Vũ Cực Thiên Hạ – Chương 106: Giao Long Xuất Hải – Botruyen

Vũ Cực Thiên Hạ - Chương 106: Giao Long Xuất Hải

Không thể cận chiến, Trương Thương còn có võ kỹ!

Hắn quát lớn một tiếng, khí thế đột nhiên bùng nổ, liều mạng rót chân nguyên rót vào trong hiệp đao, thanh đao vốn sáng trắng bắt đầu lờ mờ có màu đỏ sẫm, giống như máu tươi!

– Lạc Hà trảm!

– Trương Thương lại luyện thành môn đao pháp võ kỹ đỉnh cấp này!

Mọi người đều mở to mắt nhìn, trận chiến vốn tưởng rằng Trương Thương sẽ toàn thắng, nhưng lại biến thành một trận long tranh hổ đấu, hiện tại cho dù Trương Thương dùng Lạc Hà trảm, thì cũng không có người nào cho rằng Lâm Minh sẽ thất bại.

Trương Thương nâng hiệp đao qua đầu, ánh sáng đỏ như máu tươi phát ra từ thanh đao của Trương Thương, không khí xung quanh bị luồng sáng này biến thành một đám mây đỏ, cuồn cuộn hội tụ vào trong thân thể Trương Thương.

Thấy cảnh này, Lâm Minh chậm rãi rút cây thương trên lưng ra, hiện tại hắn mới vừa bước vào cảnh giới Luyện Lực Như Tơ, có thể tay không đỡ đao sắc, nhưng còn chưa đến mức dùng tay không đỡ được võ kỹ.

Một tay cầm thương, cánh tay song song với cán thương, khuỷu tay áp vào đuôi thương, Quán Hồng thương nặng tám trăm hai mươi cân, dài tám xích tám tấc vững vàng chỉ thẳng về phía trước, mũi thương không chút nhúc nhích, giống như một thanh sắt vĩnh hằng, đây là thức mở đầu của “Thương quyết cơ sở”, Thiết Kiều Lan Giang.

– Lâm Minh xuất thương rồi!

– Đó là thức mở đầu của “Thương quyết cơ sở”! Trời ạ, đúng là “Thương quyết cơ sở” hay sao? Tên Lâm Minh này muốn dùng “Thương quyết cơ sở” để chống lại Lạc Hà trảm ư? Quá điên cuồng!

Mọi người đều mở to mắt mà nhìn, sợ bỏ lỡ bất kỳ chi tiết chiến đấu nào, nếu Lâm Minh dùng đỉnh cấp võ kỹ, thì ngược lại bọn họ còn không chờ mong như lúc này!

“Thương quyết cơ sở” đối chọi với Lạc Hà trảm! Kết quả sẽ như thế nào đây?

Hiện tại đã không có người nào còn dám coi thường “Thương quyết cơ sở” của Lâm Minh nữa, thương pháp cơ sở nhất, đơn giản nhất này, bởi vì có khí thế của Lâm Minh, nên đã trở nên cao thâm khó lường!

Quả thật “Thương quyết cơ sở” không phải công pháp cao thâm gì cả, toàn bộ thương quyết chỉ có các thương chiêu cơ sở nhất, nhưng mặc dù là thương chiêu cơ sở, dung hợp với lực lượng khủng bố hơn bốn ngàn hai trăm cân của Lâm Minh cùng với chân nguyên dày đặc do “Hỗn Độn Chân Nguyên quyết” mang lại, cộng thêm cảnh giới Luyện Lực Như Tơ kỳ dị kia, một thương này có uy lực khủng bố đến mức cực điểm!

Trương Thương cắn răng, trên mặt đã trở nên vặn vẹo, với thực lực hiện tại của hắn, thi triển ra Lạc Hà trảm thì vẫn còn khá là miễn cưỡng.

– Lâm Minh, ngươi đi chết đi!

Trương Thương hét lớn một tiếng, hiệp đao quét ra một đám mây đỏ, không khí xung quanh bị năng lượng cuốn đi, phát ra tiếng vang kịch liệt, đao phong màu đỏ như một đáp mây đỏ ép xuống, cuồn cuộn bao phủ, một vài đệ tử Nhân Chi đường có tu vi thấp lập tức biến sắc, không chịu nổi uy thế của một kích này.

Quá mạnh mẽ!

Trong lòng những đệ tử Nhân Chi đường kia lập tức hiện lên ý niệm không thể chống cự, nếu để bọn họ chống lại một kích này, e rằng chỉ riêng uy thế của đám mây đỏ kia cũng đã áp đảo được bọn họ rồi!

Luồng năng lượng màu đỏ mãnh liệt ập tới, so sánh ra, Thiết Kiều Lan Giang của Lâm Minh cực kỳ chất phác, không có chút rực rỡ nào!

Hắn cường đại thì mặc kệ hắn cường đại, Thiết Kiều Lan Giang (cầu sắt ngăn sông)!

– Ngươi đã muốn xem “Thương quyết cơ sở” của ta, được thôi, thương quyết này thì ta chỉ luyện thành một chiêu, Giao Long Xuất Hải!

Lâm Minh quát lớn một tiếng, Quán Hồng thương trong tay đột nhiên đâm ra một thương, cái gọi là Giao Long Xuất Hải, kỳ thật chính là đâm thẳng!

Trường thương có rất nhiều chiêu thức, có thể chém, vung, quật, bổ, nhưng căn bản nhất vẫn là đâm!

Đâm chính là hồn của thương!

Cây thương nặng tám trăm hai mươi cân, một thương đâm ra, mang theo khí thế đâm nát sơn hà, thương mang tám xích, đâm thủng mọi thứ!

Một chiêu đâm thẳng vô cùng đơn giản, khí thế của Lâm Minh đột nhiên tăng vọt, một luồng đại thế từ bốn phương tám hướng cuồn cuộn hội tụ tới, dung nhập vào trong thân thể Lâm Minh.

Một chiêu Giao Long Xuất Hải này, Lâm Minh chỉ luyện không đến ngàn lần, nhưng việc nâng thương dưới thác nước khi trước thì Lâm Minh ngày ngày đều luyện tập, đã luyện đến cảnh giới cầm thương vững chắc như núi.

Lạc Hà trảm cuồn cuộn mãnh liệt của Trương Thương giống như một dòng thác lũ mãnh liệt, nhưng dòng thác lũ có mãnh liệt đi nữa, thì cũng không thể so được với dòng thác từng được cao thủ Tiên Thiên dùng trận pháp gia trì, làm sao có thể lay chuyển được cây thương của Lâm Minh?

Áng mây đỏ đầy trời giống như đám tuyết gặp lửa, nhanh chóng tan rã, mà thanh trường thương của Lâm Minh lại mang theo khí thế mênh mông, phá vỡ mọi thứ!

Hiệp đao dùng nhanh để thủ thắng, nhưng nếu so đấu đại thế với thương thì nhất định sẽ thất bại!

Ầm…

Đám mây đỏ kia tiêu tan hầu như không còn nữa, Trương Thương hộc máu, bay ngược ra ngoài, ngã trên mặt đất, không rõ sống chết.

Lâm Minh thu thương, đứng sừng sững trên Diễn Võ trường, lúc này, bản thân hắn giống như thanh Quán Hồng thương thẳng tắp kia, mang theo khí thế sắc bén và không thể lay chuyển được!

– Thật đáng sợ, Lâm Minh thật sự thắng!

– “Thương quyết cơ sở”… “Thương quyết cơ sở” có uy lực lớn như vậy hay sao? Vừa rồi Lâm Minh dùng “Thương quyết cơ sở” ư? Ta cũng muốn học!

