Vô Thường – Chương 97: Có trò hay để xem – Botruyen

Vô Thường - Chương 97: Có trò hay để xem

hơn nữa nếu nối thêm một sợi tơ kim tuyến thật mảnh vào thì có thể tự do phóng
ra thu vào, sau khi phóng ra còn có thể dùng ngón tay khống chế hướng tấn công
của nó.

Lấy nhãn lực của Thang Phi Tiếu và Tần Tứ Nương, cho dù có nhìn ra mấy thứ này
có thể ráp lại nhưng cũng không thể nhìn ra ảo diệu bên trong.

– Tứ Nương, dùng khối Tinh thần thiết này giúp ta luyện chế hai bộ như vầy,
mặc khác giúp ta lấy ra một đoạn trong Tinh thần thiết luyện ra hai sợi thiết
tuyến dài năm trượng.

Đường Phong chi vào mấy hoa văn trên mặt đất nói:

– Nhất định phải luyện chế ra khớp với kích thước và tỉ lệ ta vẽ trên đất,
không thể có chút sai lầm nào mới được.

bởi vì phải ráp lại, cho nên chỉ cần sai một chút thôi thì sẽ không thể ráp
được.

Tứ Nương nghiêm túc gật đầu, cẩn thận xem xét bốn đồ án nửa ngày mới bắt đầu
động thủ.

Qua hai hôm nay Tứ Nương cũng tích lũy được chút kinh nghiệm, có thể nói, lúc
nàng giúp Đường Phong luyện chế mấy thứ này cũng là lúc rèn luyện khả năng
khống chế cương khí của bản thân.

Viêm Nhật rời vỏ, chỉ trong nháy mắt Tứ Nương đã cắt khối Tinh thần thiết
nguyên vẹn thành mười khối nhỏ.

Hai khối trong đó là để luyện chế thành thiết tuyến, việc này khá đơn giản và
dễ dàng.

Còn lại tám khối là để luyện chế Chuyển Tâm Luân.

Sự tình tiến triển vượt khỏi dự kiến của Đường Phong, bởi vì ám khí bị chia
làm bốn phần, hơn nữa mỗi phần đều không quá phức tạp, Tứ Nương luyện chế ra
khá nhẹ nhàng, chỉ cần chú ý khống chế tỉ lệ là được.

bỏ ra hơn một canh giờ, Tứ Nương rốt cuộc cũng xong.

Thang Phi Tiếu nói:

– Hiện tại không còn gì cần vợ chồng bọn ta giúp nữa đúng không?

Đường Phong vừa thưởng thức Chuyển Tâm Luân vừa hớn hở nói:

– Không có, hai người trở về bồi Manh Manh đi, ngày mai chúng ta sẽ lên Khúc
Đình sơn.

– Mệt chết lão nương.

Tần Tứ Nương than.

Đợi sau khi hai người đó đi rồi Đường Phong mới ráp Chuyển Tâm Luân, lại giấu
rất nhiều phi châm ở trong, bên ngoài cột thêm một sợi thiết tuyến.

Sau khi lắp ráp lại thì Chuyển Tâm Luân cũng chỉ lớn cỡ một cái ấm trà, hình
tròn mảnh, là một thứ ám khí bên ngoài vô cùng sắc bén, vẻn vẹn có hai cái.

bởi vì làm từ Tinh thần thiết nên trên Chuyển Tâm Luân cũng có rất nhiều đốm
sáng lóe lên, tuy thứ này khiến Đường Phong có chút không hài lòng, bởi vì dễ
để lộ quỹ đạo ám khí của hắn, nhưng cũng đành vậy chứ biết sao.

Dùng vật liệu quý giá như thế, lại do một tay Tứ Nương chế ra, trên tính chất
hai quả Chuyển Tâm Luân này cũng có thể coi là Cương binh, thậm chí còn hơn cả
Cương binh.

Đường Phong đem cương khí chuyển vào trong Chuyển Tâm Luân, Chuyển Tâm Luân
liền quay tròn trên không, Đường Phong ném về phía trước, chỉ thấy một mảnh
tinh quang xoẹt một cái bay ra ngoài, Đường Phong giật nhẹ thiết tuyến trên
tay, Chuyển Tâm Luân liền bay trở về.

Thiết kế của Chuyển Tâm Luân có thể nói là âm độc tới vô cùng, chẳng những có
thể điều khiển từ xa, sau khi cắt trúng địch nhân còn có thể phóng ra phi
châm.

Đem hai quả Chuyển Tâm Luân và mấy thứ cơ quan ám khí phòng thân khác để vào
Mị ảnh không gian. Đường Phong mới vội trở về giúp Bạch Tiểu Lại giải độc.

Trong Yên Liễu các, Tứ Nương và Thang Phi Tiếu ngồi trên hai chiếc ghế thái sư
trong sân nghỉ tạm, Manh Manh đã ngủ rồi, hai vợ chồng tranh thủ lúc rảnh rỗi
ngồi đây nói chuyện tình tự.

Tiếu thúc một bên lén lút nhích tới gần Tứ Nương, một bên không ngừng ba hoa.

– Tứ Nương à, mấy ngày nay bận quá, lão Thang ta chưa có cơ hội ngắm kỹ muội,
từ lần từ biệt năm năm trước, Tứ Nương muội lại xinh đẹp hơn rất nhiều.

Tứ Nương mắng một câu:

– Không biết xấu hổ.

