Vũ Cực Thiên Hạ – Chương 35: “học Đồ” Minh Văn Phù? – Botruyen

Vũ Cực Thiên Hạ - Chương 35: "học Đồ" Minh Văn Phù?

Tần Hạnh Hiên nâng đao ở trước người, linh hồn lực chìm vào bên trong ngọn lửa Minh Văn kia, bởi vì quá tập trung tinh thần, một đôi yên mi xinh đẹp tuyệt trần của nàng không tự chủ được nhẹ nhàng nhúc nhích.

– Thế nào?

Mộc Dịch hỏi Tần Hạnh Hiên.

Tần Hạnh Hiên nói:

– Hạnh Hiên ngu dốt, không thể nhìn ra cái gì, chỉ là cảm thấy Minh Văn này cực kỳ huyền ảo, hẳn là xuất từ tay đại sư.

Mộc Dịch nói:

– Nhìn chưa ra là bình thường, sau khi Minh Văn khắc họa xong, trận pháp trong đó cũng sẽ bị ẩn giấu ở bên trong Bảo khí, khó có thể dòm ngó.

– Đặc biệt là bản thân Minh Văn này huyền ảo phức tạp, khiến người ta vì đó kinh diễm, nếu có Minh Văn phù chưa sử dụng, ta ngược lại có thể được đến càng nhiều đồ vật.

Sau khi Mộc Dịch nói xong, Thiết Phong nói:

– Khởi bẩm nguyên soái, thời điểm mạt tướng ở cửa hàng mua Minh Văn phù này, là hai tấm đồng thời bán, trong túi mạt tướng không có tiền, chỉ mua một tấm, nếu là Mộc Dịch đại nhân cần, có thể đi cửa hàng kia mua. . .

– Ừm?

Tần Tiêu hơi kinh hãi:

– Minh Văn này là ngươi mua? Không phải nguyên lai trên đao?

– Vâng, là mạt tướng tự tay khắc họa, ngay ngày hôm qua.

Mộc Dịch nghe Thiết Phong nói nhất thời kích động lên, hắn hỏi:

– Ngươi ở đâu mua?

– Phố chợ.

– Phố chợ?

Mộc Dịch hơi run run, ở trong ấn tượng của hắn, phố chợ bán ra thương phẩm nhiều nhất là 100, 200 lạng hoàng kim, làm sao sẽ bán Minh Văn phù, hơn nữa nghĩ đến gia thế của Thiết Phong, hắn cũng không giống người có thể mua được Minh Văn phù.

Mộc Dịch nghi ngờ nói:

– Theo ta được biết, gia thế ngươi phổ thông, làm sao mua được Minh Văn phù đắt giá như thế?

Thiết Phong hơi run, rất trung thực nói:

– Cái này. . . lúc đó thời điểm mạt tướng mua Minh Văn phù này, nó yết giá chỉ có một trăm lạng vàng, số tiền này, mạt tướng vẫn có thể mua nổi. . .

– Bao. . . bao nhiêu?

Mộc Dịch xưa nay trấn định trợn to hai mắt:

– Một trăm lạng vàng! Ngươi nói Minh Văn phù này yết giá chỉ có một trăm lạng vàng?

Thiết Phong không ngờ tới Mộc Dịch phản ứng to lớn như vậy, hắn nói:

– Xác thực chỉ có một trăm lạng vàng, lão bản phố chợ nói Minh Văn phù là học đồ làm ra…

– Học đồ? Ông trời của ta…

Mộc Dịch thất kinh, bất quá ngẫm nghĩ một thoáng, cái này không thể nào là học đồ làm được.

Hẳn là lão bản kia đoán sai, bất quá đây rốt cuộc là ai phung phí của trời như thế, lấy Minh Văn phù giá trị mấy ngàn lạng hoàng kim bán như cải củ cải trắng.

– Mang ta đi nhìn!

– Vâng, tiên sinh.