– Ngươi muốn học ư? Ngươi ngu hả, ngươi cho rằng “Thương quyết cơ sở” lợi hại ư? Đây căn bản là do Lâm Minh quá mạnh mẽ, dùng cái gì cũng đều mạnh cả, vừa rồi hắn dùng chiêu Giao Long Xuất Hải trong “Thương quyết cơ sở”, nói trắng ra chính là đâm thẳng, chiêu này đặt trong quân đội thì có vứt đầy đường cũng không ai nhặt, mỗi ngày đám binh sĩ đều tẠluyện nó, cũng không thấy lợi hại gì cả, chiêu đâm thẳng đó không có bất kỳ chỗ nào hoa lệ cả, nhưng trong tay Lâm Minh, chỉ một chiêu vô cùng đơn giản này lại phá vỡ được Lạc Hà trảm!

– Mới vào Luyện Tạng đấu với bước nửa chân vào cảnh giới Dịch Cân Luyện Tạng đỉnh phong, Lâm Minh vẫn thắng được, chiến thắng địch nhân vượt qua hơn nửa cảnh giới thì không có gì ngạc nhiên cả, mà điều đáng sợ chính là, tên Trương Thương bị vượt cấp chiến thắng kia chính là thiên tài tuyệt đỉnh, nếu Trương Thương đi ra ngoài võ phủ, thì có đánh bại cao thủ Dịch Cân đỉnh phong cũng không phải là không có khả năng.

– Các ngươi có phát hiện hay không, từ đầu tới cuối, Lâm Minh chưa từng động chân chút nào…

Không biết là ai nói ra điểm này, mọi người vội vàng nhìn về phía vị trí mà Lâm Minh đang đứng, quả nhiên, sau khi Lâm Minh lên đài, đánh ra một chưởng, đấm ra một quyền, đâm ra một thương, hắn căn bản chưa từng di chuyển bước nào cả!

Ý thức được điểm này, ngay cả một vài đệ tử Thiên Chi phủ cũng đều cảm thấy trên lưng phát lạnh, tuy rằng Lâm Minh chỉ xếp sau một trăm, nhưng sớm hay muộn cũng sẽ vào Thiên Chi phủ, có người như vậy đuổi theo sau, bọn họ đều có cảm giác như gai đâm vào lưng vậy.

Liễu Minh Tương nhìn Lâm Minh, yếu hầu hung hăng lên xuống, hắn đã hoàn toàn sợ hãi, hiện tại điều duy nhất hắn thấy may mắn chính là, lúc trước Chu Viêm tìm Trương Thương, chứ không phải là tìm hắn, nếu không thì hôm nay kẻ nằm trên mặt đất chính là hắn rồi.

Dò xét mạch đập của Trương Thương, thấy không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng toàn thân đã bị thương quá nặng, mấy chỗ bị gãy xương, mặc dù có thuốc trị thương đỉnh cấp chữa trị, thì cũng phải nằm trên giường hơn nửa tháng!

Lâm Minh không hạ sát thủ, tại Thất Huyền võ phủ, nếu giết chết đối phương trong lúc đổ đấu thì bị nghiêm khắc cấm, tuy nhiên một kích vừa rồi vẫn bị nghi ngờ là xuống tay quá nặng, nhưng làm sao Liễu Minh Tương còn dám truy cứu nữa, hắn hốt hoảng cõng Trương Thương đang hôn mê kia rời đi. Đúng lúc này, Lâm Minh nói:

– Chân Nguyên thạch đâu? Hai mươi viên!Lúc trước, khi Lâm Minh cùng Trương Thương đổ đấu, Trương Thương đã kiêu ngạo nói rằng nếu mình thua sẽ mất hai mươi viên Chân Nguyên thạch, hiện tại nhớ tới chuyện này, Liễu Minh Tương âm thầm kêu khổ.

Trương Thương làm gì có hai mươi viên Chân Nguyên thạch, Liễu Minh Tương cũng sẽ không mang theo đại lượng Chân Nguyên thạch trên người, tìm trên người Trương Thương một phen, sau đó cộng cả của mình nữa, vẫn còn thiếu năm viên, hắn liền mượn xung quanh một chút, cuối cùng cũng kiếm đủ hai mươi viên.

Sau khi giao cho Lâm Minh, Liễu Minh Tương liền cõng Trương Thương rời đi, nhanh như trốn chạy.

– Lâm Minh thắng, hơn nữa từ đầu tới cuối, hắn chỉ bước chân trái ra một bước lúc cầm thương, mà chân phải hắn vẫn không nhúc nhích chút nào, rất xứng với cái tên Thiết Kiều Lan Giang, không thể lay chuyển!

Thác Khổ vuốt trường côn sau lưng, đôi mắt hiện lên một tia chiến ý, tuy rằng bây giờ Lâm Minh còn chưa đủ để làm đối thủ của hắn, nhưng thời điểm đó cũng sẽ không quá xa nữa.

Lăng Sâm nói:

– Trương Quan Ngọc hẳn là sẽ hối hận khi không tới xem trận đấu này, sau một trận chiến này, Lâm Minh sẽ khiến cho cao tầng của võ phủ chú ý, chờ khi hắn trưởng thành lên, sẽ là kình địch của chúng ta, nếu không cố gắng, thì sẽ bị tiểu sư đệ này giẫm lên mặt đấy!

– Có cạnh tranh thì mới có ý tứ, cạnh tranh với ngươi thì ta vẫn không có tin tưởng nào, nhưng Lâm Minh này, thật ra rất thích hợp làm đối thủ của ta.

– Quả thật, ngày sau hắn cũng sẽ trở thành kình địch của ta.

– Đại ca, ta rất kỳ quái, vì sao Lâm Minh tiến bộ nhanh như vậy được? Lần trước Vạn Sát trận khảo hạch, hắn có thể lấy được vị trí một trăm hai mươi sáu, hẳn là do ăn viên Hồng Kim Long Tủy đan cùng Kim Xà Xích Đảm Hoàn, nhưng lần này, tại sao thực lực của hắn vẫn tăng mạnh như vậy?

Lăng Sâm nói:

– Kỳ ngộ của mỗi người đều khác nhau, nếu ta không đoán sai, Lâm Minh hẳn là lĩnh ngộ một loại trạng thái tu luyện đặc biệt, chính là võ ý, giống như “Tu La” của ta, mà võ đạo chi tâm của Lâm Minh thì còn trên cả ta! Võ ý mà hắn lĩnh ngộ so với Tu La của ta thì càng mạnh hơn, cũng không có gì là lạ cả.

Thác Khổ biến sắc, khẽ hít một hơi khí lạnh:

– So với Tu La của đại ca thì còn mạnh hơn ư?

Thiên phú của Lăng Sâm chỉ có tứ phẩm hạ đẳng, tại Thất Huyền võ phủ, người có thiên phú tốt hơn Lăng Sâm thì có rất nhiều, trong đó cũng có những kẻ thiên tư kinh người, giống như Thác Khổ, thiên phú của hắn chỉ kém một tia là đến ngũ phẩm, Trương Quan Ngọc thì còn là thiên phú ngũ phẩm.

Nhưng bất kể là Thác Khổ hay Trương Quan Ngọc thì đều bị Lăng Sâm đè nặng trên đầu!

Rất nhiều người, bao gồm cả Lâm Minh đều cho rằng Lăng Sâm từng có kỳ ngộ, nếm qua thiên tài địa bảo nào đó, kỳ thật đều không phải, hắn dựa vào chính là hắn “Tu La”.

