Vô Thường – Chương 7: Vô Thường Quyết. (Thượng). – Botruyen

Vô Thường - Chương 7: Vô Thường Quyết. (Thượng).

Ánh sáng màu xanh nhàn nhạt mà Đường Phong thấy lúc nàng trị thương cho y,
chính là Mạc Lưu Tô mượn sức cương tâm thi triển mà thành.

Tư chất của Tần Tiểu Uyển thì kém hơn một chút, cương tâm của nàng nửa năm
trước mới hình thành, khó khăn lắm mới đạt tiêu chuẩn trở thành nội môn đệ tử
của Thiên Tú.

Đệ tử trong Thiên Tú tông có đến mấy trăm người, muốn trở thành đệ tử nội môn
thì phải hình thành cương tâm trước Luyện Cương ngũ phẩm, như thế mới có thể
đạt tới cảnh giới Thiên giai, nếu trễ hơn thì chứng tỏ tư chất không đủ.

Cả Thiên Tú, chỉ mới có mười hai đệ tử nội môn. Tần Tiểu Uyển cũng có thể coi
là có tư chất thượng đẳng trên Thiên Cương đại lục rồi.

Từ khi Thiên Tú thành lập tới nay, cũng chỉ có một người tại thời điểm luyện
cương nhị phẩm hình thành cương tâm. Nhìn khắp Thiên Cương đại lục cũng chỉ có
một, hai người mà thôi.

Tư chất hơi kém một chút khả năng sẽ hình thành cương tâm tại thời điểm Luyện
Cương lục phẩm, thất phẩm, sau này có khả năng rất lớn tiến vào tầng cấp Địa
giai. Kém hơn một chút nữa thì hình thành tại thời điểm Luyện Cương bát phẩm.
Kém cỏi nhất chính là hình thành cương tâm tại thời điểm Luyện Cương cửu phẩm,
những người này trong tương lai vô luận cố gắng như thế nào, thực lực tăng lên
cũng sẽ phi thường có hạn.

Cho dù cương tâm của Mạc Lưu Tô tại thời điểm Luyện Cương tam phẩm đã xuất
hiện, thế nhưng cao tầng Thiên Tú vẫn cảm thấy phi thường tiếc hận, nếu như
cương tâm không phải là Thường Thanh Đằng, mà là một thanh kiếm mà nói, như
vậy thành tựu trong tương lai của Mạc Lưu Tô còn có thể cao hơn rất nhiều.

Còn bản thân Đường Phong… Nói ra thì hổ thẹn thay. Tần Tiểu Uyển lớn lên cùng
hắn, bây giờ cũng là Luyện Cương lục phẩm rồi, nhưng hắn thì cái rắm cũng
không phải. Nói thực lực của hắn là luyện cương nhất phẩm đã là đề cao hắn
rồi, Đường Phong lúc trước căn bản chỉ biết vài phương pháp tu luyện đơn giản
nhất mà thôi.

Cái này cũng không trách hắn được, cả Thiên Tú đều là nữ, căn bản không có
khẩu quyết cùng công pháp phù hợp cho hắn luyện. Lâm Nhược Diên lúc trước vất
vả lắm mới tìm được một bộ tương đối thích hợp, nhưng mấy năm nay Đường Phong
chỉ lo tìm cách lấy lòng mấy vị nữ tử trong Thiên Tú, còn lòng dạ nào mà tu
luyện.

Nhưng Đường Phong hôm nay không phải Đường Phong vô dụng đó! Hiện tại bị người
ta cầm kiếm đâm vào trong ngực, nếu như không có một điểm thực lực mà nói,
Đường Phong sau này sinh tồn như thế nào? Có lần đầu tiên còn có lần thứ hai,
Đường Phong cũng không muốn gặp phải cảnh ngày hôm sau tỉnh dậy lại phải chứng
kiến đôi bạn thân Ngưu Đầu Diện kia.

Tần Tiểu Uyển trước khi hạ thủ có nói vài lời, Đường Phong suy ngẫm cả đêm,
rốt cuộc cũng minh bạch đôi điều.

