Lương Tu Ngôn đối mặt với Mạc Tuấn Ninh cũng không biết nói cái gì, may mắn con nhện tinh lại mở miệng nói chuyện, hai người tiếp tục nhiệm vụ mới tránh xấu hổ.
Con nhện tinh phát biểu một lời cảm ơn lớn, giao cho Lương Tu Ngôn tơ nhện làm tín vật, hứa hẹn mãi bảo hộ thôn trang, cuối cùng còn thưởng cho một ít tiền tài cùng trang bị.
Rời đi phó bản, Mạc Tuấn Ninh tỏ vẻ mình muốn đi tham gia hoạt động bang phái, hai bên thêm vào hảo hữu lẫn nhau sau đó liền đi trước. Nhìn bóng dáng hắn rời đi, Lương Tu Ngôn mới thở ra khẩu khít hật dài, nhưng trong lòng không hiểu sao có chút mất mát……
Lương Tu Ngôn về trưởng thôn giao nhiệm vụ nọ, ngoài đạt được phần thưởng kinh nghiệm phong phú, còn có một đôi giày nhanh nhẹn thêm 50%. Đây chính là bảo bối a, Lương Tu Ngôn trong lòng nở hoa, khẩn cấp thay. Rồi trưởng thôn mới tán dương cậu thật hữu dũng hữu mưu, phục tùng con nhện tinh, vì thôn trang bỏ họa lớn, sau còn nói nữ nhi mình một năm trước đã bị con nhện tinh bắt đi, không biết có thể hay không thỉnh Lương Tu Ngôn tìm về.
“Đinh, người chơi Lương Tu Ngôn có hay không nhận ủy thác thôn trang: Tìm về nữ nhi mất tích.”
Không nghĩ tới còn có nhiệm vụ nối tiếp, thù lao nhất định thực dày, Lương Tu Ngôn không chút suy nghĩ liền chọn nhận.
Lương Tu Ngôn đi trước tìm con nhện tinh, nếu là người đó bị ả bắt đi ả khẳng định biết. Không nghĩ tới con nhện tinh bày tỏ bé gái kia được một vị hiệp sĩ cứu đi, hiệp sĩ ấy kêu là Mạnh Lãng Đình.
Cái này khó làm, biển người mênh mông, muốn tìm một người sao mà quá khó, cũng không biết gã là người chơi hay là NPC. Bất quá nếu nhiệm vụ này không có thời gian hạn chế, cứ theo duyên đi.
Lương Tu Ngôn trở về nói cho trưởng thôn tình hình, trưởng thôn cũng tỏ vẻ chỉ cần hết sức là tốt rồi, ông cũng không miễn cưỡng. Rồi Lương Tu Ngôn biểu thị mình phải rời khỏi thôn trang, trưởng thôn liền giao cho cậu lộ dẫn.
Lộ dẫn tương đương với hộ khẩu trong hiện thực, đến một thành thị đem lộ dẫn giao cho thủ vệ thì là hộ khẩu trên thành này, chết sẽ tại này thành sống lại.
Lương Tu Ngôn ra thôn trang, men theo đại lộ hướng phía nam đi, đại khái đi mười giờ liền đến thành thị lớn gần nhất ── Hàng Châu. Nơi này quả nhiên so với tân thủ thôn phồn hoa hơn rất nhiều, có nha môn, tửu lâu, võ quán, tiển trang (0), bán đấu giá nữa, thế nhưng còn có thanh lâu! Vài người nữ tử ăn mặc phơi bày ở trên đường trắng trợn kiếm khách, cậu nhìn thấy có người chơi trực tiếp ôm lấy nữ nhân nghênh ngang đi vào, cũng có bên cãi cọ thói đời ngày sau bên thì ỡm ờ bị kéo vào.
Đương nhiên thành thị lớn không chỉ này đó, còn có vãng lai các trạm dịch thành thị lớn, như vậy thì có thể tới các đại môn phái bái sư học nghệ. Tỷ như đi Lạc Dương hướng đăng phong bái nhập Thiếu Lâm, đi Tô Châu bái nhập cô tô Mộ Dung gia, chỉ cần là võ công trong tiểu thuyết võ hiệp, thì đều có cơ hội học được.
Bất quá đến tột cùng là gia nhập môn phái người nào mới tốt đây? Tốt nhất vừa đẹp trai vừa cao cường, vừa ra tay có thể dẫn tới mĩ mi thét chói tai. Lương Tu Ngôn vọng tưởng, bất tri bất giác đi tới một gia tửu lâu, bên trong bay tới mùi hương mê người khiến cậu không khỏi dừng cước bộ.
Không bằng đi vào hủ bại trước một lát, mỹ thực trong trò chơi chính là trong hiện thực cậu cũng không tiếc tiêu phí
Lương Tu Ngôn ăn uống no đủ, đối trình độ thiết kế chân thực trò chơi rất tán thưởng, thức ăn này hoàn toàn so sánh với khách sạn năm sao, bất quá khi tính tiền thiếu chút nữa chọt mù mắt cẩu cậu ──
Cái gì, vậy mà muốn 2 kim! Cậu rõ ràng chỉ có ba món đồ ăn! Hệ thống hoàn toàn đúng là đi ăn cướp!