“Tu La” là một loại trạng thái tu luyện, khi võ giả tu luyện thì có lúc sẽ tiến vào một loại trạng thái kỳ diệu, chính là “Võ ý cảnh”, trong đó nổi tiếng nhất chính là “ngộ đạo”, được các điển tịch ghi lại rất rõ ràng.

Trong truyền thuyết, ba ngàn năm trước, từng có vị đại năng ngồi dưới gốc Bồ Đề bảy ngày bảy đêm, đại triệt đại ngộ, liên tục phá vỡ mấy gông cùm võ đạo, cuối cùng tu thành kim thân bất diệt, võ phá hư không!

Trong điển tịch chỉ ghi lại các truyền thuyết hư vô mờ mịt, không ai biết thật giả, nhưng các võ giả trong hiện thực thì quả thật cũng có người tiến vào một vài trạng thái kỳ lạ trong lúc tu luyện, loại trạng thái này tuy rằng không khoa trương như “ngộ đạo”, nhưng cũng có thể tăng nhanh tốc độ tu luyện của võ giả, mà người có loại năng lực này thì thường có võ đạo chi tâm cao hơn người khác một bậc!

Những người này do có võ đạo chi tâm và linh hồn có tính chất khác nhau, nên lĩnh ngộ ra trạng thái khác nhau, những trạng thái này chỉ có thể hiểu mà không thể diễn đạt được bằng lời được, rất nhiều kẻ thiên phú kinh người, ví dụ như Tần Hạnh Hiên, cũng chưa từng tự mình lĩnh ngộ loại trạng thái đó.

Mà Lâm Minh, khi trước tại Thác Nước Hàn Đàm, từng đánh bậy đánh bạ tiến vào một loại trạng thái tu luyện không linh vong ngã, chân nguyên dựa theo bản năng mà tự động vận chuyển, tuyến đường vận chuyển có thể nói là hoàn mỹ, tốc độ cũng nhanh hơn Lâm Minh tự chủ nhiều lần, trong loại trạng thái này mà tu luyện, Lâm Minh mới hoàn thành “Hỗn Độn Chân Nguyên quyết” tầng một viên mãn.

Đương nhiên, nói là đánh bậy đánh bạ, nhưng cũng là do Lâm Minh có võ đạo chi tâm cường đại, tuy nhiên, cũng không phải mỗi một võ giả có võ đạo chi tâm xuất sắc thì đều có thể lĩnh ngộ ra “võ ý”.

Trước đó, người trong Thất Huyền võ phủ có “võ ý” thì chỉ là một mình Lăng Sâm mà thôi.

“Võ ý” của hắn chính là “Tu La”! Một khi tiến vào “Tu La”, ý thức của Lăng Sâm sẽ đi tới Tu La chiến trường, trải qua các cuộc chém giết vô cùng vô tận, hắn có thể chết trong chém giết trăm ngàn lần, lại trăm ngàn lần sống lại, đáng sợ nhất chính là, Lăng Sâm tu luyện thành chiến kỹ trong Tu La chiến trường, lĩnh ngộ bản năng sinh tử, đều dung nhập vào trong linh hồn của hắn!

Một võ giả, khi bị vây trong lúc sinh tử, chỗ tốt nhận được là cực lớn, tuyệt đối sẽ tiến bộ nhanh chóng! Nhưng không có võ giả nào có thể luôn luôn làm như vậy được, dưới tình huống như vậy, không ai có thể cam đoan mình có thể sống sót.

Cho nên Lăng Sâm có sát khí thực chất hóa, bất kể thiên phú chiến đấu hay là bản năng chiến đấu thì đều vượt xa các võ giả cùng cấp, tại Thiên Vận quốc, Lăng Sâm hoàn toàn xứng đáng là vô địch cùng giai, thậm chí toàn bộ chiến lực của hắn đã đến gần võ giả Ngưng Mạch kỳ.

Đương nhiên, sát khí thực chất hóa có lợi thì cũng có hại, tuy rằng nó mang đến cho Lăng Sâm sức chiến đấu cường đại, nhưng cũng đập nát cảm tình của Lăng Sâm, làm cho hắn dần dần trở thành một cỗ máy chiến đấu máu lạnh, bởi vậy, lúc trước Lăng Sâm vượt qua ảo cảnh khảo hạch võ đạo chi tâm, thì Lăng Sâm lập tức phá cửa đầu tiên chỉ trong nháy mắt, nhưng khi tới cửa tâm ma, thì Lăng Sâm phải dùng hơn nửa nén hương thì mới qua được, đây chính là do sát tính của hắn quá nặng.

Chính vì “Tu La võ ý” của Lăng Sâm là cực kỳ nghịch thiên, cho nên, khi Lăng Sâm nói trạng thái tu luyện của Lâm Minh có thể vượt qua “Tu La” của mình, thì Thác Khổ mới kinh ngạc đến thế.

– Không khoa trương đến vậy chứ, cho dù người có võ đạo chi tâm siêu đẳng, thì cũng chỉ có một số rất ít người có thể lĩnh ngộ võ ý, tiểu tử Lâm Minh này mới mười lăm tuổi, làm sao có thể lĩnh ngộ trạng thái tu luyện lợi hại hơn cả của đại ca vào tuổi này được chứ?

Lăng Sâm nói:

– Chỉ có loại giải thích này mà thôi, võ đạo chi tâm của Lâm Minh mạnh hơn ta, lĩnh ngộ võ ý càng mạnh hơn ta thì cũng rất có khả năng, một tháng này, Lâm Minh tiến bộ thần tốc, ta nghĩ chính là do trạng thái tu luyện này tạo ra. Khi tu luyện lúc mới vừa lĩnh ngộ trạng thái này, thực lực sẽ tăng vùn vụt, về sau sẽ dần dần ổn định và chậm lại.

– Thì ra là thế, Lâm Minh này, càng ngày càng có ý tư hơn, chờ khi hắn trưởng thành, ta nhất định phải chiến một trận cùng hắn mới được!

Khi Thác Khổ nói, theo bản năng bóp bóp tay, các đốt ngón tay vang lên tiếng lách cách.

Lăng Sâm nói:

– Vài ngày nữa, sẽ là Vạn Sát trận đại tái, Lâm Minh khẳng định sẽ tham gia, chúng ta cũng đi xem một chút đi?

– Đề nghị này không tồi, cứ tu luyện mãi thì rất buồn tẻ, xem lần này Lâm Minh có thể vọt tới thứ hạng nào!

Mỗi một tháng thì Thất Huyền võ phủ sẽ tổ chức Vạn Sát trận một lần, hiện tại đã cách lần Lâm Minh tham gia khi trước được hai mươi bảy ngày rồi.

Lần Vạn Sát trận khảo hạch này, tất nhiên Lâm Minh sẽ tiếp tục tham gia, vị trí xếp hạng cũng đồng nghĩa với tài nguyên.

Lúc trước, chỉ riêng Thác Nước Hàn Đàm đã khiến cho Lâm Minh được lợi không ít, sáu trận pháp khác sẽ có chỗ tốt kinh người nào cho việc tu luyện đây? Lâm Minh rất chờ mong, nhất là khi trước Hồng Hi không đề nghị hắn tiến vào Lôi Minh cốc, hẳn là trong đó sẽ có một vài công hiệu đặc biệt nào đó.

Lúc này Lâm Minh vẫn còn chưa rõ ràng lắm, loại trạng thái buông lỏng từng trợ giúp hắn đột phá “Hỗn Độn Chân Nguyên quyết” tầng một viên mãn kia chính là hình thức ban đầu của “võ ý” theo như lời của Lăng Sâm khi nãy.

Thiên Vận thành, Nhất Phẩm các.