Cứ như vậy, Mộc Dịch tiên sinh mang theo Tần Hạnh Hiên, ở Thiết Phong chỉ dẫn, cưỡi xe ngựa đi tới phố chợ.

Xe ngựa củaTần phủ ở Thiên Vận thành không có bao nhiêu người không nhận ra.

Bốn con Tuyết Long Mã chạy trên đường cái, nơi đi qua người đi đường dồn dập dừng lại quan sát, mà vốn là xe ngựa đang chạy trên đường cũng sẽ dừng lại sang bên cạnh, đây là tôn kính đối với Tần Nguyên soái.

Ngày mùa hè, ánh mặt trời sau giờ ngọ tựa hồ đều là chói chang nhất, làm cho người ta quả thật không muốn xuống đường.

Ở trung tâm giao dịch phố chợ, vị Bàn chưởng quỹ trước đó tiếp đãi Lâm Minh kia nằm trên xích đu, tay cầm một cái quạt bồ hương che ở trên mặt, mơ mơ màng màng sắp ngủ thiếp đi.

Ngày hôm nay làm ăn có chút ế ẩm, Bàn chưởng quỹ đang cân nhắc buổi chiều có nên đóng cửa sớm hay không, mà đúng lúc này, một trận tiếng vó ngựa lanh lảnh quấy rầy giấc ngủ trưa của Bàn chưởng quỹ.

Hắn khó chịu mở mắt, đang muốn răn dạy vài câu, là ai ở phố chợ cưỡi ngựa, không biết nơi này không cho cưỡi ngựa sao?

Song khi hắn mở mắt, nhìn thấy bốn con Tuyết Long Mã toàn thân trắng như tuyết, không hề có lông tạp, lại nhìn thấy tiêu chí kim thương kỵ sĩ thuẫn trên xe ngựa, Bàn chưởng quỹ suýt chút nữa từ trên xích đi lăn xuống.

– Ông trời ơi…, xe ngựa của phủ Nguyên soái!

Bàn chưởng quỹ khẩn trương đứng lên, xe ngựa của phủ Nguyên soái làm sao sẽ đến phố chợ?

Hắn còn đang nghi hoặc, nhưng càng kinh ngạc phát hiện xe ngựa dừng ở chính cửa nhà mình.

Ông trời, không phải chứ… chủ nhân xe ngựa này là hướng về phía mình mà đến?

Khi rèm cửa xe ngựa bị xốc lên, Bàn chưởng quỹ nhìn thấy trong xe ngựa đi ra một lão giả cùng một thiếu nữ xinh đẹp, bắp chân hắn liền run rẩy.

Mộc Dịch tiên sinh!

Tần tiểu thư!

Hai vị Hoạt Phật của Thiên Vận thành này, làm sao chạy đến miếu nhỏ của hắn a.

– Chính là nơi này sao?

Tần Hạnh Hiên hỏi Thiết Phong, biết được Minh Văn phù này còn có thể mua được, nàng đồng dạng hết sức kích động.

Tần Hạnh Hiên từ nhỏ đối với Minh Văn Thuật có hứng thú thật lớn, nhìn thấy trận chiến của Thiết Phong với Lý Kỳ, kỹ năng Minh Văn kia làm cho nàng ngóng trông không ngớt.

– Là ở đây.

Thiết Phong khẳng định, sau đó phía trước dẫn đường, mang theo Tần Hạnh Hiên và Mộc Dịch tiến vào trong điếm.

Lúc này thân thể của Bàn chưởng quỹ như quả cầu thịt đã đứng thẳng tắp như cọc tiêu, đại khí cũng không dám thở một thoáng.

– Chưởng quỹ, ngày hôm qua ta ở chỗ này mua qua một tấm Minh Văn phù, ngươi còn nhớ hay không?

Thiết Phong là Luyện thể tầng năm, hơn nữa lớn lên như hộ pháp, cả người sát khí dâng trào, Bàn chưởng quỹ ấn tượng cực sâu, đương nhiên sẽ không quên

Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.