Ánh mắt người này lạnh nghị, trên người có đầy vết sẹo, hiển nhiên đã từng trải qua vô số lần sinh tử chém giết, người như vậy mới thật sự là võ giả, ngay cả những võ giả trong Vũ phủ huấn luyện ra cũng không bằng.
Nhìn thấy người này, ánh mắt Bàn chưởng quỹ co rụt lại, là Luyện thể tầng năm Luyện Cốt đỉnh phong cường giả!
Loại người này cách Ngưng Mạch kỳ chỉ có một bước, nhưng mà chính là cách một bước này, lại có rất nhiều người cả đời cũng không thể vượt qua.
– Khách quan muốn mua gì?
Bàn chưởng quỹ đứng lên bắt chuyện.
Người kia không nói gì, tự mình nhìn quanh, chưởng quỹ rất thức thời không lên tiếng.
Đại hán xem từng điểm từng điểm, tựa hồ không có gì có thể khiến cho hắn hứng thú, mãi đến một lúc lâu, hắn chỉ vào hai tấm giấy vàng bị thủy tinh đè lên hỏi:
– Đây là Minh Văn phù?
– Phải.
– Chỉ một trăm lạng vàng?
Đại hán kinh ngạc hỏi, Minh Văn phù hơi một tí là hơn 1000 lạng hoàng kim, một trăm lạng thực sự quá tiện nghi.
Chưởng quỹ giải thích:
– Đây là một học đồ Minh Văn Thuật chế tác Minh Văn phù, tu vi người chế tác đại khái chỉ có Luyện thể tầng ba, hiệu quả tăng cường không dám bảo đảm, khả năng chỉ có nửa thành đến một thành.
– Nửa thành đến một thành sao…
Đại hán nhíu mày, đây đúng là một con số keo kiệt, bất quá Minh Văn phù hơi một tí là hơn 1000 lạng hoàng kim, xác thực cũng không phải hắn có thể mua nổi.
Đại hán tên là Thiết Phong, xuất thân gia đình bình dân, chỉ dựa vào bổng lộc quân đội cung dưỡng cha mẹ, đồng thời cung cấp mình tu luyện, đương nhiên sẽ không quá rộng rãi.
Đừng nói 1000 lạng hoàng kim, chỉ là một trăm lạng này hắn cũng rất đắn đo.
Một tháng trước, Thiết Phong ở một lần theo quân chinh chiến, giết chết một tướng lĩnh Luyện Cốt kỳ của địch quân, thu được chiến đao của đối phương, đây là một Bảo khí Nhân cấp hạ vị!
Quân đội quy định, chiến lợi phẩm thuộc về bản thân người thu được, cứ như vậy, Thiết Phong có một thanh Bảo khí.
Nhưng mà món Bảo khí này là một phế phẩm, thời điểm Thiết Phong nhìn thấy chiến đao này, mũi chiến đao cũng đã đứt đoạn rồi.
Bảo khí không trọn vẹn có thể phát huy hiệu quả cực kỳ hữu hạn, thời điểm võ giả dồn chân nguyên vào bên trong Bảo khí không trọn vẹn, bởi vì vũ khí không trọn vẹn, chân nguyên phát huy ra cũng sẽ mất giá rất nhiều.
Hơn nữa càng làm cho Thiết Phong thất vọng chính là, cái chiến đao này không có trải qua Minh Văn, chuyện này ý nghĩa là sức chiến đấu của nó còn thấp hơn một đoạn.
Nguyên bản Thiết Phong không dự định Minh Văn cho nó, thứ nhất giá Minh Văn phù, Thiết Phong căn bản mua không nổi.
Thứ hai Minh Văn trên một kiện Bảo khí phế phẩm cũng không đáng, bất quá nhìn thấy tấm Minh Văn phù học đồ này, hắn có chút động tâm.
Bình thường Minh Văn phù tăng cường ba phần mười cần 1500 lạng vàng, mà Minh Văn phù này tăng cường nửa thành đến một thành chỉ cần một trăm lạng vàng.
Hiển nhiên là loại Minh Văn phù học đồ này giá cả rất thấp, trọng yếu nhất là, hắn có thể mua được.