Nhất Phẩm các là tửu lâu nổi danh ngang với Đại Minh Hiên trong Thiên Vận thành, lúc này trong một căn phòng trang nhã tại tầng hai Nhất Phẩm các, Chu Viêm đang ăn cơm trưa, mà đối diện hắn là Lan Vân Nguyệt mặc một bội váy trắng như tuyết.

Lan Vân Nguyệt lẳng lặng ngồi ăn, trong căn phòng trang nhã này lờ mờ có một tia câu nệ và xấu hổ.

Chu Viêm uống xong một ngụm canh Giao Cân Thú, đặt cái chén vàng tinh xảo lên bàn, cầm lấy khăn ăn bằng Tuyết Tàm Ti lau miệng, thình lình hỏi:

– Ngươi đang nghĩ cái gì vậy?

– Không, ta không nghĩ gì cả!

Lan Vân Nguyệt cuống quít lắc đầu, trước mặt Chu Viêm, nàng vẫn luôn cảm thấy một phần áp lực vô hình, giữa hai bọn họ cũng không giống như người yêu bình thường, mà càng giống như quan hệ giữa hoàng đế và phi tần, ở trước mặt hoàng đế, các phi tần vẫn luôn có một loại cảm giác câu nệ và sợ hãi.

Lan Vân Nguyệt rất rõ ràng, Chu Viêm tuy rằng thích mình, nhưng cũng không phải là không thể rời khỏi mình, nếu hắn mà muốn, có cả một đống nữ nhân đưa tới cửa cho hắn hái, đây là chênh lệch do thân phận và thực lực mang đến.

Chu Viêm cười cười, trong ánh mắt lại có chút âm lãnh, hắn biết rõ Lan Vân Nguyệt đang suy nghĩ gì, hôm nay là ngày mà Trương Thương và Lâm Minh đổ đấu, Lan Vân Nguyệt không có khả năng không biết.

Nàng đang lo lắng Lâm Minh sẽ bị đánh trọng thương, mà trên thực tế, Chu Viêm quả thật đã dặn dò Trương Thương, trong phạm vi mà quy tắc cho phép, lưu lại một vài vết tích trên người Lâm Minh, tốt nhất có thể ảnh hưởng đến tu luyện võ đạo sau này của đối phương.

Đương nhiên, đây mới chỉ là bắt đầu, hắn sẽ từng bước đối phó với Lâm Minh, phá hủy tu vi võ đạo của đối phương, làm cho đối phương sống như một phế nhân.

Dùng cái muỗng nhỏ nhẹ nhàng gạt lên bề mặt bát cháo yến, Chu Viêm đang chờ đợi tin tức tốt mà Trương Thương truyền đến, nhưng Truyền Âm phù mãi vẫn không thấy sáng lên. Dùng muỗng nhỏ làm từ bông tuyệt hất nhẹ mặt cháo tổ yến, Chu Viêm đang chờ đợi Trương Thương truyền đến tin tức tốt, nhưng mà Truyền Âm phù lại vẫn không sáng lên.

Mãi cho đến khi bữa trưa sắp kết thúc, ngoài phòng mới vang lên tiếng gõ cửa.

– Vào đi.

Chu Viêm nói.

Đẩy cửa ra, lão bộc Luyện Tạng kỳ thủ hạ của Chu Viêm cung kính bước vào, sau đó cúi người nói nhỏ vài lời bên tai Chu Viêm.

Chu Viêm vừa nghe, sắc mặt bỗng đại biến!

Xoảng!

Chén vàng trong tay hắn bị bóp thành mảnh vụn.

– Ngươi nói cái gì?

Lan Vân Nguyệt bị dọa hoảng sợ, lão bộc lại đã quen, lui lại nửa bước, nói tiếp:

– Thiếu gia, Trương Thương bị Lâm Minh ba chiêu đánh bại, trọng thương hộc máu, đến nay vẫn hôn mê chưa tỉnh.

Đối với kết quả bất ngờ này, vừa sợ vừa giận, còn Lan Vân Nguyệt thì hoàn toàn ngây người, Lâm Minh lại thắng? Hơn nữa là ba chiêu đánh bại Trương Thương, đánh hắn tới hộc máu hôn mê?

Tại sao như vậy được? Vốn nàng còn lo Trương Thương sẽ xuống tay quá nặng, nhưng không ngờ tới kết quả lại lạ lùng đến vậy.

Sắc mặt Chu Viêm âm trầm đáng sợ, hắn tự nhận là đã khá coi trọng Lâm Minh, nhưng vẫn không ngờ tới, Lâm Minh chỉ vào võ phủ một tháng liền đánh bại Trương Thương nằm ở một trăm trên Bài Danh thạch, như vậy lại cho hắn thêm thời gian, hắn còn không đạp lên đầu mình?

Trước đó, Chu Viêm chỉ coi Lâm Minh là con mồi cho hắn giải trí mà thôi, thiên phú không bằng mình, thực lực không bằng mình, gia thế cũng không bằng mình, chỉ dựa vào một khả năng ăn thiên tài địa bảo gì mà có thành tựu hiện giờ, hắn chưa từng cho rằng Lâm Minh có một tẹo khả năng nào uy hiếp được bản thân. Thậm chí hắn còn không thiết tự tay đối phó Lâm Minh, muốn từng bước một chơi phế hắn, còn bây giờ, hắn đã có cảm giác nguy cơ!

Lâm Minh trưởng thành quá nhanh! Nhanh đến khó tin, bốn tháng trước hắn chỉ mới là võ giả Luyện Thể tầng một tầng dưới chót, còn phát rầu vì thuốc chữa thương, nhưng lần gặp tiếp theo, hắn lại nhảy vọt lên thành tân sinh hạng nhất khảo hạch!

Như vậy còn không được Chu Viêm để ý, nhưng không ngờ tới, lại qua một tháng, hắn lại đánh bại cả Trương Thương!

Lâm Minh này, tuyệt đối có vấn đề!

Thiên phú của hắn không thể nào sai được, chắc chắn là tam phẩm trung đẳng.

Có thể tiến bộ nhanh như vậy trong thời gian ngắn, rốt cuộc là hắn ăn thiên tài địa bảo gì?

Hoặc là… Chẳng lẽ hắn dựa vào tâm võ đạo, lĩnh ngộ một loại cảnh giới tu luyện đặc thù hay sao?

Nếu là cái đầu, không có gì đáng sợ, nếuà chuyện sau…

Nghĩ tới đây, Chu Viêm vô thức xiết chặt tay, đốt ngón tay kêu răng rắc, trong lòng hắn sinh ra một cỗ cảm giác không yên sâu sắc. Nếu quả thật là vậy, có thể Lâm Minh này sẽ trở thành kẻ địch cả đời của hắn!

“Phải giết hắn trước khi hắn trưởng thành lên! Nhưng mà… Nếu hắn luôn ở trong Thất Huyền võ phủ, cho dù ta vận dụng lực lượng của cô cô, cũng không cách nào lay chuyển được hắn, phải làm thế nào đây…”.

Phía sau núi Thất Huyền võ phủ, vầng trăng sáng treo trên trời, xung quanh bao quanh đầy ngôi sao.

Trời đêm cuối thu, có màu xanh trong suốt đặc biệt, khiến người ta có cảm giác trong vắt xa thẳm.

Dưới màn trời đêm này, Lâm Minh đứng trên tảng đá lành lạnh, một tay cầm thương, cánh tay song song cán thương, khuỷu tay đè lên đuôi thương. Trường thương đẩy ra, đây là thức mở đầu của Thương quyết cơ sở, Thiết Kiều Lan Giang.

Tuy nhiên lúc này cán thương lại không thẳng tắp, mà cong một độ rất nhỏ, khẽ run lên, Lâm Minh treo tảng đá nặng trăm cân ở mũi thương, chính tảng đá này kéo trường thương cong xuống.

