú Minh Văn Thuật hàng đầu Thiên Vận quốc, Tần Hạnh Hiên được trời cao tụ tập ngàn vạn ân sủng.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com