Khoảng thời gian trước, Đường Phong nghe nói Tần Tiểu Uyển có qua lại với một
nam nhân họ Liễu, liền vô cùng lo lắng đi tìm người kia hỏi rõ, ngày hôm qua
cũng như thế, chỉ khác là nam nhân họ Liễu kia có lôi kéo mình một chút, sau
khi về đến Thiên Tú thì mình đột nhiên ngất xỉu.

Thò tay ra khỏi ống tay áo, Đường Phong nhìn kỹ chỗ cổ tay của mình, thầm nghĩ
hóa ra là thế!

Chỗ bị tên họ Liễu kia nắm có một vết kim châm rất nhỏ, nếu không nhìn kỹ thì
không phát hiện được. Xem xét kỹ tình trạng sức khỏe của cơ thể trước khi bị
ngất, Đường Phong dám chắc rằng mình bị tên họ Liễu kia hạ độc.

Khổ tâm độc!

Tuy chẳng phải loại độc huyết kiến phong hầu gì, nhưng độc tính của nó ẩn rất
sâu, lại vô cùng kịch liệt. Kẻ trúng độc nếu tâm bình không loạn, thì cả đời
này độc cũng không phát. Một khi tâm tình dao động không yên, độc tố liền
nhanh chóng lan ra, người trúng độc sẽ bị hôn mê sâu, vài canh giờ sau liền tử
vong!

Độc tiến vào tim, hồn về địa phủ!

Đường Phong kiếp trước cũng là đệ tử xuất sắc trăm năm mới gặp của Đường Môn,
sau này bị liệt đến mười lăm năm, liền bỏ công nghiên cứu y thư khắp thiên hạ,
đối với dược vật cũng hiểu biết không ít, cho nên nghĩ ngợi một hồi liền hiểu
rõ tất cả.

Xét thân thủ của tên họ Liễu kia, muốn động thủ trên người Đường Phong mà
không bị phát hiện thì vô cùng đơn giản. Hắn hẳn là biết rõ tính của Đường
Phong, loại nhu nhược như hắn sau khi bị người khác cho ăn quả đắng, khi trở
về nhất định càng nghĩ càng phiền não, tâm tình bứt rức không yên, tạo điều
kiện cho độc tố phát tác.

Tần Tiểu Uyển chẳng qua chỉ là một con rối đáng thương bị hắn vứt bỏ mà thôi.

Thiên Tú môn quy nghiêm ngặt, thân là nội môn đệ tử lại dám tư tình nam nữ với
ngoại nhân đến mức mang thai, nếu sự việc bại lộ, họ Liễu kia cũng khó trốn
khỏi cái chết. Chẳng biết hắn đã nói ngon nói ngọt điều gì với Tần Tiểu Uyển,
khiến nàng nửa đêm đến giết mình.

Kẻ đáng thương tất có chỗ đáng giận!

Mình mà chết, mọi tội lỗi đều đổ lên đầu Tần Tiểu Uyển, thậm chí nếu mấy vị
đứng đầu của Thiên Tú nổi giận còn có khả năng giết chết nàng ngay lập tức.
Đến lúc đó tên họ Liễu kia còn không phải tiêu diêu tự tại sao?

Nghĩ đến đây, Đường Phong cươi lạnh một tiếng, hạ độc đúng không? Đúng là múa
rìu qua mắt thợ!

Kiếp trước, người trong giang hồ có câu.

Thà rằng chọc Diêm Vương cũng không trêu chọc Đường Môn lang.

Người trong Đường môn làm việc tùy hứng, chính tà bất phân. Nhìn ngươi hợp mắt
thì cùng ngươi xưng huynh gọi đệ. Nhìn ngươi không không hợp thì diệt hết cả
nhà. Cho nên phần lớn người trong giang hồ vừa nhìn thấy người của Đường Môn
liền có bao xa chạy bấy nhiêu xa. Đây không phải là nói thực lực của đệ tử
Đường Môn mạnh mẽ tới mức nào, mọi người đều chỉ có một cái đầu hai cánh tay,
đệ tử Đường Môn không phải ba đầu sáu tay, ai sợ ai?