Tuy rằng tảng đá này chỉ có trăm cân, nhưng treo ở đầu mũi thương lại tự nhiên tăng trọng lượng lên gấp mười lần, cộng thêm sức nặng của Quán Hồng thương, tổng trọng lượng treo trên cánh tay Lâm Minh lên tới hơn bốn ngàn cân. Dù là tu vi của Lâm Minh đã có tăng lên so với khi mới vào Luyện Thể tầng ba, nhưng gánh chịu hơn bốn ngàn cân trọng lượng này thời gian dài cũng là cực kỳ miễn cưỡng.

Lúc này, Lâm Minh tay phải nâng thương, tay trái nắm một khối Chân Nguyên thạch, hai mắt nhắm chặt, chân nguyên lưu chuyển toàn thân, chân nguyên tinh thuần ẩn chứa trong Chân Nguyên thạch không ngừng truyền vào trong người hắn, lặng lẽ thay đổi thể chất của Lâm Minh.

Người tu võ là tu thân thể, mà không phải chân nguyên, chân nguyên giống như nước, còn thân thể là ao chứa nước. Người tu võ thông qua không ngừng tu luyện rèn thân luyện thể, dung lượng chân nguyên sẽ ngày càng lớn, cho nên mặc kệ tiêu hao chân nguyên cỡ nào cũng sẽ không ảnh hưởng tới tu vi, chỉ cần tĩnh dưỡng một hai ngày là sẽ khôi phục trạng thái đỉnh cao. Mà một khi thân thể tổn hại, như vậy có thể sẽ làm tu vi võ đạo rớt xuống một cảnh giới.

Nếu so sánh cơ thể võ giả Luyện Lực, Luyện Nhục kỳ như vũng nước, như vậy Luyện Tạng kỳ có thể so sánh với cái ao, Dịch Cân Luyện Cốt kỳ là cái hồ, còn sau Ngưng Mạch kỳ, thân thể ngưng tụ kinh mạch, chân nguyên lưu chuyển tăng tốc có thể sánh với sông lớn ồ ạt. Nếu hội tụ chân nguyên toàn thân vào một chỗ, có thể lưu chuyển bất cứ lúc nào, hóa thành biển rộng, đây là cảnh giới Hậu Thiên, Tiên Thiên.

Dùng chân nguyên trong Chân Nguyên thạch để luyện thể, cũng như mạnh mẽ đổ nước vào trong ao đầy, loại phương pháp tu luyện này có tác dụng phụ nhỏ hơn dùng đan dược, chẳng qua hiệu quả chậm chạp, hao tốn rất nhiều tiền của.

Trong hai ngày, Lâm Minh đã dùng hết ba viên Chân Nguyên thạch, về sau theo tu vi Lâm Minh tăng trưởng, tốc độ tiêu hao Chân Nguyên thạch sẽ chỉ ngày càng nhanh, chỉ dựa vào Thất Huyền võ phủ cung cấp là không thể đủ dùng được.

“Chỉ sợ dù là những đệ tử số một số hai Thiên Chi phủ như Lăng Sâm, Thác Khổ cũng không có đủ Chân Nguyên thạch để tu luyện”.

Dựa theo quy định của võ phủ, tân sinh tiến vào Thất Huyền võ phủ, lần đầu tiên sẽ căn cứ thành tích khảo hạch khen thưởng Chân Nguyên thạch. Ngoài ra, mỗi tháng có thể lĩnh một lần, từ hạng một trăm năm mươi trở về sau, một tháng một viên, hạng từ một trăm hai mươi đến một trăm năm mươi, một tháng hai viên, từ một trăm đến một trăm hai mươi, một tháng ba viên, từ bảy mươi hai đến một trăm, một tháng bốn viên… Đến cấp bậc như Lăng Sâm, Thác Khổ, cũng chỉ là một tháng mười mấy viên, tuy rằng rộng rãi hơn đệ tử bình thường, nhưng vẫn còn chưa đủ để dựa vào Chân Nguyên thạch tu luyện mỗi ngày.

“Không biết đệ tử hạch tâm như Tần Hạnh Hiên có thể lĩnh bao nhiêu Chân Nguyên thạch mỗi tháng? Đệ tử Thất Huyền cốc chân chính có thể lĩnh được bao nhiêu?”.

So với dân chúng Thiên Vận quốc mà nói, đại tông môn như Thất Huyền cốc thật là xa vời như lầu các trên mây, nghe nói chỉ riêng Thiên Vận quốc và Thất Huyền cốc đã cách nhau mười vạn dặm. Khoảng cách như vậy, dù là cưỡi ngựa tốt nhất, đi ngày đi đêm, đến một chỗ dịch trạm liền thay ngựa, cũng phải chạy hơn nửa năm!

Còn dân chúng bình thường, chỉ có thể đi đường bằng hai chân, khoảng cách mười vạn dặm cũng đủ cho bọn họ đi cả đời.

Lắc đầu, Lâm Minh không nghĩ tới mấy chuyện xa xôi này nữa, sẽ lập tức tới khảo hạch Vạn Sát trận, Lâm Minh tự nhiên phải tham gia, lấy được thành tích tốt, kiếm lấy tài nguyên.

Chỉ còn cách ngày khảo hạch có ba ngày, muốn nhanh chóng nâng cao thực lực trong vòng ba ngày thì thật là không hiện thực, trừ khi Lâm Minh ăn Hồng Kim Long Tủy đan.

Nếu như không dùng Minh Dược phù tăng hiệu quả Hồng KimLong Tủy đan, như vậy ăn cũng ăn, nhưng trải qua Minh Dược phù tăng cường, dược hiệu Hồng Kim Long Tủy đan tăng mạnh mấy lần, hiện giờ Lâm Minh vừa ăn Kim Xà Xích Đảm Hoàn tăng hiệu quả gấp đôi, còn chưa hoàn toàn hấp thu dược hiệu, luyện hóa tinh khiết, nếu còn ăn thêm Hồng Kim Long Tủy đan, như vậy nhẹ thì lãng phí dược hiệu, nặng thì luyện hóa chân nguyên không tinh khiết, khiến cho trụ cột không vững. Vì tranh giành xếp hạng mà mạo hiểm lớn như vậy, rõ ràng là không đáng.

Hắn chuẩn bị dùng mấy ngày này củng cố cảnh giới Luyện Lực Như Tơ, tiếp tục tu luyện thương pháp, về phần tu luyện chân nguyên luyện thể, hắn chuẩn bị đợi thắng được thời gian sử dụng bảy đại pháp trận tu luyện rồi mới tính.

Ầm!

Cuối cùng Lâm Minh không duy trì được nữa, tảng đá trăm cân rơi mạnh xuống đất, dấy lên bụi bặm, Lâm Minh chuyển thương sang tay trái, nhắm ngay tảng đá, đâm ra một thương!

Đùng! Trong tiếng nổ sắt đá, một màn khó tin xảy ra, tảng đá chẳng những bị một thương của Lâm Minh đâm thủng, lại còn vỡ tan tành, như ở giữa tảng đá có chôn sẵn thuốc nổ, làm tảng đá nổ văng tung tóe!

Đây là Luyện Lực Như Tơ vận dụng vào thương pháp.Nhìn mảnh đá văng ra, Lâm Minh thở phào.

Cảnh giới Luyện Lực Như Tơ ghi trên “Hỗn Độn Cương Đấu kinh” phải cao hơn cảnh giới “Phấn Thân Toái Cốt quyền” rất nhiều, bây giờ hắn chỉ có thể coi như nhập môn Luyện Lực Như Tơ, ngay cả yêu cầu cảnh giới “Phấn Thân Toái Cốt quyền” cũng chưa đạt tới.

