Trên đài cao, Dương Ngọc Nhi đắc thủ một chiêu liền cười lạnh, tuy mở miệng
châm chọc như thế nhưng nàng tuyệt không dám khinh địch, bởi vì nàng biết mình
đắc thủ là do dối thủ quá sơ ý, luận thực lực thật sự giữa hai người quả thật
chêch lệch quá lớn.
– Phong linh!
Dương Ngọc Nhi lại quát một tiếng, phong kiếm cương trên mũi kiếm lại chuyển
thành hình nguyệt nha (trăng lưỡi liềm), nàng vung tay hất nhẹ trường kiếm,
phong kiếm cương hình nguyệt nha liền bắn ra ngoài, vù vù cắt gió lao đến
trước mặt Linh Nhi, Dương Ngọc Nhi được thế không bỏ qua liền áp sát theo sau
phong kiếm cương, thi triển kiếm hoa, cùng kiếm cương chia thành hai đường
đánh tới yếu điểm của Linh Nhi.
Linh Nhi đối mặt với đột biến như thế cũng không khỏi nhíu mày, thi triển thân
pháp né tránh, nhưng Dương Ngọc Nhi cũng bám sát không buông, điên cuồng tấn
công về phía nàng, Tú Thủy kiếm pháp được Dương Ngọc Nhi phát huy tới cực
hạng, trường kiếm khua lên kín kẽ không chút sơ hở, phối hợp cùng kiếm cương
đánh đuổi Linh Nhi trốn chạy không ngừng.
Linh Nhi muốn rút cự kiếm sau lưng ra nghênh địch, nhưng Dương Ngọc Nhi căn
bản không cho nàng cơ hội, nguyệt nha kiếm cương dường như có sinh mệnh cứ
xoay quanh phía trên cự kiếm của Linh Nhi, một khi Linh Nhi có dấu hiệu động
thủ rút kiếm, kiếm cương sẽ lập tức lướt qua, khiến nàng không thể không thu
tay lại.
Đệ tử Thiên Tú đứng dưới đài cao không ngừng hô to, Bạch Tố Y cũng cười hài
lòng, hiển nhiên không ngờ được Dương Ngọc Nhi lại phát huy tốt như vậy.
Biên Nam Phong thì ngược lại, một tay bưng chén trà nhàn nhã nhấp một ngụm.
trên môi vẫn giữ nét cười lạnh nhạt, giống như căn bản không nhìn thấy môn hạ
đệ tử của mình đang gặp nguy hiểm.
Đường Phong lúc trước tuy có bị Dương Ngọc Nhi hiếp đáp không ít, nhưng đây dù
sao cũng là chuyện cũ, lòng dạ Đường Phong cũng không hẹp hòi đến mức ghi thù.
Hiện tại Dương Ngọc Nhi vì Thiên Tú mà xuất lực cố gắng, hắn tuy không phải đệ
tử Thiên Tú, nhưng dù gì cũng sống ở đây, đối với Thiên Tú cũng có chút cảm
tình, tự nhiên cũng hy vọng Dương Ngọc Nhi có thể thắng.
Nhưng Đường Phong biết, Dương Ngọc Nhi thua là cái chắc, hiện tại Dương Ngọc
Nhi ỷ vào thân pháp linh hoạt, lại thêm kiếm cương hiệp trợ mới có thể đuổi
đánh Linh Nhi, chờ một khi Linh Nhi lấy vũ khí ra được, Dương Ngọc Nhi sẽ
không còn khả năng chống trả, cảnh giới hai bên chênh lệch quá lớn.
Một người luyện cương bát phẩm và một cái Hoàng giai thượng phẩm, hơn kém nhau
cũng bốn năm cấp bậc thì làm sao thắng được?
Sự thật cũng giống như Đường Phong nghĩ, Linh Nhi lúc đầu khinh địch nên bị
Dương Ngọc Nhi áp chế đánh, nhưng chỉ một lát sau Dương Ngọc Nhi đã thở hồng
hộc, điều động năng lượng của cương tâm quá lâu thì cương khí toàn thân sẽ mất
đi càng nhanh, đạo nguyệt nha kiếm cương kia cũng dần nhỏ lại, hiện tại cũng
gần như không còn.
Còn Linh Nhi thì không khác gì lúc đầu, vừa rồi trong lúc chiến đấu, nàng cũng
chỉ là thi triển bộ pháp né tránh công kích, căn bản không xuất ra chút khí
lực nào.
Linh Nhi lại duỗi tay rút vũ khí của mình ra, lúc này đây kiếm cương đã không
thể chặn lại, kiếm cương hiện tại như ngọn đèn trước gió, khẽ run lên vài cái
rồi biến mất, Linh Nhi cầm cự kiếm của mình trong tay, thân người đang chạy
tới phía trước đột nhiên dừng lại, trở tay đâm một kiếm về phía Dương Ngọc
Nhi.
Dương Ngọc Nhi kinh hoảng vội hoảnh kiếm che chắn.
“Lạch cạch” một tiếng, bội kiếm trên tay Dương Ngọc Nhi đã bị Linh Nhi đánh
bay ra ngoài. Bội kiếm của Cự Kiếm Môn rất lớn, vô luận là trọng lượng hay
chiều dài đều chiếm ưu thế hơn hẳn, cương khí của Dương Ngọc Nhi cũng tiêu hao
gần hết thì sao cản được một kích chứa con giận của Linh Nhi.
Sau khi đánh bay bội kiếm của Dương Ngọc Nhi, Linh Nhi liền đá một cước vào
giữa ngực Dương Ngọc Nhi, Dương Ngọc Nhi đau đớn kêu lên một tiếng liền bay
ngược ra sau ngã xuống đất.