Người trong giang hồ sợ chính là đệ tử Đường Môn sử dụng tất cả thủ đoạn giết
người không quan tâm tồi tệ ra sao, thủ đoạn giết người bí ẩn vô cùng, độc
dược và ám khí khiến người nói chuyện cũng phải biến sắc!

Đường Môn tam tuyệt, độc dược, ám khí, cơ quan! Mỗi thứ đều khiến nhân sĩ
giang hồ phải e ngại!

Thà rằng chọc Diêm Vương cũng không trêu chọc Đường Môn lang! Đây là kinh
nghiệm quý giá mà nhân sĩ giang hồ phải đổi biết bao nhân mạng mới đúc kết
thành, bất luận là ai muốn xuất môn chu du thiên hạ đều bị bậc trưởng bổi kéo
lại dặn dò như thế.

Kiếp trước Đường Phong cũng kinh tài diễm diêm, nhưng nạn kiếp kia liền biến
hùng tâm tráng trí của hắn thành hư không. Kiếp này may mắn mang theo trí nhớ
sống lại, quyết không thể để bản thân lại ôm tiếc nuối!

Đường Phong ta dù là luân hồi sống lại, vẫn là đệ tử Đường Môn! Ta sẽ khiến
tất cả địch nhân biết, kẻ nào có thể chọc, người nào tuyệt đối không được đắc
tội!

Để cho cả thế giới này biết ý nghĩa thật sự của câu, Thà rằng chọc Diêm Vương
cũng không trêu chọc Đường Môn lang! Để tất cả những kẻ có gan động thủ với ta
sau khi chết cũng phải ân hận vì những việc mình đã làm!

Muốn làm được những việc đó, chỉ có thể đạt được ba yêu cầu kia thì mình mới
đủ tư cách.

Thực lực! Thực lực! Thực lực!

Chỉ cần thực lực đủ mạnh, bất luận là kẻ nào cũng không thể khinh thường mình.

Suy nghĩ cả đêm, cuối cùng Đường Phong cũng nhớ tới hai phần đại lễ mà Ngưu
đầu mã diện đã tặng hắn lúc còn dưới Địa Phủ. Ngưu đầu tặng hắn mười năm tu vi
quỷ thần, Mã diện tặng hắn là một bộ tâm pháp tu luyện.

Ngưu đầu mã diện thân là hai đại quỷ thần của Địa Phủ, sở tu công pháp vốn
không hợp để phàm nhân như Đường Phong tu luyện, nếu quá cưỡng cầu, cuối cùng
chỉ có thể luyện thành người không ra người, ma không ra ma.

Bộ tâm pháp kia là do Mã diện căn cứ theo trí nhớ của rất nhiều người trước
khi đi đầu thai, sau đó cải biên lại mà thành, cho nên Đường Phong tu luyện
cũng không cần lo lắng điều gì.

Vô thường quyết!

Bộ tâm pháp này đã là do quỷ thần tặng thì đương nhiên không thể quá kém, hơn
nữa tu vi cao thâm còn có thể sử dụng vài kỹ năng thần kỳ nào đó, trình độ của
Đường Phong chưa đạt đến mức ấy, nên không cách nào kiểm chứng được.

Vô thường quyết chia ra thành mười hai tầng, mỗi tầng đều có tâm pháp và khẩu
quyết khác nhau, Đường Phong hiện tại chỉ có thể nhìn thấy tâm pháp tầng thứ
nhất, chỉ có thể chờ thực lực đạt tới một trình độ nhất định, thì khẩu quyết
và tâm pháp của tầng tiếp theo mới xuất hiện trong đầu.

Cẩn thận xem xét Vô thường quyết một chút, Đường Phong mới bắt đầu khoanh chân
ngồi dậy, tuy một đêm không ngủ nhưng tinh thần của Đường Phong giờ phút này
vô cùng phấn chấn, không có nửa điểm mệt mỏi.

