Vô Thường – Chương 94: Chế tạo ám khí. – Botruyen

Vô Thường - Chương 94: Chế tạo ám khí.

Đường Phong lại rút Viêm Nhật kiếm bên hông của Tứ Nương ra, vẽ vài đồ án trên
đất nói:

– Tứ Nương, ngươi giúp ta luyện một chút ám khí, phi đao, phi châm, còn có
phi tiêu các loại, cứ luyện chế theo mấy bản vẽ này đừng quá lớn hay quá nhỏ
là được, bằng không thì khi sử dụng sẽ không thuận tay.

– Ngươi muốn ta giúp chính là cái này?

Tần Tứ Nương cười khẽ một tiếng:

– Chuyện này thì dễ thôi.

Quả thật rất đơn giản, nếu là người khác thì chi sợ còn không dám nói chắc ăn
thế này, dù là Thang Phi Tiếu cùng chưa chắc được, nhưng cương tâm của Tần Tứ
Nương lại là Hỏa phượng hoàng, ngay cả vàng ròng nháy mắt cùng hòa tan được
chứ đừng nói gì mấy khối sắt thép này.

Bản thân Tần Tứ Nương cũng có cảnh giới Thiên giai trung phẩm, khả năng khống
chế cương khí bản thân có thể nói đã đạt tới trình độ đăng phong tạo cực rồi.

Có thể nói, kim loại trên tay nàng, nàng muốn nó biến thành hình dạng gì thì
nó sẽ biến thành hình dạng đó.

Vươn tay cầm lấy một khối thép to cỡ một bàn tay, Đường Phong chi thấy được
trên tay Tần Tứ Nương toát ra một cỗ bạch sắc quang mang, khối thép kia lập
tức tan chảy, nhưng dưới tác dụng của cương khí, chẳng những không chảy xuống
mà chỉ trong chớp mắt, thể tích của nó đã nhỏ đi hơn một nửa.

Ngay sau đó, thứ chất lỏng đó bị cương khí của Tần Tứ Nương kéo liền lưu động,
chỉ chốc lát đã biến thành hình dạng một chuôi phi đao.

Cương khí của Tứ Nương vừa thu lại, toàn thân chuôi phi đao này liền lộ ra một
màu đỏ đậm, Đường Phong vội dùng kìm sắt kẹp lấy nó sau đó cho vào nước lạnh,
xèo một tiếng, một luồng hơi nước bốc lên, Đường Phong lại ném nó tới trước
mặt Thang Phi Tiếu, nói:

– Tiểu thúc, đập nó đi!

Thang Phi Tiếu liền dở khóc dở cười:

– Ngươi muốn ta làm thợ rèn cho ngươi sao?

Ngày xưa là đệ nhất cao thủ của Đại Tuyết cung, Thiên giai thượng phẩm đỉnh
phong, đi tới đâu cũng được vạn người kính ngưỡng, chú ý, nhưng hôm nay lưu
lại tới đây lại phải làm thợ rèn cho kẻ khác! Nhưng nghĩ tới thù lớn của Manh
Manh vẫn chưa trả, Thang Phi Tiếu cũng không thể không cầm búa sắt lên gò cật
lực.

Cách không thủ Thang Phi Tiếu há lại là hư danh hay sao?

Một thân cương khí sớm đã điều động thật tốt, một búa nện xuống, đốm lửa văng
khắp nơi, phi đao nháy mắt liền trở nên rắn chắc hơn rất nhiều.

Động tác của Tiếu thúc dị thường mạnh, chỉ trong nháy mắt đã hạ búa xuống hơn
một trăm lần, mỗi một búa đều bao hàm nội lực mấy chục năm của hắn, thanh âm
của mỗi búa phát ra căn bản không phải phát ra mấy tiếng vang như keng keng gì
hết mà là một tiếng “đinh” kéo dài, gò một lúc thì chuôi phi đao trông như một
món đồ chơi lúc đầu dưới từng nhát búa của Tiếu thúc liền trở nên sáng loáng
vô cùng sắc bén.

Lát sau Tiếu thúc liền bỏ cây búa xuống nói:

– Xong rồi.

Vừa nói xong liền nắm phi đao chưa làm lạnh ném sang Đường Phong.

Đường Phong làm sao dám chụp? Thang Phi Tiếu da dày thịt thô, lại có cương khí
thâm hậu hộ thân, Đường Phong da non thịt mềm làm sao sánh được với hắn.

chưởng phong đẩy về phía trước liền trực tiếp đẩy mạnh phi đao vào trong nước
lạnh, sau nửa ngày mới dám lấy ra.

Vừa cầm lên tay không ngờ lại nặng thế, chuôi phi đao này so với tưởng tượng
của mình còn nặng hơn rất nhiều.

Phi đao chỉ dài và rộng cỡ một ngón tay, chóp bén nhọn, lưỡi dao hơi cong lại
như nanh độc xà, hình dạng chinh thể vô cùng đẹp, hoa văn uốn lượn như một con
rồng ẩn trong thân đao.

Đường Phong đưa tay cầm lấy một thanh trường kiếm chể tạo giữa chừng bên cạnh,
dùng phi đao trên tay mình bổ mạnh lên đó.

Keng một tiếng, trường kiếm bị đâm thủng một lỗ, còn phi đao thì chẳng chút
trầy xước nào.

– Hảo phi đao!

Đường Phong khen không ngớt.

