vẻ mặt Mạc Lưu Tô thoáng hiện chút cô đơn, cúi đầu chậm rãi nói:
– Đệ tử mười tuổi đã không còn cha mẹ, là sư phụ đưa con về Thiên Tú, mấy năm
gần đây đều quan tâm chăm sóc con như con ruột, các tỷ muội trong Thiên Tú
cũng xem con như người một nhà, Thiên Tú chính là nhà của con, ý của sư phụ
chính là ý của Lưu Tô, sư phụ muốn con làm thế nào thì con sẽ làm thế ấy.
Lâm Nhược Diên thở dài một tiếng:
– Khờ quá! Sư phụ sao có thể bắt buộc con làm những chuyện con không thích
chứ? Con và Phong Nhi đều là con của ta, lúc trước Phong Nhi còn nhỏ không
hiểu chuyện, làm ra rất nhiều chuyện khiến mọi người chán ghét, hiện tại Phong
Nhi vừa ngoan ngoãn, vừa hiếu thuận, ta chỉ vừa hưởng được chút niềm vui mẫu
tử dưới gối có một trai, một sái, làm sao nhẫn tâm đem con đưa cho người ngoài
chứ? Con cứ yên tâm, chuyện này ta không đồng ý, để ta trực tiếp nói với tông
chủ.
– Nếu chọc giận người của Cự Kiếm Môn thì sao bây giờ?
Mạc Lưu Tô lo lắng hỏi.
– Hừ! Cự Kiếm Môn ở xa chúng ta như vậy thì làm được gì? hơn nữa, dù trời có
sập cũng có mấy người chúng ta chống đỡ, nhất định không để đám tiểu tử các
con chịu nửa điểm ủy khuất!
Lâm Nhược Diên là nhất giới nữ lưu, lúc nói ra những lời này thì âm vang hữu
lực, vô cùng khí phách, trên thân sát khí quay cuồng. Lâm Nhược Diên vốn không
muốn gả Mạc Lưu Tô ra ngoài, lại nghe Đường Phong nói thêm mấy câu bôi xấu
nhân phẩm của Biên Nam Phong, một chút hảo cảm nhỏ bé dành cho tên thiếu chủ
Cự Kiếm Môn kia nháy mắt liền mất sạch không còn một mảnh.
Tuy thực lực của Thiên Tú không quá mạnh, nhưng cốt khí thì vẫn còn.
Lâm Nhược Diên lại an ủi Mạc Lưu Tô thêm vài câu, lúc này mới buông nàng ra,
quay đầu lại nói với Đường Phong:
– Xú tiểu tử, tới trò chuyện cùng Mạc sư tỷ của con di, phải làm nàng vui vẻ
trở lại có biết chưa?
– Này….
Đường Phong nghĩ thầm ta đang ngoan ngoãn ngồi yên kia mà, sao lại có lửa cháy
lên người thế này?
– Gì mà này kia hả? Con có phải nam nhân hay không?
Lâm Nhược Diên kéo Đường Phong ra.
– Sư tỷ đệ các con cứ tâm sự đi, ta tới chỗ tông chủ nói rõ chuyện này.
Lâm Nhược Diên đi rồi, Đường Phong nhìn nhìn Mạc Lưu Tô, trầm mặc hết nửa ngày
mới mở miệng:
– Sư tỷ, tỷ không muốn gả cho tên Biên Nam Phong kia đúng không?
Mạc Lưu Tô cúi thấp đầu, nhẹ giọng nói:
– Ta chưa bao giờ gặp qua hắn thì sao lại đồng ý được?
– Vậy tại sao vừa rồi tỷ không một tiếng cự tuyệt luôn?
– Sư phụ nuôi ta, dạy ta, hiện tại Thiên Tú có việc cần tới ta, ta sao có thể
từ chối?
Đường Phong bĩu môi:
– Hạnh phúc phải dựa vào chính mình giành lấy có biết không? Hôn nhân là việc
lớn cả đời người, sao có thể tùy tiện như vậy được? Tỷ cứ ngây ngốc tự bán
mình ra ngoài như thế, quả thật là ngốc vô cùng. tỷ cho rằng mình hy sinh vì
Thiên Tú như vậy, sẽ cảm thấy trong lòng thư thái hơn, dù bản thân mình không
hạnh phúc cũng không sao đúng không?
Mạc Lưu Tô quay đầu liếc nhìn Đường Phong, có chút tức giận nói:
– Sư đệ ngươi không phải ta, ngươi làm sao biết trong lòng ta nghĩ gì chứ?
Làm sao ngươi lại biết nỗi khó xử trong lòng ta?
– Tuy rằng ta không phải tỷ, nhưng ta có thể đoán được tâm tư của tỷ!
Đường Phong nhìn thẳng vào Mạc Lưu Tô nói:
– Nếu tông chủ và các vị trưởng lão thật sự muốn gả tỷ cho Biên Nam Phong,
thì dù tỷ không tình nguyện cũng sẽ đồng ý đúng không? Bởi vì sư mệnh không
thể trái, bởi vì tỷ sợ sau này có người ở sau lưng nói tỷ không hiểu việc lớn,
không biết đại cục! Nhưng trên thực tế, đối với một nữ nhân mà nói quan trọng
nhất không phải là biết đại thế, hiểu đại cục, mà là hạnh phúc cả đời!
