Vô Thường – Chương 5: Tần Thủ Nga My Băng Cơ Tiêu – Botruyen

Vô Thường - Chương 5: Tần Thủ Nga My Băng Cơ Tiêu

Mọi người trong phòng cũng nghi hoặc, lời nói của Đường Phong cũng không sai,
có thể thành nội môn đệ tử, chứng tỏ thực lực của ngươi cũng không tệ, sao lại
bị một kẻ tầm thường cường bạo được.

– Được rồi, cho là ta cậy mạnh cường bạo ngươi đi, ngươi chỉ cần đánh ta ngất
xỉu là được rồi, có nhất thiết phải động đến đao kiếm hay không?

– Ta…

Tần Tiểu Uyển lại run lên, ta ta nửa ngày mới nhớ đến cái gì đó, vội nói:

– Lúc ấy ta quá hoảng loạn, làm sao nghĩ được nhiều như thế.

– Vì thế nên thuận tay đâm thẳng vào ngực trái của ta sao?

Đường Phong kéo áo, lộ ra vết kiếm thương ghê người nơi lồng ngực, vị trí trí
mạng như thế sao có thể là vô ý đâm phải. Nếu nói là trùng hợp thì cũng coi
như có khả năng, nhưng tính khả năng này không lớn!

Không để cho Tần Tiểu Uyển có cơ hội ngụy biện, Đường Phong liền nói tiếp:

– Bình thường ngươi vốn chẳng nhìn mặt ta lấy một lần, sao hôm nay lại có hảo
ý đến thăm ta? Bàn ngày ta vô cỡ hôn mê, ngươi liền nhân cơ hội tới lấy tính
mạng của ta! Hơn nữa lựa chọn chính là vị trí trí mạng lồng ngực này, có phải
thế hay hay không?

Câu cuối gần như là hét lên, khiến Tần Tiểu Uyển luống cuống chân tay, trên
mặt lộ rõ vẻ chột dạ.

– Nếu không phải ta mạng lớn, bị cơn đau kích thích cho tỉnh lại, hiện tại
chỉ sợ bị Tần Tiểu Uyển ngươi đổ một xô nước bẩn, lúc đó ai tới tranh luận với
ngươi! Tần Tiểu Uyển ngươi nhỡ kỹ, cho dù Đường Phong ta thực sự muốn tìm nữ
nhân, cũng sẽ không tìm loại tiện nhân dơ bẩn ngươi!

– Được rồi!

Nghe Đường Phong mắng khó nghe như thế, sắc mặt Bạch Tố Y cũng có chút khó coi

– Sự tình ra sao ta đại khái cũng đã hiểu, trái phải đúng sai đều có công
luận, chuyện này đợi ta cùng các vị trưởng lão bàn bạc xong sẽ quyết định phải
làm gì.

Chuyện hôm nay có quá nhiều chỗ đáng ngờ. Nếu chuyện thật sự như lời Đường
Phong đã nói thì tại sao Tần Tiểu Uyển lại thất thủ? Còn biến thành bộ dạng sợ
hãi như thế? Còn Tần Tiểu Uyển sao lại muốn giết Đường Phong?

– Các ngươi cũng giải tán đi, Đường Phong, ngươi hãy hảo hảo tịnh dưỡng đi,
còn nữa, truyền Mạc nha đầu tới trị thương cho Đường Phong một chút.

Bạch Tố Y phất tay áo ra lệnh.

Cả đám tam đại đệ tử nối gót tông chủ cùng các vị trưởng lão, theo thứ tự đi
ra khỏi phòng.

Tần Tiểu Uyển trước khi đi liền quay đầu lại nhìn Đường Phong. Trước khi hạ
thủ với Đường Phong, nàng từng nói ra bí mật không thể cho người khác biết.
Vừa rồi nàng một mực lo lắng Đường Phong sẽ nói ra bí mật đó, nhưng hắn chẳng
đả động tới. Tần Tiểu Uyển còn tưởng là lúc đó Đường Phong đang hôn mê bất
tỉnh nên không nghe thấy.

Nhưng tại thời điểm quay đầu lại liếc mắt nhìn, Tần Tiểu Uyên vô cùng rõ ràng
chứng kiến khóe môi Đường Phong nhếch lên nở nụ cười trào phúc, đôi môi có
chút khẽ mấp máy hai cái.

“Hài tử!”

Sắc mặt Tần Tiểu Uyển đại biến, lảo đảo bước ra khỏi cửa.

Hắn nghe được, nhưng vì sao vừa rồi lại không nói ra? Nếu Đường Phong nói ra
việc nàng đang mang thai thì nàng đảm bảo chết không chỗ chôn. Trước đây cũng
có vài vết xe đổ vi phạm môn quy, chẳng cho ai cơ hội phản kháng. Nghĩ đến
đây, trong lòng Tần Tiểu Uyển loạn như tơ vò.

Bên trong đại điện Thiên Tú tông, Bạch Tố Y cùng bốn vị trưởng lão ngồi ngay
ngắn, sau khi trầm mặc nửa ngày, Bạch Tố Y mới mở miệng nói.

– Việc hôm nay, các ngươi muốn xử lí thế nào?

Dịch Nhược Thần muốn bênh vực đệ tử của mình, vội lên tiếng:

– Rõ ràng là Đường Phong thấy sắc liền động tâm, nếu không thì với bản tính
của Tiểu Uyên làm sao có thể đâm hắn một kiếm được?