Tiếu thúc trợn mắt:

– ngươi cũng không nhìn là ai tạo ra đi, trời ạ, hai vợ chồng bọn ta đường
đường là Thiên giai cao thủ mà cũng có ngày đi làm phi đao cho người khác, ông
trời đúng là không có mắt.

Chuôi phi đao này có thể nói là kết tinh một thân thực lực của Tần Tứ Nương và
Thang Phi Tiếu, trong thiên hạ e là chỉ có một thanh như vậy mà thôi.

Trên tính chất thì không so được với Cương binh, nhưng khuyết thiếu chỉ là
nguyên liệu mà thôi.

Dù sao đây chỉ là dùng thép khối bình thường nhất tạo ra mà thôi, vât liệu
cũng không quý, nếu đổi thành Huyền thiết hoặc Phi tinh thì cấp bậc của chuôi
phi đao này chắc chắn vượt xa Cương binh, nếu tài nghệ chế tác của Tần Tứ
Nương và Thang Phi Tiếu cao hơn chút nữa thì rèn Thiên binh cũng không thành
vấn đề.

Tiếu thúc lại nói:

– Một khối thép to như vậy bị Tứ Nương nén lại thành một chuôi phi đao nhỏ
như vậy, ngươi dùng tới liệu có cảm thấy quá nặng hay không?

Thể tích của phi đao hiện tại phải nhỏ đi vài lần so với khối thép lúc đầu, đó
cũng không phải là vật liệu bị hao mòn hay gì cả, nguyên liệu cũng không hề có
nửa điểm lãng phí, mà là Tứ Nương dùng cương khí của mình nén lại, tương đương
với thợ rèn bình thường thiên chuy bách luyện.

– Rất thuận tay, sức nặng vừa đúng!

Đường Phong cười lớn, ngửa tay một cái ném phi đao về phía Tiếu thúc, Tiếu
thúc trợn mắt, vươn tay kẹp lấy phi đao, nhưng không ngờ tay chỉ chạm đến
khoảng không. phi đao nghiêng qua một bên lao tới, lao thẳng tới hạ bộ của
hắn, tốc độ nhanh như gió, góc độ vô cùng xảo trá.

Tiếu thúc chấn động, vội vàng lùi về sau một bước, bàn tay chưởng nhẹ về phía
trước, một cái chưởng ấn quỷ dị màu xanh lam liền xuất hiện cách bàn tay Tiếu
thúc cỡ một thước cản lại phi đao.

Leng keng một tiếng, phi đao rơi xuống đất, Tiếu thúc kinh ngạc nhìn Đường
Phong nói:

– Lần đầu tiên gặp ngươi ta đã cảm thấy ngươi là một cao thủ ám khí, sự thật
chứng minh quả nhiên không sai!

Tuy rằng cũng vì Thang Phi Tiếu không mấy để ý Đường Phong, nhưng không thể
phủ nhận là kỹ xảo của chiêu thức ấy rất cao minh, chỉ cần hơi không chú ý một
chút thì sẽ thiệt lớn.

– Tứ nương, làm phiền luyện hết đống trước mặt này thành phi đao.

Đường Phong chỉ vào đống kim loại chất thành hòn núi nhỏ kia mà nói.

Tần Tứ Nương giờ mới hiểu vừa rồi mình đã lỡ hứa hẹn rồi, sống thế này thì đơn
giản chỗ nào chứ? Nếu chỉ luyện chế một hai thanh thì đương nhiên dễ như trở
bàn tay, nhưng đống kim loại trước mặt ít nhất cũng tới mấy trăm khối.

Nhưng đây mới chỉ là mở đầu, mấy đồ án Đường Phong vừa vẽ trên đất lúc này
chẳng những có phi đao, còn có phi châm, phi tiêu…. Tô Nhan và Tiếu thúc
nhìn nhau một cái, lập tức cảm thấy hình như mình đã rơi vào bẫy.

Nhưng vì đại cừu của Manh Manh, hai người không thể không ra sức làm.

Đường Phong lúc ấy chẳng cần hỏi gì đã ra tay giúp đỡ Manh Manh, Tiếu thúc và
Tứ Nương cũng không phải hạng người vong ân phụ nghĩa, so với tính mạng của
Manh Manh thì chút mệt nhọc này không đáng kể chút nào.

Tần Tứ Nương lập tức bắt tay vào luyện kim loại, sau khi luyện thành phi đao
liền ném cho Tiếu thúc rèn.

Tiếu thúc khí lực sung mãn, vận dụng hết một thân thực lực giả làm thợ rèn còn
dùng mãnh hơn nhiều, phi đao thô vừa được ném qua thì cây búa liền nện xuống,
sau một chuỗi tiếng “đinh” ngân vang, một chuôi ám khí tốt nhất liền được

sinh ra.

Dần dần, tốc độ luyện kim loại của Tứ Nương liền không theo kịp tốc độ rèn của
Tiếu thúc, Tứ Nương nổi giận liền dùng cả hai tay để luyện, sau đó ném qua một
lúc hai chuôi phi đao thô cho Tiếu thúc, Tiếu thúc mặt không đổi sắc liền tiếp
nhận cả hai.

Đường Phong thì đảm nhiệm công việc khuân vác, chỉ phụ trách việc chuyển kim
loại trong phòng tới trước mặt Tứ Nương, một đống là tạo ra phi đao, một đống
là phi châm, một đống là phi tiêu.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.