– nam sợ đi sai đường, nữ sợ gả sai chồng. Hạnh phúc lớn nhất của nam nhân là
kiến công lập nghiệp, gả cho trượng phu tốt mới chính là hạnh phúc lớn nhất
của nữ nhân! Sự hy sinh mà trong lòng tỷ tự cho là đúng kia chẳng bằng một cái
rắm so với hạnh phúc một đời!
Mạc Lưu Tô giậm chân một cái:
– Sư đệ, ngươi nói chuyện quá khó nghe.
– Trung ngôn nghịch nhĩ, tỷ cảm thấy khó nghe chẳng qua là vì ta nói trúng
tâm sự của tỷ!
Đường Phong cười lạnh một tiếng :
– Nếu Biên Nam Phong là một nam nhân tốt, tỷ gả cho hắn cũng không sao, chẳng
những thay tỷ tìm được một gia đình tốt, còn vì Thiên Tú mang đến một minh
hữu. Nhưng mà, vạn nhất tên Biên Nam Phong là một kẻ không bằng cầm thú thì
sao? Hắn muốn lấy tỷ chẳng qua là ham mê nhan sắc của tỷ, chờ đến khi chán chê
sẽ vứt bỏ tỷ thì sao? Đến lúc đó chẳng những tỷ không có hạnh phúc, ngay cả sư
phụ của tỷ cũng sẽ áy náy cả đời, tự trách bản thân lúc trước lẽ ra không nên
chấp nhận cuộc hôn nhân này. Còn nếu tỷ không thuận theo hắn, hắn sẽ coi đây
là cớ để hủy bỏ minh ước cùng Thiên Tú, đến lúc đó những gì tỷ bỏ ra chẳng
phải như công dã tràng sao, tỷ nói loại hy sinh này có phải không bằng cả cái
rắm không?
– ngươi cũng nói là nếu kia mà.
Sắc mặt Mạc Lưu Tô thoáng tái nhợt.
– Mọi việc đều có thể xảy ra.
Đường Phong mỉm cười:
– Đương nhiên chúng ta bây giờ nói mấy chuyện này cũng vô ích, tông chủ cũng
không muốn gả tỷ cho Biên Nam Phong, chỉ cần người còn chút lý trí thì không
nên làm những chuyện mổ gà lấy trứng thế này.
Mạc Lưu Tô luyện cương tam phẩm đã xuất hiện cương tâm, thành tựu ngày sau
chắc chắn không thấp, nhân tài như vậy Bạch Tố Y làm sao nỡ đưa cho người
khác.
– Nhưng… .vạn nhất tông chủ đáp ứng thì sao?
BỊ Đường Phong nói cho thông suốt, Mạc Lưu Tô cũng có chút bất an lo sợ.
– Yên tâm đi, cho dù tông chủ có đáp ứng….
Đường Phong cười nhẹ, kiên định nói:
– Ta cũng sẽ cướp tỷ về!
Gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Mạc Lưu Tô thoáng choc đỏ ửng, kinh ngạc nhìn
Đường Phong sau đó lập tức cúi đầu xuống.
Đường Phong xoay người sang hướng khác, ngửa đầu nhìn lên trời, trong mắt lộ
ra vẻ tang thương, chậm rãi nói:
– bởi vì ta là một nam nhân, là nam nhân duy nhất của Thiên Tú, trời dù có
sụp xuống cũng phải đưa vai gánh đỡ! Đây là trách nhiệm của một nam nhân!
Không thể thoái thác! Ai nha….
Vừa nói xong, Đường Phong đột nhiên hụt chân ngã thẳng xuống đất, lăn thẳng
tới chỗ bậc thang.
– Phì!
Mạc Lưu Tô không nhịn được cười một tiếng, đột nhiên ý thức được mình không
nên cười, vội vàng kinh hô:
– Sư đệ, sao ngươi lại bất cẩn như vậy?
Vừa nói vừa chạy tới đỡ Đường Phong dậy.
Đường Phong lau bụi trên mặt, cười hì hì nói:
– Nhiệm vụ cô cô giao phó đã hoàn thành.
Mạc Lưu Tô sửng sốt, lập tức nhớ ra Lâm Nhược Diên trước khi đi đã dặn dò
Đường Phong làm một việc:
– Sư đệ, ngươi cố ý.
– Ha ha, thời tiết hôm nay đẹp thật.
Để tránh không cho Mạc Lưu Tô suy nghĩ vẩn vơ, Đường Phong mời nàng tới Yên
Liễu các làm khách, vốn Mạc Lưu Tô vốn muốn cự tuyệt nhưng nghĩ một hồi lại
đáp ứng.
Có Bảo Nhi và Mộng Nhi cùng trò chuyện với nàng, tâm tình của Mạc Lưu Tô liền
đỡ hơn đôi chút.
Trong lúc mấy nàng ngồi nói chuyện phiếm, Bạch Tiểu Lại cũng biết mục đích lần
này tới của Cự Kiếm Môn, không khỏi tức giận nói:
– Cái tên Biên Nam Phong kia chẳng phải người tốt, Mạc nha đầu ngươi ngàn vạn
lần không được đáp ứng.
Mạc Lưu Tô che miệng cười nói:
– Bạch sư thúc không dễ nổi giận cũng nói vậy thì vị thiếu chủ Cự Kiếm Môn
kia đúng là xấu đến mức không thể xấu hơn rồi.
– ừ, mấy tên nam nhân diện mạo đẹp đẽ thế này đa phần đều là mấy tên bại hoại
bề ngoài tô son nạm ngọc, bên trong thối rữa!
Bạch Tiểu Lại nhíu mày nói