Cậu đào sạch sẽ tiền túi mình, đáng thương chỉ có 1 kim 10 ngân 15 đồng.
Chưởng quầy hiển nhiên thấy nhưng không thể trách, nói: “Hoặc là ta hiện tại báo quan, ngươi sẽ bị giam 10 mấy giờ, hoặc là ngươi xem chỗ ta vừa lúc thiếu người phụ vặt, ngươi có thể lưu lại làm công gán nợ, ta tính toán, ngươi công tác 8 giờ có thể kiếm được 5 ngân.”
Lương Tu Ngôn cũng không muốn nghĩ bị giam ngăn cách trong tù, đương nhiên lựa chọn cái sau.
Chính là cậu không nghĩ tới 8 giờ này là thời gian trong hiện thực, liền tương đương với 24 giờ trong hiện thực, cậu thật sự khóc không ra nước mắt. Bất quá may mắn việc không nhiều lắm, dù sao không tiếc mà tiêu phí này cũng đều là người có tiền.
Bên này Lương Tu Ngôn vừa đem đồ ăn từ phòng bếp mang sang, lại phát hiện khách nhân đều chạy tới bên cửa sổ.
Chuyện gì thế? Lương Tu Ngôn cũng tò mò sáp lại.
Ngày thường đường cái ồn ào hiện tại im lặng vô cùng, chỉ còn lại hai nam nhân đứng ở trung gian giằng co, ngay cả NPC cũng không biết chạy đi đâu.
Đột nhiên, nam nhân mặc hắc y phát động công kích trước.
Một kiếm hướng tới, hắc y nam nhân còn lại đứng tại chỗ, tựa như chưa từng di chuyển, mà đối diện y người nọ đã té trên mặt đất, hóa thành một đạo bạch quang.
Cao thủ, đây mới là cao thủ!
Trong tửu lâu cũng vang lên một trận tán thưởng.
“Oa, kiếm nhanh thật!”
“Đương nhiên rồi, nghe nói sư phụ y chính là Tây Môn Xuy Tuyết.”
“Mặc hắc y kia là ai a?”
“Người nào tới Tiểu Bạch a, ngay cả Hắc vân áp thành cũng không biết, y chính là cao thủ đệ nhất.”
Lương Tu Ngôn cũng không nghe bọn hắn bát quái, cậu là người làm công, một hồi ở phòng bếp rửa chén thái rau, một hồi lại bị chưởng quầy kêu vào hầm lấy rượu.
Chưởng quầy đem rượu đổ vào trong bình rượu, giao cho Lương Tu Ngôn: “Đem cho khách nhân bàn12.”
Thơm quá! Lương Tu Ngôn tuy rằng không ham rượu, nhưng ngăn cản không được dụ hoặc này. Thừa dịp lúc không có người chú ý, vụng trộm uống mấy ngụm. Quả nhiên rượu ngon!
Không nghĩ tới khách nhân bàn 12 chính là vị hắc y cao thủ nọ cả người phát ra hơi thở lạnh thấu xương.
Thiết, giả bộ cái gì, còn không phải uống nước miếng lão tử. Lương Tu Ngôn nhìn Hắc vân áp thành rót một chén rượu uống xong, trong lòng hâm mộ ghen tị căm hận…… Còn có điểm nóng……
Ánh mắt không tự chủ được nhìn chăm chú môi nam nhân cùng hầu kết mấp máy, nhưng lại cảm thấy miệng khô lưỡi khô.
“Ngươi ở trong rượu bỏ cái gì?”
Hắc vân áp thành đột nhiên bắt lấy cổ tay mình, xúc cảm làn da lại giống như một dòng điện nhảy lên khắp toàn thân, Lương Tu Ngôn thiếu chút nữa thoải mái mà rên rỉ ra.
Thất thố như vậy làm cho Lương Tu Ngôn phi thường ngượng ngùng,“Cái gì?”
Mà Hắc vân áp thành hiển nhiên cũng không chịu nổi, y níu chặt mày, tựa như cố nén cái gì.
“Ngươi đối rượu không hài lòng sao?” Lương Tu Ngôn lại hỏi.
Hắc vân áp thành nhưng không có trả lời, túm tay cậu liền hướng lầu hai đi.“gian phòng nào chưa có người thuê?”
Đối phương khí lực rất lớn, Lương Tu Ngôn chỉ có thể bị y túm đi.“gian Cúc khắp thiên hạ kia.”
Đóng cửa lại, Lương Tu Ngôn còn chưa hiểu chuyện là sao, đã bị đẩy ngã cái bàn bên cạnh. “Ngươi đến tột cùng muốn làm gì thế?” Lương Tu Ngôn nhìn chăm chú y, cảnh giác hỏi.
“Làm ngươi.
…………………………………………………………
Phòng đặt tên hay vs ý nghĩa thiệt “Cúc khắp thiên hạ” =)))))~.
Chương bốn: ai cũng sẽ có lần đầu tiên
“Không có, không có!” Lương Tu Ngôn xoay mông giải thích, cậu thực sợ nam nhân lại vẫn đánh tiếp như thế,“Ngươi là người đầu tiên.”