Lâm Nhược Diên hừ lạnh:

– Ta mặc kệ là ai đúng ai sai. Nhưng Phong Nhi là con của nữ nhân kia! Thủ
đoạn của nữ nhân kia tàn khốc ra sao, hẳn các ngươi cũng rõ. Năm xưa nàng nể
tình đồng môn mà tha chết cho các ngươi, xem như vì Thiên Tú mà chừa lại chút
căn cơ. Hôm nay may là Phong Nhi may mắn thoát chết, nếu như hắn thật sự chết
đi, cả Thiên Tú này hãy chờ được chôn cùng với hắn đi!

Nghe Lâm Nhược Diên nhắc đến nữ nhân kia, những người còn lại liền biến sắc.
Thiên Tú thảm biến khi xưa, chính họ cũng tự mình trải qua, thấy rõ thủ đoạn
lãnh khốc của nữ nhân kia. Nữ nhân ấy khi xưa còn đang lúc mang thai, chỉ một
thanh kiếm mà đánh đến mức cả Thiên Tú gà bay chó sủa, máu chảy thành sông, vô
số đệ tử phải phơi thây đương trường!

Sáu tháng sau, Đường Phong được đưa đến Thiên Tú tông, chỉ đích danh phải do
Lâm Nhược Diên nuôi nấng trong mười sáu năm.

– Lâm Nhược Diên ngươi nhắc đến nữ nhân kia làm gì chứ?

Vẻ mặt Dịch Nhược Thần có chút ngượng ngùng.

– Ta chẳng muốn làm gì hết.

Lâm Nhược Diên buồn bã nói:

– Thời hạn mười sáu năm chỉ còn lại một năm mà thôi. Chỉ cần Phong Nhi rời
khỏi Thiên Tú, đến lúc đó hắn sống hay chết thì nữ nhân kia cũng sẽ không
trách được chúng ta.

Nói đến đây, đôi mắt Lâm Nhược Diên liền phiếm hồng, rời khỏi Thiên Tú rồi thì
không biết Phong Nhi sẽ sống thế nào, với tính cách của hắn, căn bản khó sống
nổi ở bên ngoài.

– Ta chỉ hy vọng, trong một năm cuối cùng này, bất luận kẻ nào cũng không
được xuống tay với Phong nhi!

Lâm Nhược Diên lưu lại mấy lời này liền ly khai.

Bạch Tố Y xoa xoa trán:

– Trước tiên cứ canh giữ Tiểu Uyển cẩn thận, những lời Đường Phong nói hôm
nay cũng không sai, ta nhất định phải điều tra làm rõ mới được. Ngoài ra còn
phải hạ lệnh, chuyện hôm nay không ai được để lộ nửa lời, kẻ nào không nghe
thì xử trí theo môn quy.

Đám người Thiên Tú vừa rời đi không bao lâu, lại có thêm một người tiến vào
phòng của Đường Phong.

Mạc Lưu Tô, đứng đầu tam đại đệ tử của Thiên Tú tông, là đệ tử chân truyền của
Lâm Nhược Diên, chính là Mạc nha đầu ban nãy Bạch Tố Y nhắc đến.

Tuy rằng trong trí nhớ có hình bóng của Mạc Lưu Tô, tuy rằng từ khi đến thế
giới này nhìn thấy nữ tử không có người nào là không có dung mạo xuất chúng
hơn người, khiến Đường Phong không nhìn nhiều hơn không được, nhưng trong nháy
mắt khi Mạc Lưu Tô bước vào, Đường Phong vẫn phải thất thần ngây ngốc chốc
lát.

Nhất thân thanh y khỏa tố yêu, đại nhãn quyển tiệp liễu mi sao, phinh phinh
niểu niểu tòng dung bộ, Tần Thủ Nga Mi Băng Cơ Tiêu.

(Đại khái là một thân thanh y bao quanh eo nhỏ, mắt to mày liễu sáng như sao,
bước chân nhẹ nhàng mềm mại, trán cao, mày ngài, da như lụa. Dịch thơ thì
chịu)

Ngọc làm cốt, băng làm da, thu thủy làm tư, nguyệt làm thần. Bàn tay mềm mại
như liễu, cánh tay như ngọc!

Đôi khi ngôn ngữ cũng có vẻ không có tác dụng như vậy, Mạc Lưu Tô xinh đẹp
không mang một tia khói lửa nhân gian, giống như tiên nữ trời cao hạ xuống
phàm trần. Thế nhưng không phải xa không thể với, trên người Mạc Lưu Tô càng
mang theo một loại khí chất khiến người khác rơi vào gió xuân ấm áp.

Đường Phong không kìm lòng nổi, khen một tiếng:

– Đẹp quá!

Mạc Lưu Tô khẽ nhíu mày, cho rằng nam nhân vô lại trước mắt hẳn sẽ quấn lấy
nàng như lúc trước, nếu không phải do tông chủ hạ lệnh, e là nàng đã sớm xoay
người rời khỏi nơi đây. Dù không thích nam nhân này, nhưng nghe Đường Phong
khen mình, gương mặt trắng nõn của Mạc Lưu Tô cũng đỏ ửng lên, nàng cố nén cảm
giác khó chịu trong lòng, tiến đến ngồi xuống trên giường của Đường Phong,
ngọc thủ nhẹ nhàng vén y phục trước ngực Đường Phong ra.

– Đã làm phiền rồi!

Đường Phong cũng đoán được suy nghĩ của nàng ta ít nhiều, không muốn dây dưa
phiền phức.

Sau khi nhìn thấy thương thế của Đường Phong, Mạc Lưu Tô nén không nổi kinh
ngạc nhìn hắn. Không phải bình thường chỉ một vết thương nhỏ cũng đủ khiến hắn
khóc đến mức chết đi sống lại, sao hôm nay bị thương nặng đến mức này lại
không kêu rên tiếng nào?

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.