Ngày mai sẽ là thi đấu vòng thứ ba của Quân đội đại tái, hắn phải đối mặt với một đối thủ vô cùng vướng tay chân, uy lực chiến đao tăng lớn một phần, phần thắng của mình sẽ lớn một phần.
Quân đội đại tái này hạn định quân nhân trong vòng 30 tuổi tham gia, thành tích ưu dị sẽ nhận được không ít khen thưởng, hoặc là quân chức thăng tiến.
Quân công của Thiết Phong đã tích lũy rất nhiều, lần này chỉ cần thành tích ưu dị, là có thể thăng làm Vạn phu trưởng.
Hơn nữa khen thưởng đối với Thiết Phong mà nói cực kì trọng yếu.
Mười năm trước, mẫu thân hắn vì hái thảo dược cho hắn luyện công mà ngã gãy hai chân, từ đây không xuống giường được.
Thiết Phong đã từng phát lời thề, nhất định phải mua được kỳ dược Hắc Ngọc Cao tục gân nối xương, chữa khỏi hai chân của mẹ, mà Hắc Ngọc Cao này giá trị 5000 lạng hoàng kim, đối với hắn bây giờ mà nói là một số tiền khổng lồ.
Nghĩ tới đây, Thiết Phong nắm chặt nắm đấm, ngày mai vòng thi đấu thứ ba, Trấn quốc Đại nguyên soái Tần Tiêu sẽ đích thân tới.
Đây là lần thứ nhất hắn nhìn thấy vị nhân vật trong truyền thuyết này, dù như thế nào, thi đấu không thể thua!
Thiết Phong cắn răng, nhìn chưởng quỹ nói:
– Minh Văn phù này, ta mua!
…
– Ta sát, không phải chứ, lại thu hồi chín mươi lăm lạng vàng?
Lâm Tiểu Đông nhìn kim phiếu trên tay Lâm Minh, có chút không thể tin tưởng, hắn đang suy nghĩ tên ngu ngốc nào bị Minh ca hãm hại, phí chín mươi lăm lạng vàng mua một tờ giấy vệ sinh.
Đương nhiên, lời này hắn không dám nói ra.
– Là chín mươi hai lạng.
Lâm Minh nói, tốc độ trung tâm giao dịch phố chợ trả tiền vẫn là rất nhanh, chỉ là ngày thứ hai liền giao đến trong tay Lâm Minh, một trăm lạng vàng, trừ 5% phí giao dịch cùng ba lạng phí vị trí, còn lại chín mươi hai lạng.
Một tấm Minh Văn phù giá trị ít nhất hơn 1000 lạng hoàng kim, chỉ bán chín mươi hai lạng, điều này làm cho Lâm Minh dở khóc dở cười.
Người mua phù văn kia là kinh doanh có lãi, bất quá nói đi cũng nói lại, người ta mua bùa chú này cũng là rất phiêu lưu, nên có báo lại, huống hồ không nhờ người ta, mình cũng muốn cạn lương thực.
Hơn chín mươi lạng vàng, mua đan dược cao cấp là không thể nào, nhưng mua chút dược thảo chữa thương thì không có vẫn đề.
Lâm Minh nhún nhún vai, đi đến điếm dược liệu, hắn cũng không rõ ràng, lúc này trong thao trường quân đội ở ngoại thành, đang cử hành một hồi đại hội chưa bao giờ có.
Thao trường mười dặm, hơn vạn chiến sĩ trên người mặc thiết giáp trầm trọng, hô hấp vẫn ung dung như cũ, xếp thành từng cái từng cái phương trận chỉnh tề, đứng thẳng ở đó.
Chỉ là tới gần bọn họ liền có thể cảm thấy một cỗ sát phạt như có thực chất, như kim qua thiết mã chạy chồm mà đến, những người này đều là tinh nhuệ của Thiên Vận quốc, tùy tiện lấy ra một người đều là dũng sĩ lấy một chọi mười.
Ở đối diện những binh sĩ này, có một loạt chỗ ngồi, trên ghế trung tâm, ngồi thẳng một nam tử.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com