Hắn gật đầu như gà mổ thóc:
– Nhớ, nhớ, đó là một tấm Minh Văn phù cấp học đồ, một… một trăm lạng vàng…
Bàn chưởng quỹ nói tới đây có điểm chột dạ, sẽ không phải mình bán cái Minh Văn phù học đồ kia xảy ra vấn đề chứ, những người này tìm đến mình tính sổ sao?
Đáng chết, quả nhiên không nên vì kiếm chút phí vị trí mà bán những đồ vật vô căn cứ này.
Bất quá không đúng a, một tấm Minh Văn phù cấp học đồ, liền tính là thứ phẩm, cũng không nên liên lụy đến phủ Nguyên soái a, này là xảy ra chuyện gì?
– Còn có một tấm, nó ở đâu?
Mộc Dịch không thể chờ đợi được nữa hỏi.
Bàn chưởng quỹ vội vàng chỉ chỉ giá hàng trong góc, ở nơi đó có một tấm Minh Văn phù thô ráp, bị thủy tinh đè lên.
Mộc Dịch ba bước cũng thành hai bước, đi thẳng tới phía trước giá hàng, một tay xốc thủy tinh, sau đó cẩn thận từng li từng tí cầm Minh Văn phù lên.
Cảm nhận được chân nguyên chấn động bên trong Minh Văn phù, Mộc Dịch hít vào một ngụm khí lạnh, trong ánh mắt tràn đầy vẻ khiếp sợ.
– Thế nào lão sư?
Tần Hạnh Hiên cũng tới gần, nàng tò mò hỏi.
– Minh Văn phù này…
Mộc Dịch hít sâu mấy hơi mới bình phục được tâm tình, không cách nào tin tưởng nói:
– Sóng chấn động chân nguyên trên Minh Văn này, sẽ không vượt qua Luyện thể kỳ tầng ba, thậm chí… thậm chí thấp hơn!
Trong lòng Tần Hạnh Hiên cả kinh, nhận lấy Minh Văn phù, linh hồn lực chìm vào trong đó, quả thực như vậy!
Trước đó Thiết Phong nói Minh Văn phù chỉ là tác phẩm Minh Văn Thuật của học đồ, Tần Hạnh Hiên còn không tin, bây giờ nhìn lại, khả năng thật sự như thế, nhưng mà… này không nên a!
Nàng nói:
– Có khả năng là một Minh Văn Thuật đại sư, cố ý đem chân nguyên của mình áp chế đến Luyện thể tầng ba trở xuống, vẽ tấm Minh Văn phù này hay không?
Mộc Dịch nói:
– Chân nguyên của Ngưng Mạch kỳ hoặc giả võ giả Hậu Thiên, cùng chân nguyên của võ giả Luyện thể cấp thấp có khác biệt về chất, rất khó áp chế.
– Hơn nữa liền tính người vẽ kia có bí pháp áp chế, cũng không có cần thiết, áp chế chân nguyên vẽ ra tác phẩm, tự nhiên hiệu quả mất giá rất nhiều, ta không rõ ràng hắn làm như vậy là ý gì.
Bàn chưởng quỹ nghe xong hai người nghị luận một phen, đầu óc trực tiếp thiếu dùng.
Hắn vốn đang cho rằng Minh Văn phù kia khả năng có vấn đề gì, mới đưa đến những người này truy tra.
Kết quả nghe ý tứ trong lời nói của hai người, tựa hồ là Minh Văn phù này quá ngưu bức, cho nên bọn hắn mới có thể lại đây truy tra.
Đây là Mộc Dịch tiên sinh a! Minh Văn đại sư xếp hạng ba vị trí đầu trong toàn bộ Thiên Vận quốc!
Ngay cả hắn cũng khiếp sợ, giá trị Minh Văn phù kia nên lớn đến mức nào.
