Nhưng chung quy so với Vương Nghiễn Phong thiếu mất kỹ xảo thực chiến, cũng kém Cửu Đạo Chân Ngôn và Thất Tuyệt bộ của Vương Nghiễn Phong.
Cuối cùng, Lương Thiết Sơn so với Vương Nghiễn Phong sớm bị Vạn Sát Trận bắn ra ngoài, thành tích cuối cùng là một trăm bảy mươi sáu, miễn cưỡng tiến vào 180 vị trí đầu, chỉ có thể coi là phi thường hiếm thấy, vẫn tính không được tuyệt đỉnh thiên tài.
– Lương Thiết Sơn một trăm bảy mươi sáu, Vương Nghiễn Phong một trăm sáu mươi tám, không biết Lâm Minh có thể xếp bao nhiêu?
Thời điểm dưới đài nghị luận, Lâm Minh bay người lên đài.
– Hắc, lần này quán quân tân sinh lên đài rồi!
– Không biết gia hoả này như thế nào, nghe nói bản thân trời sinh thần lực, lại ăn thiên tài địa bảo, nói không chắc có thể đi vào 150 vị trí đầu.
– Muốn vào 150 nào có dễ dàng như vậy, ngoại trừ Lăng Sâm, Thác Khổ, Trương Quan Ngọc, vẫn không có ai ở mười lăm tuổi giết vào 150 vị trí đầu.
– Hắn ở lúc kiểm tra nắm quán quân là bởi vì tuổi tác nhỏ, thời điểm xông Linh Lung tháp chiếm tiện nghi, Vạn Sát Trận này là đối xử bình đẳng.
Nói câu này là một đệ tử đã mười chín tuổi.
– Ha ha, ngươi là đố kị tuổi tác người ta nhỏ đi, Linh Lung tháp mới là công bình nhất, mặc kệ tuổi tác lớn nhỏ, chỉ thi trình độ thiên tài.
– Mà Vạn Sát Trận này, võ giả tuổi còn nhỏ sẽ thiệt thòi rất nhiều, Lâm Minh này chỉ có mười lăm tuổi, có thể đi vào một trăm sáu, một trăm bảy mươi coi như là tuyệt đỉnh thiên tài rồi!
– Tiến vào một trăm bốn, một trăm năm mươi, xem như là yêu nghiệt!
– Lăng Sâm, Thác Khổ, Trương Quan Ngọc, bọn họ ở lần thứ nhất kiểm tra cũng bất quá là cái hạng này, lần ấy kiểm tra Vạn Sát Trận thiên tài tập hợp, há là lần này có thể so sánh?
Nhấc lên Lăng Sâm, Thác Khổ, Trương Quan Ngọc, những người ở đây sắc mặt khẽ biến, hiển nhiên ba người này uy danh quá nặng, thậm chí nặng hơn đệ tử nòng cốt như Tần Hạnh Hiên.
Đệ tử nòng cốt hầu như đều là trực tiếp trúng cử, bọn họ được hưởng tài nguyên cao cấp nhất, không cần tham gia kiểm tra xếp hạng Vạn Sát Trận.
Thậm chí bọn họ bình thường đi học, tu luyện, sử dụng công pháp Tàng Thư Các, cùng đệ tử phổ thông là không đồng cấp.
Bởi vì những nguyên nhân này, đối với đệ tử phổ thông mà nói, đệ tử nòng cốt như Tần Hạnh Hiên quá xa xôi, căn bản không giống như cùng một trường học, cho nên uy danh trái lại không bằng Lăng Sâm, Thác Khổ, Trương Quan Ngọc.
Lâm Minh thính lực xuất chúng, cũng nghe đến những người này nghị luận, hắn quay đầu nhìn về xếp hạng thạch.
Ba người Lăng Sâm, Thác Khổ, Trương Quan Ngọc chính là ba vị trí đầu trên xếp hạng thạch, bất quá thiên phú ba người này là ngược lại.
Trương Quan Ngọc cao nhất, ngoài đệ tử nòng cốt của Thất Huyền Vũ Phủ, là một cái ngũ phẩm thiên phú duy nhất.
Thác Khổ kém hơn, thiên phú là tứ phẩm thượng đẳng, kém ngũ phẩm chỉ có một tia, hơn nữa còn trời sinh thần lực.
Mà Lăng Sâm là cuối cùng, thiên phú chỉ có tứ phẩm hạ đẳng, cũng không có địa phương đặc sắc gì.