Nếu như Luyện Lực Như Tơ đại thành, một thương đâm ra, tảng đá này sẽ vỡ thành phấn, gió thổi qua là sẽ bay lên như bụi!

Hiện giờ Lâm Minh chỉ có thể tay không kẹp đao của Trương Thương, đánh tan chân nguyên mà Trương Thương rót vào đao. Nếu Luyện Lực Như Tơ tiến thêm một bước, Lâm Minh thậm chí tay không đón được võ kỹ, đánh ra một đạo chân nguyên chấn động, trực tiếp đánh tan chân nguyên của đối thủ ngưng tụ trong võ kỹ.

Chân nguyên tan rã, võ kỹ tự nhiên cũng không còn, mặc kệ võ kỹ của đối thủ biến hóa khôn lường, hoa lệ rực rỡ, chỉ cần tu vi không chênh lệch quá nhiều với Lâm Minh, đều sẽ một chiêu đánh tan! Có thể nói là một pháp phá vạn biến!

“Luyện Lực Như Tơ này, thật là nghịch thiên!”.

Trong lòng Lâm Minh cảm khái, theo mình tu luyện, hắn ngày càng phát hiện chỗ khủng bố của “Hỗn Độn Cương Đấu kinh”. Bây giờ hắn chỉ đạt tới “Hỗn Độn Chân Nguyên quyết” tầng một viên mãn, Luyện Lực Như Tơ mới nhập môn đã có thực lực cỡ này, ngày sau tu luyện đến đại thành, lại thêm những kỳ môn diệu pháp phía sau, còn không biết sẽ mạnh mẽ đến cỡ nào.

Trong trí nhớ vị đại năng kia, tu luyện “Hỗn Độn Cương Đấu kinh” đại thành, mở ra Bát Môn Độn Giáp, Đạo Cung Cửu Tinh trong cơ thể, khí huyết như cầu vồng xuyên trời, uy lực một tiếng rống như sấm sét giáng xuống, đánh ra một quyền trăng sao rơi rụng. Võ giả cảnh giới như vậy, chỉ sợ trước giờ Thiên Diễn đại lục cũng chưa bao giờ xuất hiện.

“Lần này ta đánh bại Trương Thương, gây ra động tĩnh không nhỏ, mấy tháng qua thực lực của ta tăng vọt như vậy, thật là làm hơi quá. Tuy nhiên muốn duy trì duệ khí thẳng tiến không lùi, muốn tranh giành được tài nguyên ở Thất Huyền võ phủ, ta phải làm cao, dẫn tới một ít người chú ý cũng không có gì. Thật sự tới kiếm chuyện, có lẽ là chỉ muốn điều tra chuyện sau lưng ta có một sư phụ…”.

Lâm Minh đánh cược với Trương Thương vốn không phải chuyện gì lớn, nhưng chuyện này lại truyền như gió quét khắp Thất Huyền võ phủ, tiếp theo truyền vào mạng lưới tình báo các thế lực lớn!

Cái tên Lâm Minh, cũng xuất hiện trên bàn hội nghị của các thế lực lớn.

Lâm Minh, mười lăm tuổi, đệ tử Địa Chi đường Thất Huyền võ phủ, trước mắt Bài Danh thạch một trăm hai mươi sáu, vũ khí là thương!

Đánh bại Trương Thương hạng một trăm lẻ ba trên Bài Danh thạch không có gì quá lắm, nhưng Lâm Minh đánh bại Trương Thương chỉ mới vào Thất Huyền võ phủ có một tháng, điều này làm người ta giật mình! Chuyện này còn khủng bố hơn cả đệ tử cũ trong Thất Huyền võ đánh lên ba hạng đầu!

Nên biết, dù là đám người Lăng Sâm, Thác Khổ, Trương Quan Ngọc lúc mới vào Thất Huyền võ phủ một tháng, cũng không có thực lực cỡ này!

Hơn nữa làm người ta ngạc nhiên, đó là Lâm Minh đánh bại Trương Thương quả thật là dựa vào “Thương quyết cơ sở”, từ đầu tới đuôi cũng chỉ đánh ra một thương, Giao Long Xuất Hải!

Một chiêu Giao Long Xuất Hải này dù cái tên rất là lớn lối, nhưng thực tế chỉ là đâm thẳng, quân đội ngày đêm thao luyện thương pháp đều là dùng chiêu này! Mấy chục vạn đại quân đồng loạt đâm ra, đồng loạt hò hét, khí thế đó quả thật như giao long xông ra mặt biển, cho nên mới có cái tên này.

Nhưng mà mấy chục vạn quân đội tạo thành thương trận đương nhiên là có khí thế, nhưng một thân một mình, trước giờ chưa có nghe qua có ai một mình một thương đâm ra mang theo khí thế Giao Long Xuất Hải, nhưng Lâm Minh này lại làm được!

Người xem trận đấu đó có không thiếu cao thủ, người thường xem náo nhiệt, người trong nghề nhìn ra manh mối, Lâm Minh đâm ra một thương, khí thế gió nổi mây phun, đây là chính miệng Thác Khổ khẳng định.

Thác Khổ là cao thủ siêu cấp xếp hạng hai quanh năm trên Bài Danh thạch, lời hắn nói đương nhiên rất có trọng lượng. Tuy nhiên, Thác Khổ không có nói là so với một thương kia, một quyền một chưởng của Lâm Minh trước đó mới càng làm người ta khó nắm bắt, ngay cả Lăng Sâm và Thác Khổ hết sức bội phục cũng hoàn toàn không hiểu rõ.

Rất nhiều người đều chú ý tới một quyền một chưởng đó, nhưng lại không có nhiều người chân chính nhìn ra huyền cơ. Cho dù nhìn ra huyền cơ trong đó, cũng sẽ không liên tưởng chúng tới “Phấn Thân Toái Cốt quyền”, bởi vì một quyền một chưởng của Lâm Minh có chút khác biệt với “Phấn Thân Toái Cốt quyền”, hơn nữa trọng yếu nhất là căn bản sẽ không có ai tin Lâm Minh chỉ dựa vào một cái ngọc giản thiếu bảy phần mà luyện thành “Phấn Thân Toái Cốt quyền”.

Bởi vì dưới những vòng sáng đó, thiên phú không bắt mắt của Lâm Minh lại bị yếu đi.

Kết quả chính là tất cả, mặc kệ thiên phú của Lâm Minh như thế nào, lúc hắn mười lăm tuổi giành được thành tựu như vậy là sự thật. Nó đã hoàn toàn áp đảo mấy người Lăng Sâm, Thác Khổ, như vậy ai có thể khẳng định tương lai Lâm Minh sẽ không lấy được thành tích vượt qua Thác Khổ, Lăng Sâm?

Nhân tài như thế, các thế lực lớn đều sẽ không bỏ qua, nhưng Thất Huyền võ phủ có quy định, bất kỳ tổ chức gia tộc nào, dù là hoàng thất cũng không thể vào võ phủ chiêu nạp nhân tài trong lúc đệ tử còn học ở võ phủ, vì tránh ảnh hưởng võ phủ giảng dạy và tu luyện của đệ tử.

Kết quả là, các thám tử của những thế lực lớn, đại gia tộc quanh quẩn xung quanh Thất Huyền võ phủ, chờ đợi Lâm Minh đi ra!

Bọn họ chẳng những đang chờ đợi Lâm Minh, còn chú ý một vòng đấu Vạn Sát trận mới, bọn họ đang chờ xem lần này Lâm Minh có thể xông lên cao cỡ nào?

