Vô Thường – Chương 44: Tôn sử – Botruyen

Vô Thường - Chương 44: Tôn sử

– Kẻ nào?

Gia chủ Liễu Phương Thiên lớn tiếng quát, đồng thời đưa tay lên cổ nhổ xuống
một cây phi châm.

Cửa sổ vô thanh vô tức mở ra, một bóng đen lướt nhẹ vào.

Ba đại trưởng lão thân là Huyền giai cảnh giới, phản ứng cũng đương nhiễn cũng
không quá chậm, bóng đen vừa xuất hiện, bọn họ liền nhất tề nhào qua, không
ngờ bóng đen kia còn linh hoạt hơn cả cá chạch, lách người vài cái liền thoát
khỏi phạm vi tấn công của ba vị trưởng lão, dáng vẻ ung dung, vừa cười vừa
nói:

– nếu ta là các ngươi, tuyệt đôi sẽ không vọng động cương khí!

Nghe được lời này, sắc mặt bốn người liền đại biến, Liễu Phương Thiên trầm
giọng nói:

– Trên châm có độc!

Đường Phong đứng bên ngoài, nhờ đoạn đối thoại vừa rồi nên đã thăm dò được vị
trí chính xác của từng người, bốn cây phi châm từ ngoài cửa sổ bắn vào, hơn
nữa bọn họ vì đang ở trong nhà của mình, căn bản không có chút cảnh giác nào,
cho nên đồng thời đều trúng chiêu.

Hiện tại được Liễu Phương Thiên nhắc nhở, ba người còn lại mới cảm thấy Đan
điền đột nhiên trầm xuống, họ thử điều động cương khí, nhưng căn bản không thể
điều động được.

Yên thảo chi độc bá đạo là thế, là khác tinh lớn nhất của người tu luyện,
chuyên môn khác chế cương khí. Bạch Tiểu Lại thân là cao thủ Thiên giai trung
phẩm, sau khi trúng Yên thảo chi độc một lúc đã mất hết thực lực, huống hồ gì
là bốn Huyền giai này.

– Trên châm có Yên thảo chi độc!

Đường Phong híp mắt cười, đưa tay kéo một cái ghế qua ngồi xuống.

Bốn người kia hít một ngụm khí lạnh, hiển nhiên bọn họ đã từng nghe qua đại
danh của Yên thảo chi độc, trên mặt không khỏi cười khổ, thế này cũng quá nể
mặt bọn họ đi.

Yên thảo vô cùng quý hiếm, thậm chí so với ba loại dược liệu dùng để hóa giải
chất độc của nó chỉ có hơn chứ không kém. Bọn họ thật sự nghĩ không ra, người
thanh niên tướng mạo đường đường này, rốt cuộc là tìm ra Yên thảo ở nơi nào.

– Ngươi là ai?

Liễu Phương Thiên nhìn Đường Phong trầm giọng hỏi:

– Tại sao lại làm vậy?

Đường Phong nhướng mày:

– Trương Tập Nguyên không nói tướng mạo của ta cho các ngươi biết sao?

– Đường Phong?

Cả bốn người suy nghĩ một lượt liền đoán ra thân phận của Đường Phong, đồng
thời khiếp sợ nói:

– Sao có thể?

Tuy rằng tướng mạo khác rất nhiều so với trong lời đồn, nhưng đây là điều có
thể chấp nhận được, dù sao người ta cũng có thể có rất nhiều cách ăn mặc mà.
Nhưng chuyện Đường Phong không có bất kỳ thực lực gì lại là điều mà ai cũng
biết, nhưng những động tác liên tiếp vừa rồi, chẳng những chứng tỏ Đường Phong
trước mặt này thân pháp huyền diệu, hơn nữa lại càng tinh thông ám khí.

– Không có gì là không thể cả, ta chính là Đường Phong mà các ngươi trăm
phương nghìn kế muốn diệt trừ!

Đường Phong hơi nghiêng người, trên mặt lộ ra vẻ châm biếm nhàn nhạt:

– Ta hôm nay tới đây, chính là muốn tìm hiểu vài chuyện, mong các vị hợp tác.

Liễu Phương Hải nóng là người nóng tính nhất, thấy Đường Phong tuổi còn trẻ mà
đã ngông cuồng như thế, không nhịn được liền mắng:

– Tiểu tử kia, nếu đại gia ta kêu lên một tiếng, ngươi có thể rời khỏi đây
được sao?

Lời còn chưa dứt, một tia sáng liền lướt qua bên cạnh gò má của Liễu Phương
Hải, sau đó phía sau truyền đến một tiếng “phập” nhỏ.

Liễu Phương Hải duỗi tay sờ, trên mặt đều là máu tươi, một chuôi phi đao bình
thường nhất đang cắm trên bức tường phía sau, vẫn còn run nhè nhẹ.

– Ta có thể đảm bảo trước khi ngươi kịp kêu lên, đem phi đao phóng vào trong
miệng của ngươi!

Đường Phong vẫn giữ nét tươi cười chân thành như cũ.

– Ngươi chính là cao thủ ám khí đã giết mười mấy tên kia lúc sáng?

Sắc mặt Liễu Phương Thanh liền ngưng trọng lại, vừa rồi lúc chuôi phi nào
phóng ra không chút tiếng động, tốc độ cực nhanh, mấy người bọn họ hiện tại đã
mất hết cương khí, căn bản không thể nào tránh được. Hơn nữa chuôi phi đao này
hiển nhiên là giống hệt với những chuôi mà đám hạ nhân đã tìm thấy trên mười
mấy thi thể kia.