Lúc trước Lâm Minh biết được thiên phú của Lăng Sâm, cũng nghĩ không ra Lăng Sâm này là làm sao bằng vào thiên phú tứ phẩm hạ đẳng, vững vàng chiếm vị trí thứ nhất.
Tuy nói thực lực cường đại hay không quyết định bởi rất nhiều nhân tố, thiên phú không có nghĩa là tất cả, nhưng mà thiên phú là trọng yếu nhất, chẳng lẽ Lăng Sâm cũng có kỳ ngộ, tỷ như ăn thiên tài địa bảo?
Mặc dù biết võ đạo chi tâm cũng là nhân tố ảnh hưởng thực lực rất lớn, thế nhưng Lâm Minh không cho là võ đạo chi tâm sẽ tạo thành ảnh hưởng to lớn như vậy.
Lăng Sâm, Thác Khổ, Trương Quan Ngọc này, là cùng một giới nhô ra, lần ấy Thất Huyền Vũ Phủ kiểm tra có thể nói là thiên tài tập hợp.
Thiên Vận quốc mỗi qua tám năm mười năm sẽ xuất hiện một đời thiên tài tập hợp.
Thế hệ này của Lâm Minh, tuy tuyệt đỉnh thiên tài không nhiều, thế nhưng mà xuất ra yêu nghiệt giống như Tần Hạnh Hiên, cũng không có thể nói là kém.
Lâm Minh đứng ở trên tế đàn Vạn Sát Trận, yên lặng vận chuyển Hỗn Độn chân nguyên quyết.
Từ khi Hỗn Độn chân nguyên quyết đại thành, hắn chỉ là thí nghiệm quyền lực ở trên bia đá đo lực, còn chưa có thử qua lực chiến đấu tổng hợp của mình, đến cùng tăng cường bao nhiêu.
Lần này vừa vặn thí nghiệm!
Hào quang Vạn Sát Trận sáng lên, cả người Lâm Minh ngâm mình trong hào quang, đa số ánh mắt dưới đài tập trung ở trên người hắn.
Khóe miệng Trương Thương mang theo một nụ cười, hắn một chân bước vào Luyện thể tầng bốn Dịch Cân kỳ, lực chiến đấu bản thân có thể đánh bại võ giả Dịch Cân kỳ bình thường.
Phần này thực lực quả thật có tư cách miệt thị Lâm Minh, tu vi chỉ có Luyện thể tầng hai đỉnh cao.
Vạn Sát Trận phát động, Lâm Minh đi tới giữa một không gian sáng bạch, ở trước mặt hắn có đủ loại kiểu dáng binh khí, trường kiếm, đoản kiếm, trường đao, đoản đao…
Trước khi tiến vào Thất Huyền Vũ Phủ, Lâm Minh vẫn là dùng đoản đao, thế nhưng theo hắn tu luyện Hỗn Độn cương đấu kinh, lực lượng tăng mạnh, chân nguyên cũng ngưng dầy vài lần, đoản đao này hiển nhiên không thích hợp làm binh khí của hắn.
– Hỗn Độn cương đấu kinh rèn luyện thân thể, nắm đấm chính là vũ khí mạnh nhất của ta bây giờ, tạm thời không chọn vũ khí đi.
Lâm Minh nghĩ như vậy, những vũ khí này toàn bộ biến mất.
Cùng lúc đó, ở trước mặt Lâm Minh, xuất hiện hơn mười cái hư ảnh, bên trong những hư ảnh này, có võ giả, cũng có Hung thú.
Thực lực bọn hắn từ Luyện thể tầng hai đến Luyện thể tầng ba đỉnh cao.
Mắt thấy những địch nhân này chém giết tới, Lâm Minh không chút hoang mang, hắn vận chuyển Hỗn Độn chân nguyên quyết tới cực hạn, chân nguyên cả người tăng vọt, lực lượng phảng phất dùng như bất tận.
Hống!
Một con Hung thú cấp một gào thét vọt tới, Hung thú này da dày thịt béo, thể trọng sáu trăm, bảy trăm cân, lực lượng xông lên càng là tăng mấy lần!
Đối mặt con hung thú này, Lâm Minh đột nhiên nắm chặt nắm đấm, xương ngón tay vang lên kèn kẹt.
– Tử!
Lâm Minh quát lên một tiếng lớn, nắm đấm như chớp giật vung ra, lực lượng 3200 cân đột nhiên bạo phát.
Ầm!
Một quyền này đánh trúng giữa trán của Hung thú kia, tiếng xương sọ vỡ vụn vang lên, đầu Hung thú khí thế hùng hổ vọt tới kia lại bị Lâm Minh đập bay ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com