Đương nhiên, bọn họ cũng sẽ chú ý thích đáng một số đệ tử Địa Chi đkhác mới gia nhập võ phủ, dù sao khảo hạch lần trước không nhìn ra cái gì, mà trải qua một tháng tu luyện, là thiên tài thì sẽ bộc lộ tài năng.

Chỉ là, dưới vòng sáng của Lâm Minh bao trùm, các đệ tử khác đều trở thành vai phối hợp, dù là Vương Nghiễn Phong, đệ nhất thiên tài gia tộc họ Vương, quán quân tinh anh so tài Nhạc Lộc thành cũng vậy.

Lâm Minh tiến vào Thất Huyền võ phủ ngày thứ ba mươi tư, khảo hạch Vạn Sát trận lần thứ hai đã tới.

Trong một chỗ u cốc ở Vạn Sát trận, mọc đầy kiếm trúc, có lẽ vì bị sát khí tấm bổ lâu dài, những kiếm trúc này mọc thật cao, lá trúc sắc bén như lưỡi dao.

Lúc này ở giữa quảng trường lót đá ở rừng kiếm trúc này đã tụ tập không ít người, đa số những người này là đệ tử Địa Chi đường, còn hai mươi tân sinh Địa Chi đường gia nhập võ phủ tháng trước chỉ có bảy, tám người đến.

Vì ngăn chặn những đệ tử ôm lòng không thi thì uổng đến tham dự khảo hạch Vạn Sát trận, Thất Huyền võ phủ quy định mỗi lần khảo hạch đều phải đặt một viên Chân Nguyên thạch, nếu không thể tăng năm hạng, vậy sẽ không trả lại Chân Nguyên thạch.

Đối với những đệ tử mới gia nhập Địa Chi đường mà nói, một tháng cũng chỉ mới lĩnh một viên Chân Nguyên thạch, nếu khảo hạch Vạn Sát trận không qua được, coi như trực tiếp đổ bỏ Chân Nguyên thạch này. Cho nên những đệ tử không nắm chắc tăng năm hạng liền không tham dự, một viên Chân Nguyên thạch có giá trị rất cao đối với bọn họ.

Bao gồm cả hai người Vương Mãng, Trương Thiết cũng không trình diện, lần trước hai người bọn họ dựa vào bản lĩnh vật lộn lấy được thành tích trong vòng hạng một trăm sáu mươi, đó đã là cực hạn của bọn họ, trong thời gian ngắn muốn tă thêm năm hạng cũng không dễ dàng.

Trong những người trình diện, chẳng những có đệ tử Thất Huyền võ phủ tham gia khảo hạch, còn có một số nhân viên ngoài Thất Huyền võ phủ. Bọn họ đều tụ tập ở góc khe núi, từ xa nhìn tình huống trong Vạn Sát trận, bọn họ là nhân viên tình báo các thế lực lớn phái tới, nhiệm vụ của bọn họ chính là lập tức truyền thay đổi xếp hạng của Lâm Minh cho chủ của mình.

Dựa theo quy định của Thất Huyền võ phủ, Vạn Sát trận, Lung Linh tháp, bảy nơi tu luyện… Đều là cấm địa của Thất Huyền võ phủ, tất cả người không liên quan không được phép tiến vào.

Những nhân viên tình báo này có thể đi vào trong cốc, đủ thấy chủ của bọn họ có thủ đoạn thông thiên. Ví dụ như bốn người áo xám lẳng lặng chờ đợi dưới rừng trúc kiếm, chủ của bọn họ chính là thái tử đương triều!Bốn người bọn họ dựa vào quan hệ của thái tử, có thể đi vào Thất Huyền võ phủ trực tiếp xem đấu xếp hạng đã là cực hạn, cũng không được phá vỡ quy củ của Thất Huyền võ phủ, lén tiếp xúc Lâm Minh lôi kéo nhân tài ở ngay trong võ phủ.

Ở Thiên Vận quốc, Thất Huyền võ phủ là tồn tại siêu nhiên, không chịu vương quyền quản lý, thậm chí không bị pháp luật ràng buộc. Chủ yếu là vì Thất Huyền võ phủ lệ thuộc tông môn tam phẩm Thất Huyền cốc, là một quái vật lớn bao trùm trên cả vương quyền! Nói không khách khí, Thất Huyền cốc có quyền lực hủy bỏ quân chủ bất kỳ quốc gia nào trong vòng hai mươi vạn dặm!

Nếu như không nghe mệnh lệnh, Thất Huyền cốc có thể trực tiếp phái ra ba bốn cao thủ Tiên Thiên kỳ đi tới, những người này ra vào hoàng cung như chỗ không người, lấy đầu hoàng đế dễ như trở bàn tay!

Phóng nhìn khắp Thiên Vận quốc, đám người Tần Tiêu, Mộc Dịch mạnh nhất cũng chỉ là Hậu Thiên trung kỳ, mà người như vậy càng thêm hiếm gặp, hơn nữa trong đó có không ít người tụ tập trong Thất Huyền võ phủ. Thật sự đánh lên, bọn họ giúp ai còn khó nói, chỉ dựa vào vài cao thủ Hậu Thiên trung kỳ ít ỏi trong hoàng cung mà chống lại ba bốn cường giả Tiên Thiên, cái này còn đánh kiểu gì?

Cho nên một khi hoàng đế chống lại mệnh lệnh của Thất Huyền võ phủ, vậy chỉ còn chờ chết thôi, sau đó Thất Huyền cốc bổ nhiệm Thất Huyền sứ sẽ lập ra tân hoàng. Nếu như toàn bộ hoàng thất đều chống cự, Thất Huyền cốc thậm chí có thể ra tay hủy diệt toàn bộ hoàng tộc!

Đối với tồn tại khủng bố vượt qua lẽ thường như thế, tất cả quốc gia nằm gần bao gồm cả Thiên Vận quốc đều thật cẩn thận thờ phụng Thất Huyền cốc như thần miếu, sợ có một chút không chu đáo. Còn các loại dược vật quý hiếm, quặng mỏ Chân Nguyên thạch trong quốc gia, đều hai tay dâng cho Thất Huyền cốc, thậm chí còn phái ra nhân công lao động giúp Thất Huyền cốc khai thác.

Chỉ cần hoàng thất ngoan ngoãn nghe lời, nhường ra những tài nguyên này, Thất Huyền cốc chưa bao giờ sẽ can thiệp vào nội chính quốc gia, thậm chí ngẫu nhiên còn ra tay giúp quốc gia bình ổn phản loạn.

Đương nhiên, ra tay này cũng có hạn chế, nếu như quốc vương hoang dâm vô đạo, triều đình không có năng lực trị quốc, dân chúng cả nước không sống nổi nữa, nháo nhào khởi nghĩa vũ trang, Thất Huyền cốc sẽ từ bỏ triều đình này, tái lập triều đình mới.

Từ ý nghĩa nào đó, Thất Huyền cốc thiết lập Thất Huyền võ phủ trong quốc gia, ngoài việc vơ vét nhân tài cho Thất Huyền cốc, cũng là theo dõi cùng quản lý quốc gia đó.

Phủ chủ võ phủ chủ yếu phụ trách không phải giảng dạy ở võ phủ, mà là phụ trách khai thác tài nguyên và khoáng sản trong nước, phụ trách không ngừng vận chuyển Chân Nguyên thạch, linh dược, tài liệu hung thú… Tới Thất Huyền cốc.

Phủ chủ cùng Thất Huyền sứ có quyền lực rất lớn ở Thiên Vận quốc, phủ chủ phụ trách tài nguyên cùng Thất Huyền võ phủ, Thất Huyền sứ phụ trách giám thị hoàng quyền, thậm chí địa vị của bọn họ còn vượt qua cả hoàng đế!