Trong đầu ghi ngớ khẩu quyết tu luyện của Vô Thường Quyết tầng thứ nhất, Đường
Phong đang muốn thử cảm nhận xem thứ được gọi là linh khí thiên địa, không ngờ
tâm thần vừa động, từ giữa hai chân mày truyền đến một cỗ lương khí, cỗ lương
khí này phát ra từ giữa ấn đường, dần dần di chuyển đến kinh bách hội, phong
phủ, phong trì, thiên trụ, thừa tương, từ đó thẳng xuống xuyên thiên đột, ngọc
đường, đàn trung, thần khuyết, trực tiếp tiếp tiến vào khí hải, rồi kinh trung
chú, manh du, u môn, thần phong sau đó lại quay về ấn đường.

Một cai chu thiên!

Đường Phong đột nhiên nghĩ đến đó, kinh ngạc mở mắt.

Đây là gì? Tuy kiếp trước Đường Phong chưa tu luyện đến cảnh giới này, nhưng
chưa ăn thịt heo, lẽ nào chưa thấy qua heo chạy hay sao?

Nội lực có cường đại hay không, mấu chốt chính là đả thông kinh mạch trong cơ
thể. Vừa rồi từng huyệt vị cỗ lương khí kia tiến qua, mỗi điểm đều là khí
huyệt của hai mạch nhâm đốc. Người bình thường trong giang hồ dù có tu luyện
cả đời cũng chưa chắc đả thông được một trong hai mạch, nhưng cỗ khí vừa rồi
lại đi một đường xuyên hết cả hai mạch của mình tạo thành một cái chu thiên.
Đây nói lên điều gì? Hai mạch nhâm đốc của mình toàn bộ đều được đả khai?

Mình đang nằm mơ sao? Đường Phong lập tức có cảm giác hư ảo không thật.

Nghi hoặc nhắm hai mắt lại, Đường Phong lại tập trung tinh thần vào việc tu
luyện Vô Thường Quyết, cảm giác lúc này so với khi này càng rõ ràng hơn, cỗ
lương khí kia quả thật đã di chuyển theo hai đại mạch, một lần tiếp một lần,
vòng đi vòng lại, hơn nữa Đường Phong còn phát hiện tâm thần của mình cư nhiên
nhìn được chuyển động của cỗ khí tức nọ và những nơi nó xuyên qua! Còn thấy vô
cùng rõ ràng, rành mạch, cứ như thể nhìn thấy bằng mắt thường vậy.

Nội thị! Chỉ những ai có trình độ tương đối cao thâm mới có thể làm được như
thế, nhìn thấu và nắm giữ trạng thái toàn thân như nắm đồ vật trong tay.

Tâm thần theo cỗ lương khí bên trong cơ thể không ngừng di chuyển, tựa như một
chú cá nhỏ vui sướng bơi lội trong nước! Đường Phong phát hiện cỗ khí tức này
di chuyển dần chậm lại, hơn nữa cũng không hùng hậu như ban đầu. Nhưng kinh
mạch toàn thân được mở rộng ngày càng nhiều, càng rộng và cứng cáp hơn.

Vận chuyển hơn trăm cái chu thiên, đến lúc cỗ khí tức kia gần như hoàn toàn
biến mất, Đường Phong vẫn còn chút tiếc nuối.

Thoáng xem xét qua đan điền của mình một chút, muốn xem xem thực lực của mình
hiện tại tiến triển đến đâu, không ngờ vừa nhìn một cái, Đường Phong lập tức
nghĩ mình thực sự đang nằm mơ.

Bên trong đan điền của mình không biết từ khi nào đã sinh ra một bộ xương
trắng! Bộ xương trắng noãn như ngọc thạch, chỉ lớn bằng ngón tay cái mà thôi!
Bộ xương này đang ngồi khoanh chân cố định, xương cốt toàn thân phát ra một
đạo hào quanh mượt mà, vẻ mặt vô cùng nghiêm trang!

Rõ ràng chỉ là một bộ xương, nhưng lại khiến Đường Phong sinh ra một loại cảm
giác kì lạ như thế.

