Vô Thường – Chương 96: Tinh thần thiết, chuyển tâm luân. – Botruyen

Vô Thường - Chương 96: Tinh thần thiết, chuyển tâm luân.

Súy thủ tiễn nguyên bản cũng có thể trang bị tại khủy tay, nhưng lần này Đường
Phong lại đem nó trang bị bên hông, lúc di chuyển người thì mũi tên có hể tùy
ý phóng ra, phối hợp cùng ám khí của Đường Phong thì uy lực càng mạnh hơn.

Bài châm, cũng có thể gọi là hài châm, một cơ quan nhỏ aắn ở mũi chân, chuyên
môn dùng để đá vào những nơi yếu hại của đối phương.

Mấy thứ này cũng không cần kỹ thuật luyện chế quá mức cao thâm, chỉ cần bỏ ra
một khoảng thời gian ngắn là có thể chế tác được.

Nhưng mấy vật nhỏ này cũng là bùa hộ mạng dùng để bảo vệ tính mạng của Đường
Phong, dùng để kéo dài thời gian một chút tuyệt đối không thành vấn đề.

Đường Phong lại nhờ Tứ Nương luyện chế ra mấy chục mũi tên khéo léo chuyên
dùng cho ám tiễn và súy thủ tiễn, lúc này mới đại công cáo thành.

Quay đầu nhìn xem trong phòng, những đỉnh kim loại nguyên bản đặt khắp nơi
trong phòng giờ đã hết sạch, chỉ còn lại một chút khoáng thạch chưa luyện qua
mà thôi.

Đường Phong nhìn một chút, ánh mắt rất nhanh đã bị một khối khoáng thạch to cỡ
một chậu rửa mặt hấp dẫn.

Hôm qua lúc khuân vác kim loại thì hắn đã thấy khối khoáng thạch này, tuy cảm
thấy hơi lạ nhưng cũng không để ý nhiều lắm, nhưng bây giờ trời đã sẫm tối,
trong căn phòng tối như mực này, khối khoáng thạch lại phát ra nhiểu điểm
sáng.

Đường Phong lúc đầu còn nghĩ mình nhìn lầm, kết quả là nhìn kĩ lại liền phát
hiện quả thật có phát sáng, tuy rằng rất yếu ớt, nhưng không qua được cặp mắt
của Đường Phong.

nghĩ một lúc, Đường Phong liền đi tới bên cạnh khối khoáng thạch kia, dùng tay
thử sức nặng của nó, phát hiện cư nhiên lại nặng hơn mình nghĩ rất nhiều.

– Tứ Nương, tới xem thử xem đây là cái gì?

Đường Phong vội hô.

Tứ Nương nghe hắn gọi thế liền đi tới, cẩn thận xem xét một lúc, lại đưa tay
sờ nhẹ, tức khắc liền ngạc nhiên nói:

– Khối khoáng thạch này lạnh quá.

nghe nàng nói như vậy, Đường Phong mới thử nhiệt độ của những khối khoáng
thạch bên cạnh, quả thật đúng như lời Tứ Nương nói, khối khoáng thạch này lạnh
hơn mấy khối kia rất nhiều.

– Có biết đây là khoáng thạch gì không?

Đường Phong hỏi.

Tứ Nương lắc lắc đầu:

– Ta không rành mấy thứ này lắm.

Tiếu thúc ngồi xổm xuống nói:

– Để ta xem.

Duỗi tay lấy ra một viên nhỏ trên khoáng thạch, Tiếu thúc nghiêm túc xem xét
một hồi liền a lên một tiếng:

– Thứ này chính là Tinh thần thiết!

– Tinh thần thiết?

Đường Phong liền vui ra mặt.

Tinh thần thiết cũng là một loại khoáng thạch, nhưng luận chất lượng và giá
trị thì nó so với những loại thép khối bách luyện bình thường đều quý hơn rất
nhiều.

Tuy rằng không so được với Huyền thiết và Phi tinh, nhưng lại là một loại
khoáng vật hiếm gặp.

bởi vì bản thân Tinh thần thiết tản mát ra ánh sáng lấp lánh như bầu trời đầy
sao nên mới được gọi bằng cái tên này.

Đường Phong cũng không nghĩ tới trong đây lại có một khối Tinh thần thiết chưa
sử dụng, cũng không biết là ai tìm được rồi lại tùy tiện ném vào đây không
dùng tới.

Đúng là chuyện tốt vừa lúc.

Vừa thấy vẻ mặt của Đường Phong, Tứ Nương cùng Thang Phi Tiếu lẽ nào không
nhìn ra hắn đang nghĩ gì?

Tiếu thúc lui lại một bước:

– Đừng có nhìn ta!

Vốn hai người vất vả suốt hai ngày mới có thể rèn xong đống kim đĩnh kia, còn
tưởng rốt cuộc thì cũng đã xong hết, ai ngờ bây giờ lại phát hiện ra một khối
Tinh thần thiết, không cần nghĩ cũng biết Phong thiếu gia nhất định là muốn
dùng Tinh thần thiết này luyện ra cái gì đó rồi.

Tiếu thúc hối hận muốn chết, sớm biết vậy thì cứ nói đây là một khối khoáng
thạch bình thường cho xong.

Đường Phong hắc hắc cười:

– Tứ Nương, lại phải làm phiền ngươi rồi.

Tứ Nương trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó cươn tay nhấc khối khoáng thạch
lên, trọng lượng của khối khoáng thạch này ít nhất cũng trên trăm cân nhưng Tứ
Nương lại cầm lên nhẹ như không.