Có thể nói, Thất Huyền cốc chính là một con quỷ hút máu khổng lồ không ngừng hấp thu tài nguyên đông đảo quốc gia trong vòng hai mươi vạn dặm. Nhưng mà con quỷ hút máu này thật là quá mạnh mẽ, cho nên không có bất cứ quốc gia nào có gan dám chống cự. Trên thực tế đối với quốc vương các nước, hy sinh tài nguyên tu luyện của quốc gia để đổi lấy toàn bộ giang sơn xã tắc yên ổn là chuyện mà bọn họ sẵn sàng làm. Dù sao đối với người phàm, tài phú vô tận, mỹ nữ, quyền lực tột đỉnh, có lẽ càng dụ người hơn là Chân Nguyên thạch.

Cho nên đối mặt với Thất Huyền võ phủ, hoàng thất chẳng những không dám can thiệp quản lý, còn phải cẩn thận thờ phụng.

Chẳng qua chỉ cần là nơi có người là sẽ có quan hệ, dù sao Thất Huyền võ phủ xây dựng ở Thiên Vận quốc, sẽ cung cấp một ít thuận tiện cho hoàng thất, ví dụ cho phép con cháu hoàng thân quốc thích đặc biệt tiến vào học tập ở Nhân Chi đường, lại ví dụ như bây giờ, cho phép thám tử của hoàng tử tiến vào theo dõi đấu xếp hạng Vạn Sát trận trong Thất Huyền võ phủ.

– Xốc tinh thần lên, đừng thua những tên chó săn của thập hoàng tử.

Người áo xám dẫn đầu trong bốn người nói, hắn khoảng bốn mươi tuổi, mặt mũi bình thường.

– Rõ!

Ba người còn lại đáp.

Thái tử sẽ phái người tới đây, như vậy thập hoàng tử tranh giành ngôi vị hoàng đế với thái tử tự nhiên cũng sẽ phái người tới.

Đòi hỏi cường giả trợ giúp nhiều nhất, thường thường không phải đại gia tộc, đại thương hội gì, mà là tướng quân và hoàng tử!

Tướng quân trấn thủ ngoài biên ải, hành quân đánh trận cần có cường giả giết địch, lập công dựng nghiệp, cũng cần có cường giả bảo hộ mình, tránh khỏi ám sát.

Mà hoàng tử tranh giành giang sơn xã tắc, cũng cần cường giả phụ giúp, quét sạch kẻ địch!

Cho nên, làm sao người của thái tử và thập hoàng tử có thể vắng mặt được?

Trước Lâm Minh, được chú ý nhất Thất Huyền võ phủ ngoài Lăng Sâm, Thác Khổ, Trương Quan Ngọc, còn có mấy đệ tử hạch tâm.

Đệ tử hạch tâm võ phủ, tương lai nếu không có gì bất ngờ sẽ tiến vào Thất Huyền cốc, sau đó có thể sẽ ở lại Thất Huyền cốc, cũng có thể bị phái trở về, bổ nhiệm làm phủ chủ Thất Huyền võ phủ hoặc là Thất Huyền sứ.

Nếu ở lại Thất Huyền cốc thì cũng thôi, tuy rằng địa vị cao cả, nhưng không quá quan hệ tới Thiên Vận quốc. Nhưng nếu như trở thành phủ chủ Thất Huyền võ phủ hay Thất Huyền sứ, vậy thì quá đỉnh!

Ở Thiên Vận quốc, địa vị phủ chủ Thất Huyền võ phủ và Thất Huyền sứ còn vượt qua cả hoàng đế!

Có thể nói, hoàng tử nào lôi kéo được một đệ tử hạch tâm tương lai sẽ trở thành phủ chủ hay Thất Huyền sứ, nắm chắc kế thừa ngôi vị hoàng đế của hắn sẽ tăng lên năm thành!

Nếu như lôi kéo được đệ tử hạch tâm đã trở thành phủ chủ hay Thất Huyền sứ, như vậy chuyện hắn kế thừa ngôi vị hoàng đế đã như ván đóng thuyền.

Nhưng mà, các đệ tử hạch tâm Thất Huyền võ phủ hiện giờ ngoài Tần Hạnh Hiên ra, còn lại đều đến từ những gia tộc tu võ xa xưa, thậm chí bọn họ còn không thuộc Thiên Vận quốc, căn bản không có hy vọng lôi kéo bọn họ.

Hơn nữa bởi vì bản thân bọn họ không thuộc Thiên Vận quốc, tương lai cũng chưa chắc sẽ trở lại Thiên Vận quốc đảm nhiệm Thất Huyền sứ hay phủ chủ, Tần Hạnh Hiên cũng sẽ không. Nàng có thiên phú lục phẩm lập chí theo đuổi cảnh giới Tiên Thiên, về sau quá nửa sẽ ở lại Thất Huyền cốc.

Không lôi kéo được đệ tử hạch tâm, tự nhiên chỉ còn lại các cao thủ trên Bài Danh thạch Thiên Chi phủ.

Đáng tiếc Lăng Sâm, Thác Khổ đều là người quân đội, hai người bọn họ đều tòng quân, là nhân tài mà thống soái biên quân tây nam bát thân vương Dương Võ coi trọng, cũng không thể lôi kéo.

Về phần Trương Quan Ngọc, người này xuất thân Liên Hợp thương hội, Liên Hợp thương hội tồn tại đã rất lâu đời, một cái quái vật lớn như vậy có thể sừng sững lâu như thế tự nhiên có đạo lý khôn khéo giữ mình, bọn họ cũng sẽ không tham dự vào trong tranh đấu ngôi vị hoàng đế.

Loại chuyện tranh giành ghế rồng này, thành công tự nhiên là công thành danh toại, nhưng mà Liên Hợp thương hội đã giàu nứt vách, căn bản không cần những phần thưởng này, ngược lại thế lực quá lớn sẽ còn e ngại công cao chấn chủ. Mà thất bại, vậy thì xong rồi, nhẹ thì tịch thu gia sản, nặng thì tru diệt cửu tộc, cho nên Trương Quan Ngọc sẽ không gia nhập vào bất cứ thế lực nào, sẽ chỉ phục vụ cho Liên Hợp thương hội của hắn.

Cho nên ngay trong thời điểm thay đổi ngôi vị hoàng đế hiện tại, Lâm Minh đột nhiên thành ngôi sao mới nổi liền đặc biệt chói lóa, dù cho thiên phú Lâm Minh có hạn, về sau có thể phai nhạt khỏi mắt mọi người, những hoàng tử cũng sẽ trả giá đắt để lôi kéo Lâm Minh. Ai dám nói không chừng hắn sẽ nối tiếp kỳ tích này, cuối cùng trở thành cao thủ siêu cấp vượt qua Lăng Sâm, Thác Khổ.

Về phần trở thành đệ tử hạch tâm, bọn họ cũng không nghĩ tới, dù sao tư chất của Lâm Minh quá bình thường.

Mười lăm phút trước khi bắt đầu khảo hạch Vạn Sát trận, người dẫn đầu bốn người áo xám thủ hạ của thái tử bỗng khẽ động, nhỏ giọng nói:

– Lâm Minh tới rồi.

– Xốc tinh thần lên!

– Rõ!

– Nhiệm vụ lần này, chúng ta chỉ được thành công, không được thất bại! Cho dù không lôi kéo được Lâm Minh, cũng tuyệt đối không thể cho hắn rơi vào trướng thập hoàng tử. Bằng không, chúng ta xách đầu đi gặp thái tử!

– Rõ!

Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.