Nghĩ tới đây, Bàn chưởng quỹ vô cùng hối hận, sớm biết những Minh Văn phù này quý như vậy, mình hẳn nên mua lại rồi!
Nhưng mà… tiểu tử kia xem ra giống như là một thiếu niên nghèo, làm sao có Minh Văn phù lợi hại như vậy?
– Chưởng quỹ, Minh Văn phù này là ai đưa tới, ngươi còn nhớ rõ không?
– Nhớ, nhớ.
Bàn chưởng quỹ vội vàng gật đầu:
– Một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, quần áo phổ thông, ta còn có địa chỉ của hắn.
Bàn chưởng quỹ nói xong, lập tức bắt đầu ghi chép, trung tâm giao dịch vì liên hệ người gửi bán, đều sẽ lưu lại địa chỉ.
Thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi…
Tần Hạnh Hiên nghe nói như thế, tâm thần nhảy dựng một cái, nàng hầu như trước tiên nghĩ tới Lâm Minh.
Thiếu niên thần bí ở Cầm phủ kia làm cho nàng rất là kinh diễm, chẳng lẽ là hắn?
Luyện thể tầng ba trở xuống, thậm chí tu vi thấp hơn… Minh Văn Thuật học đồ, chuyện này… chẳng lẽ Minh Văn phù này là hắn làm?
Ý thức được điểm này, Tần Hạnh Hiên lòng đang run rẩy, quả thực như vậy, hai chữ thiên tài đã không đủ để hình dung hắn, hắn hoàn toàn là yêu nghiệt!
Lúc này, Bàn chưởng quỹ luống cuống tay chân sao một phần địa chỉ, quay về đánh số giá hàng tìm một chút, chưởng quỹ lắp bắp nói:
– Đại… Đại Minh Hiên, thiếu niên kia ở Đại Minh Hiên, thời gian gửi bán là tám ngày trước.
– Đại Minh Hiên? Chúng ta đi.
Mộc Dịch nói.
Mấy người rất nhanh lên xe ngựa, Tần Hạnh Hiên có chút lo lắng nói:
– Đã gửi bán tám ngày, không biết hắn còn ở Đại Minh Hiên hay không, nơi như người bình thường không thể ở lâu.
Tần Hạnh Hiên tự nhiên cho rằng Lâm Minh là khách nhân của Đại Minh Hiên.
Đại Minh Hiên là một trong những tửu lâu sang trọng nhất Thiên Vận thành, vừa có thính yến, cũng có phòng trọ.
Nhưng mà, trong tình huống bình thường, sẽ không có người thường trú trong tửu lâu.
Mấy ngày nay, Lâm Minh vẫn luyện tập dùng sống dao giải cốt, trước đó Lâm Minh thu hồi chín mươi lăm lạng vàng, hắn cầm một nửa đi mua thảo dược, cuối cùng cũng coi như không đến nỗi đoạn dược.
Bây giờ hắn một quyền đánh vào trên Thiết mộc có thể lưu lại quyền ấn sâu 7 tấc, phần lực lượng này đã không dưới 1500 cân.
Bất quá, bên trong Hỗn Độn cương đấu kinh miêu tả cảnh giới luyện lực như tơ, hắn lại không có đạt đến, cái gọi là luyện lực như tơ là chỉ đối với chưởng khống lực đạo.
Người tu luyện Hỗn Độn cương đấu kinh, có thể một quyền đánh vào trên Thiết mộc, mặt ngoài Thiết mộc không tổn hại, nhưng chất gỗ bên trong lại bị đánh thành sợi bông, loại cảnh giới luyện lực như tơ này, Lâm Minh vẫn không có tìm thấy bậc cửa.
Uống cạn một bát dược thang vừa phối chế, Lâm Minh cởi bỏ y phục trên người, bắt đầu công việc giải cốt mỗi ngày, hắn thông qua phương thức giải cốt này, tìm đến kỹ xảo chưởng khống lực đạo.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com