Đây lại là gì? Đường Phong khóc không ra nước mắt! Sau khi vận chuyển vô
thường quyết liền xảy ra nhiều chuyện ly kỳ quá mức, quả thật đã vượt xa sức
tưởng tượng của Đường Phong, đầu tiên là hai mạch nhâm đốc được đả thông, tiếp
theo là kinh mạch được mở rộng và củng cố, giờ lại xuất hiện một bộ xương
trắng noãn trong đan điền.

Hơi chuyển tâm thần lại gần bộ xương một chút, Đường Phong bỗng nhiên cảm giác
được từ trên người bộ xương tản ra một cỗ năng lượng hòa nhã, cuồn cuộn không
ngớt rót vào kinh mạch của mình, theo lộ tuyến vận công của Vô Thường Quyết
tuần hoàn không ngừng.

Lẽ nào là Cương Tâm? Trong đầu Đường Phong lập tức nảy ra ý nghĩ này! Ngay sau
đó lại bị ý nghĩ hoang đường này làm cho hoảng sợ.

Thực lực của mình mới đến đâu chứ? Trước đây Đường Phong thậm chí còn không
được coi là Luyện Cương nhất phẩm, cùng lắm chỉ mới là bán phẩm mà thôi, biết
được vài phương pháp tu luyện thô thiển. Vừa rồi tuy huyệt vị toàn thân đều
được đả thông, đồng thời cỗ lương khí kia cũng đã mở rộng và gia cố kinh mạch,
nhưng quả thật chưa giúp tăng thêm nửa điểm cảnh giới của bản thân.

Nói cách khác, Đường Phong hiện tại vẫn như trước chưa đến Luyện Cương nhất
phẩm!

Một người chưa đến Luyện Cương nhất phẩm lẽ nào lại có Cương Tâm? Mạc Lưu Tô
đến Luyện Cương tam phẩm mới hình thành Cương Tâm, Thiên Tú từ khi khai tông
đến nay đệ tử xuất sắc nhất cũng là Luyện Cương nhị phẩm tu thành Cương Tâm,
không riêng gì Lý Đường đế quốc, dù nhìn hết Thiên Cương đại lục, cũng không
nghe đồn qua có người có thể hình thành Cương Tâm lúc Luyện Cương nhất phẩm
cả! Ngay cả trong truyền thuyết cũng chưa từng có.

Nhưng hiện tại, một kẻ chưa đến Luyện Cương nhất phẩm như mình cư nhiên lại có
cương tâm, hơn nữa cương tâm này lại là một bộ xương tinh xảo, xinh đẹp như
ngọc tạc!

Không phải Đường Phong không muốn tin, mà là không dám tin!

Cố nén kích động trong lòng xuống, Đường Phong suy nghĩ một hồi liền hiểu rõ
lý do tại sao. Lúc Ngưu đầu tặng hắn mười năm tu vi quỷ thần từng nói qua cho
hắn biết, sau khi chuyển thế sẽ giúp ích cho thân thể sau này của hắn. Nhưng
Đường Phong cũng không ngờ là giúp được nhiều như thế.

Tuy Đường Phong không rõ mười năm tu vi của quỷ thần rốt cuộc mạnh đến mức
nào, nhưng có thể khiến hình thành Cương Tâm trước Luyện Cương nhất phẩm, lại
thêm việc đả thông và mở rộng kinh mạch của mình cũng đủ để Đường Phong tưởng
tượng ra sức mạnh của quỷ thần mãnh liệt đến mức nào.

“”Ha ha ha ha!” Đường Phong nhịn không được cười lớn vài tiếng, lần này lãi to
rồi! Dù đã tiêu hao sạch sẽ mười năm tu vi quỷ thần, nhưng nó đã giúp mình xây
dựng cơ sở vững chắc thế này cũng đã quá tốt rồi!

Muốn xây lầu câu, quan trọng nhất là gì? Chính là căn cơ!

Đã có căn cơ như vậy, Đường Phong chỉ cần cố gắng thêm nữa, kết quả thu được
so với người khác lại càng lớn hơn!

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.