Nhân có hội giết chết mình? Cũng không có khả năng, Yên Liễu các của mình
trong nội tông, Cự Kiếm Môn động thủ lúc này chẳng khác nào tự nhận mình là
hung thủ.
Vậy thì mục đích của chúng là gì?
Xem ra ngày mai phải tới hỏi cô cô mới được.
trở lại Yên Liễu các, những dồ đạc chất trên xe ngựa đã sớm được các sư tỷ
giúp chuyển về, Đường Phong lấy Thất Tình Cô lần trước chưa dùng hết ra tiếp
tục ngâm rượu thuốc rồi dán lại cất đi.
Buổi chiều thay Bạch Tiểu Lại giải độc, thực lực của Bạch Tiểu Lại cuối cùng
cũng khôi phục đến Địa giai, Đường Phong lại tu luyện Vô Thường Quyết đến nửa
đêm mới cảm thấy mệt mỏi mà đi ngủ.
Sáng ngày hôm sau, Đường Phong cũng tu luyện nửa ngày, lúc này mới ôm theo một
đống thứ đi tìm Lâm Nhược Diên.
Đây là lần đầu tiên Đường Phong mua đồ tặng cho Lâm Nhược Diên, Lâm Nhược Diên
tự nhiên vô cùng cao hứng, khen Đường Phong không ngớt, khen hắn trưởng thành
hiểu chuyện, biết hiếu thuận với cô cô.
Đường Phong liền xấu hổ.
Ngồi một lúc, Đường Phong liền hỏi trực tiếp vào vấn đề:
– Cô cô, con nghe nói hôm qua có khách đến đây?
Nụ cười trên mặt Lâm Nhược Diên liền cứng lại, trở nên kỳ quái, gật đầu nói:
– ừ, là thiếu chủ Cự Kiếm Môn đến đây.
– Bọn họ tới Thiên Tú làm gì?
Lâm Nhược Diên thở dài một tiếng:
– Ý của vị thiếu chủ kia là muốn cùng Thiên Tú kết làm đồng minh, sau này
cùng giúp đỡ lẫn nhau.
Đường Phong cười một tiếng:
– Hai tông môn cách xa nhau cả ngàn dặm, kết thành đồng minh thì có lợi ở
điểm gì?
– Con không hiểu đâu!
Lâm Nhược Diên cười khổ một tiếng:
– Thực lực của Thiên Tú từ mười lăm trước đã đại giảm, cao thủ trong môn đều
không còn, tuy rằng mấy năm gần đây cũng bồi dưỡng một chút tam đại đệ tử,
nhưng phải cần thời gian rất lâu thì các nàng mới trưởng thành được. Lúc này
nếu có tông môn nào đó kết làm đồng minh với Thiên Tú, vô luận là đối với sự
phát triển sau này của Thiên Tú chúng ta, hay là tuyển chọn đệ tử đều giúp ích
rất nhiều. Phạm vi thế lực của Cự Kiếm Môn lớn hơn Thiên Tú chúng ta rất
nhiều, bên phía bọn họ nhất định có rất nhiều mầm non thích hợp bồi dưỡng.
– Một khi đã là chuyện tốt thì sao cô cô lại có vẻ lo âu như vậy?
Đường Phong tự nhiên biết Cự Kiếm Môn không có ý tốt, lần này tới Thiên Tú
chẳng qua là chồn cho gà chúc tết, nhưng cũng không dám manh động.
– Ài! chỉ là giao ước đồng minh này vốn rất mong manh, ý của thiếu chủ Cự
Kiếm Môn chính là củng cố mối quan hệ đồng minh này, hắn đồng ý lấy một vị
trung tâm đệ tử của Thiên Tú ta làm vợ, còn có thể đưa muội muội của hắn tới
Thiên Tú tu luyện.
– Xem ra là thiếu chủ kia đã chọn được người rồi?
Đường Phong trong lòng khẽ động.
Lâm Nhược Diên cười khổ một tiếng.
– Nếu hắn muốn người khác thì không sao. Nhưng hắn muốn chính là Mạc nha đầu,
điều này khiến chúng ta hết sức khó xử.
Mạc Lưu Tô? Đường Phong cười lạnh một tiếng trong lòng, tên Biên Nam Phong này
nghĩ ra ý kiến cũng không tồi!
Thế lực của Cự Kiếm Môn mạnh hơn Thiên Tú rất nhiều, người ta đã đưa ra điều
kiện kết đồng minh như vậy rồi, nếu Thiên Tú cự tuyệt thì chẳng khác nào không
coi người ta ra gì, rất có khả năng sẽ chọc giận đối phương.
Nhưng Mạc Lưu Tô là người đứng đầu trong tam đại đệ tử, là nhân tài do tông
chủ cùng các vị trưởng lão vất vả bồi dưỡng ra, làm sao có thể nói gả liền gả?
Thiên Tú cũng không cấm kết hôn, nhưng với tầm quan trọng của đệ tử trung tâm
thì gia môn của nhà trai cũng rất quan trọng.
Chẳng lẽ… mục đích chính là Cự Kiếm Môn lần này chính là tìm cớ?
Phong ngay lập tức nghĩ tới điều này. Đầu tiên là đưa ra lợi ích, lại kèm theo
vài yêu cầu có chút ép buộc, bức Thiên Tú không thể không trở mặt thành thù
cùng Cự Kiếm Môn, tới lúc đó Cự Kiếm Môn lại quang minh chính đại tấn công
Thiên Tú, tới lúc đó lấy danh nghĩa này tấn công Thiên Tú sẽ không bị chỉ
trích, ít nhất cũng có phần hợp lý.