Linh Nhi đi tới đạp một cước lên cổ Dương Ngọc Nhi, dùng cự kiếm chỉ vào nàng,
hung tợn mắng:
– Xú nữ nhân, hôm nay nếu không phải luận bàn thì ta sẽ một kiếm đâm chết
ngươi!
Cho dù vô cùng tức giận nhưng Linh Nhi biết mình không có khả năng giết được
Dương Ngọc Nhi, dù gì thì nơi này cũng là Thiên Tú, vả lại lần này chỉ là luận
bàn.
Dương ngọc Nhi bị Linh Nhi giẫm lên cổ nhưng vẫn cười lớn, ánh mắt quật cường
trừng Linh Nhi:
– Không biết trước đó là kẻ nào đã nói đấu với ta thì không cần vũ khí! ngươi
đắc ý cái gì chứ? ngươi thắng được ta chẳng qua là tuổi của ngươi lớn hơn ta,
tu luyện nhiều hơn ta vài năm! Chờ tới khi ta bằng tuổi ngươi bây giờ nói
không chừng sẽ đem ngươi giẫm nát dưới chân!
– Muốn bị đánh!
Linh Nhi thẹn quá hóa giận, cúi người xuống muốn tát Dương ngọc Nhi vài bạt
tay, nào ngờ trước mặt bỗng nhiên lóe hàn quang, Linh Nhi vội lùi về sau, đến
lúc nhìn lại đã thấy có một hoàng sam nữ tử đang đứng cạnh Dương Ngọc Nhi,
hoàng sam nữ tử lên tiếng:
– Dương sư muội của ta đã thua! ngươi còn muốn đuổi tận giết tuyệt sao?
Vừa nói vừa đỡ Dương Ngọc Nhi đứng dậy.
Dương Ngọc Nhi cười khổ một tiếng, cố gấng kềm nén nước mắt khuất nhục, nói
với hoàng sam nữ tử:
– Tô Nhan sư tỷ, tỷ phải cẩn thận một chút, thực lực của ả cao hơn chúng ta
rất nhiều!
Tô Nhan thay Dương ngọc Nhi phủi sạch bụi đất chỗ cổ, ôn nhu nói:
– Yên tâm đi, cho dù tỷ thua cũng không để cô ta thoải mái.
Tô Nhan, là người đứng thứ hai trong nội tông trung tâm đệ tử, chỉ sau Mạc Lưu
Tô, tu vi hiện tại là luyện cương cửu phẩm, so với Mạc Lưu Tô thì kém hơn một
chút, bình thường nàng ngoại trừ tu luyện ra thì chỉ luyện kiếm, chưa từng gặp
qua Đường Phong, nên Đường Phong cũng không biết nàng.
– Tốt, lại thêm một người muốn bị đánh!
Linh Nhi châm chọc khiêu khích, vừa rồi nàng một kiếm đánh bại Dương Ngọc Nhi
nên bây giờ vô cùng tự tin.
Tô Nhan chậm rãi rút kiếm ra, lạnh lùng nói:
– Cương tâm của ta là kiếm, vị tỷ tỷ này ngươi nên cẩn thận một chút.
Cương tâm là kiếm! Tuy không thể lợi dụng năng lượng của cương tâm ngưng tụ
thành phong kiếm cương tiến hành công kích trong phạm vi ngắn như Dương Ngọc
Nhi. Nhưng những người có cương tâm là kiếm, trời sinh đối với kiếm còn có một
loại cảm ngộ không ai hiểu được, lúc họ dùng trường kiếm làm vũ khí còn có thể
khiến chiêu thức đang dùng càng thêm hoàn mỹ và hung hiểm hơn, đây không phải
thứ có thể dùng kinh nghiệm để bù lại mà là tác dụng của cương tâm. Hơn nữa tu
luyện đến đỉnh phong còn có thể luyện thành Thiên Kiếm! Thế gian vạn vật đều
có thể biến thành kiếm của họ.
Cương tâm có tốt có xấu, tác dụng của mỗi loại đều khác nhau rất nhiều, hoàn
toàn nhờ vào cách sử dụng của chủ nhân.
nghe Tô Nhan nhắc nhở, Linh Nhi liền vung cự kiếm trên tay, cười nói:
– Cương tâm của ngươi là kiếm, lẽ nào cương tâm của ta không phải kiếm sao?
Hôm nay ta sẽ cho lũ đệ tử Thiên Tú mắt cao hơn đầu các ngươi biết thế nào mới
là kiếm pháp chân chính!
Lần này Linh Nhi cũng không dám sơ ý nữa, vừa rồi nàng bị Dương ngọc Nhi làm
cho chật vật một hồi liền biết được mấy trung tâm đệ tử của Thiên Tú tuy thực
lực không cao nhưng không dễ đối phó, cho nên hiện tại nàng liền cầm chắc vũ
khí trên tay.
Chuôi cự kiếm này quả thật quá dài, cao đến ngang ngực của Linh Nhi nên hiển
nhiên không nhẹ chút nào, Linh Nhi phải cầm cả hai tay mới cầm nổi, nàng đột
ngột huy kiếm chém tới chỗ Tô Nhan.
Cự kiếm của Cự Kiếm Môn, uy lực chân chính ở chỗ dũng mãnh trước nay chưa từng
có, vận kiếm như đao, cự kiếm có sự linh động của kiếm, cũng có vũ dủng của
đao, tập hợp tinh hoa của cả hai thứ.