Tiếu thúc giống như vừa có được ám chiỉ, cầm lấy bàn tay mềm mại của Tứ Nương
không ngừng xoa nắn, trong lòng một mảnh kích động:

– Tứ Nương, để lão Thang ta hôn muội một cái được không.

Gương mặt Tứ Nương đỏ ửng, trừng mắt liếc hắn một cái nhưng không phản bác gì.

Thang Phi Tiếu mừng rỡ, vội tiến lại hung hăng hôn một cái.

Hồi lâu Tứ Nương mới đột ngột đẩy Thang Phi Tiếu ra, oán trách nói:

– Mấy tiểu nha đầu còn ở trong phòng, nếu bị các nàng thấy được thì sao hả?

Tiếu thúc mặt dày mày dạn nói:

– Bảo Nhi, Mộng Nhi đã ngủ lâu rồi, Tiểu Lại cô nương thì chờ Phong thiếu gia
trong phòng hắn, trong viện này chỉ có hai người chúng ta thì sợ gì chứ?

Vừa nói vừa vươn tay sờ loạn trên người Tứ Nương.

Tứ Nương vội la lên:

– Họ Thang kia. ngươi không biết xấu hổ nhưng ta vẫn không muốn mất mặt đâu.
đừng làm bậy ở đây, chúng ta trở về phòng có được không?

Tiếu thúc nói:

– Vậy không được, Manh Manh ở trong phòng, làm bậy trước mặt con bé thì ta sẽ
ngại lắm.

Tứ Nương nói:

– Chẩng lẽ ngươi muốn làm trong sân sao… Phì!

Tiếu thúc chết vẫn không từ bỏ, đưa tay kéo y phục của Tứ Nương, dưới ánh
trăng, một bên vai mềm nhẵn của Tứ Nương đã lộ ra.

Tứ Nương trừng mắt liếc xéo Thang Phi Tiếu, cười quyến rũ:

– ngươi có chắc là muốn làm ở đây không?

Thang Phi Tiếu cười một tiếng dâm tiện:

– Trời là giường. đất là chăn. chỉ cần muội không lên tiếng, ta cũng không
lên tiếng thì họ sẽ không phát hiện đâu!

Tiếu thúc càng nói hơi thở càng nặng nề, nghiễm nhiên đã biến thành một con
trâu đực động dục.

Tứ Nương cười lạnh nhìn hắn. cũng không nhúc nhích. Tiếu thúc giở trò một chút
đã kéo hết ngoại y của Tứ Nương xuống, lộ ra một cái yếm nhỏ màu đỏ bên trong.

Cái yếm chỉ che phần da thịt ở trước ngực và bụng của Tứ Nương, ánh trăng
chiếu xuống làn da tráng mịn như nước càng tăng thêm mị lực của nàng, hô hấp
của Tiếu thúc càng dồn dập hơn.

– lão Thang, có phải huynh còn quên một người hay không?

Tứ Nương mở miệng nhắc nhở.

Tiếu thúc đã ý loạn tình mê, ngạc nhiên nói:

– Quên ai?

Tứ Nương cười lạnh một tiếng, đột nhiên trên mặt lại phóng ra vẻ quyến rũ,
nhìn phía ngoài cửa hô to:

– Phong thiếu gia. mau tới xem trò vui!

Đường Phong vừa đi tới cửa lớn Yên Liễu các, nghe thấy lời này lập tức chạy
vào, vẻ mặt hưng phấn nói:

– Có gì vậy? Trò hay gì?

Thang Phi Tiếu khoảng khắc đổ một thân mồ hôi lạnh, vội đưa tay kéo y phục của
Tứ Nương lại che đi cảnh xuân lộ ra ngoài.

Đường Phong vọt tới trước mặt Tứ Nương, trừng lớn mắt, vẻ mặt nghi hoặc:

– Trò hay gì? Ở đâu vậy?

Tứ Nương cười quyến rũ. một bên nhìn chằm chằm Thang Phi Tiếu, một bên vươn
ngón tay thon dài, chậm rãi nhấc một góc y phục che trước ngực mình lên.

Tiếu thúc lập tức bối rối, vội ấn lại, ngoài miệng van xin:

– Tứ Nương, ta sai rồi, ta thật sự sai rồi!

Tứ Nương cười ngọt ngào:

– lão Thang, người ta chỉ làm như huynh muốn thôi mà.

Thang Phi Tiếu ai oán:

– Trước khác nay khác!

Quay đầu nhìn lại phía Đường Phong:

– Phong thiếu gia. hay là ngươi mau về phòng đi, Tiểu Lại cô nương chờ ngươi
đã lâu rồi.

– không phải Tứ Nương nói có trò hay để xem sao?

Đường Phong quyết không tha.

– Cách… Không… Thủ!

Thanh âm trầm thấp phát ra từ miệng Thang Phi Tiếu, người vẫn đứng đó không
nhúc nhích nhưng lại xuất hiện chưởng ảnh màu lam túm lấy Đường Phong, ném hắn
vào trong phòng của mình.

– Hừ!

Tiếu thúc cười lạnh một tiếng,

– nữ nhân của lão Thang ta há lại tùy tiện để người khác nhìn?

Sau đó quay mặt lại nhìn Tần Tứ Nương, vẻ mặt trấn định như chưa từng xảy ra
chuyện gì, thấp giọng nói:

– Phu nhân, chúng ta về phòng đi, ban đêm trời lạnh lắm. coi chừng bị cảm
lạnh.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.