– Vậy ý của tông chủ và các vị trưởng lão thì sao?
Đường Phong tiếp tục hỏi.
– tông chủ cũng đang cân nhắc, nên lúc sáng cũng nhẹ nhàng thoái thác. Cô cô
đương nhiên không nỡ gả Mạc nha đầu đi, nhưng nếu tông chủ thật sự đồng ý thì
rất khó nói.
Từ ngoài nhìn vào tuy Thiên Tú chẳng còn được như thời kỳ đỉnh phong mười lăm
năm trước nữa, nhưng cũng không đến nổi nào. Nhưng tình hình thực sự bên trong
chỉ có Bạch Tố Y và các vị trưởng lão mới biết rõ, năm đó cao thủ bên trong
tông đều bị giết sạch, hiện tại cao thủ Thiên giai chỉ có hai người, Địa giai
chỉ có hơn ba mươi người, Huyền giai bất quá cũng chỉ hơn hai trăm người, còn
lại đều là Hoàng giai hoặc thấp hơn. Cả tông môn có thể nói là ngoài mạnh
trong yếu, như cây trước gió. Lúc này nếu chẳng may có cường địch tấn công thì
Thiên Tú nói không chừng chẳng trụ nổi.
Muốn tam đại đệ tử phát triển, ít nhất cũng phải cần mười năm! TRong vòng mười
năm này, nếu Thiên Tú thật sự có thể kết làm đồng minh với Cự Kiếm Môn thì sẽ
có được lợi ích không nhỏ, chỉ cần qua mười năm này, ngày sau nhất định có khả
năng lập lại thời kỳ huy hoàng cường thịnh của năm đó.
Cho nên dù tông chủ Bạch Tố Y biết Mạc Lưu Tô thiên tư xuất chúng, là nhân tài
hiếm có, nhưng cũng phải cẩn thận suy xét.
Thân tại thượng vị, Bạch Tố Y có đôi khi không thể chỉ suy xét bằng tình cảm
cá nhân, Bạch Tố Y nhất định phải đặt Thiên Tú lên hàng đầu.
Bạch Tố Y hiện tại đang cân nhắc chính là thành tựu ngày sau của Mạc Lưu Tô và
mười năm hòa hoãn này, cái nào nặng hơn.
– Cô cô, con nghe nói Cự Kiếm Môn mấy năm gần đây mở rộng thực lực rất nhanh,
những thế lực bên cạnh đều bị bọn họ dùng sức cưỡng đoạt, hoặc là thu mua nhân
tâm để khống chế toàn bộ.
Đường Phong giả bộ vô ý nói.
Lâm Nhược Diên trừng mắt liếc hắn một cái:
– Đừng có vờ vịt trước mặt cô cô, những gì con biết lẽ nào chúng ta không rõ
sao? Chính vì như vậy nên tông chủ mới không thể trực tiếp cự tuyệt lời đề
nghị của Cự Kiếm Môn.
– Hắc hắc, hơn nữa hôm qua lúc Phong Nhi từ Tĩnh An thành trở về có gặp qua
xe ngựa của thiếu chủ Cự Kiếm Môn, vô tình nghe được từ trong xa phòng truyền
đến vài thanh âm ướt át không được hay ho cho lắm…
Dù sao cũng làm tiểu nhân một lần rồi, Đường Phong dứt khoát bôi thêm vài nét
mực lên thanh danh của tên Biên Nam Phong kia. Hơn nữa đây cũng là sự thật.
– Còn có việc này?
Lâm Nhược Diên nhướng mày.
– Thiếu chủ Cự Kiếm Môn lần này tới có mang theo rất nhiều nữ đệ tử, ta còn
nghĩ là do hắn cố kỵ Thiên Tú ta nên không mang nam đệ tử. Nói như vậy thì
càng không thể gả Mạc nha đầu cho hắn, bằng không sau này Mạc nha đầu làm sao
hạnh phúc?
Lúc này bên ngoài lại truyền tới tiếng gõ cửa, Lâm Nhược Diên nói:
– Vào đi.
Cửa phòng bị đẩy ra, Mạc Lưu Tô thân vận lục y chậm rãi tiến vào, đôi mắt
phiếm hồng, thần sắc nhợt nhạt, phỏng chừng là đã nghe chuyện này.
– Sư phụ, Phong sư đệ.
Mạc Lưu Tô nhìn Đường Phong cố gượng cười.
– Mạc sư tỷ!
Đường Phong mỉm cười đáp lễ.
– Sao lại khóc?
Lâm Nhược Diên yêu thương nắm lấy tay Mạc Lưu Tô, vuốt nhẹ tóc nàng.
– Bụi bay vào mắt thôi.
Mạc Lưu Tô miễn cưỡng cười.
– Đệ tử không có khóc.
– Ài, nhìn dáng vẻ của con đi, chắc con cũng nghe nói mục đích lần này đến
của thiếu chủ Cự Kiếm Môn rồi, sư phụ lần này gọi con đến chính là muốn nghe
suy nghĩ của con, sau đó mới báo lên tông chủ, tùy tông chủ định đoạt. Ý kiến
của mấy người chúng ta đều như nhau, nếu như con không muốn, chúng ta sẽ từ
chối hắn ngay.