Cương khí của Tứ Nương phát ra ánh sáng màu trắng nhàn nhạt, khối quặng thô
này tức khắc liền hòa tan trên tay Tứ Nương, chất lỏng một bên quay cuồng, một
bên tạp chí không ngừng chảy xuống đất.

Khối Tinh thần thiết này chỉ là quặng thô mà thôi, còn chưa trải qua xử lý lần
nào cả nên đại bộ phận đều là tạp chất, chỉ có một phần nhỏ là có thể dùng
được.

Có thể nhìn ra lần này Tứ Nương hòa tan khối Tinh thần thiết này chậm hơn lúc
hòa tan những khối sắt thép thông thường một chút, bởi vì lúc nàng hòa tan
những khối sắt thép bình thường thì trên tay chỉ phát ra một chút ánh sáng đủ
để hòa tan mà thôi, nhưng hiện tại, cương khí bạch sắc tên tay nàng đã phụt
cao hơn một thước nhưng tốc độ luyện Tinh thần thiết vẫn hơi chậm.

Dần dần, tạp chất trên đất ngày càng nhiều, Tinh thần thiết trên tay Tứ Nương
ngày càng nhỏ.

Tốn khoảng nửa nén nhang thời gian, tất cả tạp chất mới bị lọc sạch sẽ, Tứ
Nương thu lại cương khí, khối Tinh thần thiết thô ban nãy giờ chỉ còn là một
quả cầu tròn lớn cỡ một bàn tay.

Tuy chỉ bấy nhiêu nhưng đây chính là tinh hoa trong tinh hoa của khối quặng
thô, lại thêm Tứ Nương dùng cương khí nén lại một hồi, tạp chất cơ bản đã bị
tinh lọc sạch sẽ.

Tứ Nương để nó vào nước làm lạnh một lúc, sau khi lấy ra, cả Tứ Nương cũng
không nén nổi ánh mắt mê ly nhìn ngắm:

– Thứ này thật đẹp!

Khối Tinh thần thiết này hiện giờ trông như một bầu trời thu nhỏ, hàng tỉ ngôi
sao lấp lánh phát sáng dưới bầu trời đêm, trong đó có một ngôi khá lớn, cũng
là ngôi sáng nhất có hình bán nguyệt. cứ như là ánh trăng được vô vàn ngôi sao
bao bọc bảo vệ.

Cho dù trong phòng tối như mực, nhưng khối Tinh thần thiết này tỏa ra ánh sáng
mờ ảo.

– Phong thiếu gia, ngươi muốn dùng thứ này rèn thành cái gì?

Thang Phi Tiếu hỏi,

– Thứ này quá nhỏ, nếu muốn luyện chế thành kiếm thì e là không đủ, muốn
luyện thành chủy thủ không?

Đường Phong lắc đầu, cổ tay xoay nhẹ một cái, Toái Tinh liền xuất hiện trên
tay:

– Thiếu gia ta đã có Thiên binh chủy thủ rồi thì còn cần chủy thủ nữa làm gì
chứ?

– Đừng nói là ngươi lại muốn luyên chế ám khí nha? Vật liệu tốt thế này mà
lại dùng để chể ám khí thì phí lắm.

Tiếu thúc vì Tinh thần thiết kêu oan, một bên lại nhìn Đường Phong một lượt,
hắn muốn nhìn thử xem vừa rồi Đường Phong giấu thanh chủy thủ kia ở chỗ nào.

– Đương nhiên là ám khí rồi.

Đường Phong cười hắc hắc nói:

– Theo ý của ngươi thì có thể là lãng phí, nhưng trong mắt ta thì tuyệt đối
đáng giá.

Đường Phong vội vàng thắp đèn trong phòng lên, sau đó dùng Viêm Nhật vẽ một bộ
đồ án trên đất.

Đồ án này do bốn bộ phận tạo thành, lúc khắc Đường Phong rất cẩn thận tỉ mỉ,
động tác nhẹ nhàng vô cùng, hình vẽ cũng khá tinh xảo.

Tứ Nương cùng Thang Phi Tiếu đưa đầu lại gần, càng xem lại càng mơ hồ, bởi vì
bốn đồ án này không có chỗ nào giống ám khí cả.

– Đây là ám khí gì?

Tiếu thúc nghi hoặc hỏi.

Đường Phong cười mà không nói, trước đó Đường Phong cũng vẽ cho Tứ Nương vài
cái đồ án, nhưng không có giấu bất kì bí mật gì cả, chỉ là cơ quan ám khí bình
thường nhất mà thôi, cho nên dù có người biết cũng không sao.

Nhưng Đường Phong không muốn để lộ bí mật của thứ này, mặc dù Tiếu thúc và Tứ
Nương đều là người đáng tin nhưng Đường Phong cũng không muốn cho họ biết.

Đây cũng không phải Đường Phong tiếc gì cả, cũng không phải không coi họ là
người một nhà, mà là có vài thứ tốt nhất chỉ mỗi mình biết là được.

Chuyển Tâm Luân! Đây là một loại ám khí do Đường Phong tự thiết kế, bên trong
giấu cơ quan.

Bốn bộ phận có thể rắp lại, cũng có thể tách rời.

Sau khi ráp lại sẽ thành một loại ám khí tròn như cái bánh xe, bên trong có
giấu phi châm, lúc Chuyển Tâm Luân gặp phải lực cản, tỷ như sau khi công kích
địch nhân, vận tốc quay sẽ đột nhiên nhanh hơn, cắt qua địch nhân, cùng lúc
đó, phi châm bên trong sẽ bắn ra, trong khoảng cách gần nhất giết chết địch
nhân.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.