– Phải hay không quan trọng tới vậy sao? Mọi người cứ ngồi xuống từ từ nói
chuyện, không cần quá khẩn trương!

Đường Phong đảo khách thành chủ lên tiếng mời mọi người.

Liễu gia bốn người nhìn nhau một cái, tuy có chút khẩn trương nhưng vẫn tự tìm
chỗ ngồi.

– Ngươi muốn hỏi gì?

Liễu Phương Thanh cố ra vẻ trấn định mở miệng hỏi.

– Các ngươi vì sao lại tìm trăm phương nghìn kế đưa ta vào chỗ chết?

Đường Phong vẫn rất tò mò về chuyện này.

– Không thể trả lời!

Liễu Phương Hải vừa nãy bị Đường Phong dọa nén tức khí, giờ phút này sắc mặt
đương nhiên rất khó coi.

“Sưu” một tiếng, một chuôi phi đao không chút dấu hiệu cắm vào yết hầu của
Liễu Phương Hải, hai mắt của Liễu Phương Hải trợn trừng, đưa tay sờ yết hầu,
máu tươi từ miệng trào ra không ngớt, vẻ mặt không dám tin. Sở dĩ hắn kiêu
ngạo như vậy là vì hắn cho rằng Đường Phong bất quá chỉ là một tên tiểu tử
miệng còn hôi sữa, không giống như kẻ giết người không chớp mắt, cho nên mới
nói một câu tỏ thái độ không hợp tác.

Nhưng không ngờ tới, chính một câu này đã khiến hắn mất mạng.

Liễu Phương Hải lảo đảo ngã xuống đất, hai chân vùng vẫy vài cái liền tắt thở.

Ba người còn lại cũng không ngờ Đường Phong nói làm liền làm, nói giết người
liền giết người, lập tức vỗ bàn đứng dậy:

-Ngươi…

– Suỵt!

Đường Phong dựng thẳng một ngón tay tại bên miệng :

– Các ngươi nên biết, ta bây giờ muốn giết các người thì dễ như trở bàn tay,
cho nên ngàn vạn lần cũng không cần thử thách sức kiên nhẫn của ta, cũng không
được làm ra bất kỳ hành động nào hòng gây sự chú ý với bên ngoài.

Dừng một chút, Đường Phong hỏi:

– Nói đi, tại sao muốn giết ta.

Liễu Phương Thanh liếc mắt nhìn gia chủ, nghiến răng nói:

– Là ý của Tôn sử.

– Tôn sử là ai?

Liễu Phương Thanh muốn nói lại thôi, đại trưởng lão bên cạnh lớn tiếng cảnh
nói:

– lão nhị ngươi chán sống rồi! nếu nói ra lai lịch của Tôn sử, cả Liễu gia
chúng ta cũng diệt vong!

Thêm một đạo hàn quang hiện lên, một chuôi phi đao cắm giữa ngực của đại
trưởng lão, hắn dùng một chút khí lực còn sót lại nói:

– Nhất định.. ..không được.. .nói ra!

– Sống hay chết, tùy ngươi chọn.

Đường Phong nhìn chằm chằm Liễu Phương Thanh nói.

chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi mà đã chết đi hai người, trán Liễu
Phương Thanh lấm tấm mồ hôi lạnh, quay đầu liếc nhìn Liễu Phương Thién, lại
vội vàng cúi đầu xuống, siết chặt nắm tay, nhẹ giọng nói:

– Là người của Cự Kiếm Môn!

– Cự Kiếm Môn?

Đường Phong nhíu mày.

Môn phái này hắn cũng có nghe qua, tổng thể thực lực cao hơn Thiên Tú không
ít, bất quá bên trong tới cũng có bao nhiêu cao thủ thì Đường Phong không
biết, Cự Kiếm Môn cách Thiên Tú hơn ngàn dặm về phía bác, có thể coi là tiếp
giáp với Thiên Tú, giữa hai tông môn bình thường cũng không hề tiếp xúc với
nhau, nhưng mà mấy năm nay thực lực của Cự Kiếm Môn khuếch trương phi thường
nhanh chóng, dùng hết các loại thủ đoạn đem những tông môn nhỏ xung quanh hoặc
các thế lực thu vào dưới trướng.

Không ngờ bây giờ lại chìa mũi dùi về phía Thiên Tú, Cự Kiếm Môn hoặc là nhìn
trúng đệ tử của Thiên Tú, hoặc chính là nhìn trúng Khúc Đình sơn phía sau
Thiên Tú, Đường Phong phỏng chừng loại khả năng sau cao hơn. Bảo khố như Khúc
đỉnh sơn, khả năng khai thác vẫn còn quá nhỏ.

– Tôn sử kia thực lực ra sao, có mấy người?

Đường Phong không nhanh không chậm hỏi.

– chỉ có một người, là cường giả Thiên giai cảnh giới!

Không nói thì cũng đã nói, Liễu Phương Thanh triệt để nói ra tất cả những gì
mình biết.

Vị Tôn sử của Cự Kiếm Môn này một năm trước tìm tới Liễu gia, nói với bọn rằng
chỉ cần giết chết Đường Phong, Thiên Tú sẽ tan rã, một khi Thiên Tú tan ra, ba
đại gia tộc ở gần Thiên Tú nhất sẽ được lợi.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.